Sau khi đánh bại Hách Văn Chân, vừa về đến khán đài, Hoa Lân đã không chịu nổi sự chúc tụng nồng nhiệt của mọi người cùng những lời thăm hỏi tới tấp, đành lẳng lặng kéo Diệp Thanh quay về “Quan Tinh các”.
Cũng trong ngày hôm nay, Thục Sơn đã công bố trước công chúng bức tranh chân dung của Huyết Ma.
Bức tranh này tức thì gây nên chấn động cực lớn, vì những nhân vật võ lâm lão làng đã nhận ra ngay Huyết Ma chính là “tuyệt đỉnh cao thủ” Lưu Thế Kiệt của Thục Sơn.
Nghe nói ngay cả Cốc Thanh Phong cũng là do Lưu Thế Kiệt dẫn vào Thục Sơn, đủ thấy địa vị của y ở Thục Sơn trác việt đến nhường nào. Song vì bách tính thiên hạ, Thục Sơn đã kiên quyết công bố chân tướng Huyết Ma, đây đúng là một sự mỉa mai cay đắng đối với Thục Sơn. Một môn phái lấy việc trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình, được toàn thể chính đạo trong thiên hạ coi là lĩnh tụ, vậy mà lại nảy nòi ra một tên Huyết Ma chí ác chí tác. Chuyện trớ trêu thế này cũng chỉ có thể xảy ra ở Thục Sơn kiếm tông.
May mà Thục Sơn đã xây dựng cơ nghiệp mấy nghìn năm khá vững chắc nên người đời vẫn hết sức kính trọng họ, ai nấy đều cảm động trước hành động vĩ đại vì nghĩa diệt thân của họ. Mọi người cũng lượng thứ cho Thục Sơn về chuyện Huyết Ma. Trải qua một hồi thảo luận sôi nổi, cuối cùng võ lâm thiên hạ dưới sự dẫn dắt của Thục Sơn, Thiên Sơn và Toàn Chân giáo đã chính thức tuyên chiến mọi mặt với Huyết Ma, thề chém sạch yêu ma trong thiên hạ…
Đồng thời, Thục Sơn kiếm điển cũng đạt đến cao trào chưa từng có từ trước tới nay. Hoa Lân bằng sức mình đã vượt qua sáu vòng tỷ võ gian khổ, cuối cùng chú ngựa đen của giải sẽ gặp Thượng Quan Linh trong trận chung kết. Đêm nay rất nhiều người sẽ phải mất ngủ…
Tất cả các đệ tử Thiên Sơn đến giờ vẫn không dám tin Hoa Lân lọt vào được đến tận vòng chung kết. Họ thực sự không hiểu nổi Hoa Lân học được ở đâu nhiều tuyệt chiêu như vậy, làm thế nào mà công lực có thể tăng nhanh đến thế? Lúc ăn cơm tối, mọi người ngồi thành vòng tròn cùng dùng bữa trong sân, Lý Lôi Vân mặt mũi sa sầm suốt cả buổi, chốc chốc lại quan sát sắc mặt Thượng Quan Linh, nhận thấy biểu tình của nàng như mừng như lo, hoàn toàn không có vẻ gì căng thẳng. Hạng Tiêu Vân và Trần Kiêu khí sắc rất khó coi, im lặng và cơm, không khí này khiến mọi người đều mất hết hứng thú ăn uống.
Thượng Quan Linh là người đầu tiên buông bát đũa, đứng dậy nói: “Mọi người ăn từ từ, ta về nghỉ trước đây!”
Lý Lôi Vân thấy nàng rời chỗ, cũng đứng dậy nói: “Tiểu sư muội! Trận chiến ngày mai liên quan tới danh dự của Thiên Sơn, muội nhất định phải tấn công toàn lực!”
Thượng Quan Linh đang chuẩn bị đi về sương phòng, nghe vậy đành dừng thân, ngập ngừng một lát rồi nghiêng người nhìn lại…
Mọi người lập tức bị hấp dẫn bởi khuôn mặt nhìn nghiêng kiều mỹ, đường cong hoàn mỹ rõ nét của nàng, tuy các đệ tử ngồi đây đều là sư điệt của nàng, có thể thường xuyên trông thấy nàng nhưng vẫn chết lặng trước vẻ đẹp thanh lệ thoát tục đó. Thượng Quan Linh than: “Ài! Hách Văn Chân cũng bại trong tay hắn, trận chiến này rất khó nói…”
Lý Lôi Vân lớn tiếng: “Chỉ cần muội chịu dốc toàn lực, Hoa Lân chắc chắn sẽ thua!”
Thượng Quan Linh nhíu đôi mày thanh tú, mềm mỏng nói: “Hách Văn Chân cũng đã dùng hết sức đấy thôi. Cả ông ấy cũng không thắng được thì sao muội dám dễ dàng buông lời quả quyết?”
Lý Lôi Vân cất giọng nghiêm nghị: “Sư muội!”
Thượng Quan Linh sững người, thấy Lý Lôi Vân ngưng trọng nhìn mình, lòng nàng chợt thót lại. Đương nhiên nàng hiểu rằng, nếu mình toàn lực tấn công, Hoa Lân tất bại không có gì phải nghi ngờ. Nhưng Lý Lôi Vân làm thế nào biết được bí mật sâu xa trong chuyện này?
Thượng Quan Linh lạnh nhạt đáp: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, hơn nữa trên đời này cũng đầy rẫy những ẩn số, muội chỉ có thể nói sẽ tận lực!”
Lý Lôi Vân hừ lạnh: “Vậy sao? Ta chỉ sợ có người không nỡ xuống tay…”
Lời này vừa thốt ra, các đệ tử Thiên Sơn đều ngạc nhiên, có điều nghĩ lại thì Hoa Lân cũng xuất thân từ Thiên Sơn, có lẽ tiểu sư thúc sẽ không nỡ làm hắn bị thương thật chăng?
Trong mắt Hạng Tiêu Vân lóe lên nét kỳ dị, hiển nhiên gã đã phát giác ra chút gì đó từ sư tôn mình, liền nói hùa theo: “Sư tôn nói đúng! Một khi tiểu sư thúc xuất toàn lực, tiểu tử Hoa Lân sẽ thua là cái chắc…”
Thượng Quan Linh quét ánh mắt băng giá nhìn gã, thầm nghĩ: “Ta còn chưa nói cho người khác biết việc ngươi tham gia vào vụ Trấn Yêu tháp của Thục Sơn, thế mà ngươi dám xen cả vào chuyện của ta ư?”, ngoài mặt nàng lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi cảm thấy có thể chắc thắng thì tự mình xuất chiến đi! Hừ…” Dứt lời quay người, tiến vào sương phòng, đầu không ngoảnh lại.
Lý Lôi Vân như bị nhét một tảng đá vào lồng ngực, đè nặng khiến y hít thở khó khăn. Hôm nay y đã chỉ ra rất rõ rồi, nhưng Thượng Quan Linh vẫn không chịu hứa sẽ toàn lực xuất thủ, hiển nhiên địa vị của Hoa Lân trong lòng nàng ngày càng quan trọng…
…
Màn đêm buông xuống, Thượng Quan Linh gỡ khăn che mặt, ngồi lặng lẽ ngắm mình trong gương, mặc cho đệ tử Dương Phong Linh giúp nàng chải từng sợi tóc mềm mượt.
Nàng từng tưởng rằng Hoa Lân nhất định sẽ bại dưới tay Hách Văn Chân, khi đó nàng sẽ không phải phiền não như hiện giờ nữa. Nhưng Hoa Lân đích thực đã khiến mọi người cả kinh, tất nhiên nàng cũng chẳng phải ngoại lệ.
Ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương, chỉ thấy làn da như tuyết như ngọc, khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng như ánh trăng, bản thân nàng nhìn cũng phải sinh lòng yêu mến. Đương nhiên đây là dáng vẻ chỉ có được sau khi nàng đã trở thành một người phụ nữ chân chính.
Thượng Quanh Linh trước kia thường đem lại cho người ta một cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng tuyệt trần, như một tiên tử bất khả xâm phạm. Nàng phát hiện thấy mình đã thay đổi, ánh mắt dần trở nên thùy mị hơn, thoáng chút vương vấn sâu xa. Có đôi lúc nàng thực sự hoài nghi phải chăng mình đang chiêm bao, khó tin được rằng nàng đã trao thứ quý giá nhất của mình cho Hoa Lân, hơn nữa nàng không hề oán trách, hối hận vì đã dành tặng hắn. Cái đêm phong hoa tuyết nguyệt đó không ngừng xuất hiện trong giấc mộng, hết lần này đến lần khác, khiến nàng không còn là chính mình…
Điều này khiến nàng nhớ lại mười năm trước, nàng ngây thơ chạy tới Trung Nguyên hành thích đương kim thánh thượng nhằm báo mối thù cướp mẹ. Hồi đó võ công của nàng chưa thể xem là cao thủ tuyệt đỉnh gì cả, trong lúc chủ quan đã bị một tử y vệ đả thương. Trên đường trốn chạy, nàng được một đứa bé toàn thân nóng như lửa cứu thoát, đứa bé đó còn làm nũng với nàng: “Ấm quá! Lân nhi không cần mặc quần áo!...”
Bất đắc dĩ, nàng phải giúp đứa bé đó cởi bỏ y phục trên người. Đến tận bây giờ, dáng vẻ khả ái của đứa bé vẫn khiến nàng trộm cười không thôi, thế nhưng hiện tại, nàng lại biến thành người đàn bà của hắn. Nghĩ tới đó, Thượng Quan Linh bất giác bật cười thành tiếng, đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng mê người.
Dương Phong Linh hiển nhiên bị giật mình sửng sốt, chiếc lược gỗ trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất, thấy sư tôn dường như đang nghĩ tới chuyện gì thú gì, vội hỏi: “Sư phó! Chuyện gì vậy? Linh nhi cũng muốn nghe…”  Thượng Quan Linh ngây người, giờ mới phát hiện ra mình đã thất thái, sắc mặt ửng hồng, gắt: “Có gì hay đâu?...Dạo này luyện võ công thế nào rồi? Còn không mau đi đả tọa luyện công?”
Dương Phong Linh biết rằng nếu đang nói chuyện mà Thượng Quan Linh đột nhiên bắt mình đi đả tọa luyện công thì nhất định là nàng đang giấu giếm điều gì đó trong lòng. Giống như bây giờ, sư tôn tự nhiên trở nên kiều diễm khôn tả, trong mắt phơi phới nét nhu tình khó giấu, đúng vào thời khắc quan trọng này, sư tôn lại ra lệnh cho mình đi luyện công, rõ là bịt tai trộm chuông.*
Nhưng Dương Phong Linh thân là đệ tử, đương nhiên chỉ biết an phận nghe lời, chuẩn bị quay người về phòng thì đột nhiên trông thấy Thượng Quan Linh rùng mình, hiển nhiên đã cảm ứng được điều gì đó.
Dương Phong Linh đang thầm cảm thấy quái lạ, Thượng Quan Linh đã tao nhã đứng dậy, nghiêng người soi đường cong hoàn mỹ của mình trong gương rồi mới quay lại nói với Dương Phong Linh: “Ta ra ngoài một lát! Con về phòng đả tọa luyện công ngay đi, mai ta sẽ kiểm tra.” Nói xong hấp tấp đẩy cửa bay ra khỏi phòng.
Dương Phong Linh tự hỏi: “Sư tôn hôm nay bị làm sao thế nhỉ?” Thổi tắt nên trên bàn, cô nấp sau cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Cô bất ngờ trông thấy sư tôn vừa rảo buớc tới khúc rẽ ngoài sân thì bị ai đó ôm eo lôi vào. Mặc dù sư tôn có hơi phản kháng nhưng với võ công của sư tôn thì làm gì có chuyện không tránh thoát được? Dương Phong Linh đỏ mặt, thấy bóng dáng người đó có vẻ giống Hoa Lân, cô lập tức minh bạch là chuyện gì.
Hóa ra, Hoa Lân ở nhà sớm đã không nhịn nổi, chờ mãi mới đến lúc trời tối. Bên ngoài vừa mới thắp đèn hoa, hắn đã tót đến Thanh Long biệt viện, không nói không rằng thi triển “Sưu Thần thuật” dò tới phòng Thượng Quan Linh. Thượng Quan Linh quả nhiên đi ngay ra ngoài, Hoa Lân cũng khẩn trương thu công, hai người phối hợp ăn ý không chê vào đâu được. Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện đều đã bị Dương Phong Linh bắt quả tang.
Hoa Lân xốc eo nàng, cúi người áp tới làn môi son. Thượng Quan Linh vội vàng ngoẹo đầu, yếu ớt chống vào ngực hắn nói: “Ngươi ngươi…Rất nhiều người sẽ đi qua đây!”
Tay phải Hoa Lân nâng khuôn mặt e thẹn đỏ hây hây của nàng, định hôn lại lần nữa, Thượng Quan Linh vội lấy tay ngọc chặn môi hắn: “Ngươi còn thế này nữa, ta…ta sẽ kêu người tới đó.”
Hoa Lân phì cười: “Nói thật, ta rất muốn chứng kiến dáng vẻ hô hoán đáng yêu của nàng! Hi hi hi…”
Thượng Quan Linh gỡ mạnh ma trảo quấn quanh eo mình, lườm hắn: “Ngươi đừng có hòng!”
Hoa Lân hít mùi hương cơ thể thơm dịu từ cổ nàng, âu yếm nói: “Trận chiến ngày mai giữa ta và nàng không thể nào tránh khỏi. Do đó ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Đi theo ta…”
Thượng Quan Linh rời khỏi lòng hắn, tâm lý cảm thấy có chút khác thường. Hoa Lân không nói lời nào, nắm tay nàng đi thẳng ra ngoài. Thượng Quan Linh sợ bị người khác bắt gặp, dùng dằng chống cự: “Ngươi…ngươi đi trước đi! Ta…ta sẽ theo sau!” Dứt lời mặt không khỏi bừng đỏ, cảm giác như dẫn dê vào miệng hổ.
Chú thích: *bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình, không lừa được người, do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.  Trước Sau