Ngọc Tiên Duyên

Chương 266: Kiệt lực nhất chiến



Hoa Lân đang gửi hồn theo mây gió, thấy sắc mặt Trữ Tiêm Tuyết trở nên chánh sắc đột nhiên lạnh lùng nói với Trác Vô Ảnh ở phía sau:

- Tiểu Trác!... Lần này sao ngươi lại xuống đây?

Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vẻ mặt của Trữ Tiêm Tuyết rất là băng lạnh, giống như đột nhiên thay đổi cả con người. Nghe nàng nói thế Trác Vô Ảnh toàn thân run lên, căng thẳng đi đến trước Phạm chung, cúi đầu nói:

- Sư tôn… sư tôn….

Âm thanh cứ mắc trong cổ họng không dám nói ra, càng cố nói càng run lại càng không nói nên lời.

Hoa Lân cũng nổi lên một trận kinh ngạc, lắng nghe Trữ Tiêm Tuyết lạnh lùng nói:

- Ta không phải sư tôn của ngươi, bất quá hình như ngươi đã quên một lời hứa hẹn…

Trác Vô Ảnh mặt mày tái nhợt, thận hình không giữ được bình tĩnh run rẩy nói:

- Ta… ta. Kì thật lần này ta đến là…

Hoa Lân mặc dù đối với Trác Vô Ảnh cũng không có hảo cảm gì đặc biệt nhưng đối với sự tương trợ lần này của hắn cũng rất hữu dụng , vì vậy hắn hạ giọng nói:

- Lần này nhờ có Tiểu Trác cùng ta tiến đến, nếu không ta cũng không tìm được tòa Phong Thần Bi này.

Trác Vô Ảnh lập tức nhìn Hoa Lân đầy vẻ cảm kích, nhưng Hoa Lân lại không để ý. Hắn đang lo lắng chúng đệ tử Ám Ảnh chi môn từ bên ngoài có thể tiến vào bất cứ lúc nào, bất an nhìn vào cấm chế Phong Thần Bi, nhìn Trữ Tiêm Tuyết hỏi:

- Này, hảo tỷ tỷ… ta đổ Thực Cốt Huyết trực tiếp lên Phạm chung cấm chế có được không?

Lần này Trữ Tiêm Tuyết có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, nhàn nhạt nói:

- Đúng rồi!

Hoa Lân thấy nàng lạnh nhạt như thế trong lòng sững sờ, nghĩ thầm đàn bà thật là nhanh thay đổi , như thế nào mà với cả ta cũng trở nên lãnh đạm vậy chứ? Lập tức vận công khai mở Luyện Hồn Đỉnh, đang định lấy Thực Cốt Huyết ra rải lên Phạm chung cấm chế, đột nhiên Trữ Tiêm Tuyết ngăn lại nói:

- Chậm đã!... Ngươi có tâm niệm gì cần ta hoàn thành không, chẳng lẽ cứ như vậy cứu ta sao?

Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thái độ của nàng lại có chuyển biến. Lần này nàng lại dùng ánh mắt tràn đầy tiếu ý nhìn mình, đôi mắt đẹp một trận lưu chuyển, ngàn vạn kiều mị thu hết vào trong đáy mắt. tâm thần Hoa Lân không khỏi run lên, nhớ tới việc nàng đã từng nói, chỉ cần cứu nàng ra ngoài thì thậm chí nàng có thể cho mình tùy ý trong mười hai canh giờ , vừa nghĩ đến huyết mạch đã như sôi lên, hai bàn tay bắt đầu cũng run lên nhè nhẹ.

Nhưng Hoa Lân biết tình hình lúc này không thích hợp để hắn lãng phí thời gian, vội vàng ổn định lại tinh thần, nhưng lại không thể khống chế được ánh mắt. Chỉ thấy dưới làn lụa mỏng thân thể mềm mại thật là mê người (sặc, ta chảy máu mũi mất), đôi môi đầy đặn, bộ ngực sữa cao vút câu hồn động phách khiến cho hắn chút nữa mất đi lí trí. Liếm môi khô cố kiềm chế cơn khao khát đang trào dâng trong cổ, nói:

- Đúng vậy, ta có hai tâm nguyện nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, cứu ngươi trước rồi nói sau. Sau này có đồng ý giúp hay không hoàn toàn tùy ngươi quyết định!

Hoa Lân lần này nói như vậy thực ra là vận hết tâm tư vào trong đó. Bởi hắn biết rõ một khi Trữ Tiêm Tuyết được mình cứu ra, tuyệt sẽ không vì ân tình này mà hạn chế việc giết người. Cho nên Hoa Lân đối với nàng chuẩn bị dĩ tình chế ngự (lấy tình để hạn chế, ngăn cản), sau này cố gắng khuyên nàng đi vào chính đạo. Hắn không nói thêm nữa lấy ra một cây ngân châm chích vào khối Thực Cốt Huyết rải lên Phạm chung cấm chế.

Phía sau Trác Vô Ảnh vội vàng nhắc nhở:

- uy… cẩn thận! thực cốt huyết có độc, ngươi đừng để dính lên người đấy!

Hoa Lân vừa hóa giải cấm chế vừa nói:

- Ngươi yên tâm, Thực Cốt Huyết chỉ có hữu hiệu với Phạm chú, còn với vật chất thì độc tính không lớn!

Hoa Lân hành động đã nhanh chóng phi thường nhưng không nghĩ tới chúng nhân Ám Ảnh chi môn cũng không chậm, làm cho hắn không kịp phản ứng. Chỉ thấy ở ngoài xa bạch quang chợt lóe, một tử y nhân (người áo tím) đột nhiên xuất hiện tại lối vào, Hoa Lân thầm kêu khổ trong lòng “không xong”, thầm hối hận không thôi. Nếu vừa rồi để Trác Vô Ảnh thủ giữ tại lối vào, khi có người xâm nhập lập tức giết chết không tha thử hỏi làm sao có chuyện này. Chỉ trách mình ý loạn tình mê () đã quên mất chuyện đại sự này.

Cũng may là hắn lập tức nghĩ ra phương pháp bổ cứu, tay trái run lên, một nửa Thực Cốt Huyết rải đều lên trên Phạm chung, nghĩ thầm thế cũng đủ phân lượng để hủ thực hết cấm chế trên phạm chung rồi?

Tử Y nhân ở ngoài xa cũng không chậm, chỉ nghe “Băng” một tiếng cung huyền chấn động, một đạo bạch quang như tia chớp bắn thẳng đến trái tim Hoa Lân, hắn hoảng sợ nhận ra đó chính là Kinh Thần cung phát ra. Chiếu theo lẽ thường mà nói, với uy lực của Kinh Thần Cung, Hoa Lân căn bản không thể kịp phản ứng lại càng không thể ngăn cản. Nhưng Hoa Lân đã đoán được đối phương sẽ sử dụng Kinh Thần Cung hạ sát mình, cho nên hắn đột nhiên nghiêng người Hà Chiếu trong tay phải nhanh chóng bắn ra. “Đương” một tiếng nổ vang, cả cánh tay nhất thời tê dại, nửa người chết lặng. Nhưng cũng may là mũi tên kia cũng bị chấn văng đi.

Kết quả này khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Còn chuyện nữa, tử y nhân trước khi tiến vào Phong Thần Bi đã bị Nhược Phong và Nhược Uyên chém hai kiếm (côn đồ quá), lúc này người đang bị trọng thương, hơn nữa trong lòng lại vội vàng nên không thể tụ lực, nên Kinh Thần Cung không thể có uy lực như bình thường, nếu không làm sao Hoa Lân còn mạng mà đứng đó?

Mặc dù là vậy nhưng uy thế của Kinh Thần cung cũng thật kinh người, Hoa Lân chỉ cảm thấy thân thể như bị vạn thú cắn xé, không thể động đậy, tay phải lại càng buông thõng vô lực.

Tử y nhân ở ngoài xa xa cũng cả kinh, nói:

- Hảo thân thủ! Ta nhìn nhầm ngươi rồi… hừ!

Người này chính là giáo chủ của Ám Ảnh chi môn- Cận Vân ma tôn.

Mà Hoa Lân thì đã toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vạn phần lo lắng, nghĩ thầm nếu đối phương bổ khuyết thêm một tiễn thì cho dù mình có chết một vạn lần cũng còn ít.

Nhưng mà Cận Vân ma tôn thấy Hoa Lân đánh bay một mũi “Lãnh tiến”, như vậy mũi tiễn thứ hai hắn cũng có thể đối phó như vậy. Liền thu hồi Kinh Thần cung, “Tranh” một tiếng rút ra Xích Huyết kiếm từ ngoài xa đánh tới.  Lúc này Hoa Lân đã cảm giác được sự uy hiếp cường đại của đối phương, uy thế trực chỉ vào hắn mà ép đến, không khí bị dồn nén ép về phía ngực làm hắn cảm thấy rất khó chịu, thân thể cứng ngắc lùi về sau một bước, chỉ nghe “Phanh” một tiếng đã để lại dấu tích trên Phạm chung. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, thế mới biết mình không thể cùng hắn ngạnh tiếp.

Bởi vì Cận Vân ma tôn thống hận Hoa Lân giả ý kết giao với mình cho nên xuất kiếm không chút lưu tình, Huyết Kiếm run lên, hồng quang tăng vọt, huyết sắc lập tức nhiễm hồng cả không gian, tinh quang lóa mắt lao thẳng tới người Hoa Lân.

Trác Vô Ảnh thấy kiếm chiêu hung hiểm vội hóa thành một luồng khói trắng, “Sưu” một tiếng chạy ra ngoài mười trượng.

Đáng thương cho Hoa Lân nửa người không thể nhúc nhích. Cũng may ý chí của hắn không vì thế mà ảnh hưởng, hắn biết nếu để Cận Vân ma tôn tới gần thì mình chỉ còn con đường chết mà thôi. Tay trái liền bắt thủ quyết, trước mặt đột nhiên xuất ra hai thanh phi kiếm cực sắc bén, khẽ chỉ tay hai thanh phi kiếm lập tức nhanh như điện xạ bắn thẳng đến ngực Cận Vân ma tôn.

Xem ra thực lực hai bên thật quá cách biệt, phi kiếm của Hoa Lân mới bay được nửa đường đã nghe “đương đương” hai tiếng bị ma tôn đánh bay không biết đến nơi nào. Hoa Lân không kịp triệu lại, lại thấy hồng quang đầy trời đang áp xuống, căn bản là không thể ngăn cản. Đến lúc này thì Hoa Lân cũng biết cho dù mình sở hữu Phần Tinh Luân hộ thể cũng không thể bình an vô sự, may mà hắn vẫn bảo trì được sự thanh tĩnh, đột nhiên quát to:

- … Dừng lại cho ta!

Nói xong vận khởi toàn thân công lực, trường kiếm trong tay hàn quang tăng vọt nhằm Cận Vân ma tôn bổ tới. hắn xuất chiêu ngạnh chiến phảng phất như muốn cũng Cận Vân ma tôn phân chia cao thấp. Trữ Tiêm Tuyết và Trác Vô Ảnh thấy thế không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm rằng làm thế không phải tự đi tìm chết hay sao? Trong óc thậm chí đã xuất hiện cảnh kiếm hủy nhân vong của Hoa Lân.

Cận Vân ma tôn tự thị công lực cao tuyệt, trong tay lập tức hình thành một thanh cự đại huyết kiếm, đón chiêu của Hoa Lân chém thẳng vảo đỉnh đầu như muốn chẻ hắn làm hai nửa vậy.

Nhưng trong một sát na khi hai kiếm sắp giao nhau, Hoa Lân đột nhiên triệt chiêu, hơn nữa lại còn thoái lui, chật vật lùi ra ngoài hai trượng. Chỉ nghe “Đương” một tiếng, Cận Vân ma tôn đột nhiên mất mục tiêu, Huyết kiếm bổ thẳng lên Phạm chung…

Thấy thế Trữ Tiêm Tuyết không khỏi nở ra một nụ cười duyên, nhất thời hiểu được dụng ý của Hoa Lân. Chỉ thấy Cận Vân ma tôn mặt cũng biến sắc, mặt ngoài Phạm chung lập tức xuất hiện trận trận chú văn, sau đó là một trận bạch quang chói mắt, một cỗ chấn lực khổng lồ theo kiếm mà đến. Cận Vân chỉ cảm thấy tay phải tê dại, Huyết Kiếm cũng rời tay bay đi, thân thể cũng bị phản lực cường đại chấn bay về sau, kình khí còn bắn ra xung quanh, uy lực thật sự kinh nhân.

Đột nhiên, Hoa Lân đang chật vật khó khăn trên mặt đất chợt bạt không mà dậy, trường kiếm trong tay “Tranh” một tiếng ngân vang, hóa thành một đạo kiếm quang lăng lệ bắn thẳng đến bụng của Cận Vân ma tôn.

Vài biến hóa xảy ra chỉ trong chớp mắt bức Cận Vân ma tôn luống cuống chân tay. Lần nay hắn cảm thấy nửa thân bên phải chết lặng, vội cuống quýt đưa tả chưởng hướng Hoa Lân bổ ra một phách…

Cận Vân ma tôn công lực thật khiến người ta kinh sợ không thôi, cho dù hắn đã trọng thương mà chưởng phong lăng lệ cũng có thể bức Hoa Lân không thể lại gần. Hoa Lân thấy hắn muốn đào thóat khỏi phạm vi công kích trong lòng nổi lên một trận lo lắng, biết nếu lần nay không nhân cơ hội hắn bị thương mà trừ đi, chờ đến khi hắn bình phục khẳng định mình sẽ gặp kiếp nạn ngay. Vì vậy tay phải tái khởi, Hà Chiếu trong tay lập tức bay ra, quát lớn:

- Đi!

Một đạo bạch quang lóe lên, tốc độ của Hà Chiếu thật quá kinh người, nửa người bất động Cận Vân ma tôn không thể tránh né. Chợt nghe “Phác” một tiếng, Hà Chiếu đã cắm vào bụng của ma đầu này. Nhưng hắn thật sự là một cao thủ hiếm thấy trên đời, tay trái xuất ra một trảo giữ chặt lấy mũi Hà Chiếu không cho phi kiếm xuyên thêm vào cơ thể mình. Trong lúc nhất thời Hoa Lân cũng không thể thu hồi được phi kiếm.

Hoa Lân cả kinh thấy ma đầu kia chậm rãi ngẩng đầu lên cười lạnh nói:

- Ngươi quên rằng ta là bất tử chi thân. Bằng vào bổn sự của ngươi tuyệt không thể giết được ta!... Lần nay để ta xem ngươi còn có thủ đoạn gì?  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.