Ngọc Tiên Duyên

Chương 301: Kiếp nạn trùng trùng



Nhìn mặt trời vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu, điều này khiến cho không thể xác định được phương hướng.

Hoa Lân nghĩ thầm, nơi này chính xác là "Binh Hồn Giải Thần Trận" trong truyền thuyết . Nếu không trong tu chân giới làm sao có một nơi quỷ dị như thế này? Từng nghe ngươi ta nói rằng, Phần Âm Tông cũng chiếm cứ một vùng ngay phía nam "Thần trận" này, nhưng trăm ngàn năm qua cũng không dám xâm nhập vào phía trong, điều này có thể tưởng tượng được trận pháp này hung hiểm như thế nào.

Hoa Lân phủi sạch bụi bặm đứng lên, nhìn Tiểu Bảo nói: "Tìm đường thoát ra thôi ……" Nói xong liền đi nhanh, theo con đường đầy đá vụn tiến vào thảo nguyên phía trước.

Không gian lại một trận xao động, thảo nguyên bao la bát ngát lại xuất hiện trước mắt. Do phân biệt phương hướng, Hoa Lân chỉ còn cách mang theo Tiểu Bạch hướng về trước đi tới. Một lúc sau đã đi vào khu vực trung tâm.

Càng tiến vào sâu, Hoa Lân càng linh cảm đến sự chẳng lành, phóng mắt nhìn xung quanh chỉ là một vùng thảo nguyên bằng phẳng, nhìn không thấy đâu là giới hạn, căn bản khó có thể chứa đựng cái gì hung hiểm. Cho nên Hoa Lân cũng không hiểu, "Binh Hồn Giải Thần Trận" phải là một nơi rất đặc biệt, nếu không sao cư dân ở Phiêu Miểu Hà sao lại mỗi lần nghe đến địa danh nổi tiếng này đều biến sắc?

Vô thức tiến bước, Hoa Lân cũng Tiểu Bạch cũng đã đi gần nửa canh giờ. Có lẽ Hoa Lân do trong lòng có nhiều tâm trạng, nên hắn mơ hồ thấy dãy núi ở xa có chút biến đổi, nhưng khi nhìn lại đã thấy nó trở lại bình thường.

Tiểu Bạch chạy ở phía trước Hoa Lân, khi thì chạy nhanh, có lúc lại nhảy lên cao rồi bắt chước con chim nhỏ cũng liều mạng dùng bốn bộ móng vuốt phe phẩy tập bay, hy vọng mượn lực để bay lên cao. Đương nhiên nó dù sao cũng không phải loài chim, cho nên lập tức bị rớt xuống ngã lăn quay như một chú chó con. Cũng may mặt đất toàn là cỏ mềm mại, cho dù có ngã xuống một trăm lần cũng không làm nó hề hấn được.

Hoa Lân nhìn thấy nó như vậy, rốt cục chịu không nổi nói: "Tiểu Bạch, ngươi cũng không phải loài chim, trên người không có lông vũ, làm sao có thể bay lượn như chúng nó được? Ngưởi thử sử dụng linh lực xem sao, hoặc là sử dụng ý niệm ngự không phi hành. Bằng không cứ cách như vậy chỉ sợ là dọa chết mọi người thôi”.

Tiểu bạch hơi bị sửng sở, quay đầu lại, mắt mở to nhìn Hoa Lân, rồi lại cúi đầu xuống uể oải.

Hoa Lân cười nói: "Chúng ta là người tu chân, phải dùng ý niệm để khống chế phi kiếm, điều khiển nó lơ lửng giữa không trung rồi mới mượn lực phi hành. Ta hình như đã từng nghe người ta nói qua, Thần Long có thể thi vân bố vũ, ngự phong mà đi. Nói vậy cách mà họ nhà ngươi phi hành cùng với chúng ta ngự phong chắc cũng giống nhau. Hay là ngươi dựa theo ý này nên suy nghĩ lại xem?"

Tiểu Bạch hai mắt sáng rực, “hống hống” hét lên hai tiếng, phảng phất coi Hoa Lân như là “mẹ ruột” của nó. Chỉ thấy bộ dáng nó đang tập trung suy nghĩ. Không khí trước mắt đột nhiên bị ngưng kết, hình thành một mặt gương trong suốt, càng lúc càng cường đại. Chiêu "Ngưng băng thuật" này, tuyệt đối so với cao thủ hạng hai của Thánh Thanh Viện còn mạnh hơn gấp trăm lần.

Hoa Lân kinh ngạc trước khả năng Khống thủy của Tiểu Bạch, nhìn như mê mang, chỉ thấy Tiểu Bạch hưng phấn nhảy lên mặt băng, điều khiển phiến băng bay lên cao rồi tại không trung cũng lượn lui lượn tới hai vòng. Hoa Lân thấy thế, cười khổ nói: "Ta chỉ nghe có người có thể đằng vân giá vũ, hoàn không nghe nói có ai có thể cưỡi khối băng phi hành cả...nhưng đúng là ngươi cũng rất thông minh, mặc dù cách này không phi hành được nhưng ít ra cũng cho ngươi bay lên được một chút. ha ha ha ……"

Tiểu Bạch hưng phấn cưỡi trên khối băng, từ trên cao hướng Hoa Lân chậm rãi bay theo. Nó mặc dù tự thị linh lực siêu cường nhưng cũng đã cảm giác có chút mệt mỏi. Sự việc này có thể nói là thiên hạ đệ nhất đại sự kiện.

Bất tri bất giác tiến tới, Hoa Lân cùng Tiểu Bạch đã đi vào một vùng đồng cỏ trũng thấp. Hoa Lân đột nhiên dừng lại, mắt lạnh lẻo nhìn bốn phía, trong lòng thầm nghĩ kỳ quái, vừa rồi rõ ràng thấy phía trước là một khoảng trống, nhưng bây giờ sao lại đột nhiên tiến vào một sơn cốc nhỉ?

Tựu tại đây thì Hoa Lân hoảng sợ phát hiện chung quanh các gò núi đang từ từ bay lên. Tất cả đều đồng thời nhất tề nhô cao lên, giống như đang sinh trưởng. Phút chốc đã thấy mình bị hãm trong một cốc núi.

Hoa Lân kinh hô: "Tiểu Bạch! Chạy mau ……" Nói xong rút Hà Chiếu Kiếm, khẻ điểm chân trên mặt cỏ dùng sức thi triển khinh công “Thảo Thượng Phi”, tận lực muốn thoát khỏi cái cốc quỷ dị này..

Nhưng chỉ mới cử động dã thấy xung quanh liền thay đổi …… chung quanh các ngọn núi đều kịch liệt xao động. Hoa Lân quay sang trái chúng nó cũng quay theo, vô luận di chuyển như thế nào thủy chung hắn đều vẫn bị vây trong sơn cốc. Tiểu Bạch bị dọa cho sợ đến nỗi chân tay cuống cuồng, bởi vì nó vẫn đang ở trên cao, rõ ràng nhìn thấy đất xung quanh các ngọn núi đang chuyển động. Chúng nó tựa như động vật có sinh mệnh vậy.

Hoa Lân bất đắc dĩ, cố sức ngự kiếm bay lên, hy vọng có thể bay qua thoát được sơn cốc đang vây khốn này. Song các ngọn núi xung quanh giống như bị hắn kích thích, đột nhiên như sống dậy, giương nanh múa vuốt, phun ra vô số các hạt nhỏ màu xanh, tạo nên một phiến áp bức, hoàn toàn che lại bầu trời trên cao Hoa Lân, như là phong bế hắn. Cùng lúc đó, các ngọn núi hình thành một bức tường xanh dài đến hai mươi trượng, tạo nên một cổ khí thế bài sơn đảo hải đích đánh tới, như muốn nuốt gọn Hoa Lân. Quả thật rât hung bạo, đồng thời không chừa ra một lối thoát nào.

Mắt thấy đầy trời kim châm rít lên theo gió bay tới, Hoa Lân liền bạt không bay lên, không để các kim châm này dính vào người.. Bởi vì hắn biết rằng một khi chính mình bị bức tường xanh đó thôn phệ, tuyệt đối là chết chắc. Nhưng khi các kim châm này phóng tới lại hoàn không đồng dạng, căn bản không gây thương tổn cho chính mình.

Đột nhiên trên người Hoa Lân hồng quang chợt lóe. "Sư Vương Thuẫn" lập tức phát huy tác dụng. Các kim châm xanh biếc đều bị cản lại ở bên ngoài cơ thể. Chứng kiến thấy hết lần này lần khác đều không đào thoát được sơn cốc này, Tiểu Bạch tại không trung hốt hoảng, cũng không ngừng chống đỡ, không nghĩ là phải từ trên cao khối băng này hạ xuống. Chỉ thấy mặt đất phía đưới đột nhiên lõm xuống, hình thành một cái miệng rộng hung ác, như đang chờ sẵn Tiểu Bạch đến để cắn nuốt.

Hoa Lân phẫn nộ quát một tiếng, cố sức chạy được mấy trượng, rốt cục đã nhìn thấy Tiểu Bạch. Nhưng đột nhiên các ngọn núi lại cuồn cuộn nổi lên sống dậy như sóng biển, hướng đỉnh đầu bọn họ mãnh liệt đánh tới. Hoa Lân hoảng sợ nói: "Đây là yêu vật gì vậy?" Lập tức không dám di chuyển, trong nháy mắt triển khai ngự kiếm thuật tới mức cực hạn.

Song trong không trung hiện hữu một loại áp lực vô hình, làm cho Hoa Lân không cách nào ngự kiếm được. Nhận ra chẳng có cách nào thoát ra khỏi sự thôn phệ của bức tường xanh, Tiểu Bạch đột nhiên rống giận, không trung nhanh chóng dựng nên một phiến băng, Hoa Lân quyết định thật nhanh, khẻ điểm chân mượn lực, thân thể lại bay lên trời. Sau đó, lại lộn vòng thêm mấy cái liên tiếp, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự bám riết bức tường xanh rồi đi tiếp. Không dám dừng lại, tranh thủ cướp đường chạy như điên.

Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khối tường cao đến hai mươi trượng ở phía sau đang đuổi tới. Chúng nó gầm thét phẫn nột như muốn cắn nuốt hết thảy ……

Hoa Lân cũng không dám quay lui nhìn, túm lưng Tiểu Bạch bay lên, tốc độ như tựa sao xẹt. Phía sau bức tường xanh vẫn đang ráo riết đuổi theo, không chịu nửa phần lùi bước.

Hoa Lân hết lần này lần khác bị thương, hiện thương thế vẫn chưa lành nên sau nửa canh giờ cũng bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm. Phía sau bức tường xanh vẫn đang rút ngắn khoảng cách, mắt thấy mình sắp bị nó cắn nuốt bỗng không gian phía trước lại một trận xao động, hắn chỉ phát giác trước mắt bạch quang lóe lên, quang cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi. Phóng mắt nhìn quanh toàn là băng thiên tuyết địa.

"Phanh" một tiếng phát ra, Hoa Lân không kịp dừng lại nên ngã chúi xuống trên mặt tuyết. Nhìn lại phía sau thì đã không còn thấy bức tường xanh đuổi theo, nếu không bọn hắn tất phải chết không nghi ngờ. Hoa Lân ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy toàn là một phiến thế giời bao phủ toàn tuyết trắng, vì vậy cười khổ nói: "Rốt cục cũng thoát được một lần! …… nhưng mà nơi này sợ rằng cũng không an toàn, không biết phía trước còn có cái gì chờ đợi chúng ta”.

Tiểu Bạch cũng kinh hoảng không thôi, nhìn chung quảnh chỉ toàn tuyết trắng phủ đầy cả mặt đất. Tại xa xôi phía trước chỉ thấy một tòa sơn phong cô lập giữa thiên địa. Trừ đó ra không thấy bất cứ cái gì cả.

Hoa Lân cùng Tiểu Bạch đều là cao thủ Khống thủy, nhìn thấy phiến băng thiên tuyết địa này lại dần dần trấn tĩnh trở lại. Nghĩ thầm rằng, cho dùng nơi này có hung hiểm, với năng lực của mình cùng Tiểu Bạch nhất định hoá dữ thành lành.  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.