Ngọc Tiên Duyên

Chương 332: Mê vụ cô trận



Đảo mắt nhìn quanh, màn sương mù dày đặc trắng xoá kia phủ vây toàn bộ thiên địa. Hoà mình vào bên trong không khỏi phát sinh cảm giác phiêu diêu, lâng lâng thoát tục tựa như lạc bước vào chốn tiên cảnh.

Trịnh Sĩ Trùng tiến lên phía trước hai bước, ngước nhìn bốn phía, thấy xung quanh không hề ẩn chứa nguy hiểm nên thong thả nói:

- Điện chủ, người quan sát đám sương khói này xem, chẳng phải tương tự với cảnh vật trong Mê Hồn Trận nằm ở mặt Nam của Mê Tiên Trấn chúng ta hay sao?

Điện chủ khẽ gật đầu đáp:

- Đúng là rất giống! Nhưng chúng ta không thể vì thế mà khinh thường. Trận này vốn rất dễ gây mất phương hướng dẫn tới lạc đường, hơn nữa ta đoán chắc thế trận rất tinh kì, biến ảo khôn lường. Tí đại hiệp, ngươi thấy đúng vậy không?

Tí Hình đang chú tâm dò xét xung quanh, chỉ lặng thinh, chẳng tán đồng mà cũng không phản đối, vờ như chưa nghe thấy gì. Điện chủ thấy vậy thầm nhủ trong lòng: “Gã này sao giống với tên họ Hoa kia thế nhỉ, không thèm đoái hoài đến người khác chút nào ư?”. Nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Hoa Lân đang trải tấm địa đồ ra, miệng thì lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ đã đi nhầm lối? Qua Cự Thạch Trận thì phải đến Tuyệt Sát Trân mới đúng, sao nơi đây lại hiện diện sương mù dày đặc vậy nhỉ?

Hắn vừa thì thào, vừa xoay ngang xoay dọc tấm địa đồ, ngó nghiêng hồi lâu, thực sự thái độ có chút bất ổn.

Điện chủ thấy hắn chỉ mải nghiên cứu địa đồ liền bừng giận:

- Uy! Ngươi sẽ không làm chúng ta lạc đường đấy chứ?

Nói đoạn nàng chạy sát lại gần Hoa Lân, đưa mắt nhìn tấm địa đồ trong tay hắn. Hoa Lân chẳng chút do dự, đưa ngay địa đồ cho nàng ta, ngẩng đầu quan sát đám sương mù, lắc đầu nói:

- Ắt chẳng thể sai được đâu, nhưng mà nếu đây đúng là Tuyệt Sát Trận thì chúng ta nên cẩn thận hơn nữa mới được.

Trịnh Sĩ Trùng đột nhiên bước lại trầm giọng nói:

- Hoa thiếu hiệp, ta nhận thấy hình như phía trước xuất hiện một bạch ảnh đang chằm chằm nhìn chúng ta, coi chừng tiềm ẩn mai phục đó.

-Á?

Hết thảy mọi người đều kinh hãi. Hoa Lân cũng cảm nhận dường như phía trước có đạo nhân ảnh bèn căng mắt dõi về đằng xa, thế nhưng do sương mù quá dày được nên không phát hiện được gì. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành thi triển “Sưu Thần Thuật” hướng về phía trước dò xét, chỉ thấy khoảng không trước mặt hoàn toàn trống trải, chẳng có chút chướng ngại vật nào, thế nên lắc đầu nói:

- Mọi người chớ lo, đó chỉ là ảo giác của chúng ta mà thôi.

Điện chủ thì thào:

- Phải chăng chúng ta lại vừa gặp phải Quỷ hồn?

Hoa Lân lắc đầu đáp:

- Nếu thực sự có Quỷ hồn ẩn nấp, không gian phía trước ắt phải cực kì âm lãnh, mà như vậy nhất định ta đã phát hiện ra…Quỷ đại ca, ngươi thấy ta nói đúng không?

Đoạn hắn quay sang nhìn Tí Hình, tựa hồ muốn xác thực lời nói của mình. Tí Hình dường như chẳng hài lòng lắm với danh xưng “Quỷ đại ca” kia nên chỉ cau mày khẽ thốt: “Uhm!” một tiếng, tỏ vẻ tán đồng.

Hoa Lân thu hồi lại tấm địa đồ mà Điện chủ đang cầm rồi nói:

- Chúng ta lên đường thôi, sương mù nơi đây thập phần dày đặc, mọi người chú ý bám sát nhau kẻo thất lạc thì nguy mất. Xuất phát!

Mọi người đều hiểu rõ ở đây rất dễ bị phân tán nên vai kề vai lập thành hình cánh nhạn chậm rãi tiến bước. Trải qua mấy dặm đường, đoàn người chẳng hề gặp chút chướng ngại nào ngoại trừ việc màn sương mù buông phủ toàn bộ khoảng không vô tận trước mặt còn lại hoàn toàn trống trải, đến một tảng đá cũng không thấy.

Đi thêm được vài dặm đường nữa, Đỗ Bôn Lôi không nhẫn nại được, cất lời trước tiên:

- Hoa đại ca, ta cũng có cảm giác đằng trước hiện diện một bạch ảnh đang nhìn mình, ngươi thấy thế nào?

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hoa Lân, dường như tất cả đều có đồng cảm giác giống Đỗ Bôn Lôi. Kì thật bản thân Hoa Lân cũng phát hiện trước mặt tựa hồ vảng vất bóng người, đoàn người đi thì nó di chuyển theo, mọi người dừng thì nó cũng đứng lại. Chỉ có điều khi hắn thi triển “Sưu Thần Thuật” để kiểm tra thì chẳng hề phát hiện được gì. Nay thấy mọi người cùng chung cảm nhận như vậy, hắn bèn quay lại hỏi Tí Hình:

- Quỷ đại ca, ngươi nghĩ sao?

Tí Hình bất đắc dĩ đành đáp:

- Hiện tượng này chẳng qua chỉ do sương mù đặc quánh khôn xiết, dễ làm cho người ta nảy sinh ảo giác!

Hoa Lân gật gù rồi tiếp tục dẫn mọi người tiến bước. Xuyên qua làn khói sương, bọn họ đi thẳng tới trung tâm trận đồ, ngạc nhiên thay phía sau bất ngờ xuất hiện dấu tích mờ mờ. Vạt áo của Đỗ Bôn Lôi cùng Trịnh Sĩ Trùng đều đã sớm thấm đẫm hơi nước.

Lại trải qua thêm vài trăm trượng nữa, Hoa Lân đột nhiên dừng bước. Mọi người tức thời quay đầu quan sát, hết thảy đều chấn động toàn thân. Chỉ thấy đằng trước bất ngờ xuất hiện một pho thần tượng khổng lồ. Hơn nữa, còn có một nhân ảnh đang quỳ mọp bên mé trái nhưng do sương mù nồng đậm nên không thể nhìn rõ được.

Hoa Lân vung tay ra hiệu cho mọi người đình trụ, “Tranh!” một tiếng, tay phải hắn rút phăng Hà Chiếu Kiếm, hoành kiếm ngang ngực rồi từ từ tiếp cận đối phương. Chỉ thấy hắc ảnh kia vẫn quỳ dưới chân thần tượng, không hề nhúc nhích, tay thì nắm chặt một thanh bảo kiếm toả hàn quang tứ phía. Nửa lưỡi kiếm đã cắm sâu vào trong pho thần tượng từ bao giờ.

Hoa Lân hít một hơi thật dài, tập trung tâm tưởng rồi cẩn trọng từng bước đến sau lưng hắc ảnh kia, vỗ vai hắn mà hỏi:

- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?

Vừa mới chạm tay vào, Hoa Lân lập tức cảm thấy thân thể người này sớm đã giá lạnh tựa băng, một chưởng vừa rồi của hắn tựa như đụng phải thiết thạch. Hoa Lân thở dài, chậm rãi vòng lên trước mặt kẻ kia rồi quan sát tỉ mỉ, chỉ thấy toàn thân “nó” đã bị một lớp hàn sương dày đặc bao phủ, mỗi một sợi tóc đều đã kết thành băng lăng(1). Hắn tựa như một pho tượng lạnh lẽo quỳ tại nơi này phải đến mấy ngàn năm rồi.

Bọn người Điện chủ đứng ở xa xa thấy Hoa Lân không hề gặp phải biến sự gì nên nhất tề tiến đến xem xét. Còn chưa đến tận nơi, Trịnh Sĩ Trùng bỗng ngẩng đầu nhìn thần tượng hô lên:

- Các người xem kìa, đằng trước thần tượng có lưu lại chữ viết.

Lúc này, mọi người mới để ý đến nhưng bọn họ chẳng thể đoán nổi pho thần tượng toạ lạc nơi đây biểu trưng cho thần thánh phương nào.

Pho thần tượng khổng lồ này là tượng một nam nhân trung niên, tay cầm thanh cự kiếm, hoành chắn ngang đường đi, tựa hồ muốn ngăn cản không cho người khác tiến lên. Ngay giữa ngực pho tượng có viết tám chữ đen nhánh: “Biển khổ vô biên, quay lại là bờ”. Do niên đại đã quá lâu nên nếu không xem xét kĩ càng thì khó lòng đọc được.

Hoa Lân thấy đám người kia bước lại gần bèn thấp giọng nói:

- Các ngươi đến đây mà coi, kẻ này trước khi chết hình như cũng lưu lại vài chữ.

Mọi người đều sửng sốt, vội đến sát Hoa Lân, cúi xuống quan sát nơi hắn vừa chỉ. Liền thấy kẻ xấu số kia quả nhiên viết một dòng chữ nguệch ngoạc dưới chân thần tượng, thế nhưng chân tượng bị phủ kín bởi một lớp rêu dày nên thể nào nhìn rõ. Hoa Lân dùng kiếm cạo sạch lớp rêu đi thì thấy trên đó ghi rằng: “Muốn thoát trận này, chớ nên rút…”.

Mọi người xem qua một lượt, đều hiểu hẳn kẻ kia chưa viết xong đã bỏ mạng. Tí Hình lạnh giọng nói:

- Chắc là: “…chớ nên rút kiếm!”. Các ngươi nhìn đi, trường kiếm của hắn cắm thật sâu vào trong thần tượng, đúng vào vị trí của chữ kế tiếp.

Hoa Lân gật đầu nói:

- Ngươi nghĩ cũng giống ta, chỉ có điều ta còn cảm thấy một điều kì quái, chẳng lẽ kẻ này đã phá được trận pháp rồi ư, phải chăng vị trí mà kiếm của hắn đâm vào là điểm trọng yếu để hoá giải trận đồ? Bởi vậy hắn mới nhắn nhủ chúng ta không được rút kiếm ra?

Mọi người đều cùng chung suy luận như thế nên đều gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy thương thay cho kẻ kia, rõ ràng đã phá được trận, cớ sao vẫn bị vùi thây nơi này, thật là tạo hoá khéo trêu ngươi.

Điện chủ cười giòn:

- Chẳng trách chúng ta xông vào trận từ bấy đến giờ không gặp phải trở ngại gì, hoá ra đã được người ta hoá giải dùm, thật là may mắn!

Hoa Lân phủi sạch bụi bẩn đứng lên, nghiêng người đảo mắt nhìn lại xác chết, bất giác phát hiện tư thế của hắn có điều gì không ổn, nhìn kĩ mới nhận ra chân phải hắn bị tiện đứt đến tận hông, toàn thân mang thương tích chằng chịt. Qua hiện trạng thê thảm này, hẳn là đã phải trải qua vô số trận kịch chiến.

Chợt nghe Trịnh Sĩ Trùng giọng chan chứa thương cảm nói:

- Trường kiếm của người này không hề tầm thường, trải qua mấy ngàn năm mà không hề han gỉ. Các người nhìn xem, thanh kiếm đó phát ra hàn ý liên miên, ngay đến cỗ thi thể này cũng được hàn khí bao bọc nên cũng không bị phân huỷ.

Hoa Lân nghe xong liền hướng chú ý sang bảo kiếm đó, quả nhiên nhận ra thanh kiếm toát lên linh khí cực vượng, tiếc thay lại chịu cảnh nằm mai một nơi này. Nhìn nó, Hoa Lân không khỏi nhớ tới Nguyệt Quang Kiếm của mình. Hồi đó, sau khi đoạt được trong tay “Dịch dung hành” lão bản, được ít lâu thì bị thất lạc khi giao chiến với Nhược Phong. Giờ đây, gặp bảo kiếm này là linh kiếm thuộc hệ thuỷ giống với Nguyệt Quang Kiếm, Hoa Lân buồn bã buông tiếng thở dài, thầm nghĩ: “Chẳng biết Nguyệt Quang Kiếm đang lưu lạc ở phương trời nào, nằm trong tay ai? Ài…”

Mọi người đều không nỡ bỏ bảo kiếm lại nhưng chủ nhân nó đã dặn: “Muốn thoát trận này, chớ nên rút kiếm” bởi vậy bất đắc dĩ chỉ còn cách đứng nhìn kiếm mà xót xa.

Ti Hình lạnh giọng nói:

- Nên tiếp tục lên đường thôi.

Hắn hành sự luôn cương quyết, dứt khoát, thậm chí chẳng quan hoài đến tâm trạng người khác. Hoa Lân cũng vung tay nói:

- Quỷ đại ca nói đúng, lưu luyến thêm chẳng có ích gì, chúng ta đi thôi!

Mọi người quay đầu lại ngắm tấm bia đá một lượt rồi mới bước tiếp qua màn sương mù. Tất cả vẫn canh cánh bên lòng về cỗ thi thể kia, băn khoăn không biết rốt cục đã xảy ra biến sự gì. Khi đang hành tẩu, Điện chủ bên mé phải bỗng kinh hô:

- Cẩn thận!

Chỉ thấy một đạo bạch ảnh từ phía đối diện vọt tới. Hoa Lan phản ứng nhanh nhất, thần tốc vung kiếm đón đánh, thế nhưng chiêu kiếm này hụt vào hư vô. Đạo bạch ảnh đó chỉ là một đám sương mù mờ ảo vô hình bất ngờ ập đến bên mọi người. Điện chủ bật cười khanh khách:

- Thì ra vật chúng ta nhìn thấy là ảo ảnh do sương mù quá dày mà tạo thành thôi. Hì hì hì, đúng là có tật giật mình.

Mọi người đều cảm thấy buồn cười, riêng Tí Hình nhíu mày tư lự, chẳng nói chẳng rằng. Đoàn người lại tiến lên thêm mấy trượng nữa, Điện chủ nhãn quang sắc bén hơn cả, bỗng nhảy dựng người lên, rời bỏ đội ngủ qua bên phải, cúi người nhặt một món đồ từ dưới đất lên rồi lớn tiếng nói:

- Các ngươi nhìn này, đây là vật gì thế nhỉ?

Hoa Lân thấy trên tay nàng là một mảnh ngọc phối (2) đã rạn vỡ bèn nhíu mày nói:

- Ngươi…ngươi sao cứ chạy loạn xạ thế, nhỡ lạc đường thì chúng ta tìm ngươi thế nào đây?

Hắn còn chưa dứt lời đã lại nghe thấy điện chủ thét lên kinh hãi, giọng thất thanh nói:

- Ngươi…ngươi nhìn về phía trước kìa, có rất nhiều hài cốt!

Hoa Lân dõi mắt theo hướng ngọc thủ nàng, chỉ thấy bên trong làn khói sương xuất hiện rất nhiều hài cốt cũng như vô số tàn kiếm đã han gỉ nhuốm đầy bụi bẩn nằm hỗn độn trên mặt đất. Sắc mặt Hoa Lân tái đi, phỏng chừng nơi này trước đây từng diễn ra một trận đại chiến, hắn ra hiệu cho mọi người dừng lại, nói:

- Để ta đi thăm dò xem sao!

Thân ảnh Hoa Lan nhoáng lên, vừa tới cạnh đám hài cốt đã thấy mắt tối sầm lại, cảnh vật bỗng nhiên đại biến. Hắn không khỏi chấn động, kinh hoảng đến tột cùng khi phát hiện mình đang đứng cạnh Huyết Trì nơi địa ngục, vô số dân chúng đang giãy dụa trong biển máu, tiếng gào thét vang lên không ngớt. Còn chưa hết kinh ngạc đã thấy một bạch ảnh từ khoảng không hắc ám bước ra, nở một nụ cười quỷ dị nói:

- Giờ để xem ngươi chạy đâu cho thoát?

Dứt lời, bạch ảnh kia cuồng bạo đánh tới, khí thế tựa muốn ăn sống nuốt tươi đối phương. Hoa Lân toàn thân chấn động, run giọng hỏi:

- Nhâm Vi, sao ngươi lại có mặt ở đây?

Lời này vừa thốt ra, hắn lập tức cảm thấy không ổn. Không sai, sao tên Nhâm Vi này lại hiện diện ở đây được? Chẳng lẽ vẫn là ảo giác? Sớm đã nếm mùi lợi hại của ảo giác nên hàn quang bỗng loé lên từ khoé mắt Hoa Lân, hắn ngưng thần quan sát, đã thấy cảnh vật thêm lần nữa biến đổi, bản thân bỗng đứng trong một căn phòng xa hoa, một nữ tử mang cốt cách thần tiên đang nằm trên đại sàng. Nhâm Vi chẳng rõ từ nơi nào xông ra, mỉm cười giọng khinh miệt nói:

- Đâu chỉ có ta, tình nhân của ngươi cũng ở chốn này. Ha ha ha.

Nói đoạn, hắn cất một tràng dâm tiếu rồi quay sang làm nhục nữ tử kia. Hoa Lân chú tâm nhìn lại một lượt, kia chẳng phải là Thượng Quan Linh ư? Mà y phục của nàng lúc này không còn nguyên vẹn, đang sợ hãi kinh hô:

- Không được…không được!

Khi trông thấy ánh mắt tuyệt vọng của Thượng Quan Linh, toàn thân Hoa Lân lập tức run lên, phẫn nộ quát:

- Dừng tay!

Đoạn vung kiếm bổ thẳng tới Nhâm Vi. Hắn vừa động thủ thì Nhâm Vi ở phía đối diện đột nhiên quay đầu cười thâm hiểm, phản lại một kiếm, chiêu thức giống hệt Hoa Lân. Hoa Lân liền biến chiêu, kiếm quang rung lên, vọt tới công kích toàn thân Nhâm Vi. Nhưng đúng lúc này, thấp thoáng đâu đây có giọng người truyền đến:

- Hoa thiếu hiệp, ngươi sao thế?

Hoa Lân nhất thời kinh ngạc, chợt giật mình tỉnh ngộ, chỉ thấy mình vẫn đứng trong đám mây mù trắng xoá, phía đâu có bóng dáng của Nhâm Vi? Thế nhưng điều kì quái hơn cả là trước mặt bỗng xuất hiện một đạo kiếm quang đón đỡ chiêu kiếm Hoa Lân, thật chẳng ngờ kiếm quang kia thực sự tồn tại. “Đinh” một tiếng, tay phải hắn tê dại đến độ mất đi cảm giác. Hoa Lân không khỏi vã mồ hôi lạnh, không rõ rốt cuộc chiêu kiếm vừa rồi là từ trong đám sương mù xa xa lao tới hay sự hiện diện của Nhâm Vi không phải ảo giác?

Đây đích thị là tà môn.

*Chú giải:

(1) Băng lăng: là hiện tượng vào mùa đông, khi tuyết tan nhưng nước vẫn đông kết lại thành băng đọng lại trên hiên nhà hay trên cành cây ngọn cỏ.

(2) ngọc phối: loại ngọc thường có một đôi, dùng để đính ước hôn lễ.  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.