Ngọc Tiên Duyên

Chương 312: Hồ diện tranh phong



Hai người ngưng thần, chú tâm quan sát đối phương, khí thế thập phần cường đại, mọi người xung quanh đồng loạt bị ép lùi lại một bước. Chẳng hiểu vì sao, thâm tâm điện chủ thực sự muốn chứng kiến họ quyết đấu nên nàng lùi tiếp lại năm bước, mọi người thấy vậy bèn ríu rít tản ra theo, để lộ ra một khoảng trống cho song phương giao chiến.

Lúc này, tại đương trường kình khí liên tục bùng phát, Hoa Lân “Tranh” một tiếng, nâng Hà Chiếu Kiếm lên, Mạc hộ pháp tay trái hoành kiếm, tay phải thọc vào “Phiên nang” bên hông, hai bên đều ngưng khí, chuẩn bị hạ thủ.

Hoa Lân nắm Hà Chiếu Kiếm chỉ chéo xuống đất, hàn quang từ mũi kiếm toả ra bốn phía, nhuệ khí ngút trời. Hắn thản nhiên cười nói: “Mạc hộ pháp, sao còn chưa ra tay? Nếu để ta xuất kiếm trước, sợ rằng một chiêu ngươi cũng chẳng thể đỡ nổi!”

Thường thì khi các cao thủ giao chiến, bên nào phân tâm tất chuốc lấy bại vong. Mạc hộ pháp thấy Hoa Lân tuỳ tiện cất lời, liền chộp lấy thời cơ, tay phải vung lên, một mảng bạch phấn màu bạc nhanh chóng bắn về phía Hoa Lân. Mọi người đều bật lên một tràng kinh hô khi trông thấy Hoa Lân không hề tránh né, thật là tự tìm lấy cái chết.

Chợt nghe “Oanh” một tiếng nổ vang, mọi người đứng xung quanh bị một ngọn hoả diễm nóng bừng ép lui ra hơn một trượng. Nơi Hoa Lân đứng sớm đã trở thành một biển lửa.

Mạc hộ pháp chẳng dám chủ quan, tay phải hắn lại lay động, một đám phấn nữa bồi tiếp đến thân hình đối phương. “Oanh” một tiếng, hoả diễm lại bùng lên dữ dội, phát ra độ nóng đến nỗi sắt đá cũng phải tan chảy tức thì.

Mạc hộ pháp không khỏi đắc ý, cất lên một tràng cười cuồng ngạo: “Xú tiểu tử, ngươi dám đứng trước mặt bổn toạ mà diễu võ, giương oai, thật là chán sống rồi!”

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Hoa Lân truyền đến bên tai: “Quả là ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là giỏi giang. Thực sự cực kì nực cười!”

Mọi người hoảng hồn nhìn lại, chỉ thấy Hoa Lân từ trong đám hoả diễm bước ra, đưa tay phủi phủi bụi bặm trên người, chậm rãi từng bước tiến về phía Mạc hộ pháp. Tất cả đồng loạt ngạc nhiên đến há hốc miệng, Mạc hộ pháp cũng cơ hồ không còn tin vào mắt mình nữa, tay phải hất ra một đám phấn trùm lên người Hoa Lân, lại nghe “Oanh” một tiếng, ngọn hoả diễm bốc lên rừng rực kia thiêu đốt thân thể Hoa Lân. Nhưng đến lúc này Hoa Lân vẫn tuyệt nhiên chẳng dùng đến một chiêu nào, tay phải đưa Hà Chiếu Kiếm đặt kề sát cổ Mạc hộ pháp, nói: “Ngươi thật làm ta quá thất vọng…Vốn tưởng ngươi thi triển pháp thuật gì đó lợi hại, làm ta mất công sẵn sàng dốc toàn lực đối phó. Nào ngờ, nửa ngày mới chỉ nhóm lên được một đốm lửa con con. Với ba trò vặt vãnh đó thì hãy về luyện thêm trăm năm nữa rồi quay lại đấu với ta nhé!”

Mạc hộ pháp thập phần hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ngươi…ngươi là người của Phần Tinh Tông? Không…không thể nào, cho dù là đệ nhất cao thủ của Phần Tinh Tông cũng chẳng có khả năng chống đỡ được Phần Thiên Chi Hoả của ta. Hơn nữa, ngươi lại là ngươi tu chân thuỷ hệ, sao có thể là người của Phần Tinh Tông được chứ?”

Hoa Lân nở nụ cười khinh miệt nói: “Phải chăng lỗ tai hay đầu óc ngươi đúng là có vấn đề rồi ư? Bổn thiếu gia đã nói rõ, lão tử không coi Thánh Thanh Viện lẫn Phần Tinh Tông là cái thá gì cả. Con bà ngươi, lại muốn lấy hoả diễm thiêu đốt ta nữa chăng? Có phải ngươi chán sống lắm rồi không?”

Mọi người đều nhớ đúng là Hoa Lân đã từng kể như vậy, chuyện hắn đối đầu với Thánh Thanh Viện cùng Phần Tinh Tông chẳng ngờ lại là sự thật. Điện chủ đang đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến, bỗng khúc khích cười nói: “Được rồi, được rồi, thắng bại đã rõ ràng, mọi người hãy lấy hoà khí làm trọng đi!”

Ai ngờ, khuôn mặt của Mạc hộ pháp không ngừng co giật, giọng hắn đầy vẻ căm hận nói: “Lôi Hinh Đình! Giờ đây bổn toạ xin cáo biệt, từ nay về sau sẽ chẳng còn quan hệ gì với Mê Tiên Trấn. Hừ! Mong rằng vị họ Hoa này có thể đưa các ngươi rời khỏi đây an toàn. Sau này gặp lại!” đoạn hắn thi triển thân pháp, trong chớp mắt đã rời khỏi đương trường.

Điện chủ giận quá đến độ liên tục dậm chân, không thể tin được mới qua một thời gian ngắn mà đã mất đi hai cao thủ. Trong khi nàng còn chưa hết tiếc nuối, đã nghe có người đột nhiên hô lên: “Ai nha…Không may rồi, khối băng trên mặt hồ đang tan ra rồi!”

Mọi người cúi đầu xuống xem, đã thấy khối băng dưới chân đang toát ra vô vàn giọt nước, tốc độ tan chảy cực nhanh. Trong khi hết thảy còn bối rồi, lại thấy Hoa Lân vung tay phải lên, mặt hồ nhất thời vang lên một tràng “Ca sát, ca sát” kết lại thành một lớp băng dày đặc.

Hoa Lân nhạt giọng nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, giờ ta sẽ đảm nhiệm trọng trách mở đường…”, còn chưa dứt lời hắn đã bỗng nhiên quay ngoắt sang hướng phải, hoảng hốt nói: “Có vật gì đó đang tiến lại gần chúng ta chăng?”

Mọi người sợ hãi, sắc mặt đều tái nhợt đi, điện chủ hô lên: “Chẳng lẽ đó chính là Thủy linh thú? Chạy mau…”

Hoa Lân cũng không dám chần chừ, lập tức lấy ra một viên Huyền Băng Tuỷ, cổ tay phát động, quăng mạnh xuống mặt hồ phía trước. Chỉ thấy Huyền Băng Tuỷ nẩy vài nhịp trên mặt hồ, sau đó toàn bộ mặt nước đều đóng băng cả lại. Hoa Lân lớn tiếng nói: “Đường phía trước đã hoàn toàn thông thoáng, cách đây không xa còn có lục bình. Để ta cản hậu, các ngươi mau chạy đi…”

Điện chủ còn đang do dự, Hoa Lân lại quát lên: “Ngươi còn đứng ngây người ra đấy làm gì? Mặt trước cần ngươi dẫn đường mới ổn, đi nhanh.”

Điện chủ nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn rồi xoay người thét: “Chúng ta đi thôi…”

Đến lúc này thì lớp băng bên phải bỗng bắt đầu trồi lên, một đám bọt nước lớn trào dâng. Hoa Lân đánh ra một chưởng cách không, quát lớn: “Ngưng!”

Chỉ thấy đám bọt nước khổng lồ kia đột nhiên khựng lại giữa không trung, lát sau một quái thú toàn thân trắng phau với chiếc đầu cự đại vọt lên, lao thẳng đến đoàn người.

Điện chủ cùng các người khác lập tức thi triển thân pháp hết tốc lực, “Sưu sưu sưu…” cắm cổ chạy về đằng trước. Trong đó, Đỗ Bôn Lôi có phần chậm hơn một chút do trên lưng còn phải cõng theo Lí Mộng Lan, thấy con cự thú há mõm đớp tới nhưng căn bản chẳng thể nào kịp tránh né. Một đạo thân ảnh loé lên, Hoa Lân tung ra một cước, đá mạnh vào thân hình con cự thú. “Phanh” một tiếng, nó đã bị đánh bay ra ngoài ba thước.

Đỗ Bôn Lôi thoát khỏi kiếp nạn, rốt cục cũng đuổi kịp đội ngũ, chẳng dám quay đầu lại, chỉ lo cướp đường chạy thật lực.

Lại nói, cự thú bị Hoa Lân hết văng ra ngoài liền trợn trừng mắt, há rộng mõm, nhằm đối phương đớp tới. Con thú này cao hơn ba trượng, Hoa Lân đứng trước nó tựa như đứa trẻ lên ba. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp vảy cứng màu trắng, hình dáng tựa như thằn lằn, cặp mắt hung hãn đỏ rực, bốn bộ móng vuốt sắc lẹm như thiết câu, ngay cả từng ngón chân của nó cũng được bọc một tầng bàng bạc.

Tuy thân hình to lớn nhưng động tác của cự thú lại vô cùng nhanh nhẹn. Hoa Lân vội vàng né tránh, lộn nhào một vòng, lùi xa ra ngoài ba trượng.

Điện chủ phía xa xa quay đầu lại, cuống quít nói: “Chạy mau, nó vốn có “Khống thuỷ đại pháp”, ngươi căn bản chẳng phải là đối thủ của nó đâu.”

Nhưng đã quá muộn, thuỷ linh thú rống lên một tiếng giận dữ, lớp băng trên mặt hồ chợt rung chuyển kịch liệt, trùng trùng sóng thần nổi lên, cuồn cuộn mãnh liệt đánh tới Hoa Lân. Nhận thấy diễn biến bất ổn, Hoa Lân thét lên, mũi chân khẽ điểm, quăng mình về phía mặt hồ đằng xa. Điện chủ hét lên một tiếng hãi hùng, tưởng rằng chắc chắn Hoa Lân sẽ rơi xuống nước mất. Tuy nhiên, Hoa Lân lại điểm mũi chân lên mặt nước, thân hình lại tung lên, “Sưu sưu sưu”, lướt sát mặt nước mà chạy thục mạng đi.

Khinh công “Thảo Thượng Phi” này làm mọi người ngạc nhiên đến độ trợn tròn mắt, thế mới biết tu vi của Hoa Lân thực ra vượt xa mình đến mấy bậc. Thế nhưng thuỷ linh thú cũng có thể ngự thuỷ lướt đi, đuổi sát ngay sau lưng Hoa Lân. Trong nháy mắt Hoa Lân cùng nó đã lướt qua hơn hai mươi trượng, “Sưu” một tiếng vượt qua đám người Mê Tiên Trấn, tốc độ tựa như mũi tên rời cung.

Đúng khoảng khắc này, con cự thú đột nhiên chuyển hướng, quat ngoắt sang tấn công bọn người điện chủ ngoài hai mươi trượng kia. Đối với nó, đám người này yếu hơn nhiều so với Hoa Lân nên nhất định dễ ăn tươi nuốt sống hơn.

Toàn thân Hoa Lân nhất thời mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, lập tức quay lại đuổi theo Thuỷ linh thú. Nhưng xem ra vẫn chậm mất một bước, Hoa Lân bất đắc dĩ đành vọt lên không trung, ngưng tụ hoả diễm nội thể tại lòng bàn tay phải, Hà Chiếu Kiếm phát ra hồng quanh chói mắt, tạo thành một thanh “Hoả diễm chi nhận” dài đến mười trượng. Hắn lập tức nâng đao, chém xuống, mặt hồ dưới chân nứt toác ra, xuất hiện một cái hào sâu hun hút.

Mọi người đằng xa kinh hãi, giương mắt nhìn chằm chằm Hoa Lân, chợt nghe “Phanh” một tiếng trầm đục, một kiếm thập phần cương mãnh bổ trúng chính giữa lưng Thuỷ linh thú. Nếu là người thường, lĩnh trọn một cỗ lực đảo hải di sơn này có lẽ thân xác đã tan thành tro bụi. Chỉ có điều, lớp vảy bao bọc toàn thân Thuỷ linh thú cứng rắn vô cùng, lại còn có khả năng phản hồi nhiệt năng. Chiêu này của Hoa Lân dù rạch một đường dài hai thước trên lưng nó nhưng lại không vào chỗ hiểm. Nó nhăn mặt tỏ ra đau đớn, chợt quay người lại, rống lên giận dữ, sóng nước trên hồ nhất thời dâng lên cuồn cuộn cao hơn mười trượng, từ không trung ập xuống người Hoa Lân. Xét về uy lực, có thể sánh ngang với với biển động cấp mười.

Hoa Lân hô lên kinh hãi, nào kịp tránh né, bị cơn sóng dữ tợn kia chụp tới đỉnh đầu. Thuỷ linh thú “Phác” một tiếng, mau chóng lặn xuống hồ nước, bơi ngay đến vị trí của Hoa Lân vừa rồi. Đám người của Mê Tiên Trấn xa xa sợ đổ mồ hôi hột, điện chủ tức thời lớn giọng ra lệnh: “Mau cứu Hoa công tử!”

Mọi người đồng loạt phi lên trời cao, đang định tiếp ứng thì đã thấy một bóng người xé toang mặt hồ, nhô khỏi làn nước, đạp lên từng đợt sóng mà đào tẩu. Thuỷ linh thú cũng “Oanh” một tiếng chồm lên, nó há mõm nhằm Hoa Lân táp mạnh tới. Một người một thú lại bắt đầu bên chạy bên rượt, chỉ thấy sóng gió ngập trời, bọt tung trắng xoá, mặt hồ nhất thời bị khuấy đảo rung chuyển dữ dội.

Điện chủ lập tức giơ tay ra hiệu cho các người khác phía sau, quát: “Chúng ta chạy thôi, đừng để Hoa thiếu hiệp phải bận tâm thêm…Mau lên!”

Chín người vắt chân lên cổ, nhằm hướng trước mặt bỏ chạy thục mạng. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy xa xa sóng gió không ngớt dâng trào, thân ảnh của Hoa Lân lúc ẩn, lúc hiện giữa làn nước, khiến cho Thuỷ linh thú giận dữ, rống lên như sấm.

Những người của Mê Tiên Trận nào dám dừng bước, tập trung sức lực chạy thật nhanh, lướt đi trên lục bình, hồi lâu sau rốt cục bọn họ cũng thoát khỏi được “Thuỷ Kính Chi Trận”. Lúc này, không gian chớp động, đột nhiên biến thành quang cảnh một sa mạc nhuốm màu vàng tươi. Mọi người đồng loạt thu lại thân thủ, “Phanh phanh phanh” khựng người dừng trên nền cát. Khinh công của điện chủ cao cường hơn cả, xẹt lên phía trước hai trượng rồi đình chỉ cước bộ, quay đầu lại nói: “Trước tiên các ngươi hãy nghỉ ngơi một chút, ta đi dò la xem tình hình Hoa thiếu hiệp ra sao rồi.”, nói xong không gian một lần nữa rung lên, nàng đã trở lại “Thuỷ Kính Chi Trận”.

Bảy người còn lại tức thời chuyển mình, định theo sau hỗ trợ giúp nàng một tay nhưng Li Mộng Lan, người đang bị trọng thương nơi chân phải liền cất lời khuyên ngăn: “Các ngươi định làm gì thế? Chẳng lẽ các ngươi tự thấy khinh công của mình còn trác tuyệt hơn điện chủ và Hoa thiếu hiệp chăng?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Đỗ Bôn Lôi cùng gật đầu đồng tình nói: “Nếu Hoa công tử thực sự không đối phó nổi, chúng ta trở lại cũng chỉ như là tự tìm đến cái chết thôi. Theo ta, chi bằng cứ chờ tin tức của hai người bọn họ rồi tính sau!”

Một gã nam tử tên là Thượng Chí Dũng thở dài nói: “Ài…Chẳng thể ngờ nổi, vị Hoa công tử này bệnh hoạn, yếu ớt, đùng một cái trở nên dũng mãnh phi thường, thật làm cho người ta không tưởng tượng được.”

Chu Hạo cười khổ nói: “Kì thật ta sớm nhận ra hắn là một cao thủ kiếm đạo, nhưng cũng không nghĩ hắn lại lợi hại nhường vậy. Ài…Nếu người Mê Tiên Trấn chúng ta mà có được thân thủ như hắn, có lẽ đã thoát khỏi bể khổ từ ngàn năm trước rồi cũng nên.”

Mọi người đều không ngớt cảm thán, chợt nghe thấy một tiếng hét thánh thót truyền đến, hết thảy đều quảnh lại trông, thì ra Hoa Lâm ôm lấy điện chủ, phá tan kết giới, “Phanh” một tiếng nhào xuống đương trường.

Mọi người đang định lại gần đỡ họ dậy nhưng mới đi được mấy bước đã ngượng ngùng quay mặt cả lại.

Chỉ thấy thân hình thon thả của điện chủ đang bị Hoa Lân kẹp dưới hạ thể, bộ ngực không ngừng phập phồng, nàng ta cả giận nói: “Ngươi…ngươi giở trò gì thế này?”  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.