Ngọc Tiên Duyên

Chương 252: Thần cung chi biến



Khuôn mặt ngọc ngà của Diệp Thanh thoáng qua nét kinh hãi. Nàng hơi né mình, thủ thế phòng ngự, bàn tay phải nắm hờ, sẵn sàng ra chiêu.

Những động tác của nàng không có tác dụng gì với hai hắc y hán tử, ngược lại còn khiến cho bốn con mắt dâm tà càng đỏ ngầu lên. Dải lụa thắt ngang lưng ong Diệp Thanh bay dập dờn theo gió, tư thế phòng bị càng làm cho tấm thân xinh đẹp uốn lượn. Những đường cong mềm mại, bộ ngực căng tràn và đôi mày ngà cong vút làm mờ hết sát khí trên người nàng.

Chỉ nghe thấy tiếng cười man rợ của người cao gầy bên trái: “Ha ha! Từ đâu đến một tiểu mỹ nhân hấp dẫn vậy? Có phải để nộp mạng cho ta không? Ta tên Tam Trụ Hương, đồ đạc của mỹ nhân ta không cần, chỉ cần con người cô nương thôi!”

Hai mắt Tam Trụ Hương nhìn chằm chằm vào Diêp Thanh, miệng tuôn ra những lời thô tục: “Đáng tiếc, người đẹp như tiên mà đã không còn là trinh nữ nữa rồi! Không biết thằng khốn kiếp nào đã hớt tay trên ta vậy? Đợi lão tử đây tra xét rồi nhất định sẽ cho nó một trận!”

Diệp Thanh chưa bao giờ phải nghe những lời như vậy nên lập tức tái mặt, “soạt” một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, giọng sắc lạnh: “Hai kẻ đốn mạt muốn chết!”

Cổ tay nàng uốn nhẹ, mũi kiếm vạch lên không gian một hình tam giác, không khí xung quanh tức thì đông lại thành băng. Diệp Thanh vận lực đẩy ra vô vàn dòng điện lạnh, chính là tâm pháp thượng thừa của Thánh Thanh Viện.

Dưới ánh mặt trời, băng quang lãnh lãnh lấp lóa, chiêu đầu chưa dứt chiêu thứ hai đã nối tiếp, Diệp Thanh nhún mình vút lên, thanh trường kiếm vạch một đường màu tím quét qua trước mặt hai kẻ bại hoại.

Mấy hắc y hán tử không khỏi thất kinh, nghĩ thầm nữ tử này nhìn thì giỏi lắm chỉ luyện đến “Đan thanh hậu kỳ”, làm sao lúc ra tay lại lợi hại đến như thế? Nhìn những đường kiếm hoàn hảo của Diệp Thanh, bọn chúng vội vàng né tránh, đao kiếm trong tay tung ra đón đỡ...

Chẳng ngờ kiếm pháp của Diệp Thanh đã luyện đến mức phản phác quy chân, người chưa đến kiếm đã đến. Chỉ nghe thấy hai tiếng keng keng chói tai, thanh kiếm trong tay một tên hắc y rung bần bật, thủ lực chợt giảm đi quá nửa...

Trường kiếm của Diệp Thanh tức khắc mượn thế khoa nhanh, đẩy cả hai tên lùi lại đến gần một trượng.

Không thể nghĩ ra thân mình uyển chuyển của Diệp Thanh, khi lâm trận lại nhanh nhẹn đến thế, thêm một đường kiếm nhanh như chớp đâm vào mạng sườn tên bên phải. Tư thế Diệp Thanh đẹp mê hồn nhưng kiếm thuật thì không chút sai sót.

Gã áo đen mang tên Tam Trụ Hương sắc mặt kinh hãi, tay trái tung ra một tấm lưới tơ nhằm đầu Diệp Thanh chụp xuống, miệng hét to: “Trúng này!”

Tấm lưới tỏa rộng phạm vi cả sáu thước, khiến người khó lòng trở tay...

Cùng lúc đó, tên thứ hai cũng tung ra bảo bối của mình, một chiếc “Hắc hồn phàn” nhằm Diệp Thanh bổ tới, “Rụp” một tiếng xòe rộng, tỏa ra một màn khói đen ngòm, trong đó như có cả khí độc.

Tuy các Tu Chân Giả vốn không cần hít thở nhưng Diệp Thanh cũng không muốn lấy thân mình thử độc, bèn vung tay áo trái xua bạt không khí, thân mình dịch sang phải hai thước, nhanh nhẹn tránh khỏi tấm lưới của Tam Trụ Hương.

Nhưng hai kẻ bại hoại này đã quen hợp công, không đợi Diệp Thanh kịp đứng vững đã cùng lúc ập tới. Tam Trụ Hương như đoán được phương hướng né tránh của Diệp Thanh, giơ ngón tay cách không điểm ra một chỉ, động tác nhanh như điện.

Tấm Hắc phàn của tên thứ hai vừa đánh hụt, lập tức xếp lại rồi bung ra chiêu thứ hai, nhìn tốc độ và khí thế cũng không thua kém gì Tam Trụ Hương.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh giao đấu với Tu chân giả, chỉ thấy các chiêu tung ra đều cực kì nhanh hiểm, thực tình rất khó đối đầu. Toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, lòng nghĩ khó mà thoát nổi, chỉ còn cách giở ra chiêu cuối cùng:

“Thần… Kiếm…Biến!”

Trong nháy mắt…

Một luồng hào quang sắc tím bùng lên, liên tiếp hai tiếng “oanh oanh”, Diệp Thanh bất thần thoát khỏi vòng tấn công của hai hắc y hán tử. Hai tên bại hoại đều sững sờ, nhìn lại đã thấy Diệp Thanh lùi về sau đến hơn một trượng, trường kiếm bên tay phải nhòe đi một bóng dáng hư vô, miệng niệm chú:

“Lâm... binh... đấu... giả... giai…”

Mỗi tiếng hô của nàng, thân hình chập chờn lúc ẩn lúc hiện rồi hoàn toàn mất bóng dáng. Giữa u u minh minh, từ giữa tầng trời bỗng xuất hiện một đạo hào quang màu tím, rọi xuống hai kẻ hắc y.

Hai tên lúc đoómới tỉnh ra, Tam Trụ Hương sợ hãi: “Ái, chạy nhanh… Là Tru ma kiếm pháp!”

Nhưng lúc đó đã quá muộn. Tam Trụ Hương còn kịp tránh, tên thứ hai tên Vị Tỏa còn định bụng giơ kiếm lên đón đỡ, khi nghe được ba tiếng “Tru ma kiếm” thì đã không còn kịp nữa, hai mắt trợn trừng, mặt lộ vẻ kinh hãi. Hắn vốn hiểu rõ ý nghĩa “Tru Ma kiếm” là gì.

Chỉ còn nhìn thấy tử sắc quang mang lóe lên, Tam Trụ Hương kịp thoát khỏi phạm vi của kiếm pháp, đầu không dám ngoái lạin, “vù” một tiếng lướt qua đồng bọn, kinh hoàng chạy xuống núi.

Còn hán tử tên Vị Tỏa đó thì đờ người ra giữa không trung, khuôn mặt không giấu nổi kinh hoàng, đôi mắt trắng dã như mắt cá chết. Một luồng gió núi thổi tới, toàn thân y rã thành tro bụi, đến một giọt máu tươi cũng không kịp rơi xuống...

Diệp Thanh ngạc nhiên: “Thì ra là người trong Ma đạo, chết là đáng rồi!”

Dứt lời, tấm thân ngọc ngà của nàng như luồng ánh sáng loáng qua, bắt quyết khai chiêu “Cửu tự kiếm quyết”, thấy ngay chân nguyên đã không còn liên tục nữa.

Diệp Thanh hiểu, mỗi lần xuất một chiêu Cửu Tự kiếm thì sẽ hao đi một phần chân nguyên, tu vi của nàng vì thế khó có thể đủ sức tung ra đến chiêu thứ sáu. Nếu muốn tăng thêm một tầng chân nguyên, bản thân Diệp Thanh phải luyện thêm ít nhất hai mươi năm...

Còn nếu muốn đỡ được “Cửu quyết liên hoàn”, e là nàng phải mất cả nghìn năm tu luyện mới có thể thành công được.

Chuyện đó là đương nhiên, bởi chỉ riêng Cửu tự kiếm quyết, e rằng cả Tu Chân Giới cũng chẳng có được bao nhiêu người địch nổi. Bởi đây là Tru Ma Kiếm!

Diệp Thanh hạ xuống đất, lòng vẫn băn khoăn: “Cớ sao nơi này lại có người trong Ma đạo? Lẽ nào Tu Chân Giới lại sắp xảy ra biến cố trọng đại?”

Ánh mắt Diệp Thanh bắt gặp thi thể nằm sát Truyền tống trận. Nhìn sắc mặt kinh hoàng của người đó, trong tay lại không có bất cứ thứ gì phòng vệ, Diệp Thanh đoán người này vừa từ Truyền tống trận bước ra, còn chưa kịp quan sát xung quanh thì đã bị bọn Tam Trụ Hương hạ thủ, chết mà không hiểu đầu đuôi là thế nào.

Diệp Thanh thở dài, nghĩ may mà mình đến chậm chân một chút, nếu không thì cũng giống như người đó rồi. May mà đêm qua nàng nghe Tôn Yên Nhiên nghỉ ngơi qua đêm, bằng không nếu phải lam trận cũng sẽ không địch lại với hai kẻ Tam Trụ Hương.

Diệp Thanh ngồi xuống, định bụng kiểm tra thi thể tìm ra di vật nào đó đặng thông báo với tông môn của người chết. Đáng tiếc mọi thứ trên người tử thi đều đã bị bọn Tam Trụ Hương cướp hết, thạm chí y phục cũng xé rách tả tơi. Diệp Thanh đoán ngực áo tử thi có lẽ thêu biểu trưng của tông phái, bây giờ không thấy gì cả, càng tốt đỡ phải liên lụy!

Nàng đứng thẳng lên nghĩ ngợi, đột nhiên giật mình, tại sao bọn Tam Trụ Hương phải xé biểu trưng tông phái trên người nạn nhân? Như thế là có ý gì?

Diệp Thanh bị câu hỏi đó làm cho day dứt. Nếu quả thật như vậy, thi thể trên mặt đất nhất định là đệ tử của một đại phái nào đó không thuộc phe cánh của bọn Tam Trụ Hương. Nếu không bọn chúng việc gì phải sau khi giết người cướp của còn cố giấu xác dưới Truyền tống trận?

Câu chuyện này e là còn có liên quan rất rộng...

Trong khi Diệp Thanh đang do dự có nên chôn thi thể người này không, Truyền tống trận sau lưng nàng lại phát sáng. Một nam tử khôi ngô tuấn tú đi đến khiến nàng phải ngoái đầu lại nhìn...

Trang nam tử đó toàn thân vận bạch y, lưng đeo hai thanh trường kiếm, ngực áo thêu một bông hoa thủy tiên rất đẹp. Chỉ một cái nhìn tùy tiện của gã mà Diệp Thanh cảm tưởng một áp lực ghê gớm đè nặng lên tâm trí.

Bạch y nam tử xem ra cũng rất ngỡ ngàng, nghi ngờ nhìn thi thể nằm trên mặt đất: “Này tiểu sư muội! Người này là do sư muội giết chết?”

Diệp Thanh sững người, chau mày vẻ bất bình: “Ai là sư muội của ngươi?”

Bạch y nam tử cười ha hả: “Đương nhiên ra với muội là đồng môn rồi, ta hẳn còn là bề trên của muội đó, xưng hô như thế lẽ nào lại không được?”

Diệp Thanh lạnh lùng: “Xin lỗi, ta không hề quen biết ngươi!”

Bạch y nam tử thoáng thất sắc: “À à... ta…”

Gã ngỡ khi nói câu vừa rồi thì Diệp Thanh sẽ phải sợ đến thót tim, bởi gã là đệ tử đời thứ ba của Thánh Thanh Viện mà Diệp Thanh cao nhất mới là đời thứ tư, cho dù thế nào thì khi nhìn thấy mình thì nàng phải lễ phép tôn kính.

Nào ngờ Diệp Thanh không biết gã là ai, chỉ nghi ngờ hỏi: “Có phải ngươi là…”

Bạch y nam tử đắn đo giây lát, đoạn trả lời: “Ta là Nhiệm Vi… Nhưng thôi, chẳng trách cứ cô nương làm gì. Ta biết cô nương mới nhập môn ở Huyền Băng Thiên, có phải là thường ngao du bên ngoài, rất ít khi đến tổng đàn Thánh Thanh Viện chúng ta?”

Lúc này Diệp Thanh mới sững sờ: “Ồ, thì ra huynh là người của Thánh Thanh Viện?” Trong lòng nàng tự hỏi ngay, Thánh Thanh Viện với công tử liệu có thù hận gì không nhỉ?

Đã biết rồi, nàng gật đầu nhỏ nhẹ: “Huynh là đệ tử của ai? Vì sao trước ngực lại không hề có biểu trưng gì cả?”

Diệp Thanh nhìn ngực nam tử cũng chẳng có biểu trưng gì, không khỏi tự hỏi vì lẽ gì mà gã nghĩ ngay mình là đồng môn? Con người này thật kỳ quặc! Lại còn thái độ kẻ cả cao ngạo, mà cũng chỉ nói ra được bấy nhiêu lời thôi, quả thật là một chuyện hoang đường!

Diệp Thanh nghĩ thầm, cớ gì mà không cho gã mất mặt một phen! Bèn làm ra vẻ gặng hỏi: “Này! Ngươi nói ngươi là người của Thánh Thanh Viện?”

Nhiệm Vi suýt đứng không vững nữa, tại Thánh Thanh Viện ta tu luyện đã có tới mấy trăm năm, cớ gì lại có đồng môn nghi ngờ tung tích là nghĩa làm sao? Như thế chẳng phải là thất bại rồi ư?

Gã thu ngay vẻ cao ngạo lại, lạnh lùng: “Ta xin hỏi cô nương một câu. Cô nương là đệ tử của ai vậy?”

Vốn gã định bụng phản kích truy hỏi cho đến nơi, nhưng rốt cuộc lời lẽ lại hết sức ôn tồn, dáng vẻ mỹ miều của Diện Thanh đã làm gã mềm lòng. Mỹ nhân tuyệt thế nhường ấy, ở Thánh Thanh Viện mấy khi gã được gặp!

Diệp Thanh nghi ngờ hồi lâu, cuối cùng cũng đoán đưọc chút ít. Nàng nghĩ tới chuyện mình đã tu luyện “Tu chân mật tịch” mà Nhược Uyên dạy cho Hoa Lân, hẳn Nhược Vi đã nhận ra trong cơ thể nàng tiềm tàng tâm pháp chính tông của Thánh Thanh viện.

Diệp Thanh không biết thế nào, nhành trả lời bừa: “Là… là Nhược Uyên dạy cho ta. Nhà ngươi có biết Nhược Uyên không?”

Nhiệm Vi sửng sờ: “A... Nhược Uyên? Là đệ tử của Thất sư thúc! Như thế thì là sư muội của ta rồi! Đúng mà, ta không thể nhầm được!”

Lòng Nhiệm Vi vẫn không khỏi thắc mắc, từ lúc nào mà Nhược Uyên lại có một đệ tử thế này chứ? Thật kỳ quái! Dẫu sao hắn thấy khẩu khí của mình có phần nặng nề, bèn chuyển đề tài: “Phải rồi, người này bị ai giết chết vậy?”

Diệp Thanh nhìn thi thể trên mặt, đáp: “Là một bọn có tên Tam Trụ Hương. Phải rồi sư huynh, muội có việc về Thánh Thanh Viện trước, mọi chuyện sư huynh giải quyết nha!”

Trong lòng nàng chỉ nghĩ tới Hoa Lân, không thích trò chuyện với nam tử nào nữa. Vừa dứt lời, nàng đi ngay đến Truyền tống trận. Đang chuẩn bị khởi hành thì Nhiệm Vi chợt bực bội: “Sư muội, người này hình như là đệ tử của Kiếm Cương Tông, cùng nhánh với Thánh Thanh Viện chúng ta, không thể bỏ lại được… Mà muội vừa nãy nhìn thấy những gì?”

Diệp Thanh không nhẫn nại nổi nữa, chỉ khẽ quay đầu lại đáp: “Xin lỗi, muội cũng vừa đến, chỉ nhìn thấy hai gã hắc y tranh nhau đồ vật và chạy đi rồi, không còn thấy gì thêm nữa!”

Nhược Vi cảm nhận Diệp Thanh đang muốn tránh mặt mình, chỉ còn biết lắc đầu chịu thua. Hắn ngồi xuống cạnh tử thi quan sát, lẩm bẩm: “Kiếm Cương Tông đã có chuyện gì xẩy ra ư?”

Diệp Thanh không muốn đi cùng Nhược Vi, liền cưỡi Truyền tống trận bay trước, thoáng chốc đã mất hút. Nhiệm Vi ở lại sau, lòng nghĩ xem ra Kiếm Cương Tông đã xẩy ra chuyện gì thật, ta phải nhanh nhanh về Tiên Diên Tinh xem sự thể thế nào...

Thực ra Diệp Thanh chỉ muốn tránh mặt Nhiệm Vi, đi được một chặng liền xuống lánh tạm nửa ngày. Khi nàng tiếp tục lên đường, chỉ thấy Truyền tống trận phía trước cứ đi cùng một hướng, liền đoán Nhiệm Vi cũng đang tiến về Tiên Diên Tinh. Như thế cũng tốt, Diệp Thanh đỡ phải điều chỉnh hướng đi...

Hai ngày sau, trải quả mười lăm ngày vất vả, Diệp Thanh cuối cùng cũng đến được tận cùng Tu chân giới, Tiên Diên Tinh.

Tiên Diên Tinh quả là tiên cảnh đúng như trong mộng, không gian mênh mông, vô vàn núi cao trập trùng với những kiến trúc nguy nga bao trùm sườn non khe suối. Cả Thất Đại thánh Môn bao gồm Thánh Thanh Viện, Kiếm Cương Tông, Không Tốc Phái, Trường Phong Điện, Tinh Tật Tông và Vô Cực Tông đều đặt Tổng đàn ở đây. Khoảng cách giữa Thánh Thanh Viện và Kiếm Cương Tông chỉ là vài trăm dặm, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy nhau. Bốn đại tông phái khác thì Tổng đàn cách nhau những hàng ngàn dăm, thậm chí xa xôi muôn trùng không ước lượng được khoảnh cách.

Thánh Thanh Viện là tông phái có Tổng đàn tráng lệ nhất, chia ra thành mười tám viện, tất cả các viện đều cao thủ như mây, mười tám Thủ tọa càng là những đầu lĩnh võ công trác tuyệt, hầu hết đều tu luyện Thần hợp cảnh giới đến thập thành.

Diệp Thanh xuất hiện ở một tòa bình đài xa xôi nhất của Thánh Thanh Viện. Nàng định thần nhìn ngắm, thấy bốn bề mười mấy ngọn núi hùng vĩ mây trắng vây quanh, ngỡ như từng mười mấy hải đảo giữa trùng khơi. Mỗi một Tổng đàn phân viện đều bơi dập dờn trên sóng nước, khó mà nhìn thấy rõ được trọn vẹn diện mạo, quả là tiên cảnh chốn hạ giới.

Mắt Diệp Thanh hoa lên bởi muôn trùng lâu đài nguy nga tráng lệ, lòng ngạc nhiên khôn tả, cảm giác kình địch đối với Thất Đại Thánh Môn bỗng chốc suy giảm đi mấy phần.

Đang lúc nàng tràn đầy xúc cảm, một thiếu niên đeo trường kiếm đi tới, ngạo nghễ hỏi: “Cô nương tìm đến Thánh Thanh Viện có việc gì?”

Diệp Thanh lúc này mới giật mình, nghĩ ra Truyền tống bình đài này đều có người canh chừng đón khách, bèn vội vã cúi chào: “À, ở đây là Thất Đại Thánh Môn… là nơi ta vô cùng sùng kính, có ý định đến bái kiến. Hơn nữa, ta nghe nói Kiếm Cương Tông hình như vừa xẩy ra chuyện gì thì phải? Không rõ thiếu hiệp có nghe được chuyện gì không?”

Thiếu niên này có địa vị thấp nhất ở Thánh Thanh Viện, chỉ là đệ tử tứ đại vừa nhập môn, công việc không có gì khác ngoài đón khách. Mấy năm lại đây gã đón rước không biết bao nhiêu Tu chân giả đến ngưỡng vọng Thánh Thanh Viện, vô tình ngỡ mình cao hơn hẳn khách thập phương nên dáng bộ lúc nào cũng giương giương tự đắc:

“Ấy cô nương, cho dù là đến vì ngưỡng mộ, cớ sao lại hỏi Kiếm Cương Tông xẩy ra chuyện gì? Cô nương chớ có tung tin đồn nhảm!”

Diệp Thanh nhìn điệu bộ hùng hổ của gã mà cố nén cơn bực bội, bản thân nàng đang cầu người giúp đỡ nên đành nhẹ nhàng: “Vậy thì huynh biết Kiếm Cương Tông đi lối nào, xin chỉ giáo vậy!”

Thiếu niên không trả lời, nhìn Diệp Thanh từ đầu tới chân, lòng xáo động kịch liệt. Nhưng gã vẫn ý thức được thân phận của mình nên cố chất vấn: “Lý do gì mà cô nương bảo Kiếm Cương Tông vừa xẩy ra chuyện? Cô nương là người của tông phái nào vậy?”

Diệp Thanh biết gã né tránh không định chỉ đường, những muốn giáng cho vài chưởng, đột nhiên nghe trên không trung vọng xuống một giọng ôn tồn: “Niệm Vi không được vô lễ! Cô nương là sư thúc của ngươi đó, lại còn không nhanh bái kiến?”

Diệp Thanh và thiếu niên cả hai đều sững sờ, nhìn Nhược Uyên và Nhiệm Vi cùng lúc từ trên không bước xuống.

Diệp Thanh thấy Nhược Uyên đi đến trước mặt, hoảng hốt: “Ông… ông…”

Nàng quá căng thẳng, không biết nên xưng hô thế nào mới phải. Còn thiếu niên thì run như chẽ: “Thất thúc tổ, Nhiệm sư thúc... làm sao lại biết mà đến đây được?”  Nhiệm Vi cười: “Đồ trẻ ranh ngươi biết gì. Sư thúc đến phải nói cho ngươi biết sao?”

Nhược Uyên cũng chêm vào: “Đồ bỏ đi!” đoạn quay nhìn Diệp Thanh, mỉm cười: “Đồ đệ, cuối cùng thì con cũng đã đến nơi. Hôm qua Nhiệm Vi báo con sắp tới Thánh Thanh viện, làm ta khổ sở đợi mãi cả một đêm. Thế nào? Dọc đường vất vả lắm phải không?”

Đôi mắt với hàng mi cong vút của Diệp Thanh lướt khắp người Nhược Uyên: “Cái này...”

Nàng nghĩ thầm, hôm trước chỉ là buột miệng nói ra cái tên Nhược Uyên, bảo ông ta là sư tôn của mình, thật không ngờ Nhược Uyên đến thật, lại còn nhận mình là đồ đệ nữa! Như thế nghĩa là thế nào?

Diệp Thanh lúc này thật dở khóc dở cười, lí nhí: “Nhưng mà… Nhưng mà... ta không phải là đồ đệ của tiền bối!”

Nhược Uyên cắt đứt ngay: “Con tuy không phải là đệ tử chính tắc của ta nhưng lại từng luyện Chính tông tâm pháp mà ta để lại, thế thì cứ gọi ta là sư phụ có sao đâu! Yên tâm đi, kể từ hôm nay con là tam đại đệ tử của Thánh Thanh Viện. Nào theo ta, ta có một số việc muốn hỏi con cho rõ!”

Nhiệm Vi chen vào: “Thất sư thúc, chuyện của Kiếm Cương Tông, sư thúc không muốn đến xem xem thế nào ư?”

Nhược Uyên gật đầu: “Con cứ đi trước đi!”

Nhiệm Vi đành phải vâng lời: “Thế thì sư điệt xin đi trước!” Dứt lời ngự kiếm nhằm hướng Kiếm Cương Tông bay đi.

Nhiệm Vi đi rồi, Nhiệm Vi nhanh nhảu đến trước mặt Diệp Thanh quỳ xuống: “Tiểu điệt đáng chết, không biết sư thúc giá lâm, xin sư thúc xét tội!”

Nhược Uyên cười: “Được rồi, lần sau phải chú ý đó!”

Đói đoạn quay sang Diệp Thanh: “Đồ đệ, chúng ta đi! Ta dẫn con đến Tử Vi Viện, nơi đó toàn là nữ đệ tử. Con đến đó nghỉ ngơi cho khỏe, ta còn phải đến Kiếm Cương Tông có việc, không thể chăm sóc con được.”

Diệp Thanh chần chừ, lòng bồn chồn bởi việc xẩy ra quá ư đột ngột, không biết nên ở lại hay đi theo Nhược Uyên...

Nhược Uyên thấy vẻ lúng túng của nàng lại tưởng Diệp Thanh không biết cách ngự kiếm, bèn rút ngay kiếm của mình ra, nghiêng đầu làm hiệu: “Lên đi! Khi về ta sẽ dạy cho con Ngự kiếm thuật.”

Diệp Thanh cắn răng suy nghĩ, bây giờ thì khôgn thoát khỏi rồi, đành cam chịu đến Thánh Thanh Viện xem rốt cuộc họ sẽ giở trò gì! Nghĩ đoạn nàng rút “choang” Huyền thiên bảo kiếm ra, tự tin: “Đa tạ tiền bối, đồ đệ tự bay được!”

Nhược Uyên nhíu mày nhìn thanh kiếm dưới chân Diệp Thanh, kinh ngạc: “Cái gì? Tru ma kiếm?”

Diệp Thanh làm ra vẻ không để ý, níu tay Nhược Uyên: “Tiền bối theo con, con có nhiều chuyện muốn hỏi lắm!”

Diệp Thanh chỉ còn cách cưỡi kiếm bay theo nàng đến một ngọn núi cao hoang vu. Đến lưng chừng trời, Nhược Uyên dừng lại ngoái đầu hỏi: “Nữ oa oa, tên con là gì?”

Diệp Thanh trầm giọng: “Con là Diệp Thanh! Tiền bối nhận con là đệ tử, rốt cuộc có mục đích gì? Con đi tìm Hoa Lân, bây giờ công tử ở đâu?”

Nhược Uyên đảo mắt chung quanh, thấy trái phải đều không có ai mới hạ giọng: “Con yên tâm đi, tiểu tử Hoa Lân đã sớm rời khỏi Huyền Băng Thiên rồi, đang khiến cho đệ tử khắp Tru Ma viện bổ đi tìm. Con không được để lộ thân phận, đặc biệt là trước mặt Nhiệm Vi, hiểu chưa?”

Diệp Thanh nghi ngờ: “Vì lẽ gì vậy, tiền bối?”

Nhược Uyên cười: “Nhiệm Vi là thủ lĩnh Mậu Tinh Vệ chuyên canh giữ tội phạm của Huyền Băng Thiên, hiểu chưa? Tiểu tử Hoa Lân của con đã ba lần trốn khỏi tay Nhiệm Vi rồi... ha ha… Tiểu tử đúng là ranh mãnh ra trò...!”

Nhìn vẻ hài hước của Nhược Uyên, lòng Diệp Thanh nhẹ nhõm hẳn, bèn hỏi: “Vì lẽ gì mà tiền bối lại muốn giúp đỡ con?”

Nhược Uyên hơi khựng người, đoạn cười xòa: “Tất nhiên là ta có lý do riêng, giờ thì chưa thể nói ra được. Hơn nữa con và Hoa Lân có thể coi là nửa đồ đệ của ta, đã là sư phụ thì không thể mở to mắt nhìn đồ đệ của mình chết được!”

Diệp Thanh hồ nghi nhìn Nhược Uyên, lòng nghĩ thầm lời ông ta tin được mấy phần đây?

Nhược Uyên nãy giờ cứ nhìn thanh kiếm dưới chân Diệp Thanh, cuối cùng không nhịn nổi nói: “Ta cảm thấy câu chuyện càng ngày càng thú vị đấy! Nữ oa oa biết không, Thánh Thanh Viện bao gồm mười tám phân viện, trong đó xếp hàng thứ năm chính là Tru Ma Viện của chúng ta. Cây Tru Ma Kiếm dưới chân con không chỉ là sở hữu của Thánh Thanh viện, mà còn là bảo kiếm của Thủ toạ đời mười bẩy của Tru Ma Viện đó. Ta thật thắc mắc cớ làm sao nó lại ở trong tay con?”

Diệp Thanh vận lực tăng tốc độ, trả lời: “Thanh kiếm này là… Con cũng không rõ nữa, công tử đã tặng lại cho con? Mà cho dù thế nào thì nó bây giờ là của con rồi!”

Nhược Uyên cười sảng khoái: “Đúng là nữ oa oa! Ta còn chưa đòi con phải giao kiếm lại, thật là… Nhưng thôi, thế cũng là tốt rồi, con giờ đây đã có thể danh chính ngôn thuận gia nhập Thánh Thanh Viện của chúng ta, chưa chừng nay mai còn có thể cứu được mạng cho Hoa Lân. Thế nhé, hãy ghi nhớ lờ ta, sau khi vào Thánh Thanh Viện nhớ giữ miệng, hiểu không?”

Diệp Thanh giờ đây đi một bước là phải tính toán một bước, mới hỏi dò: “Nhược… Nhược Uyên tiền bối, con vừa nghe nói Kiếm Cương Tông xẩy ra chuyện, là chuyện gì vậy?”

Nhược Uyên gật đầu: “Chính là chuyện Kiếm Cương Tông có đệ tử bị giết. Trách nhiệm chính của Tru Ma Viện chúng ta là truy nã người trong Ma đạo, ta nghe lời Nhiệm Vi rằng con đã tận mắt nhìn thấy hai hắc y nhân giết hại đệ tử của Kiếm Cương Tông. Làm sao con lại biết một trong hai kẻ đó là Tam Trụ Hương chứ?”

Diệp Thanh ngẩn người một lúc mới trả lời: “Chỉ là con nghe thấy một kẻ gọi tên của kẻ kia thôi, hắn đòi Tam Trụ Hương phải chia đôi của cải cướp được, thế thì sao thưa sư phụ?”

Nhược Uyên gật đầu: “Thì ra chuyện là như thế!”

Diệp Thanh thắc mắc: “Lẽ nào đệ tử của Kiếm Cương Tông ấy trên người lại mang theo báu vật? Vì lẽ gì mà Kiếm Cương Tông lại coi trọng việc này như vậy?”

Nhược Uyên lắc đầu: “Con không hiểu đâu, đệ tử Kiếm Cương Tông bị giết đó chỉ là tên đưa thư thôi. Nghe nói Kiếm Cương Tông phái hắn đến Thiên Quận Tinh, không có lý do gì mà sinh sự với Ám Ảnh Môn cả. Nào ngờ, Ám Ảnh Môn đã nhân loạn mà cho người cướp đi Kinh Thần Cung của Kiếm Cương Tông...”

Kinh Thần Cung?

“Không hiểu bọn chúng cần Kinh Thần Cung để làm gì? Hay là muốn làm lại đường thông đến Ma giới? Ài... giờ ta dẫn con đến tổng đàn Thánh Thanh Viện đã, sau đó sẽ đi hỏi rõ chuyện Kiếm Cương Tông là thế nào!”

Diệp Thanh không biết cái gì là “Kinh Thần Cung”, chỉ nghĩ sự tranh giành của hai phái Kiếm Cương Tông và Ám Ảnh Môn đâu có liên quan tới Hoa Lân, cớ gì mà quẻ bói của thầy tướng Hàn Chấn Ly lại nói công tử đã bị cuốn vào trong cuộc? Xem ra, trong chuyện này vẫn còn có nhiều rắc rối chưa hiểu được. Nàng nhất thiết phải điều tra rõ, nếu không càn gnày sẽ càng mất đi liên hệ với công tử.

Thế là Diệp Thanh, với sự sắp xếp của Nhược Uyên, đã u u minh minh gia nhập Thánh Thanh Viện.

Diệp Thanh mang theo cả Tru Ma Kiếm nhưng các môn đồ khác lại không chút để ý, thậm chí còn ngỡ nàng chính là hậu duệ mà tiền bối đã không khéo léo gì để lại đời sau.

… …

Cho đến nay, hai vị hồng nhan của Hoa Lân, một thì gia nhập Thánh Thanh Viện, một bị bắt đến Phần Âm Tông. Sự sắp xếp oái oăm của ông Trời này, e sẽ là duyên cớ để Hoa Lân sứt đầu mẻ trán.  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.