Hoa Lân ra khỏi phòng giam, nhìn hành lang dài dằng dặc không một bóng người, lòng có chút sững sờ: “Không lẽ chỗ nhốt mình lại như thế này?” Nói rồi men theo hành lang lao đi. Được một lúc lâu, tận đầu kia hành lang mới thấy sáu thiếu nữ đang bận rộn làm công việc gì đó. Hoa Lân lúc này mới thở phào một hơi, bước đến, hóa ra các nữ nhân này đang sửa lại bức tường do chính hắn vừa phá ra lúc trước.
Một thiếu nữ tức giận giậm chân: “Đồ vô lại, hắn làm sao mà hung hăng thế, làm khổ người ta phải gắn lại mấy tấm gương, hừ!”
Câu nói đó rõ ràng là cho Hoa Lân nghe, bởi bọn họ vốn đã nhìn thấy hắn đang đi tới.
Hoa Lân đến trước mặt mấy nữ nhân, cười cầu tài: “Tỉ tỉ xinh đẹp...!”
Thiếu nữ lườm hắn vẻ tức giận: “Tỉ tỉ cái gì? Ta không quen biết ngươi!” Nói xong lùi một bước ra bộ cảnh giác.
Hoa Lân vẫn tươi cười: “Ấy, có thể giúp ta mở một lối không? Ta cần phải đi rồi.”
Mấy thiếu nữ kia nhìn nhau cười thích thú, thì ra nam nhân này đến để nhờ cậy bọn họ. Thiếu nữ đầu tiên chìa tay ngọc chỉ về phía sau lưng hắn nói: “Ngươi quay lại đi chừng hai chục trượng, phía trái có một ngôi nhà bằng đá, có thể tự mở mà đi vào.”
“À!” Hoa Lân gãi gáy, hỏi tiếp: “Thì ra là thế, xin hỏi chỗ này thông sang nơi nào vậy?”
Mấy nữ nhân lại cười rinh rích: “Ngươi hỏi chỗ này à? Đây là ngõ cụt. Ngươi muốn đi ra từ lối này? Thế thì tự mình đào lấy mà đi... hi hi...”
Hoa Lân chần chừ một lát, lầm bầm: “Các cô nói gì? Đây là ngõ cụt ư? Con bà nó, cái địa đạo này vừa tối vừa bẩn, rốt cuộc là ai đào ra? Làm khổ thiếu gia phí bao nhiêu thời gian vàng ngọc...”
Các thiếu nữ lại không hề lấy đó làm phiền, vẫn cười tươi như hoa nở, một nàng phía trái lên tiếng: “Chúng ta tiết lộ cho ngươi, cái cửa này là chúng ta làm ra cho mấy người ngốc nghếch như ngươi đấy, hì hì…”
Hoa Lân suýt nữa thì ngất xỉu, chẳng trách cả hai tay cầm kiếm bổ xuống cũng chẳng ăn thua gì, thì ra cánh cửa đá này là giả. Hắn quả đã bị mấy nữ nhân này xỏ mũi, xấu hổ quá đi!
Tuy nhiên hắn cũng đành nén chịu, chỉ tay vào dấu bàn ta mờ nhạt ở tảng đá, hỏi: “Này, thế bàn tay kia thì có tác dụng gì vậy?”
Nói rồi toan ấp bàn tay mình lên đó, đột nhiên nghe tiếng mấy nữ nhân ré lên: “Này, chớ có làm lung tung!”
Hoa Lân giật mình, rụt tay lại: “Cái… Cái gì?”
Thiếu nữ bên trái thở phào nhẹ nhõm: “Thực ra cái cửa này chẳng để làm gì, nhưng nếu ngươi ấn tay vào đó thì cả đường hầm này sẽ bị bít kín lại. Ta cảm thấy thắc mắc quá, tại làm sao vừa nãy ngươi không thử ấn tay vào đó?”
Hoa Lân nhún vai: “Bụi bặm như thế, có điên thì mới ấn tay vào đó!”
Thiếu nữ bên trái lại nói: “Chúng ta cũng biết thế nhưng chưa ai dám thò tay lên đó lau bụi, bởi vì lần trước đã có người bị nhốt... hì hì…” Nói rồi đưa mắt nhìn sang thiếu nữ bên phải, ý nói người bị nhốt chính là cô ta.
Quả nhiên thiếu nữ đó đấm vào lưng cô ta, cười như nắc nẻ: “Chẳng phải chính tỉ bảo muội đi lau bụi là gì? Hừ, muội không quên đâu nha!”
Mấy nữ nhân lại cười phá lên. Hoa Lân nhìn người này cười người kia cười, nghĩ thầm may mà mình còn nhanh trí một chút chứ không thì thành thằng hề cho bọn họ rồi.
Vui nhộn một hồi, Hoa Lân quay về theo đường cũ. Đi chừng hai chục trượng thấy quả đúng như thiếu nữ nọ nói, phía bên trái có một cánh cửa đá. Hoa Lân đi thẳng vào, nhận ra một lối đi bí mật bèn theo đó đi tiếp, đẩy cánh cửa chắn cuối đường ra, trước mắt bỗng rộng mở...
Đó là một đại sảnh ngầm thênh thang, trên tường treo đủ các loại phi kiếm chẳng khác một kho vũ khí. Trong đại sảnh còn có mấy chục thiếu nữ nằm ngồi đi lại, nhàn nhã với những câu chuyện vui. Thấy Hoa Lân từ bí đạo chui ra, lập tức có người tiến đến: “Thật là xin lỗi! Chúng ta không biết huynh là quen biết của Tiêm Tuyết tỉ, biết rồi ta cứ ân hận mãi...”
Hoa Lân bực bội: “Ta suýt nữa bị các cô hại chết mà! Hừm... Ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân, không truy cứu nữa. Này, Tiêm Tuyết tỉ của các người ở đâu? Ta muốn đi gặp.”
Hắn vừa dứt lời, từ bậc tam cấp phía trái bốn thiếu nữ đeo trường kiếm đi xuống. Người có vẻ là nhóm trưởng lên tiếng hỏi: “Huynh chính là Hoa Lân?”
Hoa Lân vội gật đầu: “Phải rồi, còn ai vào đấy nữa!”
Thiếu nữ chợt cười ranh mãnh: “May quá, Tiêm Tuyết tỉ cũng đang muốn gặp huynh. Theo ta đi!”
Hoa Lân do dự: “Nhìn các cô mang khí giới, cứ như coi ta là phạm nhân vậy?”
Vẫn thiếu nữ đó cười ỡm ờ: ‘Chuyện này thì còn phải xem... Có điều là Tiêm Tuyết tỉ đang muốn gặp huynh, tuynh đi hay không?”
Hoa Lân nhún vai: “Ta còn lựa chọn khác sao?”
Nói rồi nhìn lên bậc tam cấp, bốn thiếu nữ ngay lập tức tỏa ra bao lấy hắn, ép Hoa Lân phải rời khỏi đại sảnh.
Bậc cầu thang hóa ra dài như vô tận. Hoa Lân ngước mặt nhìn lên, cứ ngỡ là ngắn mà đi mãi không thấy bậc cuối cùng. Lòng hắn ngao ngán, nghĩ thầm đây quả là Cửu uyên chi lao rồi.
Đang bồn chồn, phía trước chợt xuất hiện một cánh cửa đá lớn. Thiếu nữ dẫn đầu dùng kiếm ấn vào cần gạt bên cạnh, nói to: “Ta là Tố Tâm Vệ Nữ Điện, mở ra!”
Cánh cửa đá chẫm chạp hé ra, một luồng sáng hắt từ trên đỉnh xuống, Hoa Lân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như được sống lại.
Ra khỏi địa đạo, ngay bên ngoài là một thư phòng. Hoa Lân tự hỏi không hiểu cái nhà giam ngầm này dùng để làm gì? Sao mà nghiêm ngặt đến như vậy?
Bên ngoài cửa đá đang là giữa trưa ba khắc.
Hoa Lân như phạm nhân bị áp giải, đi theo một hành lang điêu khắc hoa văn. Đến sân sau, lại ngoặt sang luồn qua một cửa vòm. Bước qua cửa, cảnh sắc thay đổi đến ngỡ ngàng. Trước mặt hắn là một vườn hoa muôn sắc, hồ nước trong xanh, một tòa thủy lâu kiến trúc tinh tế. Những bông hoa nô dỡn trên mặt hồ liên kết ngôi lầu với bờ xa, phong cảnh thật vô cùng tao nhã.
Lúc này, tại ngôi đình trên mặt hồ đang có một mỹ nhân tuyệt sắc, phong thái ung dung đứng dựa lan can nhìn sóng nước lăn tăn. Cảnh vật thần tiên, người đẹp mỹ miều như vậy thật ít có trên đời, làm Hoa Lân bất chợt sững sờ, chân ríu lại không thể bước tiếp.
Bốn thiếu nữ phía sau thúc vào người hắn: “Thế nào? Sợ rồi à?”
Hoa Lân bực tức: “Các cô không biết thưởng thức phong cảnh hả? Ngày xưa còn có câu Ý cảnh chi mỹ, tại vu tùy tâm. Bị các cô quấy rầy thế này, bao nhiêu cảnh đẹp cũng phí hết cả!
Mỹ nhân trong đình kia chính là Trữ Tiêm Tuyết. Nàng chừng như đã nghe thấy tiếng trầm trồ của Hoa Lân, bèn ra lệnh từ xa: “Các ngươi lui ra đi!”
Bốn thiếu nữ đi khỏi, Hoa Lân ngước lên nhìn Tiêm Tuyết: “Tiêm Tuyết tỉ tìm ta có việc gì?”
Hắn bước tới ngôi đình, ánh mắt rạo rực nhìn nàng từ đầu xuống chân. Trữ Tiêm Tuyết vẫn vận bộ xiêm y mềm mại, lần vải mỏng không che kín thân hình với những đường cong tuyệt mỹ, vừa quyến rũ vừa kiêu sa tột đỉnh.
Trữ Tiêm Tuyết khẽ đưa tay ngọc chỉnh lại cổ áo, giọng bực dọc: “Nếu là người khác nhìn ta như vật, ta đã sớm giết chết rồi đó!”
Hoa Lân cười thản nhiên: “Tỉ nói thế không đúng rồi! Ai chẳng yêu quý cái đẹp, một thiên hương quốc sắc thế này đáng để cho người ta thưởng thức lắm chứ. Còn nếu chỉ soi gương một mình thôi, hỏi có uổng phí không?”
Tiêm Tuyết tức giận: “Hừ! Nhà ngươi là thứ không ra gì, được đằng chân lân đằng đầu, đã vậy còn có mới nới cũ. Ta hỏi ngươi, ngươi định sắp xếp cho Giáng Tuyết như thế nào? Nó đang khóc mãi đến bây giờ chưa thôi, vừa rồi còn định không thèm mở cửa cho ta nữa!”
Hoa Lân thấy thái độ của Trữ Tiêm Tuyết có vẻ nghiêm trọng, nhún vai giải thích: “Ta thừa nhận chuyện đó là ta không phải. Nhưng kết cục đó cũng là vì Giáng Tuyết ép ta quá đáng mà nên. Thử nghĩ xem, ta là người bị truy nã, vì sống còn của bản thân mọi phương sách ta đều phải áp dụng. Hơn nữa ta vốn không biết cô ta với tỉ…”
Trữ Tiêm Tuyết không thèm ngoái đầu, giọng vẫn rất bực tức: “Đủ rồi, ta không muốn nghe biện bạch của ngươi nữa. Chỉ hỏi một câu, ngươi định đối xử thế nào với Phong muội?”
Hoa Lân nhìn lồng ngực của Tiêm Tuyết phập phồng bất an, nghĩ thầm việc này nếu không thu xếp cho khéo, không chừng Trữ Tiêm Tuyết trở mặt với mình thì nguy to! Nghĩ một lúc, hắn phản vấn: “Trong lòng tỉ thì ta là người có mới nới cũ ư?”
Không đợi Trữ Tiêm Tuyết trả lời, Hoa Lân tiếp ngay: “Kỳ thực, ta đã có người trong lòng rồi, hơn nữa còn có hai vị tiểu thê chưa qua cửa. Bởi thế, nếu lại nhận thêm Giáng Tuyết thì rõ là không thể được, đúng ra ta chẳng có tư cách gì để đón nhận nàng cả, mà ta cũng không muốn như thế. Còn giờ đây, dù tỉ muốn giết ta thì ta cũng chẳng có hứa được gì với Giáng Tuyết...”
Trữ Tiêm Tuyết ngước lên nhìn thẳng vào Hoa Lân...
Hai bên nhìn nhau một lúc... Trữ Tiêm Tuyết muốn dò xét xem lời nói vừa rồi của hắn có bao nhiêu phần đáng tin cậy, còn Hoa Lân thì vờ làm ra bộ hết sức thật thà. Thực ra thì trong lòng hắn đang nghĩ, nếu như nàng không đem cái mạnh nhỏ của ta ra đe dọa thì thiếu gia ta chịu bẽ mặt một chút, cưới cô ta về làm vợ cũng tốt.
Theo lẽ mà nói, với tu luyện của Tiêm Tuyết thì chỉ nhìn qua là đoán được suy nghĩ của Hoa Lân. Nhưng không hiểu vì sao nàng lại bị bịt mắt, cái gì cũng tin là thật cả. Có lẽ Tiêm Tuyết không muốn xuống tay với Hoa Lân nên tự ép mình tin vào những lời của hắn. Do dự hồi lâu, nàng hỏi vặn: “Vậy thì bây giờ ngươi dự định thế nào?”
Hoa Lân cười gượng gạo: “Ta còn biết dự định gì nữa đây?”
Nói rồi, mắt hắn vụt sáng lên: “Phải rồi, ta muốn hỏi một việc...”
“Nói đi!” Trữ Tiêm Tuyết giục.
Hoa Lân nghiêm túc: “Nếu ta chịu một kiếm thì tỉ có cứu ta không?”
Trữ Tiêm Tuyết không khỏi kinh ngạc: “Ngươi muốn làm gì?”
Đột nhiên nàng hiểu ra dụng ý của Hoa Lân, bèn cười nhạt: “Chỉ cần không chết ngay tại trận, ta sẽ có cách cứu ngươi. Nhưng như thế để làm gì?”
Hoa Lân nhún vai: “Như thế để cho ta chết đi một lần! Giáng Tuyết ở đâu? Để ta gặp nàng…”
Trữ Tiêm Tuyết do dự hồi lâu, nghĩ tiểu tử này điên rồi chắc. Nếu Giáng Tuyết muốn giết hắn thì làm sao ta kịp cứu…? Nàng lại lắc đầu: “Ta thấy như thế chưa thỏa đáng.”
Hoa Lân cười: “Vậy sao? Vậy tỉ cứ muốn kéo dài tình trạng này?”
Trữ Tiêm Tuyết bực mình: “Ta là lo cho ngươi, không nỡ để người sa vào quỷ môn quan. Còn nếu muốn chết thì... hừm!”
Nói rồi chỉ tay về ngôi thủy lầu giữa hồ: “Giáng Tuyết ở trong đó, ngươi muốn chịu kiếm thì vào đi!”
Hoa Lân gật đầu, quay người nhằm hướng ngôi thủy lầu bước tới.
Trữ Tiêm Tuyết lộ rõ vẻ mặt nửa muốn nói nửa không, cuối cùng thì cũng im lặng, chỉ tiễn ánh mắt theo Hoa Lân đến Thính Thủy Các.  Trước Sau