Mính Căng: “Sau…sau đó, Niệm Ngộ cùng Nhâm Vi sư thúc trở về thu thập món bảo bối băng phong gì gì đó, sự tình kia diễn biến tiếp thế nào hắn cũng chẳng rõ.”
Diệp Thanh dậm chân nói: “Hắn…hắn đã đến Thần Long Tinh ư? Vì sao…vì sao Nhược Uyên không nói lại cho ta hay? Vì sao cơ chứ?”
Mính Căng thấy cặp mắt quyến rũ của nàng ta lộ vẻ bối rối nên rụt rè nói: “Sư..sư tôn? Người…người sao thế?”
Lúc này Diệp Thanh mới khôi phục lại được thần trí, vội nhặt mảnh “kí ức tinh phiến” dưới đất lên, đặt vào tay Mính Căng mà nói: “Hảo muội muội! Ta phải tức tốc đến ngay Thần Long Tinh, trước tiên ngươi cầm lấy cái này. Khi nào Nhược Uyên trở về, ngươi nói lại là ta đi Thần Long Tinh tìm tung tích của Hoa Lân, từ giờ về sau hắn khỏi cần quản ta nữa!”
“Nhưng…nhưng….”, tâm tư Mính Căng bỗng trở nên bị hụt hẫng, vốn định xin cho mình cùng đi theo nhưng lại biết sẽ chẳng được nên lo lắng quá đến mức ấp úng mãi chẳng lên lời.
Đã thấy thân ảnh của Diệp Thanh nhoáng lên, nháy mắt đã dời khỏi Tử Vi Viện, ngự Tru Ma Kiếm, nhằm về phía “truyện tống trận” đằng tây. Vừa phi hành, Diệp Thanh vừa luôn miệng nhiếc mắng Nhược Uyên, nếu chẳng phải hắn dấu diếm sự tình trên Thần Long Tinh, có lẽ giờ này mình đã được nằm trong lồng ngực ấm áp của công tử, vậy bảo sao nàng không tức giận cho được?
Rốt cục đã đến “truyện tống trận”, người trấn thủ nơi này vẫn là NiệmVi. Thấy Diệp Thanh từ đằng xa phi lại, hắn bèn nhanh nhảu, bước lên hành lễ nói: “Giờ sư thúc muốn đi đâu? Để ta đi phát động trận pháp cho người.”
Diệp Thanh chẳng buồn đếm xỉa đến hắn, lôi ra “Phồn tinh nghi” tiến hành tra cứu, phát hiện từ “Tiên diên tinh hệ” tới “Long Thần Tinh” tổng cộng phải trải qua năm mươi bảy lần truyện tống. Vì vậy, nàng chẳng nhiều lời, rảo bước vào trong “truyện tống trận”, khom người chỉnh lại tỷ lệ, bạch quang loé lên, “Sưu” một tiếng đi phát động.
Nàng thẳng một lèo đến lần truyện tống thứ bảy, lại thấy bạch quang loé lên, đã tới một trạm trung chuyển có tên là “Quang Tử Tinh”. Chẳng cần nàng chủ tâm quan sát địa hình xung quanh, cảnh tượng đầu tiên đập ngay vào mắt nàng là một bóng trắng lập loè. Diệp Thanh nghiễm tưởng có mai phục đón đầu, nên “Tranh” một tiếng, rút phăng bảo kiếm thủ thế trước người. Định thần nhìn kĩ, nàng mới phát hiện có khoảng bảy mươi, tám mươi bóng người đang án ngữ hai bên “truyện tống trận”, thật làm cho nàng sợ thót tim.
Chợt nghe có người thốt lên: “Di? Nàng ta hình như là sư muội của chúng ta?”
Lại có người khác nói: “Hình như là vậy, sao ta chưa gặp mặt bao giờ nhỉ?”
Diệp Thanh chăm chú nhìn qua, hoá ra tất cả những người này đều vận bạch y, đều đeo trường kiếm trên lưng, đồng thời trước ngực có thêu một đoá thuỷ tiên, đúng là trang phục của Thánh Thanh Viện.
Bọn họ thấy Diệp Thanh nghiêng người thủ thế, trường kiếm đưa ngang án ngữ trước mặt, không chỉ dung maọ thanh lệ thoát tục mà nét yêu kiều còn mang theo thần thái anh tư phi thường, nên bọn họ đều không khỏi buột miệng tán dương: “Di? Nàng ấy là môn hạ của ai vậy? Lợi hại thật đó!”
Nhược Uyên chẳng biết từ nơi nào bước đến, ho khan hai tiếng, cất lời: “Thanh nhi! Ngươi đi đâu thế?”
Một gã đệ tử ngạc nhiên hô lớn: “A?...Nàng ta là đệ tử của thất sư thúc ư?”
Diệp Thanh nhìn lại phía Nhược Uyên, giận dữ nói: “Ta đâu khiến ngươi quản đến!”
“Ách…”, Nhược Uyên liếc mắt qua đám đệ tử hai bên, thực sự có chút xấu hổ.
Quả nhiên, lập tức có người khẽ cười: “Ha ha ha…Đúng là nàng ta lợi hại thật!”
Nhược Minh cũng đến bên Nhược Uyên, cất tiếng cười vang, nói: “Thất sư huynh! Rốt cục lần này xem ta tóm gáy được huynh không? Tự ý thu nhận đệ tử, tội này phải diện bích một năm đó!”
Hoá ra sư huynh của Nhược Uyên là Nhược Phong cùng với Nhược Minh, Nhược Hạo, mấy cao thủ thuộc hàng chữ “Nhược” đều có mặt ở đây. Bọn họ vốn định thống lĩnh toàn bộ đệ tử trở về Thánh Thanh Viện, nào ngờ trên đường đi lại tình cờ gặp Diệp Thanh. Lúc này Nhược Uyên chỉ còn nước cười khổ mà thôi…
Mà Diệp Thanh cũng không khỏi bối rối, nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới việc lại chạm mặt đám đệ tử của Tru Ma Viện đang trên đường về, nhất thời chẳng biết phải xử sự thế nào.
Thủ lĩnh là Nhược Phong ho khan hai tiếng, chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Thanh, dò xét nàng một hồi, sau lại liếc nhìn Nhược Uyên, tựa hồ như hỏi: “Thế này là sao?”
Nhược Uyên lập tức thi triển “truyền âm thuật”, nói với Nhược Phong: “Sư huynh! Chuyện này nội tình khá phức tạp, sau này sẽ giải thích rõ với người!”
Nhược Phong sớm phát hiện trong tay Diệp Thanh chính là Tru Ma Kiếm, không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ: gã sư đệ mình chẳng hiểu giở trò quỷ gì đây? Tru Ma Kiếm mà nữ hài tử kia đang cầm chính là thần binh đã thất lạc cả ngàn năm nay của bổn môn, thế nào lại nàng ta lại sở hữu được?
Diệp Thanh thấy bọn họ đều im lặng bèn thu hồi Tru Ma Kiếm, xoay người lại, bắt đầu điều chỉnh “truyện tống trận”, định lẻn đi luôn. Nhược Uyên thấy vậy, bất đắc dĩ lại gần sau lưng nàng mà hỏi: “Thanh nhi! Ngươi định đi đâu?”
Diệp Thanh rất muốn trút ngay cơn giận lên đầu Nhược Uyên nhưng lúc này tình thế không cho phép nên đành quay lại, hành lễ nói: “Hồi bẩm sư phụ! Tại Thánh Thanh Viện, Thanh nhi tự cảm thấy kém cỏi bởi vậy định một mình tới Thần Cật Tinh Vực trải nghiệm, mong sư phụ cho phép!”
Nhược Uyển sửng sốt vô cùng nhưng cũng gật đầu nói: “Chuyện này…Cũng được, ngươi đi đi!”
Diệp Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm, chẳng ngờ Nhược Uyên lại dễ dàng buông tha cho mình đi như vậy, cho nên vội vàng chỉnh lại “truyện tống trận”, mặc cho trạm tiếp theo là nơi nào, “Sưu” một tiếng đã truyện tống đi mất.
Diệp Thanh đi khỏi, Nhược Phong lúc này mới hướng sang Nhược Uyên hỏi: “Sao ngươi lại cho nàng ta đi thế?”
Nhược Uyên vã mồ hôi hột, đáp: “Nếu không thì thế nào? Sư huynh, người bằng lòng thu nhận nàng ta làm đệ tử chăng?” đoạn lại thi triển “truyền âm thuật”, nói tiếp với Nhược Phong: “..Xin sư huynh cứ yên tâm, trên người nàng ta có đeo theo một “truy tung tinh phiến”, ta có thể tuỳ ý nắm được hành tung mà….Khặc khặc khặc….”
Lại nói sau khi Diệp Thanh cuống cuồng dùng “truyện tống trận” bỏ đi, mới phát hiện nơi đến không nằm trên lộ trình đến Long Thần Tinh, cũng may nàng còn mang theo “Phồn Tinh Nghi”, đối chiếu hồi lâu, vòng vòng vèo vèo, cuối cùng trở lại được lối cũ.
Hai ngày sau, rốt cục Diệp Thanh đã đến được Long Thần Tinh. Ra khỏi “truyện tống trận”, thấy ngay một toà thành lơ lửng trên mặt hồ - “Thiên không chi thành”. Nơi này chính là thánh địa của tu chân – Thiên Hồ Thành.
Chỉ có điều đây đã là lần thứ hai Diệp Thanh tới Thiên Hồ Thành. Lần trước là theo sự chỉ dẫn của Hiên Dĩ Thừa tới nơi này tìm Hoa Lân, cho nên đối với Thiên Hồ Thành cũng không lạ lẫm cho lắm.
Nhưng lần này quay lại Long Thần Tinh, Diệp Thanh đã lên sẵn kế hoạch hành động. Trước tiên qua Kì Long Thành, sau đó tiến đến Huyền Băng Thiên, dùng thân phận là tam đại đệ tử của Thánh Thanh Viện để dò la hành tung của Hoa Lân. Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng ít ra có thể điều tra rõ biến cố đã phát sinh trong Phệ Hồn Cốc, dựa vào đó mà đoán được hướng đường của Hoa Lân.
Chủ ý đã quyết, Diệp Thanh lại đi vào “truyện tống trận”, trong nháy mắt đã có mặt tại Kì Long Thành.
Nàng vừa mới bước xuống đài truyện tống, chợt nghe trên đường có âm thanh ồn ào, hơn ba mươi người tu chân lăm lăm binh khí đi theo vài tên thành viên của “Liệp ma vệ đội” mặc trang phục hắc y, đang vội vàng hướng về phía bắc thành.
Diệp Thanh nhất thời kinh ngạc, chứng kiến mỗi lúc một đông người kéo nhau đi, cảnh tượng như sắp xảy ra chiến tranh vậy. Mặc dù Diệp Thanh chẳng ưa gì náo nhiệt nhưng Kì Long Thành ngay sát Huyền Băng Thiên, nơi này mà phát sinh sự tình gì thì rất có thể liên quan đến công tử hoặc Thánh môn, nghĩ vậy liền bám sát đám đông này, mau chóng đến bắc thành.
Chưa đi được xa, đám người huyên náo kia đã dừng trước cửa một khách điếm, cả ngã tư rộng lớn nhường vậy giờ ách tắc cả lại, trên bầu trời còn có thêm vài gã tu chân đang ngự không, ai nấy đều bừng bừng căm phẫn, tựa như nơi đây đã xảy ra án mạng.
Đột nhiên, “Hoa lạp” một tiếng nổ vang phát ra từ lầu hai của khách điếm, cửa sổ bị người ta chấn nát, hai gã nam tử miệng thổ máu tươi, đồng thời nhào xuống. Mọi người ào lên một tràng kinh hô, có người phẫn nộ quát lên: “Yêu nữ! Có gan thì ra đây, ẩn núp trong đó đâu phải là hảo hán?”  Chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của một nữ tử nói: “Ra thì sao nào, chẳng lẽ ngươi chán sống rồi sao?”, chưa dứt lời, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bức tường gỗ phía mặt đường đổ ập xuống, cảnh tượng trên lầu hai lập tức hiển hiện rõ trước tầm quan sát của mọi người.
Diệp Thanh chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử vận hắc y khoan thai ngồi tại bàn trà ngay sát cửa sổ. Che mặt bằng tấm hắc sa, toàn thân vận xiêm y đen tuyền mà trong suốt, phiêu dật vô cùng, làm người ta có cảm giác vừa đoan trang, lại vừa lạnh lùng khôn tả.
Tuy không nhìn rõ được dung mạo nàng kia nhưng chỉ bằng với thân hình hoàn mỹ nọ, có thể khẳng định đây là một nữ tử tuyệt sắc vô song. Điều hiếm thấy ở đây là, toàn thân nàng không hề dùng bất cứ một món đồ trang sức nào, vẫn toát lên vẻ kiêu sa kèm theo nét hấp dẫn xiêu lòng người, chỉ cần một cử chỉ nhỏ của giai nhân cũng khiến người khác hồn xiêu phách tán, ngay cả đến như Diệp Thanh cũng không khỏi tự sinh ra một cảm giác kì lạ.
Đến lúc này, tất cả có mặt đương trường đều ồn áo bàn tán, ngoài ra còn có mấy người đang khẩn trương trị thương, hình như đã có bảy, tám người tu chân thọ thương, nằm dài dưới đất. Khi tình hình nơi này trở nên ào ào, hỗn loạn, đằng nam lại có thêm ba gã hắc y ngự phi kiếm bay đến. Có người bỗng hoan hô: “May quá, may quá, rốt cục Phục Cảnh Hiên cũng ra mặt rồi!”
Người vừa tới không ai khác, chính là thủ toạ của “Liệp ma vệ đội” - Phục Cảnh Hiên.
Hắn vừa xuất hiện tại hiện trường, lập tức đưa mắt quan sát lên bàn trà ở lầu hai, chỉ thấy nữ tử hắc y kia, khẽ nâng nửa tấm khăn che mặt lên, nhẹ nhàng nhấm nháp, thưởng thức chén trà, thần thái cực kì mỹ miều chẳng lộ vẻ gì là khẩn trương cả.
Diệp Thanh thấy hiện thời mặt đất quá chật chội bèn lấy Tru Ma Kiếm ra, ngự kiếm bay lên khoảng không đối diện với căn phòng kia, nàng muốn nhìn xem rột cục chuyện gì đã xảy ra tại đây.
Phục Cảnh Hiên chắp ta hành lễ, nói với nữ tử hắc y: “Danh tính của cô nương là gì? Sao lại tới Kì Long Thành này gây rối?”
Phục Cảnh Hiên vừa mới cất lời thì đã có người căm phẫn nói: “…Phục đại ca chẳng cần phải nhiều lời với nàng ta, yêu nữ này không những phế đi nội đan của Vĩnh Thắng Kiếm Khách cùng Vấn Tâm Chân Nhân mà còn đả thương rất nhiều người khác nữa, chúng ta nhất định báo thù cho họ!”
Lại có người nhiếc mắng: “Yêu nữ này còn lớn tiếng sằng bậy, dám phỉ báng Thánh Thanh Viện…Hừ! Theo ta, nàng này chán sống rồi!”
Nhưng Phục Cảnh Hiên hít một hơi dài, thầm nghĩ: nàng ta có thể tuỳ tiện phế bỏ nội đan của người tu chân, nhất định ít nhất tu vi đã đạt tới tầng thứ chín là cảnh giới Chứng Ngộ. Nếu điều đó là sự thật thì quả là khó để giải quyết ổn thoả chuyện này. Vì vậy, hắn chú tâm quan sát nữ tử hắc y kia hòng nhận ra được chân tướng tu vi của nàng ta. Nhưng rốt cục cũng đành thất vọng, toàn thân nàng ta dường như chẳng mang chút linh khí nào cả, căn bản hoàn toàn giống người thường, nói chi đến việc xác định được cảnh giới tu chân?
Mà nữ tử hắc y kia chẳng màng gì tới Phục Cảnh Hiên, ngược lại chỉ giương mắt ngó về hướng đối diện rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu muội muội! Ngươi là người của Thánh Thanh Viện đúng không?”
Diệp Thanh thấy nàng ta đang hỏi mình nên gật gật đầu rồi lập tức lại lắc lắc đầu, sở dĩ vậy vì đến chính bản thân nàng còn chẳng hiểu nổi rốt cục mình có phải là thuộc Thánh Thanh Viện hay không nữa.
Tất cả người tu chân có mặt nơi này đều choáng váng, không thể tin vào mắt mình. Diệp Thanh cùng nữ tử hắc y kia như ở hai thế giới đối lập nhau: một bên là nữ tử thần bí mang vẻ đẹp mê người, đại diện cho thế lực ma quỷ; bên kia là một tiên nữ thuần khiết, thanh lệ thoát tục, vận bạch y toát lên vẻ mỹ miều.
Phục Cảnh Hiên cũng sớm đã phát hiện ra sự hiện diện của Diệp Thanh, vốn định bước đến hỏi han nhưng cuối cùng lại đưa ánh mắt về phía nữ tử hắc ý mà quát lớn: “Cô nương dám ngang nhiên đả thương người, chẳng lẽ đến báo danh tính cũng chẳng có gan?”
Nữ tử hắc y kia rốt cục cũng thu hồi lại ánh mắt vừa dò xét Diệp Thanh về, lạnh lùng cất giọng: “Nào phải không dám, mà với thân phận của ngươi thì chưa đủ tư cách mà thôi…”
Phục Cảnh Hiên cười lạnh nói: “Hừ! Thật ư?”
Nhưng chẳng ngờ, nữ tử hắc y đột nhiên nũng nịu cười nói: “Lạc lạc lạc…Chỉ có điều dựa vào chân nguyên nội thể của ngươi, dường như còn có một thân phận khác nữa. Vậy cứ cho là đủ tư cách đi, bổn cô nương là Trữ Tiêm Tuyết!”.
Diệp Thanh nhận ra thân hình Phục Cảnh Hiện tựa hồ khẽ chấn động. Không rõ là do tác động của ba từ “Trữ Tiêm Tuyết” hay do thân phận hắn bị người khác phát giác nữa….  Trước Sau