Ngọc Tiên Duyên

Chương 335: Truy đuổi đến cùng



Tình thế bức bách, quang nhận không ngừng bay qua bay lại xung quanh, thời gian càng lâu thì càng nguy hiểm.

Hoa Lân bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cột sáng cao hơn 30 trượng đó, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: chẳng hiểu con người có đứng được trên cột sáng này không? Nếu được thì mấy người bọn mình liền có thể tranh thoát được quang nhận, và có từ từ nghĩ biện pháp phá trận. Thậm chí còn có thể nghỉ ngơi chốc lát.

Tí Hình thấy hắn đứng lặng im bèn quát:

- Ngươi suy nghĩ gì vậy? Không bằng bố trí phòng ngự trận để cho mọi người nghỉ ngơi chốc lát đi.

Hoa Lân vẫn ngẩng đầu nhìn lên, lắc đầu nói:

- Phòng ngự trận không thể ngăn cản được quang nhận này. Không bằng chúng ta trèo lên trên, nói không chừng có thể tị nạn được.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy ý nghĩ này rất mới mẻ. Người leo cột đá thì rất nhiều nhưng trèo lên cột sáng thì chưa bao giờ nghe thấy có.

Hoa Lân đột nhiên quay đầu hỏi Tí HÌnh:

- Tí Hình, ở đây ngươi có thể ngự kiếm bay được cao nhất là bao nhiêu?

Tí Hình cười khổ nói:

- Tính từ mặt đất thì chỉ có thể bay cao được khoảng 25 trượng… Cột sáng này có lẽ ta không thể nào bay tới đỉnh được.

Hoa Lân trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói:

- Có lẽ thế là đủ rồi. Đầu tiên ngươi hãy ngự kiếm đưa ta lên cùng, sau đó đá ta lên thêm 1 đoạn. Được không?

Tí Hình bất đắc dĩ nói:

- Có lẽ nên thử một lần. Nhưng ngươi lên rồi thì chúng ta làm gì tiếp?

Hoa Lân mở Phần Tinh Luân, lấy ra 2 thanh phi quỷ kích, nói:

- Ta tự có biện pháp… Bắt đầu đi!

Mọi người thấy hắn lúc này cầm 2 thanh sắt, cũng biết rằng Hà Chiếu kiếm của hắn đã gãy, không khỏi âm thầm tiếc thay cho hắn.

Tí Hình mặc dù không quá tán thành kế hoạch của Hoa Lân nhưng lúc này cũng không có biện pháp, đành giao Đỗ Bôn Lôi cho Điện chủ trông giữ, dặn dò:

- Các ngươi phải cẩn thận đó.

Nói xong liền rút phi kiếm, nhảy lên trên. Hoa Lân cũng không khách khí, đề khí đứng bên cạnh Tí Hình.

2 người ngự kiếm bay thẳng lên. Mới cách mặt đất 15 trượng, 2 người đã cảm thấy cương khí trên bầu trời cường đại kinh người, ngay cả phi kiếm của Tí Hình cũng không tự chủ được mà phải lắc lư, tròng chành. Lên tới 20 trượng thì Tí Hình đã cảm thấy phải cố gắng hết sức. Rất vất vả mới lên tới được 24 trượng, Tí Hình rốt cuộc chịu không nổi, bèn quát lớn:

- Mau lên!

Hoa Lân lập tức bay lên trời, TÍ Hình tung chân đá 1 cước, Hoa Lân mượn lực một chút, thân hình phóng thẳng lên, nháy mắt đã lên tới độ cao 30 trượng, mắt thấy vẫn còn gần 2 trượng nữa là có thể nhảy lên tới đỉnh, ai ngờ cương khí ở trên không trung càng trở nên trầm trọng. Thân thể Hoa Lân bị kìm hãm, thế lao lên đột nhiên ngừng lại, bắt đầu rơi xuống.

Mọi người đang chặc lưỡi tiếc rẻ, ai ngờ chỉ thấy tay phải Hoa Lân giương lên, thanh trường kiếm trong tay bay ra, hàn quang chợt lóe, bắn thẳng đến cột sáng đối diện. Choang 1 tiếng, trường kiếm đánh vào cột sáng lập tức bị cấm chế bắn ngược trở về. Hoa Lân điểm nhẹ mũi bàn chân lên trên thân kiếm, thân hình đột nhiên bay lên cao thêm 2 trượng có thừa.

Điện chủ ngửa đầu, hoan hô:

- Hay quá…

Lúc này thì ngay cả Tí Hình cũng phải thầm giật mình, phát hiện ra rằng tài trí của Hoa Lân hơn xa mình.

Lại nói Hoa Lân nhẹ nhàng hạ xuống trên đỉnh cột sáng. Đứng trên cột sáng trong suốt nọ, cấm chế dưới chân lập tức hiện lên tầng tầng chú ngữ. Đúng như hắn dự đoán, ở trên này thực sự có thể đứng được.

Hoa Lân cười ha hả, mở Phần Tinh Luân lấy ra một đống quần áo, nối thành một sợi dây dài, thả từ trên cao xuống.

Điện chủ 3 người mừng rỡ như điên, Tí Hình khiêng Đỗ Bôn Lôi, cùng leo lên trên cột sáng theo sợi dây đó.

Đứng ở độ cao trên 30 trượng, chỉ thấy trong sơn cốc dưới chân có rất nhiều quang nhận bay qua bay lại không ngừng, nhưng lúc này đã chẳng thể nào gây ra thương tổn gì cho mình. Mọi người rốt cuộc cũng cảm thấy tạm thời được an toàn.

Đỗ Bôn Lôi vẫn một mực im lặng. Hắn vẫn nghĩ Trịnh Sĩ Trùng vì cứu mình mà chết, trong lòng vạn phần thống khổ. Hơn nữa, cánh tay phải của mình cũng đã đứt, lúc này cảm giác mình như một phế nhân.

Tất cả mọi người đều hiểu tâm tình của hắn nhưng lúc trước đều vì bận rộn mà chưa nói gì, lúc này rảnh rỗi đều tiến lên an ủi.

Cũng may, Đỗ Bôn Lôi vốn là người khoáng đạt, được mọi người khuyên nhủ một lúc, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Hoa Lân đứng bên bờ cột sáng, dõi mắt quan sát tình hình bốn phía, bỗng thấy dưới mặt đất phía xa chợt lấp lóe ánh sáng, phảng phất như có 1 tấm kính phản chiếu ánh mặt trời, chiếu thẳng vào mặt mình. Tâm tư chợt động, thầm nghĩ không hiểu đây là cái gì. Đang chưa tìm được câu trả lời thì Điện chủ ở phía sau cũng ngạc nhiên nói:

- Hoa Lân, ngươi mau đến phía bắc xem, dưới đất hình như có 1 tấm kính phản xạ ánh mặt trời.

Hoa Lân di chuyển sang cạnh nàng, quả nhiên thấy phía bắc cũng có ánh sáng phản xạ dưới mặt đất. Vì vậy linh quang chợt lóe, thầm nghĩ chẳng lẽ cả 4 phía đều có kính sao?

Ôm ấp suy nghĩ này, Hoa Lân đi 1 vòng xung quanh, quả nhiên thấy cả 4 phía đông, tây, nam, bắc đều có kính, ánh sáng từ 4 phương 8 hướng hội tụ tới, lúc này mới hình thành nên cột sáng dưới chân mình. Trong lòng mừng như điên, biết rằng chỉ cần phấ hỏng tấm kính ở xa kia thì cột sáng dưới chân nhất định sẽ lập tức biến mất, không cần dùng đến thực cốt huyết của mình làm gì. Vấn đề duy nhất bây giờ chính là làm thế nào đối phó được với ma thú trong cột sáng đây!

Hoa Lân suy nghĩ một chút, đột nhiên có ý phân vân. Vì vậy lớn tiếng nói:

- Được rồi, ta có biện pháp xuất trận rồi!

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại. Điện chủ vui vẻ hỏi:

- Người định phá trận bằng cách nào?

Hoa Lân cười nói:

- Đầu tiên ta sẽ đi xuống phá tất cả kính ở 3 mặt, chỉ tạm thời lưu lại tấm kính ở phía bắc. Chờ khi các ngươi xuống tập trung cùng với ta, ta sẽ phá hủy tấm kính cuối cùng đó. Khi đó, cột sáng dưới chân chúng ta sẽ lập tức biến mất, vụ trận (trận pháp sương mù) xung quanh chắc chắn sẽ tự vỡ. Được không?

Tí Hình suy nghĩ một chút, nhưng lại lập tực lắc đầu nói:

- Như vậy không ổn. Khi cột sáng mất đi, ma thú bên trong sống lại thì sao? Phải biết Cùng Cẩu vô cùng lợi hại, tục truyền nó vừa xuất hiện liền khiến kiến giả thất hồn (những người gặp phải nó bị mất hồn), quốc gia chiến loạn. Chúng ta chỉ sợ không phải là đối thủ của nó.

Hoa Lân thần bí cười, nói:

- Việc đó bổn thiếu hiệp sớm đã có đối sách… Tốt rồi, cứ như vậy đi. Ta đi xuống trước, chờ ta phá xog kính ở 3 mặt, các ngươi sẽ đi xuống. Sau đó đến tập hợp với ta ở chỗ tấm kính cuối cùng ở mặt bắc. Cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau rút lui từ phía bắc.

Điện chủ bất an nói:

- Như vậy không được, phía dưới tất cả đều là quang nhận bay tới bay lui, mà ngươi lại phải đi vòng quanh cả sơn cốc, vạn nhất bị quang nhận gây thương tích thì chúng ta phải làm sao? Chi bằng để ta đi cho!

Hoa Lân cũng có chút lo lắng, bất quá việc này để tự mình đi có lẽ ổn nhất. Vì vậy không đợi nàng phản đối, thả người nhảy lùi lại, dứt khoát nhảy xuống khỏi cột sáng, xa xa chỉ nghe tiếng hắn vọng đến:

- Chờ tin của ta…

Mọi người theo ra đến bên bờ, chỉ thấy thân ảnh Hoa Lân đã xuống đến mặt đất. Hắn vừa rơi xuống liền nhắm hướng đông chạy tới. Điện chủ thấy thân ảnh hắn xa dần và bóng quang nhận di chuyển trong không trung không khỏi lấy 2 tay che chiếc miệng nhỏ xinh, lo lắng nhìn theo bóng lưng hắn…

Lại nói Hoa Lân mắt nhìn tám phương, thi triển khinh công một cách khẩn trương, rốt cuộc cũng tới bờ đông của sơn cốc.

Đi tới chỗ tấm kính phản xạ ánh sáng, chỉ thấy ở dưới đất có một chiếc hố nhỏ, bên trong chiếc hố có một tấm kính khảm trên mặt đất. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào đó liền phản xạ tới cột sáng phía xa xa. Nếu không phải đã quan sát rất cẩn thận thì cũng rất khó để phát hiện được tung tích của nó.

Hoa Lân rút kiếm ra chém, ai ngờ tấm kính nọ thật là cổ quái, trên mặt không hề bị một vết xước. Hoa Lân cực kỳ kinh ngạc, vì vậy bới đất lên, phát hiện mặt kính này là do một khối đá màu vàng đỏ tạo thành, mặt trên khắc một chữ cổ, nhìn qua phảng phất giống như chữ “Cảnh”. Hoa Lân trong lòng sững sờ, trong lúc nhất thời không rõ chữ “Cảnh” này có huyền cơ gì không?

Bất quá hắn nhớ Tí Hình đã từng nói rằng loại đá này hình như gọi là “Thối kim thạch” gì đó, chẳng trách cứng rắn như vậy. Quan sát một chút, Hoa Lân lại phát hiện tảng đá này phi thường đặc biệt, bởi vì mức độ vàng đỏ của mặt trên và màu đỏ sậm của sườn tảng đá có chút khác nhau. Đó là do mức độ tinh thuần khác nhau sao? Hoa Lân nghĩ vậy…

Tảng đá này đường kính ước chừng chỉ khoảng 3 thước, muốn đào ra thực là tương đối khó khăn.

Hoa Lân suy nghĩ một chút, đang không biết có nên đào nó mang về không. Đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ mang máng rằng Lộ Á Phi hình như nói loại đá này để luyện kiếm gì đó. Ừ thì mặc kệ thế nào cũng được, cứ đào ra rồi nói. Vì vậy động thủ đào bới đất cát xung quanh ra, thu nó vào trong Phần Tinh Luân.

Khi ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện cột sáng phía xa xa đã ảm đạm đi rất nhiều, ngay cả tốc độ xoay tròn của bức tường sương phía sau cũng chậm lại. Hoa Lân lòng tràn đầy vui vẻ, rốt cuộc cũng chứng thực được suy nghĩ trong lòng. Vì vậy triển khai thân pháp, lại chạy đến chỗ tấm kính phía nam.

Lần hành động này phải đi qua toàn bộ sơn cốc.

Đang chạy vội vã, đột nhiên một màn quang nhận phía bên phải lao nhanh tới, Hoa Lân trong lòng cả kinh, lập tức lùi lại phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát. Nhưng mũi chân còn chưa ổn định thì bên trái lại có quang nhận chém thẳng tới. Nhất thời hắn sợ toát mồ hôi hột, lập tức không kịp phản ứng, chỉ rụt mông đứng im tại chỗ. Chỉ cảm thấy quang nhận sạt qua mông hắn, đến khi đưa ta sờ lại thì phát hiện đã bị cắt mất 1 bên mông quần, hở ra bị gió thổi vào mát rượi.

Hoa Lân bực tức nói:

- Ông nội nó chứ, chờ ta phá quỷ trận nhà người, xem người còn kiêu ngạo được không?

Lập tức mở Phần Tinh Luân để tìm 1 bộ quần áo để thay. Nhưng lại phát hiện ra khi mình leo lên trên cột sáng đã dùng tất cả quần áo nối thành dây thừng rồi. Trong lòng không khỏi buồn bực, sờ sờ quanh mông, than vãn:

- THế này thì còn mặt mũi gặp ai nữa?

May là hắn có biện pháp. Tự cởi bỏ áo khoạc, khâu vào bên hông, tạm thời có thể che được sự hở hang. Vì vậy lại triển khai thân pháp chạy về phía tấm kính phía nam.

Rất vất vả mới tìm được tấm kính thứ 2, nhưng lại phát hiện trên mặt có khắc một văn tự cổ xưa khác. Hoa Lân âm thầm kinh ngạc, nhìn kỹ thì thấy rằng đó là chữ “Tử”. Hoa Lân liền học kỹ chữ này bằng cách viết xuống đất, nghĩ rằng sau này biết đâu lại hữu dụng. Tiếp đó, hắn lại huy trường kiếm đào nó lên.

Thu hồi khối “Thối kim thạch” thứ 2, Hoa Lân bèn chạy tiếp về phía tây, chuẩn bị đào tấm kính thứ 3 lên. Nhưng khi tới nơi, sợ rằng thời gian đào lâu quá sẽ làm Điện chủ và mọi người lo lắng, hắn đành vội vàng ghi nhờ chữ cổ ở trên đó. Lần này có vẻ như là một chữ “Kinh”

Ghi chép xong, Hoa Lân mở Phần Tinh Luân, lấy một cái bàn ra đặt trực tiếp lên trên mặt kính. Kể từ lúc đó, ánh mặt trời không cách nào chiếu được tới mặt kính, vậy là giải quyết được vấn đề. Ngẩng đầu nhìn lên, cột sáng xa xa đã mất đi vẻ lộng lẫy, còn bức tường sương phía sau cũng đã di chuyển chậm lại rất nhiều. Chỉ cần trừ bỏ nốt tấm kính cuối cùng là trận sương mù này có thể hoàn toàn tan rã.

Lại nói khi tấm kính thứ 3 vừa bị Hoa Lân che hết, cả sơn cốc nổi lên một trận sấm chớp. Cột sáng ở trung tâm kia như ẩn như hiện, sắp sửa vỡ tan. Điện chủ, Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi ở phía trên sớm đã không thể đứng yên nổi, đều đã tụt xuống đất. Ba người thấy thời cơ đã tới, vì vậy đều theo chỉ dẫn của Hoa Lân trước đó, chạy thẳng về hướng tấm kính phía bắc.

Khi tới nơi, chỉ thấy Hoa Lân đã sớm ở đó, lúc này đang cúi đầu ghi chép gì đó. Mọi người sửng số, chỉ thấy phía sau Hoa Lân có đặt một cái bàn. Mọi người cũng chẳng biết hắn đang làm cái gì, chỉ thấy kẻ này đúng là một người kỳ dị. Chẳng hiểu người tu chân như hắn còn mang theo bàn để làm gì nữa?

Hoa Lân thấy bọn họ đến liền ngẩng đầu hỏi:

- Các ngươi có ai biết ‘Cảnh, Tử, Kinh, Khai’ 4 chữ này có ý nghĩa gì không?

Tất cả mọi người đều lắc đầu. Tí HÌnh vội la lên:

- Ngươi vẫn còn tâm tình nghiên cứu cơ à? Cột sáng kia sắp biến mất, ma thú bên trong đã khôi phục sinh cơ, ta thấy nó sắp thức tỉnh rồi. Ngươi định đối phó với nó thế nào đây?

Hoa Lân còn chưa trả lời thì đã nghe ở xa xa có tiếng rống giận. Cùng Cẩu ở trong cột sáng quả nhiên đã tỉnh lại, thân thể khổng lồ của nó đột nhiên đứng dậy, một đầu đánh vào phía trên cột sáng. CHỉ thấy cột sáng nọ lung lay, thiếu chút nữa thì tan biến. Mọi người hoảng sợ nhìn nhau, may là mình đã chạy ra xa khỏi nó, nếu không thì mọi người đã bỏ chạy luôn từ bây giờ rồi.

Cùng Cẩu nọ phảng phất như cảm ứng được ở xa xa có người đang nhìn mình, vì vậ quay đầu trông lại. Mọi người tiếp xúc với ánh mắt của nó, không khỏi toàn thân chấn động. Chỉ thấy 2 mắt Cùng Cẩu như 2 ngọn đuốc lớn, phóng thích hồng quang khủng bố, con ngươi như đèn lồng nhìn mình, sau đó là một tiếng rống giận, đầu đánh vào cột sáng. May là cột sáng nọ chỉ lúc lắc, miễn cưỡng chịu được động tác của nó, nếu không mọi người thật chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Điện chủ thấy thế khiếp đảm nói:

- Hoa… Hoa Lân, ngươi định đối phó với nó như thế nào? Người nên nói mau lên đi!

Tí Hình cũng nói:

- Ngươi còn do dự gì nữa? VÌ sao không động thủ đi?

Hoa Lân cũng âm thầm lo lắng, 2 mắt nhìn chằm chằm về phía xa, tay nâng bàn lên, nói rành rọt:

- Ta phải đợi khi có một đạo quang nhận bổ về phía ma thú thì sẽ che tấm kính phía dưới lại. Khi đó cột sáng hẳn là sẽ biến mất, lúc đó ma thú có thể sẽ được thưởng thức sự lợi hại của quang nhận. Hà hà…

Mọi người gật đầu, nghĩ thầm rằng kế này của Hoa Lân quả nhiên lợi hại. QUang nhận nọ có uy lực vô cùng cường đại, chỉ cần đánh trúng ma thú, có lợi hại gấp Cùng Cẩu cả trăm lần cũng sẽ bị phân thây tại chỗ.

Lại nói sức lực của Cùng Cẩu nọ vộ cùng cường đại, chiếc sừng trên đỉnh đầu lại càng vô cùng bén nhọn. Nó tỉnh lại liền phát hiện ra rằng mình đang bị vây ở trong cột sáng, đương nhiên không chịu ngồi yên. Hơn nữa nó cũng cảm thấy đói bụng, lại còn thấy ở xa xa có 4 “món ăn” đang chờ, vì vậy càng thêm đói. Nó tiếp tục ngửa đầu rống lên và húc. Cột sáng lại kịch liệt chớp chớp, lóe lóe, thiếu chút nữa đã tan biến.

Điện chủ cả kinh kêu lên:

- Ma thú này sao lại lợi hại như vậy? Đến cả cột sáng cũng không thể vây khốn được nó sao?

Tí Hình bèn lắc đầu nói:

- Nó bị mệt nhọc đã mấy ngàn năm, so với bình thường thì yếu đi nhiều lắm rồi.

Mọi người đều sợ hãi, Điện chủ vội la lên:

- Mau… mau! QUang nhận đến mau lên, đến mau lên…

Tí Hình cũng giục giã:

- Mau ra tay, nếu Cùng Cẩu húc thêm lần nữa, sợ rằng cột sáng sẽ nát đó.

Ai ngờ Hoa Lân vẫn không nhúc nhích, nhìn về phía xa nói:

- Không được! Nhất định phải để quang nhận đánh trúng mới được.

Quang nhận nọ nhoáng lên nhưng vẫn không đánh trúng.

Đúng lúc đó thì Cùng Cẩu lại tiếp tục đứng lên, chiếc sừng trên đầu phát ra một tia hồng quang mạnh mẽ đánh tới cột sáng. Mọi người hét lên kinh hãi, biết rằng đã không còn vây khốn được nó nữa rồi…

Nhưng lúc này cơ hội rốt cuộc cũng tới. Hoa Lân thấy bên trái có một đạo quang nhận cắt tới với tốc độ cực nhanh, liền đặt ngay chiếc bàn lên trên tấm kính. Chỉ thấy cột sáng nọ lóe lóe, nhất thời biến mất vô ảnh vô tung. Cùng Cẩu đột nhiên rơi xuống dưới. Chỉ thấy đạo quang nhận nọ nhoáng lên xẹt qua, mọi người đều kinh hô:

- Nguy rồi, không biết có trúng không đây?

Cùng Cẩu nọ rống lên, thanh âm phảng phất tràn ngập đau đớn. Hiển nhiên, quang nhận vừa rồi đã đánh trúng nó, chỉ là không biết có đúng chỗ yếu hại hay không thôi.

Khi tấm kính cuối cùng này bị Hoa Lân che mất, chỉ thấy bức tường sương mù xung quanh đột nhiên ngừng xoay tròn. Quang nhận qua lại trong cốc mất đi chướng ngại đều bay về bốn phương tám hướng, rốt cuộc không thấy quay lại.

Hoa Lân thấy Cùng Cẩu không chết, hoảng sợ đỡ Đỗ Bôn Lôi lớn tiếng hét:

- Chạy mau!

Nói xong quay người bỏ chạy

Điện chủ và Tí Hình sửng sốt, thấy hắn dẫn đầu, nào dám đứng lại, đều đề khí chạy như điên.

Cùng Cẩu ở xa xa thấy thế rống giận, há mồm hộc ra một đoàn hình cầu trong suốt, chợt nghe “oanh” một tiếng, một đống lửa lớn đã bắn tới bên cạnh mọi người. Mặc dù không làm ai bị thương nhưng bụi đất bắn lên người cũng rất đau đớn. Hoa Lân kinh hãi, chân không khỏi chạy nhanh thêm vài phần.

Quái thú nọ nỗ lực truy đuổi, tốc độ của nó so với mấy người Hoa Lân thì nhanh gấp đôi có thừa, chỉ nháy mắt đã đuổi gần đến 10 trượng.

May là lúc này trận pháp đã bị phá, sương mù bốn phương tám hướng đều đã khuyếch tán đi, trong nháy mắt bao phủ thân hình Hoa Lân 4 người.

Cùng Cẩu nọ mặc dù không thấy tung tích bọn họ nhưng khứu giác của nó cũng vô cùng linh mẫn, một đường theo đuổi, dần dần lại gần tới khoảng cách 10 trượng.

Hoa Lân cảm thấy không ổn, lập tức ném thanh trường kiếm cuối cùng ra. Thanh kiếm kêu choang 1 tiếng cắm ở xa xa. Cùng Cẩu ở phía sau dù sao cũng hơi ngu ngốc, lập thức chạy theo thanh âm đó để tìm. Chỉ thấy trong màn sương có 1 thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, nó ngửi hít cả nửa ngày mới bỏ đi, lại tiếp tục quay đầu đuổi theo.

Lúc này khoảng cách 2 bên đã giãn ra hơn 40 trượng. Hoa Lân mấy người tưởng rằng đã thoát khỏi hiểm cảnh, không khỏi thở hắt ra một hơi. Mặc dù vây, đoàn người vẫn một mực phi hành, chỉ hy vọng mau chóng ra khỏi trận.

Đúng lúc mọi người đang chạy thì một mảng khí thức khổng lồ đè ép tới, mọi người cả kinh, hoảng sợ rút kiếm quay đầu lại. Chỉ thấy xa xa trong màn sương có một bóng đen khổng lồ lấp ló, nhưng nó cũng không lập tức đánh tới mà nhún người xuống, chuẩn bị phóng tới.

Mọi người nghẹn thở, chỉ cảm thấy một mảnh khí tức tử vong xâm chiếm toàn thân, không khỏi tâm thần run lên…

 Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.