Ngọc Tiên Duyên

Chương 155: Tha nhân liếp vật



Rốt cuộc có đánh trúng được yêu quái kia không?. Hoa Lân cũng không biết được nữa. Ngay lát sau, Hà Chiếu Kiếm kêu: “tranh” một tiếng, hoá thành một tia chớp bay ngược trở lại. Hoa Lân tay phải nhẹ nhàng đón lấy chuôi kiếm một cách chuẩn xác. Trong lòng bỗng dấy lên trận kinh ngạc dị thường . Không hiểu làm thế nào mà mình lại có thể đón Hà Chiếu kiếm một cách chuẩn xác đến thế.

Hai nàng đều kinh hãi nhìn hắn dù võ công của Hoa Lân chưa phải cao siêu tột cùng nhưng thủ pháp khống chế phi kiếm này có thể nói độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Hoa Lân cũng không có thời gian để mà đắm chìm trong niềm tự mãn, thầm suy ngẫm sự tình hiện tại, trong lòng nổi lên cảm giác chẳng lành. Từ trước đến nay, hắn rất ít khi phát sinh loại giác quan thứ sáu này nên không khỏi có điểm hoài nghi .

Lại nghĩ nếu mình chính là mục tiêu chủ chốt mà Huyết Ma đang truy lùng thì e rằng sự việc này sẽ rất nghiêm trọng đây. Tại nơi núi non hoang vu này, không nói đến đối phó với Huyết Ma, ba người bọn họ ngay cả muốn chạy trốn cũng thập phần khó khăn. Huống chi thủ hạ của “nó” còn có biết bao yêu vật lợi hại, nghĩ đến đây, Hoa Lân vội la lên: “Linh nhi, Thanh Thanh! Chúng ta đi mau, chưa biết chừng Huyết Ma đuổi theo bây giờ!”

Diệp Thanh nhớ tới tuyệt chiêu Huyết Quang Trảm, không khỏi rùng mình một cái, vội nắm chắc Huyền Thiên Kiếm nói:

-Công tử, chúng ta có nên bay về phía Bắc không?

Hoa Lân hơi do dự một chút. Nghĩ thầm rằng, nếu phi hành có thể dẫn đến bại lộ hành tung. Vì vậy đột nhiên tung mình lên một ngọn cây cao chừng ba trượng, dõi mắt cố gắng nhìn bốn phía trong tầm mắt.

Chỉ thấy phía Tây Nam có một đám mây đen cuồn cuộn kéo đến kèm theo yêu khí ngút trời. Trong chớp mắt đã che hết cả một vùng rừng rậm. Hoa Lân nhíu mày lập tức đoán rằng, đám mây này di chuyển thần tốc như vậy chẳng lẽ lại là do khí tức của yêu nghiệt mà thành ư? Vì vậy, hắn hướng xuống mặt đất nói với Thượng Quan Linh:

- Linh Nhi, nàng thử nhìn đám hắc vân kia xem có thấy điều gì bất ổn không?

Thượng Quan Linh mỉm cười nói: “Chàng cần gì phải khẩn trương như vậy chứ? Chắc gì yêu vật vừa rồi có liên quan đến Huyết Ma?” Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng phóng người lên nhẹ nhàng đáp xuống một nhánh cây, đứng ngay cạnh Hoa Lân.

Hoa Lân lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của nàng. Hai người ẩn trong nhánh cây để tránh bị địch nhân phát hiện. Thượng Quan Linh trừng mắt liếc sang bên, dĩ nhiên biết hắn lại thừa cơ chiếm tiện nghi của mình. Cũng may là nàng đã quen cái thói vô sỉ của Hoa Lân nên cũng không có phản kháng gì, vận khởi đôi mắt mĩ lệ về hướng Tây Nam theo dõi đám hắc vân. Một lát, trong đôi mắt nàng cũng ánh lên vẻ nghi hoặc. Chỉ thấy xa xa, đám hắc vân nhanh chóng đã bao phủ cả một nửa bầu trời

Theo lí thuyết, trước những cơn mưa, chắn chắn có gió to. Nhưng chính lúc này nàng lại chẳng cảm nhận được một tia gió nào. Ngược lại, bốn phía lại vô cùng tĩnh lặng đến dị thường. Vì thế, nàng nhướng đôi mi thanh tú lên nói: “Ta cũng ko biết đám hắc vân kia là cái gì. Nếu là vân vụ phát ra từ yêu ma thì phải mang theo có khí tức khủng bố mới đúng. Nhưng đằng này lại không ...”

Nàng đang nói, đột nhiên Hoa Lân phát hiện phía bên phải có một bóng đen thần tốc bay tới. Đứng từ xa nhìn lại, xung quang bóng đen phảng phất một làn hắc khí mờ ảo, không thể nhìn rõ diện mạo hắn. Hoa Lân vội kéo Thượng Quan Linh nhìn hướng về phía bóng đen. Thượng Quan Linh lập tức pháp hiện ra bóng đen này quả nhiên là yêu nghiệt trốn thoát từ Trấn Yêu Tháp. Hơn nữa, điều này khiến cho ý muốn chạy trốn của ba người trở thành công cốc. Hoa Lân biến hẳn sắc mặt, vội vàng phi xuống dắt theo cả Diệp Thanh nhanh chóng trốn vào trong rừng rậm.

May mắn thay, khu rừng này vô cừng tươi tốt. Ba người trốn ở dưới tang cây thậm chí còn không nhìn rõ bầu trời, căn bản rất khó bị phát hiện. Lúc này chỉ thấy bóng đen kia xoay tròn trên không trung, tịnh không có ý hạ xuống dưới, dáng vẻ như đang tìm kiếm gì đó. Được một lát, bong đen đột nhiên lao về phía mà ác linh “da người” lúc nãy chạyđi. Xem ra, đã phát hiện ra điều gì bất thường.

Hoa Lân nghiêm mặt nói: “Linh Nhi, Thanh Thanh! Ta bỗng nhiên có một dự cảm bất an. Hai nàng lập tức thay y phục dạ hành vào, chúng ta phải lập tức thoát khỏi nơi đây”

Diệp Thanh sớm đã thấy lạnh cả người. Nội tâm nàng đích xác đang rất bất an vô cùng lo lắng cho Hoa Lân. Nàng đã từng có cái cảm giác như thế này. Đến bây giờ cảm giác bất an của nàng càng mãnh liệt. Nàng và Hoa Lân tựa như bị quấn theo một dòng chảy vô tận, một vận mệnh mờ mịt đang đợi họ ở phía trước.

Thượng Quan Linh lúc này vẫn thập phần bình tĩnh, mặc dù nàng vẫn đang ngờ ngợ một cảm giác chẳng lành nhưng nàng không hề tỏ ra bấn loạn như Diệp Thanh. Có lẽ nàng cho rằng thực sự Huyết Ma không quá lợi hại hoặc có thể nàng cho rằng vận mệnh mình sẽ không quá bi đát, nàng chỉ buông xuôi, phó mặc cho số mệnh

Ba người nhanh chóng đi vào rừng cây thay đồ dạ hành vào. Hoa Linh đích thân ôm chặt lấy hông của Thượng Quan Linh. Vì nàng thương thế chưa khỏi nên hắn phải đặc biệt quan tâm chiếu cố đến nàng.

Thượng Quan linh không nhừng nhìn Hoa Lân với một nụ cười. Đối với bản thân, bị hắn đùa bỡn một phen mà lại không chút phật lòng. Quần áo dạ hành bó sát người nàng nhưng vẫn không thể che giấu được một trang quốc sắc thiên hương. Nhưng Hoa Lân lúc này tịnh không có tâm hồn thưởng hoa. Lại đột nhiên nhận ra Diệp Thanh đang bĩu môi nhìn mình, nên vội vàng kéo Diệp Thanh lại bên mình rồi thở dài mà nói: “Ài!.. Hai nàng đều chính là bảo bối của ta, sẽ không thiên vị ai cả! Ổn rồi! Nào xuất phát!”

Nói xong, ba người lập tức hoà vào khu rừng, hướng về phía Bắc bỏ chạy.

Lúc này, đám hắc vân ở phía Tây Nam rốt cục đã hiện diện ở trên đầu họ. Bọn họ lập tức cảm thấy một cỗ hàn khí áp bức toả ra từ đám mây. Yêu khí khủng bố lan toả khắp cánh rừng. ba người lúc này trên mặt thật sự lộ ra vẻ sợ hãi. Không hẹn mà cùng phong toả khí tức, cố gắng tránh khỏi bị phát hiện.

Thượng Quan Linh rốt cuộc cũng đã thấy linh cảm của Hoa Lân và Diệp Thanh là chính xác. Chỉ có thể là đại ma đầu xuất thế cộng với quần ma hội tụ mới có thể sinh ra yêu khí xung thiên như thế. Ba người mình hiện tại khẳng định không thể đối phó.

Cũng may ba người được ẩn giấu trong bộ dạ hành, lại được nguỵ trang bằng những cây đại thụ che kín cả bầu trời. Nếu không Huyết Ma với bản lĩnh thần thông đã sớm phát hiện ra ba người bọn họ.

Càng tiến sâu vào bên trong, Hoa Lân đột nhiên càng cảm thấy yêu khí ngày càng dày đặc. Trong lòng cả kinh, vội vàng buông Diệp Thanh và Thượng Quan Linh ra. Ba người vừa mới dừng lại cước bộ. Trên đỉnh đầu bỗng có mấy tiếng: “sưu sưu” thổi qua hai trận âm phong khổng lồ từ trên đỉnh đầu truyền đến. Hai yêu vật phía trên lần lượt dừng lại, trong đó một tên khịt khịt mũi cả giận: “Hừ, phía dưới tàn cây có một đoá đinh hương và một đoá hoa lan. Ta phải đi xuống hái cái đã”

Ba người Hoa Lân sắc mặt đại biến. Đứng ở dưới tàng cây một chút cũng ko dám động, sợ sẽ bị hai yêu vật kia phát hiện. Tay phải không hẹn mà cùng nắm lấy chuôi kiếm.

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên trời. May mà tán cây rậm rạp giúp họ hoàn toàn che khuât tầm nhìn của đối phương, liền cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Diệp Thanh vừa chuyển mình., đinh bước đi, lập tức Hoa Lân nhẹ nhàng ngay lập tức giữ hai vai nàng lại. Nguyên là Diệp Thanh phát hiện ra trên đầu nàng có thể nhìn thấy sao trên bầu trời, lại còn thêm một đạo vân vụ xám trắng nhẹ bay trên không trung.

Chỉ nghe ở phía trên một âm thanh mờ ảo truyền đến: “Lệ huynh, ta tính ra thì chánh sự còn quan trọng hơn. Huyết Ma, người này càng lúc càng lãnh khốc. Lần trước, chỉ vì một đệ tử mắc phải một lỗi nhỏ, hắn liền đưa tên đệ tử đó cho ngươi làm bữa trưa. Ngươi ko thật sự tin tưởng hắn sẽ coi trọng chúng ta chứ? Sau hắn luyện thành Huyết Quang Hư Vô, nếu ngươi làm hăn ngứa mắt, chưa biêt chừng còn đem ngươi làm đồ nhắm cho kẻ khác ấy chứ.”

Kẻ kia cất lên một giọng âm trầm: “Nếu ngày đó xảy ra, ngươi sẽ giúp ta chứ?

Thanh âm mờ ảo kia do dự một lát, rồi ngập ngừng đáp: “Ta...ta sẽ giúp huynh”

“Thật ko?”

Thanh âm mờ ảo kia vội vàng nói: “Thật chứ! Thật chứ!”

Giọng âm trầm kia lên tiếng hài lòng: “Tốt lắm, ta tin tưởng lời nói của ngươi. Chúng ta đi xem Bạch Kính Vương đã xảy ra chuyện gì rồi. Hình như là hắn vừa phát ra một âm thanh thảm thiết”

Hồi lâu sau, Hoa Lân cảm giác yêu khí rốt cuộc đã đi xa liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Thanh và Thượng Quan Linh đang hoảng hốt nhìn hắn. Hiển nhiên là thập phần lo ngại Huyết Ma đến.

Hoa Lần cười cười, ghé mũi lên người các nàng hít hít, miệng nói: “Chà, quả nhiên là có mùi hoa lan và đinh hương. Hắc hắc... Bọn yêu quái đúng là mũi thính như cẩu thật”  Diệp Thanh sẵng giọng: “Đến khi nào huynh mới thôi đùa cợt đây?”

Thượng Quan Linh mỉm cười nói: “May mà chúng ta đã thu lại khí tức, nếu ko thì đã bị phát hiện rồi.”

Hoa Lân dáng vẻ bi quan nói: “Đâu chỉ có đơn giản vậy. Nếu chúng ta thật sự động thủ thì đã chết chắc. Chỉ riêng mình Huyết Ma thôi chúng ta cũng ko có khả năng chạy thoát”

Diệp Thanh cố nhiên biết Huyết Ma lợi hại, cúi đầu ko lên tiếng. Chỉ có Thượng Quan Lĩnh vẫn phi thường bình tĩnh, ôn nhu nói: “Quyết định thế này nhé! Hai trăm dặm về phía Đông là ngọn Vu Sơn Thần Nữ. Một khi chúng ta đánh ko lại, có thể nhanh chóng chạy trốn đến đó. ..Có lẽ dựa vào thực lực hiện tại của Huyết Ma, trong vòng ba ngày cũng khó có thể đánh bại Thất Tinh Bắc Đẩu trận. Chỉ cần kiên trì qua 2 ngày. Viện thủ của Thục Sơn phái nhất định sẽ tới."

Hoa Lân hoài nghi nói: “Thần nữ phong? Ta hình như chưa nghe qua môn phái này”

Diệp Thanh cũng dung con mắt nghi hoặc nhìn Thường Quan Linh, hiển nhiên nàng cũng chưa bao giờ nghe gì về “Thần Nữ phong” cả.

Thượng Quan Linh thật sự ko có biện pháp với họ, nhẹ thở dài nói:

-Mặc dù Đại Vũ trảm Nghiện Long, Dao Cơ Thụ Thư, theo lời đồn đãi có thể không là thật. Nhưng trên ngọn Thần Nữ phong thật sự có một môn phái bí ẩn. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta thật ko muốn làm phiền đến các nàng.

Hoa lân mừng rỡ nói: “Thật ư? Vậy thì chúng ta phải đến Thần nữ phong ngay lập tức. Bây giờ đúng là lúc vạn bất đắc dĩ rồi! Hắc hắc...”

Kì thực Hoa Lân cũng không hề lo lắng cho tính mạng của mình. Hắn sở dĩ là lo lắng cho hai nàng mĩ nữ hiếm có trong thiên hạ ở bên cạnh. Các nàng mà rơi vào tay Huyết Ma, thật khó có thể tượng tượng được sẽ bi thảm như thế nào.

Thượng Quan Linh do dự một lát rốt cục cũng gật đầu: Được rồi, chúng ta bây giờ chạy về hướng Đông”. Vừa nói, ba người lập tức hướng về phía Đông mà đi

Có điều họ vừa đi được trăm trượng. Hoa Lân đột nhiên nắm lấy thân thể mềm mại của hai nàng nói: “Nguy rồi, phía trước có mai phục”.

Thựợng Quan Linh và Diệp Thanh cũng đồng thời phát hiện thấy yêu khí ngày càng nặng. một mảnh rừng nguyên thuỷ trông tĩnh lặng dị thường. Ngay cả một con kiến cũng ko dám xuất động. Xem ra đã có người đoán chắc đây sẽ là đường lui của ba người. Hoa Lân ba người đưa mắt nhìn nhau đều đọc thấy trong mắt đối phương có điều gì không ổn.

Huyết Ma đã bố trí mai phục ở phía trước. Vậy y khẳng định sẽ cử người án ngữ khu vực này. Không chừng đã có vài kẻ đến đây tìm kiếm. Bởi vậy. xem ra ba người khi nãy giao chiến với ác linh “da người” kia đã làm kinh động đến Huyết Ma. Y lúc này khẳng định Hoa Lân chỉ có thể ẩn nấp quanh đây.

Ko cần phải nói, chỉ cần đối phương áp dụng phương pháp “Luân phiên truy tìm” thì sẽ phát hiện ba người ngay lập tức. Hoa Lân ko do dự thêm nữa, kéo Diệp Thanh và Thượng Quan Linh quay đầu bỏ chạy. Bởi nếu đợi đến lát nữa, khẳng định họ sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Thế nhưng ba người ko lại nhằm hướng Tây Nam mà chạy. Bởi vì lúc này yêu ma chính từ hướng Tây Nam lao đi, cho nên có thể khu vực Tây Nam chúng đã rà soát rồi. Tương đối mà nói, nơi nào càng nguy hiểm chính thị là chỗ an toàn.

Hắn quyết định đối mặt với nguy cơ phía trước. Chỉ cần mặt trời mọc ở phương Đông, mọi loài yêu vật sẽ ko dám lộ hành tung dưới ánh mặt trời. Như vậy, đối mặt với một mình Huyết ma sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thế nhưng, liệu quyết định này của Hoa Lân có thực sự quyết định đúng?  Trước Sau 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.