Ngọc Tiên Duyên

Chương 307: Vi ngụy cứu triệu



Lão giả áo xám cầm cầm lấy giấy bút, ngẩng đầu lại hỏi: "xin hỏi một vấn đề cuối cùng, thiếu hiệp từ nơi đâu tiến vào 'Trần Phong Trận'?"

Hoa Lân một trận trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Ta chỉ biết chạy trối chết, căn bản không rõ phương hướng. Ài ……"

Lập tức có người nói: "…… Hắn cũng chẳng nắm được phương hướng, có hỏi cũng như không”.

Lại có người khác nói thêm: "Theo ta, hắn vượt qua bốn trận pháp, hình như cũng không mấy khó khăn. Chúng ta hẳn là thử lại xem sao, không chừng có thể tìm được đường ra!"

Hoa Lân nghe vậy cũng cảm thấy tự ái, để vượt qua chừng đó trận đồ, hắn đã phải đổ biết bao xương máu bởi vậy cất giọng giải thích: "Các ngươi ngàn vạn lần không nên xông vào. Thần Binh Trận toàn là binh lính, chúng nó thật sự lợi hại phi thường. Hơn nữa, đao thương bất nhập, thêm nữa chúng lại có thể nhảy lên cao năm trượng. Căn bản chúng ta không có cách nào ngăn cản. Ngoài ra, còn có vô số phi kiếm phóng ra, nếu mạo hiểm tiến vào, chỉ sợ ……"

Nhưng đáng tiếc, mọi người không xem những lời của hắn đặt ở trong lòng, bọn họ đang tập trung luận đàm, tính việc phái người đi tìm kiếm một lần nữa. Đa số đều nghĩ rằng, Hoa Lân đã vượt qua được bốn đại trận thì các đại trận đó cũng bình thường thôi. Hắn chỉ một mình mà cũng còn sống thoát ra, rõ ràng vấn đề không phải là lớn.

Điện chủ xinh đẹp lại đột nhiên nói: "Ta còn một vấn đề muốn hỏi ……"

Hoa Lân đang buồn bực, nghe vậy thì mắt sáng lên vui mừng, nói: "Tiên tử, xin cứ nói……"

Điện chủ thản nhiên cười nói: "Ngươi đã bị người ta đuổi giết rồi rơi vào đây, vậy bọn họ chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đó thôi, đúng không?…… Vậy ta muốn biết, bọn họ là ai? Là chánh đạo hay tà đạo?"

Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Lân vụt tắt, nghĩ thầm nữ tử này có phải là gián tiếp muốn truy ra thân phận mình hay không. Mình cũng không nên trả lời rõ ràng, bởi vì Thánh Thanh Viện được công nhận là chánh đạo, nếu nói họ đuổi giết mình, khác nào tự nói mình là tà đạo? Vì vậy suy nghĩ chút rồi hỏi lại: "Chuyện này…… các ngươi đều là người của Phần Tinh Tông à?"

Điện chủ lại cười nói: "Ngươi nghĩ sao mà nói vậy?" Nói xong, đôi mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm Hoa Lân.

Hoa Lân đột nhiên cười nói: "Ha ha ha…… truy sát ta có rất nhiều người, Phần Tinh Tông cũng có, Thánh Thanh Viện cũng có. Nếu ta đoán không sai, bọn họ tổng cộng khoảng năm người. Mỗi người đều là tuyệt đỉnh cao thủ”.

Câu trả lời này có hai ý, làm cho người ta cũng mơ hồ khó hiểu. Lão giả áo xám nghe vậy, cũng cười nói: "Thiếu hiệp đừng lo lắng! Bất kể ngươi là ai, nếu đã đi tới nơi đây thì không có chuyện xấu gì xảy ra cả. Nếu không phải là người của Ma giới, chúng ta đều hoan nghênh.”.

Hoa Lân hạ giọng, nói: "Nếu như vậy, ta rất an tâm”. Nói xong đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói: "…… Úc! được rồi, ta cũng có việc muốn nhờ, không biết các vị có thể giúp hay không?"

Lão giả áo xám cùng điện chủ liếc mắt hội ý rồi gật đầu nói: "Thiếu hiệp xin cứ nói”.

Hoa Lân chỉ vào tấm bản đồ trong tay lão giả, nói: "Các vị có được bản đồ này, có thể cho ta xem một chút được không?"

Lão giả áo xám sửng sốt, lấy làm khó, nói: "Điều này ……"

Nhưng điện chủ bên cạnh lại rất hào phóng, cười khanh khách nói: "Chỉ nhìn một cái thì không sao. Được rồi, Tạ trưởng lão, đưa cho thiếu hiệp xem”.

Hoa Lân cảm tạ luôn miệng rồi cẩn thận cầm lấy bản đồ. Lập tức tìm ra được vị trí của Trần Phong Trận, liền giật mình nói: "…… Ta hiểu rõ rồi, hoá ra Trần Phong Trận cách nơi này khoảng hai mươi trượng”. Đang nói lại phát hiện bản đồ này toàn là những đường cong, không có lối đi thẳng. Vì vậy khó hiểu nói: "…… Bản đồ của các người sao lại không có đường thẳng như thế này?"

Lão giả áo xám lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Trận pháp này quá lợi hại, chúng ta cơ bản không đi qua được nên chỉ có thể đi theo đường vòng thôi”.

Hoa Lân chợt hiểu ra, liền ghi nhớ lộ tuyến của Trần Phong Trận đích, rồi tiện tay đưa bản đồ trả lại, cười nói: "Xem ra ta cũng khó mà thoát đi được, ha ha ……"

Lão giả áo xám nói: "Vì vậy ta mới nói, bất kể ngươi là đệ tử của Phần Tinh Tông hay Thánh Thanh Viện . Đã tới đây rồi thì vấn đề đó không còn quan trọng nữa”.

Hoa Lân nghĩ thầm: điều này cũng không nhất định, bổn thiếu gia cùng Thần Long còn có ước định, nói không chừng có thể nhờ sức mạnh của nó mà thoát ra được!

Mọi người đâu biết được Hoa Lân có kế hoạch khác? Thấy hắn thương tích khắp mình nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ chốc lát rồi cũng dần tản đi. Lúc sắp đi, điện chủ đột nhiên ngoái đầu lại nói: "Ta đang giữ trường kiếm của ngươi, chờ một lát ta sẽ sai người đưa tới”.

Hoa Lân thấy nàng phải đi, giương giọng nói: "Uy! …Ngươi thật sự rất đẹp!"

Điện chủ mặt trắng bệch không còn chút máu, liếc hắn một cái rồi bỏ đi.

Cuối cùng mọi người cũng đi hết, chung quanh lại trở nên yên lặng. Hoa Lân nằm ở trên giường một mình, đột nhiên mở miệng nói: "Ai đang đứng ngoài cửa đó? Có việc gì thì vào đi!"

Phong nhi nhẹ đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới bên giường, hỏi: "Đại ca ca! …… Thần Binh Trận thật sự lợi hại vậy sao?"

Hoa Lân đưa tay vuốt đầu hắn, nói: "Thật sự rất lợi hại, sau này ngươi lớn lên, ngàn vạn lần không nên tiến vào”.

Phong nhi dùng sức gật đầu, nói: "Ta tin ngươi!"

Hoa Lân cười cười, nghiêng đầu nhìn, thấy hắn trong tay lộ ra ba tờ giấy, vì vậy cảm động nói: "Thế nào, vẫn muốn học kiếm pháp của ta?"

Phong nhi đỏ mặt nói: "Ngươi đã nói, học kiếm có thể tăng cao tốc độ phản ứng, nên ta muốn học”.

Hoa Lân thuận miệng nói: "Đâu chỉ là tốc độ phản ứng?" Nói xong tay phải lấy từ Phần Tinh Luân ra một thanh trường kiếm phát ra hàn quang bốn phía, nói: "Ngươi xem, đây là cái gì?"

Phong nhi thấy hắn trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, mắt liền sáng ngời, hưng phấn nói: "Oa …… Đại ca ca, ngươi cũng có không gian pháp bảo?"

Hoa Lân không trả lời, chỉ nói: "Đối với ngươi, thanh kiếm này mới đúng là kiếm, phải không?"

Phong nhi mơ hồ gật đầu nói: "Đúng vậy, thanh kiếm này của ngươi rất sắc bén”.

Hoa Lân đưa tay lấy một tờ giấy trong tay Phong nhi trong tay, cầm tờ giấy rồi nói: "Nhưng đối với ta, tờ giấy này cũng có thể trở thành một lợi kiếm ……"

Nói xong, dùng hai ngón tay của tay phải kẹp lấy tờ giấy, giương cao tay rồi nhắm vào thanh trường kiếm như muốn chém xuống ……

Phong nhi mở con mắt thật to, ngạc nhiên nhìn tờ giấy trong tay Hoa Lân. Nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn có thể dùng tờ giấy chặt thanh kiếm thành hai mảnh? điều này sao có thể?

Mắt thấy tay Hoa Lân chuẩn bị chém xuống, tựu tại đây thì, cửa gỗ lại kêu “rẹt” một tiếng rồi bật ra. Sửu nữ bưng một chén cháo trắng nóng hổi xuất hiện trước mặt hai người. Thấy thế nàng liền sửng sốt, vội vàng đoạt lấy thanh kiếm trong tay Hoa Lân, rồi lớn tiếng nói: "Uy! Ngươi muốn làm gì vậy?"

Nhưng Phong nhi lại rất hưng phấn nói: "Hảo tỷ tỷ, để cho hắn chém đi mà!"

Hoa Lân cười khổ nói: "Chém gì mà chém, chờ ta ăn cháo xong rồi hãy tính”.

Phong nhi không thuận nói: "Không được, ta muốn nhìn xem ngươi có đúng hay không là có thể dùng tờ giấy ……"

Hoa Lân lập tức xen lời: "Hư! …… cái này là bí mật của chúng ta, không nên nói cho người khác biết”, nói xong, len lén lấy mấy tời giấy cất đi.

Sửu nữ cả giận: "Các người có cái gì bí mật? Tóm lại đệ đệ ta còn nhỏ, không cho ngươi dạy hắn vũ đao lộng kiếm” đoạn đặt tô cháo xuống, kéo Phong nhi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoa Lân, bất đắc dĩ miễn cưỡng ngồi dậy, đưa tô cháo lên miệng làm một hơi hết sạch, sau đó còn liếm môi. Muốn gọi nữ tử mang thêm một chén nhưng lại khó mở miệng nên đành thôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Lân cứ nằm như vậy nhưng không ngủ được. Bởi vì bên ngoài cái mặt trời đáng chết đó vẫn treo ở đỉnh đầu, không chịu xuống núi. Điều này đối với hắn không quen. Lúc này lại ghĩ, nếu có Sửu nữ bên cạnh cũng tốt, ít nhất cũng có người để nói chuyện phiếm.

Đợi một lúc lâu ……

Cửa gỗ rốt cục cũng "rẹt" một tiếng bị người đẩy ra. Phong nhi như một trận gió lao tới bên giường, lớn tiếng kêu lên: "Đại ca ca, Đại ca ca …… không tốt rồi!"

Hoa Lân sửng sốt, hỏi: "Chuyện gì? Sao lại xúc động như vậy?"

Phong nhi vội la lên: "Cha của ta, ông ta lại muốn cùng mọi người đi thăm dò cái trận pháp chết người đó. Bọn họ định đi Thần Binh Trận. Hu hu hu ……"

Hoa Lân nhớ tới các pho tượng ở Thần Binh Trận, không khỏi làm cho toàn thân run lên, hơn nữa không trung còn có vô số phi kiếm, những người này sợ rằng là đi nộp mạng.

Phong nhi thấy hắn sững sờ càng gấp đến độ òa khóc, nói: "Đại ca ca, ngươi hãy nghĩ biện pháp. Hu hu hu …… trước kia, trước kia là mẫu thân ta cũng đi ra ngoài thăm dò, nhưng sau đó cũng không có trở về. Hu hu hu ……"

Hoa Lân một trận buồn bả, nói: "Bọn họ tự đi tìm cái chết, ta làm sao có biện pháp gì được?" Nói xong, một ý nghĩ thoáng qua, vội nói: "…… A? Nghĩ ra rồi, ngươi nhanh đi thông báo với cha ngươi, nói là ta vết thương lại vỡ ra, đe dọa đến tính mạng. Nhanh lên, nhanh lên ……"

Phong nhi sửng sốt, không hiểu nên nói: "Như …… như vậy có được không?"

Hoa Lân dùng tay phải vỗ vào ngực trái, quả nhiên vết thương liền vỡ, máu tươi phun ra, trong nháy mắt đã nhuốm đỏ cả vạt áo. Phong nhi sợ quá đến mức mắt mở trừng trừng nhìn vào.

Hoa Lân dùng sức đẩy Phong nhi ra, nói: "Việc hôm nay, ngàn vạn lần không nên nhắc tới, biết không? Nếu không sẽ không linh thiêng đâu! …… Mau đi đi, gọi cha ngươi lại đây cứu ta”. Nói xong thi triển Ích cốc thuật, liền dừng hô hấp, gục đầu xuống ngủ say.

Phong nhi sợ quá chạy ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu lên: "Cha! …… cha! Không tốt rồi! Đại ca ca thương thế bộc phát. Cha ……"

Hoa Lân dùng chiêu này đúng là “Vi Ngụy cứu Triệu”, cuối cùng cũng cứu được một mạng cha của Phong nhi . Nhưng cũng chỉ cứu được một người mà thôi …… Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.