Hoa Lân vừa chạy, Nhược Phong cùng Nhâm Vi sao có thể ở lại, chúng đồng thời quát:
- Đuổi theo…
hai tên lập tức lao lên Tốc Tinh Luân, đuổi theo hướng Hoa Lân vừa chạy.
Hiên Dĩ Thừa cùng một tên hắc y nhân nữa đuôỉ đến đấy chậm mất một bước. Hiên Dĩ Thừa phản ứng nhanh nhẹn, lập tức lấy ra Tốc Tinh Luân quay đầu ra lệnh:
- Lôi Bân, ngươi lập tức quay về đưa nàng đến gặp ta, không được chậm trễ.
Nói xong hồng quang lóe lên, bóng người đã ở tít đằng xa.
Dưới mặt đất, tất cả mấy người đều ngây ngốc nhìn lên trời. Tên hắc y nhân hạ xuống đất, gã áo tím liền tiến đến chào hỏi:
- Thì ra là Lôi tổng quản, chẳng biết vị Long Chấn Thiên kia cuối cùng là người ở đâu?
Lôi Bân giận dữ nói:
- Ngươi không thể tin được đâu. Hắn đúng là thánh vật chúng ta muốn tìm. Lần này chúng ta mất vô số tinh lực, cuối cùng cũng đem hắn dẫn tới nơi này. Ai ngờ lại bị Thánh Thanh Viện phá đám. Xem ra chúng ta quả thật có gian tế, bằng không Thánh Thanh Viện làm thế nào mà biết được hành tung của hắn, lại có thể bất ngờ xông tới hành sự ngay dưới mũi chúng ta? Ai….chuyện này đúng là khó lòng phòng bị a.
Gã áo tím động dung nói:
- A? hắn đúng là người mang Phần Tinh Luân sao?
đang nói, đột nhiên hắn nhớ tới điều gì, quay lại hướng Yến Thu Thủy hỏi:
- ……nói như vậy, Thu Thủy ngươi đã biết thân phận của hắn rồi sao?
Yến Thu Thủy kiêu ngạo vểnh mặt lên nói:
- Đương nhiên! Không chỉ có thế, hành tung của hắn cũng là do ta phát hiện. Chỉ tiếc là bị Thánh Thanh Viện cắn trộm làm rối loạn kế hoạch. Cuối cùng cũng bị thất bại trong gang tấc.
Lôi Bân vội vàng rút ra phi kiếm, đứng trên kiếm nói:
- Ta về tổng bộ trước. Lần này phải làm cho nàng đến mới được. Ai…..
Gã áo tím khó hiểu hỏi:
- Nàng là ai vậy?
………..
Lại nói Hoa Lân bị rơi vào trạng thái hôn mê, Tiểu Bạch liều mạng điều khiển Phần Tinh Luân bay lên trời. Chợt nghe "Sưu sưu sưu" liên tiếp mấy tiếng, mặt sau lập tức đuổi đến hai tên địch nhân.
Tiểu Bạch trong lúc hoảng hốt, chẳng còn đường nào khác, vội vàng tiến vào khoảng không tối đen. Trước sau ba người đuổi nhau xẹt qua chân trời hướng vào khoảng tinh không vô tận.
Chẳng biết bao lâu sau, tại phía xa xôi, đột nhiên xuất hiện một tinh vân khổng lồ. Từ đầu chí cuối, quả thật không nhìn thấy hết. Tiểu Bạch nhìn thấy rất hưng phấn bởi vì phiến tinh vân này tương tự như mây trắng vậy, có thể che giấu hành tung của mình. Nó tiếp tục tăng tốc độ nhắm phía trước thẳng tiến.
Đi cuối cùng trong đoàn truy đuổi là Hiên Dĩ Thừa, hắn phát hiện có điều không ổn, tốc độ Tốc Tinh Luân chậm lại một chút, nhưng rồi cũng đành nghiến răng đuổi theo.
Tinh vân từ xa càng ngày càng gần lại. Tiểu Bạch điều khiển Phần Tinh Luân, cuối cùng cũng tới bên rìa tinh vân, chỉ nhìn thấy phía trước là một mảng mê mang. Còn đang do dự, Phần Tinh Luân đã tiện đà bay vọt vào trong. Đột nhiên Phần Tinh Luân bị một trận chấn động mãnh liệt, trong làn sương trắng phía trước tựa như có một dòng lưu sa chảy cuồn cuộn. Đang di chuyển với tốc độ cao, trong phút chốc Phần Tinh Luân tự động khởi động cấm chế, hồng quang chói mắt, hiển nhiên đang phải chịu lực ma sát rất lớn. Hơn nữa Phần Tinh Luân thuận theo quỹ đạo của dòng khí lưu lệch hướng bay chếch xuống dưới.
Tiểu Bạch được một trận kinh hãi, Phần Tinh Luân không trụ nổi với dòng khí lưu, không ngừng bị cuốn đi. Có thể thấy được phiến sương trắng này tốc độ quả thật kinh người.
Mắt thấy sương mù phía trước vẫn không nhìn thấy cuối, tốc độ của Phần Tinh Luân càng ngày càng chậm lại. Tiểu Bạch biết, một khi Phần Tinh Luân dừng lại, mình cùng Hoa Lân sẽ lập tức lâm vào tuyệt cảnh. Nếu cứ kéo dài như thế này, cấm chế của Phần Tinh Luân nhất định không sẽ không ngăn nổi lực ma sát. Đến lúc đó bản thân nhất định sẽ bị dòng khí lưu kia nghiền nát thành cám.
Tiểu Bạch quay đâu lại, đã không còn thấy bóng dáng những kẻ truy đuổi đâu nữa. Chắc bọn chúng cũng rơi vào cảnh ngộ tương tự rồi.
Chấn động kịch liệt tiếp tục không ngừng, không biết qua bao nhiêu thời gian. Hoa Lân đang hôn mê cũng tỉnh lại. Hắn mở đôi mắt mờ mịt ra hỏi:
- Tiểu Bạch chúng ta đang ở đâu vậy?
Tiểu Bạch thấy hắn tỉnh lại, lập tức vọt lại phía hắn "Hống hống hống" một trận loạn xạ, như là tìm thấy được chỗ dựa vậy. Hoa Lân miễn cưỡng bò dậy, chỉ thấy xung quanh toàn một màu trắng, Phần Tinh Luân tựa như vân thạch bốc cháy bay thẳng về phía trước.
Xung quanh chấn động mãnh liệt, làm cho người ta có cảm giác sắp bị hủy diệt, Hoa Lân sợ tới mức tâm thần hoảng loạn, đang định dừng Phần Tinh Luân lại. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, trước mắt lại đột nhiên sáng ngời, thấy mình đã thoát ra khỏi tầng khí lưu đó đấy.
Trong phút chốc tất cả xung quanh đã khôi phục lại bình thường, nhưng Hoa Lân cùng Tiểu Bạch vẫn ngơ ngác nhìn ra, cả hai đều bị cảnh sắc phía trước làm cho hoảng hốt.
Trên bầu trời xa xôi phía trước, cả hai nhìn thấy một lục địa thật lớn đang bay lơ lửng. Từ xa nhìn lại thấy nó chỉ có một tầng bàng bạc, tựa như chỉ có một miếng giấy bay phiêu đãng trong không trung. Hoa Lân biết diện tích của nó nhất định lớn kinh người. Bởi vì Phần Tinh Luân bay đi một khoảng thời gian uống cạn chén trà, phiến lục địa kia cũng chỉ thấy to gấp đôi trước. Với tốc độ của Phần Tinh Luân, cho dù là một hành tinh thì khi bay qua cũng chỉ như ánh chớp chợt lóe lên mà thôi. Nhưng nhìn lục địa này cứ từ từ to dần lên, quả thật là vô cùng to lớn, không thấy đâu là tận cùng nhằm thẳng mình mà bay tới…
Nói thì chậm, Phần Tinh Luân đã tiến vào khoảng không trên lục địa, tựa như một thiên thạch bay xéo xuống mặt đất.
Mắt nhìn thấy mình đang bay thẳng vào lục địa vô cùng rộng lớn đấy, Hoa Lân bỗng ngây ra như con gà gỗ lẩm bẩm nói:
- Toi rồi! Chẳng lẽ đây chính là binh hồn giải thần trận?
Đang kinh ngạc chợt nghe Tiểu Bạch đột nhiên kêu loạn xạ "Hống hống hống ……" gấp gáp như kiến ở trên chảo lửa. Hoa Lân nghe hiểu được ý tứ của nó, bỗng rùng mình, vội vàng cho Phần Tinh Luân bay chậm lại. Nhưng đã muộn, lúc này Phần Tinh Luân như một viên thiên thạch, hướng mặt đất cứng rắn bay thẳng xuống……  Hoa Lân hoảng sợ gào lên:
- Tiểu Bạch! Bám chặt vào….
Vẫn chưa dứt lời, nghe "Phanh" một tiếng nổ, Phần Tinh Luân như một viên đạn bắn thẳng vào một đỉnh núi. Sau vài lần bật tung lên, rốt cục "Oanh" một tiếng găm sâu vào lòng đất.
Bụi bay mù mịt, mặt đất bị khoét thành một cái lỗ lớn, xung quanh đất đá nóng rực như lửa nung, cảnh tượng đáng sợ vô cùng. Phòng ngự của Phần Tinh Luân quả thật rất mạnh. Mặc dù cắm sâu vào bùn đất nhưng vẫn không bị xuy chuyển gì.
Bên trong Phần Tinh Luân mọi thứ đều vỡ nát. Hoa Lân nằm trên một mảnh gỗ, ho vài tiếng, há mồm hộc ra một đống máu bầm.
Liên tiếp bị thương khiến cho hắn không còn tí khí lực nào nữa. May thay Tiểu Bạch thập phần linh xảo, cắn cổ áo hắn mạnh mẽ lôi đi.
Tiểu Bạch phát hiện, mỗi lần Hoa Lân ho khan, kết giới của Phần Tinh Luân sẽ lại lóe lên một cái, cấm chế xung quanh cũng trở nên cực kỳ yếu ớt. Tiểu Bạch dù sao cũng là thần thú, nó biết Phần Tinh Luân là trúc cơ pháp bảo của Hoa Lân, không có nó trợ giúp chỉ sợ hắn khó có thể phục nguyên. Vì vậy nó cắn cổ áo, lôi Hoa Lân từ trong Phần Tinh Luân ra ngoài.
Mới rời khỏi Phần Tinh Luân, Tiểu Bạch cung Hoa Lân chưa kịp thở đã nhìn thấy hồng quang lóe lên, Phần Tinh Luân tự động hóa thành một ngọn lửa , dừng lại trước mặt Hoa Lân một chút rồi đột nhiên chui vào bên trong cơ thể hắn.
Hoa Lân lại ngất đi, chỉ còn có Tiểu Bạch bất lực ngồi trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy mình đang bị hãm trong một cái hố to, cách mặt đất ít nhất cũng hơn hai trượng. Bất đắc dĩ, Tiểu Bạch lại cắn cổ áo Hoa Lân, khó khăn lê từng bước một, tha hắn lên mặt đất. Hao phí mất rất nhiều khí lực, rốt cục cũng tha được hắn lên.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đây là một mảnh hoang mạc hoang vu. Không chỉ có lớp lớp quái thạch dựng ngược lên, phía xa còn văng vẳng truyền đến tiếng kêu gào của các loại dã thú. Mảnh đất này thực sự là một địa phương bị nguyền rủa, chỉ cảm thấy tiếng gào rú từ xa vọng lại tràn đầy linh lực, hiển nhiên không phải là các loại quái vật bình thường.
Tiểu Bạch cả kinh nhìn xung quanh, mặc dù nó là thần thú nhưng thực sự nó còn quá nhỏ, một khi gặp phải linh thú trưởng thành tất sẽ thành đồ ăn trên mâm của bọn chúng. Đột nhiên nghe xa xa có tiếng cát động truyền đến. Tiểu Bạch lập tức cảm thấy có một khí tức tử vong đáng sợ bức tới, sợ tới mức nó vộ vàng cắn tay áo Hoa Lân "Hống hống hống" vài tiếng. Nhưng Hoa Lân bị trọng thương, Phần Tinh Luân trong cơ thể hắn đang tiến hành trị liệu, vô luận Tiểu Bạch kêu gọi thế nào hắn cũng không thể mở nổi hai mắt ra được.
Chỉ nghe tiếng động trên cát ngày càng gần, Tiểu Bạch bỗng nhiên bình tĩnh lại, kinh hãi nhìn ra hướng phát ra thanh âm, nhưng lúc này xung quanh lại lặng ngắt. Tiểu Bạch trở nên kinh hoảng, nó biết đây chỉ là phút yên lặng trước cơn bão. Nhưng nó không dám rời khỏi Hoa Lân nửa bước, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên, ngay cả thở cũng không dám.
Cũng không biết vì sao, hình như mình bất động thì địch nhân không phát hiện ra mình. Hai bên lẳng lặng giằng co thật lâu.
Chẳng biết khi nào, chỉ thấy trên trời xẹt qua ba đạo lưu tinh màu trắng, chúng mất đi khống chế đâm xuống đất ở phía đằng xa. Tiểu Bạch mở to mắt, nhìn hướng lưu tinh rơi xuống, nhất thời quên mất nguy hiểm, hưng phấn kêu: "Hống hống" vài tiếng. Bởi vì nó biết ba lưu tinh kia nhất định là mấy tên bại hoại đuổi giết mình, không thể tưởng tượng được chúng cũng rơi xuống hoang mạc này. Điều này khiến cho Tiểu Bạch hứng thú mà quên mất tai họa đang ở cạnh bên.
Nó vừa mới phát ra tiếng động, ngay lập tức cảm giác có một loại áp lực từ bên trái áp tới. Sợ quá vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một con đại mãng xà ưỡn mình đứng ở đấy thè ra cái lưỡi dài hơn hai thước đỏ lòm. Cái đầu to bự, tuyệt đối có thể nuốt cả người sống vào. Kinh khủng nhất là thân rắn xù xì to bằng hai thân người, nếu bị nó quấn lấy, chỉ sợ nham thạch cũng bị ép thành phấn mạt. Tiểu Bạch kinh hoảng quay về phìa nó kêu "Hống hống" vài tiếng như nói:
- Ngươi không được đi tới nữa, cẩn thận không ta ăn luôn ngươi!
Tiếng kêu non nớt của Tiểu Bạch không dọa được con rắn to xác kia. Nhưng chẳng hiểu vì nó không hạ độc thủ với Tiểu Bạch, tựa hồ như có linh tính, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, lại thè ra cái lưỡi đỏ lòm "Tê tê tê" vài tiếng, đột nhiên quay đầu bỏ đi. Tiểu Bạch cũng không hiểu được có chuyện kì diệu gì đang xảy ra.
Nó ngơ ngác nhìn theo hướng con rắn to xác biến mất, Tiểu Bạch qua nửa ngày mới khôi phục được tinh thần, rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi. Nó quay lại bên Hoa Lân, leo vào lòng hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Hoa Lân vẫn còn đang chữa thương, Tiểu Bạch lại đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ thấy mặt đất rung chuyển, nghe thấy tiếng bước chân kinh thiên động địa từ xa tiến lại gần……  Trước Sau