Ngọc Tiên Duyên

Chương 354: Phương tung phiêu miểu



Hoa Lân chỉ có thể cười khổ....

Từ một phương diện nào đó mà nói.Tí Hình nói không phải là không có lí.Mình chỉ là chuyển một vòng ở “Giải Thần Trận”,thì tu vi từ Thanh Hư sơ kì,liền tới hiện tại trung kì giai đoạn.Nếu như đổi thành một người bình thường,chỉ sợ quá trình này,ít nhất phải mất đi thời gian một trăm năm mới làm được.Còn mình lại trong nửa năm đạt được.Điều này không thể không nói là một kì tích!

Đương nhiên,tu chân không bờ bến.Sau “Thanh Hư cảnh giới”còn có Chứng Ngộ cảnh giới,Thần Hợp cảnh giới,thậm chí Bàn Niết cảnh giới và Đại Thừa cảnh giới.Nhưng đối với người tu chân bình thường mà nói,chỉ cần có thể đạt tới Thanh Hư cảnh giới,thì đã có thể bước vào dòng cao thủ.Về sau nữa,trừ phi ngươi có “Thánh Thanh Viện” và “Kiếm Canh Tông” những tâm pháp chánh tông,nếu không rất khó bước thêm một bước nữa.

Chính vì vậy,Hoa Lân lại đột nhiên nhớ lại,thủ vệ ngoài cổng thành ở đây,hình như toàn bộ đều tu luyện tới Thanh Hư cảnh giới.Điều này thật khiến người ta chấn kinh.Vì vậy không khỏi ước đoán:Phần Âm Tông nhất định đã tu luyện ma công,Nếu không sao lại xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?Xem ra đây đều là “Phạm Mật Tâm Kinh” tác quái.

“Phạm Mật Tâm Kinh” này không hổ là thiên hạ đệ nhất kì thư,tiên thuật ghi chép trên đó càng kinh thiên động địa,không chỉ người tu chân có thể luyện tập,thậm chí ngay cả mấy gia hỏa Ma Giới cũng có thể tu luyện.”Phần Âm Tông”lấy được sách này,thực lực tự nhiên đột phi mãnh tiến,trụy nhập ma đạo xem ra là chuyện sớm muộn mà thôi.Nếu không phải bản thân chất chứa ý nghĩ thiện lương,nói không chừng đã sớm chống không nổi sự dụ hoặc của “Phạm Mật Tâm Kinh”.

Trong lúc Hoa Lân đang suy nghĩ lung tung,thì nghe đối diện một người hỏi:

-Các ngươi dự định đi đâu?

Hoa Lân giờ mới nhớ tới Thượng Quan Linh,vì vậy nhàn nhạt nói:

-Ta tính đi tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước,sau đó còn phải tìm một bằng hữu.Các ngươi có dự định gì?

Năm người phía trước hiển nhiên chịu sự đả kích quá nặng,một người trong đó tâm hôi ý lạnh nói:

-Chúng ta dự định bây giờ trở về Kim Vệ Tinh.Ta tên Kim Tránh Dương,ngày sau nếu như có rãnh,ngươi có thể tới Kim Vệ Tinh tìm chúng ta.

Hoa Lân ngây ra nói:

-Kim Cửu Dương là gì của ngươi?

Kim Tránh Dương mắt giật một cái,cuồng hỉ nói:

-Ngươi gặp qua hắn không?

Hoa Lân lắc lắc đầu nói:

-Lúc trước quen biết,hắn bây giờ ở đâu?

Kim Tránh Dương thống khổ nói:

-Hắn là sư huynh của ta,nhưng giữa đường thất lạc.

Hoa Lân nhớ lại hôm đó đi cùng với mình đến tổng cộng có bảy người,vì vậy hỏi:

-Vậy Mông Đô và Viên Linh Tinh bọn họ đâu?

Kim Tránh Dương càng thêm bi thương nói:

-Họ...Bọn họ chết rồi!

-Ah?

Hoa Lân sững tại đương trường.Mặc dù mấy gia hỏa tầm bảo này cùng mình không hề có gì thâm giao,nhưng nghe tin bọn họ chết,lại còn là khiến người tiếc thương.

Tới lúc này,song phương đã không còn đề tài gì để nói,vì vậy chia tay nhau đường ai nấy đi.

Hoa Lân mắt đưa bóng lưng của họ từ từ biến mất trong dòng người,chậm rãi xoay người nói:

-Tí đại ca,chúng ta cũng nên chia tay ở đây phải không?

Tí Hình ngây ra đó nói:

-Ngươi sao lại nói vậy?

Hoa Lân trầm ngâm nói:

-Ta hình như nhớ là ngươi từng nói qua,muốn đi khắp nơi tìm khiêu chiến cao thủ Tu Chân Giới.Mà hôm nay,chúng ta đã thoát ra khỏi Giải Thần Trận,cho nên......

Hoa Lân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,đề tài vừa chuyển nói:

-.........Hơn nữa ta ở đây còn có rất nhiều chuyện cần làm.Ngươi theo ta,sẽ chỉ mang lại vô tận phiền não,không bằng ở đây....

Tí Hình ngắt lời nói:

-Ngươi nếu như thật sự xem ta là huynh đệ,thì sau này đừng nói những loại lời này.Ta biết rằng ngươi bây giờ gấp muốn cứu người,cho nên sợ liên lụy Tí mỗ,đúng không?....Thật ra ở đâu tu chân cũng như nhau,cứu người có lẽ đối với ta mà nói càng là một loại rèn luyện.Ngày sau cho dù phải chia tay,cũng đợi chúng ta cứu người ra rồi nói.Bây giờ thêm một người,cũng là thêm một phần sức mạnh.Trừ phi ngươi không xem ta là huynh đệ,nếu không đừng nhắc lại nữa!

Hoa Lân hết lời.....

Ba ngươi bước đi chậm rãi không mục đích,chỉ thấy người đi đường liên miên không dứt,trong không khí còn đâu đây tản mác mùi nhan khói.Trong những con đường ngang dọc đan xen này,mỗi gia mỗi hộ đều cung phụng tượng Hỏa Thần,làm cho người ta cảm thấy bọn họ vừa là kiên thành,lại vừa mang một chút quỷ dị.

Con đường phồn hoa dưới chân xa xa thông hướng chính giữa thành thị,bên đường còn có vài vị “Triều Thánh Giả”,mỗi bước một dập đầu,chậm rãi hướng Thần Chi đàng xa bái lạy.Hoa Lân thầm kinh hãi,bách tính ở đây cũng không biết bị loại mị hoặc gì,lại đối với “Phần Âm Tông”sùng bái điên cuồng như vậy.

Đang men theo đường lớn yên lặng bước đi,đột nhiên đàng xa truyền lại chín tiếng chuông trong trẻo truyền lại,âm thanh cao vút vọng lại bên tai mọi người hồi lầu không dứt.Trong thoáng chốc,người đi đường bên cạnh tấn tốc hướng hai bên tản ra,chỉ lưu lại chính giữa một con đường lớn thông thoáng.

Hoa Lân ba người không kịp phản ứng,tức thời bị đặt vào tình cảnh xấu hổ nổi bật giữa vạn người.Trên con đường lớn thông thoáng này,lập tức dẫn tới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bách tính hai bên .

Hoa Lân lòng thầm nói không ổn,vội vả kéo Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi tránh lên vệ đường.Nói thì chậm,phía sau đường lớn xa xa chạy tới hai mươi hắc y thủ vệ,bọn họ từ kế bên Hoa Lân thoáng lướt qua,giữa đường còn quay đầu trừng mắt nhìn họ một cái.

Hoa Lân chỉ cảm thấy mồ hôi thấm ướt lưng áo,nếu như lúc này bị Phần Âm Tông khám phá ra thân phận,thì đúng là đưa dê vào miệng cọp rồi.

Trong lúc đang khủng hoảng,cũng không biết ai dẫn đầu hống lên một câu:

-Thần Tông Tất Thắng,Hộ Ngã Thần Cảnh!

(Thần Tông chắc chắn thắng,bảo hộ hoàn cảnh thần thánh của ta).

Bách tính bên đường tức thời hô theo,đồng thanh hống lên:

-Hộ Ngã Thần Cảnh.....Hộ Ngã Thần Cảnh......

Tiếng hống cao vút hồi lâu không dứt,làm Hoa Lân ba người kinh hãi biến sắc,thầm nghĩ người ở đây phải chăng toàn bộ đã nhập ma?

Không tới một khắc,đường phía sau lại có mười hắc y thủ vệ chạy như gió phóng như điện lướt qua,Phần Âm Tông hình như xảy ra chuyện lớn gì đó,dẫn tới xuất động rất nhiều cao thủ.

Chính lúc ba người đang kinh hồn chưa kịp định thần,một nam tử vận trang phục màu lam đi thẳng tới đối diện Hoa Lân,thấp giọng nói:

-Các vị có phải gần đây mới đến chỗ này?

Hoa Lân cả kinh,còn tưởng rằng thân phận bại lộ,vội ngưng thần giới bị.Cặp mắt như sao lập tức ước lượng đối phương,mới nhận ra người này là một trung nhiên nhân tướng mạo không nổi bật,một thân trang phục màu lam,thân hình vừa phải,hình như không phải người của Phần Âm Tông.Vì vậy thầm thở phào nhẹ nhỏm,không hiểu hỏi:

-Không sai!Chúng ta xác thực vừa tới quý địa,không biết huynh đài có chuyện gì?

Nam tử đánh mắt thị ý,thấp giọng nói:

-Chỗ này không tiện nhiều lời,hay chúng ta đi Vong Ưu Lầu ngồi.Mời đi theo ta........

Nói xong xoay người bước đi.

Hoa Lân một đầu mù tịt,quay đầu nhìn Tí Hình một cái,lại thấy người sau cũng vò đầu không ngớt.Vì vậy lòng thầm quyết đoán,bước dài đuổi theo người lạ phía trước,sánh vai hỏi:

-Ngươi rốt cuộc là người nào?

Người đó nhíu mày,nhỏ giọng nói:

-Ta là Liêu Hoa của Kim Vệ Tinh,cũng là vừa tới chỗ này,vốn dự định tiến vào Giải Thần Trận tầm bảo,nhưng giữa đường lại cùng các bằng hữu thất lạc,bất đắc dĩ phải lưu lại.Chỗ này không tiện nói nhiều,trước tiên lên Vong Ưu Lầu nói tiếp...

Chính đang nói,bốn người đã tới trước một tửu quán hào hoa.Hoa Lân dừng bước lại dưới bậc thang,ngẩng đầu nhìn lên,chỉ thấy “Vong Ưu Lầu” cao chừng năm tầng,đối với một gian tửu lầu mà nói,chỗ này thực sự quá hào hoa một chút.

Tới đây,Hoa Lân biết đã không còn đường lui.Đối phương nếu như có lòng không tốt,dễ dàng có thể tùy lúc kêu người tới bắt mình,căn bản không cần phải phí công phí sức như vậy.Nghĩ tới đây,nên to gan bước lên bậc thang,theo Liêu Hoa tiến vào Vong Ưu Lầu.

Liêu Hoa này hiển nhiên đối với bố cục của”Vong Ưu Lầu”mười phần quen thuộc,đi thẳng lên tới tầng hai,tìm một gian trang nhã vắng vẻ,kêu người phục vụ lại,tùy ý gọi một bàn rượu thịt.Sau đó lại khoát tay cho phục vụ thối lui,kéo màn lại.

-Các vị mời ngồi.....

Hoa Lân,Tí Hình,Đỗ Bôn Lôi thấy xung quanh không hề có mai phục,vì vậy yên tâm ngồi xuống đối diện.Hoa Lân trực tiếp vào đề nói:

-Ngươi mang chúng ta tới có chuyện gì?

Liêu Hoa thấp giọng nói:

-Bây giờ Phần Âm Tông đã phong tỏa tất cả truyền tống trận,không cho phép người ngoài tùy ý ra vào.Ta đang muốn tìm vài người kết bạn đồng hành,xem xem có thể ra ngoài hay không?

Hoa Lân nhíu mày nói:

-E rằng ngươi đã tìm sai người,ở đây ta vẫn còn một số chuyện phải làm,cho nên không hề gấp rời khỏi!

Liêu Hoa vô cùng kinh hãi nói:

-Các ngươi không phải đã tầm bảo trở về sao?Vì sao không muốn rời khỏi đây?Nếu như đợi Phần Âm Tông có thời gian rãnh rỗi,tất sẽ rút ra thời gian đối phó các ngươi.

Hoa Lân trong lòng chuyển như điện,xem ra đối phương cũng ngộ nhận rằng mình là một thành viên trong đội ngũ tầm bảo.Vì vậy chuyển đề tài nói:

-Vậy thì thật kì quái,Thần Tông rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?Lại muốn phong tỏa truyền tống trận?

Liêu Hoa thấp giọng nói:

-Ngươi chẳng lẽ không biết chuyện thất đại Thánh Môn vây công Phần Âm Tông?

Hoa Lân thầm cả kinh,Liêu Hoa này lại dám gọi thẳng”Phần Âm Tông”tên của nó,có thể thấy không phải là người của Thần Tông.Vì vậy trong lòng hơi yên tâm,sắc mặt không đổi nói:

-Nửa năm trước ta cũng có nghe qua thất đại Thánh Môn chuẩn bị vây công Thần Tông,nhưng về sau thì chúng ta tiến vào trong Giải Thần Trận,cho đến hôm nay mới ra khỏi trận.Chẳng lẽ là,bọn họ bây giờ vẫn đang đánh nhau?

Liêu Hoa gật đầu nói:

-Thánh Môn cũng thật là,muốn hủy diệt Phần Âm Tông làm sao có thể gấp trong nhất thời.Bây giờ bách tính Phiêu Miểu Hà đều bị Phần Âm Tông mê hoặc,nếu phải chọi cứng tới,chắc sẽ kích khởi bọn họ thề chết chống lại.......Ân?Để ta suy nghĩ xem,chẳng lẽ nói Thánh Môn còn có mục đích khác?Không phải vì Phần Âm Tông mà tới?

Hoa Lân kì quái nói:

-Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?Thất đại Thánh Môn đã giết tới chỗ này,không phải là vì Phần Âm Tông lại là vì cái gì?

Liêu Hoa bỗng nhiên tinh thần chấn động,nói lớn:

-Ta hiểu rồi!......Vừa rồi nghe được tin tức,Thánh Thanh Viện phái người tiềm nhập vào nội bộ Phần Âm Tông,hơn nữa thành công cướp đi một nữ tử.Nghe nói nữ tử này cùng Phần Tinh Luân có chút quan hệ,dường như tên là Thượng Quan Linh gì đó.Lúc đó thì ta cảm thấy kì quái,Thánh Môn hao tốn công sức như vậy,chẳng lẽ chính là vì một nữ nhân mà thôi?........Không đúng,không đúng,đây nhất định là ta đoán sai!

-Cái gì?

Hoa Lân nảy người lên.

Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đều vô cùng kinh ngạc nhìn Hoa Lân,họ chưa từng thấy qua Hoa Lân có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Liêu Hoa cười cười,chậm rãi bưng chén thức ăn trên bàn,nhẹ nhàng táp một miếng,thong dong nhìn phản ứng của Hoa Lân bọn họ.

Lúc này trong đầu Hoa Lân toàn là hình bóng của Thượng Quan Linh,các loại ý tưởng nhanh chóng lướt qua.Thầm ước đoán:”Nếu như thất đại Thánh Môn thật sự bắt đi Thương Quan Linh,vậy thì bọn họ nhất định là vì ép mình lên cửa tự sa vào lưới.Xem ra chuyện này,hình như càng lúc càng phức tạp rồi”.

Trong lúc đang kinh ngạc,rượu thịt của”Vong Ưu Lầu” cũng từng món từng món được bưng lên.Liêu Hoa thấy rượu thịt đã lên đủ,vì vậy hướng những người phục vụ phất phất tay,đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài.

Hoa Lân chậm rãi ngồi xuống,cũng từ từ khôi phục lại bình tĩnh.Thuận tay nhấc lên một cốc mĩ tửu,tự rót cho mình một chén,thần tình phiền muộn uống một ngụm,khen ngợi nói:

-Rượu thật là không tệ,Liêu huynh đệ muốn uống một chén không?

Nói xong,Hoa Lân lại giúp Liêu Hoa rót đầy một chén rượu,bên trong lại ngầm ước lượng biểu hiện của hắn,nhận thấy gia hỏa này hình như không hề nổi lên nghi ngờ,vì vậy trong lòng hơi an tâm.

Liêu Hoa cũng nâng chén rượu nhẹ nhàng uống một ngụm,khen không dứt lời nói:

-Rượu này xác thực không tệ,hương thơm thấm miệng,hình như chỉ Vong Ưu Lầu có bán.

Nói xong,đột nhiên thấp giọng nói:

-…….Hiện tại,chúng ta hẳn là nên nói một chút chuyện chính.Bây giờ thất đại thánh môn lúc nào cũng có thể triệt li Phiêu Miểu Hà,đến lúc đó Phần Âm Tông một khi thong thả trở lại,chắc chắn sẽ đối phó với những người tới tầm bảo chúng ta.Theo tại hạ thấy,chúng ta nên lập tức rời Phiêu Miểu Hà,nếu không tất sẽ bị bọn họ bắt lại.Các ngươi nói xem?

Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi đều đối với Tu Chân Giới hiểu biết không sâu,cho nên đều không phát biểu ý kiến.Trong đó Đỗ Bôn Lôi càng thêm đối với tình cảnh của mình một chút cũng không lo lắng.Hắn chỉ biết miệng lớn miệng nhỏ uống rượu ăn thịt.Với hắn mà nói,thức ăn ở đây tuyệt đối là một trường thịnh yến ông trời ban cho mình.

Hoa Lân trầm ngâm một chốc,nhìn Liêu Hoa gật đầu nói:

-Như vậy đi,ta ra ngoài thám thính một chút tin tức nữa,thuận tiện mua vài bộ quần áo thay đổi.Với bộ dáng hiện tại của chúng ta,e rằng quá làm người chú ý.

Liêu Hoa đã sớm có chuẩn bị,nhàn nhạt nói:

-Vậy dễ giải quyết,ta ở đây có mấy bộ quần áo bình dân,không bằng bây giờ thay luôn thế nào?Chuyện không thích hợp trể nãy,chúng ta phải lập tức rời khỏi mới được.

Hoa Lân sững sốt nói:

-Này….y phục ta có thể nhận,nhưng ta phải ra ngoài làm một chút chuyện mới được,không bằng đợi thêm vài thời thần rồi đi.

Liêu Hoa nhíu mày,còn tính nói thêm gì đó,nhưng suy nghĩ một chút ,chỉ biết đáp ứng nói:

-Như vậy đi,ta ở chỗ này đợi các ngươi quay lại,hai thời thần sau cùng nhau lên đường……..Các người ngàn vạn không được chạy loạn ah,nếu không ta một người e rằng rất khó thoát ra ngoài!

Hoa Lân gật đầu nói:

-Ngươi yên tâm,quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.

Nói xong liền đứng lên.

Liêu Hoa vô phương nói:

-Đây là ba bộ quần áo,các ngươi nhanh thay đi!

Nói xong tay phải vẽ một cái thủ quyết,từ không gian pháp bảo lấy ra ba bộ quần áo bình dân,đưa cho Hoa Lân nói:

-Chỗ này là địa bàn của Phần Âm Tông,các ngươi cần cẩn thận là trên hết!

Hoa Lân thấy hắn rườm rà như vậy,chỉ có thể ứng thanh một tiếng,quay đầu nhìn Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi một cái,chỉ thấy Đỗ Bôn Lôi đã sớm ăn uống no say,chuì chùi cái miệng đầy dầu mỡ nói:

-Hoa đại ca,rượu thịt ở đây rất ngon,đệ thích!

Sắc mặt Hoa Lân trầm xuống,nghiêng người nhìn nhìn Liêu Hoa đang ngồi ở chỗ cũ,thấy hắn đang cuối đầu,tâm sự trùng trùng uống rượu buồn,hình như không nhận ra cái gì không ổn.Vì vậy hướng Đỗ Bôn Lôi và Tí Hình đánh mắt thị ý,bước dài ra khỏi phòng,đợi sau khi Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi ra khỏi,thấp giọng nói:

-Bôn Lôi,nhớ phải kêu ta Long Tiếu.

Đỗ Bôn Lôi cả kinh,mồ hôi ướt lưng nói:

-Đệ…Đệ biết rồi!

Hoa Lân vỗ vỗ lưng hắn,không nói thêm gì.

Sau khi thay đổi quần áo bình dân,ba người đã cùng bách tính xung quanh không có gì khác nhau.Nếu như không xem xét kĩ lưỡng,thì rất khó phát giác ra.Ra khỏi “Vong Ưu Lầu”,ba người ngốc ngốc đứng ở trên đường lớn dòng người qua lại,Tí Hình thấp giọng hỏi:

-Huynh đệ,bây giờ chúng ta nên đi đâu?

Hoa Lân trầm ngâm nói:

-Nếu như thất đại Thánh Môn thật sự bắt đi Thượng Quan Linh,vậy thì Phần Âm Tông nhất định dấu không được mọi người.Cho nên chúng ta chỉ cần đi nghe ngóng một chút được rồi!.......Liêu Hoa tuy là một mảnh lòng tốt,nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này có chút không thể tin được.Chỉ bằng thực lực của Phần Âm Tông,thất đại Thánh Môn sao có thể dễ dàng cướp đi Thượng Quan Linh?Chuyện này nhất định phải nghe ngóng rõ ràng mới được.Nếu không chúng ta nhắm mắt chạy loạn,rất dễ phạm sai lầm bị bắt giữ.

Tí Hình gật đầu nói:

-Nói không sai,vậy chúng ta tìm mấy người đi đường hỏi một chút tình huống trước đi!

Ba người đứng bên vệ đường,mắt lãnh tỉnh nhìn dòng người qua lại.Hoa Lân luôn cảm thấy bọn họ bước chân hối hả,dường như”Phần Âm Tông” xác thực đã xảy ra chuyện lớn gì đó,dẫn đến nhưng người này toàn bộ biến thành cái xác biết đi,trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện của Thần Tông,đã sớm quên luôn sự tồn tại của bản thân mình.Đương nhiên,đây đều là cảm giác của Hoa Lân.

Mà trong mắt Đỗ Bôn Lôi,người ở đây lại tràn đầy sức sống.So với cảnh trí ”Mê Tiên Trấn” tử khí nặng nề khác nhau quá lớn.

Tí Hình thuận tay ngăn một trung niên nhân khoảng ba mươi tuổi hơn,hỏi:

-Thần Tông có phải đã xãy ra biến cố gì phải không?Vì sao người người đều đi về hướng trung ương thành thị?

Trung niên nhân kia hiển nhiên là bách tính bình dân,lúc này cảnh dịch nói:

-Các ngươi là người nào?Vì sao muốn nghe ngóng chuyện của Thần Tông chúng ta?

Tí Hình và Hoa Lân đều kinh hãi,không ngờ rằng ngay cả bình dân bách tính ở đây cũng có tính cảnh giác kinh người như vậy,Phần Âm Tông này thật là cực tà môn.Chẳng trách mấy ngàn năm gần đây,Thánh Môn luôn không cách nào diệt trừ bọn họ.Xem ra đều là vì những người này hoàn toàn thần phục quyền uy của bọn họ,hơn nữa là thuận tòng phát từ nội tâm.Lúc này đây,Hoa Lân càng lúc càng cảm thấy “Phần Âm Tông”là một tông phái tà ác.

Thấy trung niên nhân kia cảnh giác nhìn mình,Hoa Lân chỉ có thể lên phía trước nói:

-Ba người chúng ta vừa mới từ Giải Thần Trận lịch luyện trở về,hôm nay gấp muốn đi về,ai ngờ Thần Tông các người hình như lại xãy ra biến cố trọng đại gì đó.Chúng ta lo lắng sẽ bị liên đới,cho nên tính nghe ngóng rõ ràng,còn mong huynh đài chỉ điểm một chút.

Ai ngờ trung niên nhân kia nghe xong,lại lạnh lùng Hừm nói:

-Hừm,thì ra các ngươi là tầm bảo gia hỏa!Chuyện của Thần Tông không thể phụng cáo,khuyên các ngươi không được chạy loạn,ngoan ngoãn ở đây đợi xử lí sau.

Nói xong,trung niên nhân lại hối hả bỏ đi,không đếm xỉa tới Hoa Lân ba người nữa.

Tí Hình và Hoa Lân đối mặt nhìn nhau,chỉ thấy thầm đổ mồ hôi,vẻn vẹn chỉ là một bình dân bách tính thì đã hung hăng càn quấy như vậy,có thể thấy Phần Âm Tông tà môn như thế nào.

Hoa Lân vô phương nói:

-Người ở đây toàn bộ đều tẩu hỏa nhập ma rồi,xem ra phải tìm một người còn thanh tỉnh tới để nghe ngóng tin tức.

Tí Hình lo lắng nói:

-Nhưng rốt cuộc tìm ai để nghe ngóng đây?Ở đây người người đều như vậy,ta thật lo rằng lúc nào cũng có thể bị người ta bán đứng!

Hoa Lân cuối đầu trầm tư chốc lát,thấp giọng nói:

-Có rồi!......Lão bản của khách điếm thông thường đều khá thế lực,lại không dám tùy tiện đắc tội khách nhân.Nếu như hướng bọn họ dò hỏi tin tức,chắc là càng dễ đắc thủ chút.Hơn nữa tin tức của khách điếm luôn linh thông,đúng là cách tốt nhất.Đương nhiên,cách thức dò hỏi còn phải dùng một chút kĩ xảo,các ngươi xem ta đi…….

Tí Hình cũng biết rằng Hoa Lân gia hỏa này trước giờ quỷ kế đa đoan,vì vậy Ha Ha cười nói:

-Xem ra thiên hạ này không có chuyện gì có thể làm khó Hoa thiếu hiệp chúng ta.

Hoa Lân nghe xong cười cười,nhưng Đỗ Bôn Lôi phía sau lại chỏ miệng vào nói:

-Đã như vậy,chúng ta trở về hỏi chưởng quỹ của “Vong Ưu Lầu”,hắn nhất định sẽ cho chúng ta biết đáp án.

Hoa Lân lắc đầu nói:

-Chúng ta hay là đi xa một chút tốt hơn,nếu không bị Liêu Hoa biết chúng ta không tín nhiệm hắn,vậy há không phải làm người ta cực kì xấu hổ?

Nói xong,Hoa Lân bước thật nhanh,dẫn theo Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi,men theo đường lớn hướng phía trước đi tới.

Một đường dạo tới đây,chỉ thấy quán nhậu quán trà bên đường mười phần phồn vinh,các thương phố đủ màu đủ sắc cũng là san sát đã mắt.Sự phồn hoa của chỗ này nằm ngoài ý liệu của Hoa Lân rất xa.Thêm vào đó,các điểm thanh lâu và**cũng là tranh tinh kì đấu diễm lệ.Nếu như bỏ đi sự uy hiếp cao áp của Phần Âm Tông,chỗ này thật đúng là danh phù kì thực trụy lạc chi thành.Loại tình huống này tuy có chút nằm ngoài dự liệu,nhưng ý nghĩ vừa chuyển,Phần Âm Tông trức giờ không kị nữ sắc,xuất hiện loại tình hình này cũng không có gì lạ.

Không tới một khắc,Hoa Lân dẫn Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi tiến vào một gian”Vĩnh Thái khách điếm”,xa xa thì thấy phía sau quầy tính tiến đối diện có một chưởng quỹ dáng người béo tốt,chính đang lọc cọc bàn tính trong tay,lúc này hắn thấy Hoa Lân ba người vào trong,tức thời ngẩng đầu hỏi:

-Ba vị là cần trú lại,hay là dùng bữa?

Hoa Lân cặp mắt như sao tấn tốc đảo qua cả đại sảnh,chỉ thấy trong góc đàng xa,chính đang có vài tửu khách đang ăn nhậu,không hề lưu ý tới mình.Vì vậy nói lớn:

-Cho chúng ta ba gian khách phòng thượng đẳng trước!

Chưởng quỹ lập tức trở nên bận rộn,vì bọn họ làm thủ tục nhập trọ.Hoa Lân nhàn nhạt nói:

-Đúng rồi,gần đây Tu Chân Giới rốt cuộc phát sinh những chuyện gì?Sao lại có loại cảm giác người người tự nguy vậy?

Câu này của hắn hỏi tương đương có trình độ,trước tiên từ”Tu Chân Giới” hạ thủ,mà không phải là trực tiếp hỏi chuyện của “Phần Âm Tông”,chính là sợ dẫn tới sự hoài nghi của người khác.

Chưởng quỹ quả nhiên không có phòng bị,chỉ là vô cùng kinh ngạc nói:

-Các ngươi chẳng lẽ không biết chuyện gì bên ngoài hết?

Hoa Lân như là không có chuyện gì nói:

-Chúng ta vừa từ Giải Thần Trận lịch luyện trở lại,cho nên không biết biến cố bên ngoài,còn mong chưởng quỹ chỉ điểm một chút.

Chưởng quỹ mắt chuyển một vòng,lập tức đoán ra Hoa Lân ba người là một trong những người tới”Tầm bảo”.Nhưng chính như những gì Hoa Lân dự liệu,chưởng quỹ này tuyệt đối không dám đắc tội khách nhân.Lúc này nghe được Hoa Lân hỏi,trong mắt lại lộ ra thần sắc hưng phấn,thấp giọng cười nói:

-Hắc Hắc,Tu Chân Giới xác thực xãy ra vài chuyện kinh thiên động địa,nhưng đó đã là chuyện mấy tháng về trước rồi,ngươi chẳng lẽ không biết sao?

Hoa Lân sững sốt,thấy hắn hưng phấn như vậy,tức thời bị hắn làm cho hồ đồ.Vì vậy không hiểu nói:

-Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?Lại làm cho ngươi hưng phấn như vậy?

Chưởng quỹ cười lớn vài tiếng,nói:

-Ngươi chẳng lẽ không biết thất đại thánh môn xãy ra biến cố trọng đại?Nghe nói chỉ trong bảy tháng thời gian ngắn ngủi chưởng môn của ”Trường Phong Điện”,”Tinh Tật Tông” và “Vô Cực Tông” liên tiếp bị người ta giết,đó thật là đại khoái nhân tâm ah…..Ha Ha Ha…..

-Cái gì?

Hoa Lân cả kinh kêu lên một tiếng:

-Chưởng môn thất đại Thánh Môn bị người giết?Điều….Điều này không thể nào đâu?

Đây cũng không thể trách đầu của Hoa Lân quẹo cua không kịp,vốn tính nghe ngóng tin tức của Thượng Quan Linh,nhưng không ngờ rằng lại có loại đáp án này.Hơn nữa,sự tình này quá là kinh nhân,ai thoạt nhiên nghe được loại tin tức như vậy,đều sẽ tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề.Chưởng môn “Thất đại Thánh Môn”là loại người gì,lại dễ dàng bị người ta hạ gục ba người?Đây chắc là ban đêm kể chuyện Ả Rập.

Hoa Lân thầm đổ mồ hôi,hồi lâu mới bình phục thở lại,âm thầm ước đoán,đây chắc đều là kiệt tác của Trữ Tiêm Tuyết.Với thực lực của nàng,xác thực có khả năng làm được.

Chưởng quỹ vẫn hưng phấn nói tiếp:

-Thất đại Thánh Môn đều là người đáng chết,cho dù bị người ta giết ba người chưởng môn,lại có gì kì quái?

-Cũng đúng!

Hoa Lân khôi phục thần trí.Thấy chưởng quỹ đối với mình không có dè chừng gì nữa,vì vậy lập tức đem đề tài dẫn sang chuyện chính,to gan hỏi:

-Vậy…Thần Tông rốt cuộc phát sinh chuyện gì?Thất đại Thánh Môn đã tự lo không xong,theo lí bọn họ nên lui binh mới đúng,vì sao còn ở chỗ này?

Nghe xong câu nói này,sắc mặt chưởng quỹ lập tức ảm đạm xuống,đột nhiên vỗ quầy một cái nói:

-Còn không phải Thánh Thanh Viện bày trò quỷ?......Vốn Thần Tông chúng ta đã dẫn được”Phần Tinh Luân”hiện thân chỗ này,chính đang muốn dụ khiến nó trở về bổn môn,mắt thấy thành công trước mắt,ai ngờ mấy gia hỏa Thánh thanh Viện khăng khăng nhúng tay vào.Hừm!

Hoa Lân cả kinh,suýt nữa xỉu luôn tại chỗ.Nhớ lại mình một đường đi tới đây,xác thực thuận phong thuận thủy,chơi nửa ngày tòan là kế sách”Dẫn Quân Nhập Úng”của Phần Âm Tông.Mấy tên gia hỏa này thật là lợi hại ah.Nhưng ý nghĩ vừa chuyển,tinh thần chấn động,mấy gia hỏa này e rằng không ngờ mình có thể thuận lợi thoát khỏi”Giải Thần Trận”đâu?Chỉ bằng một điểm này,thì có thể đổi lại nhiều thế thua.

Vì vậy,Hoa Lân cường hành trấn định tâm thần,giả vờ quan tâm nói:

-Phần Tinh Luân đã tới chỗ này,tại sao lại xãy ra biến cố?

Chưởng quỹ hung hăng nói:

-Ta còn nghe người ta nói,vì phối hợp hành động,Hiên đại nhân của Sí Dương Điện còn dự định mời đến một vị nhân vật rất trọng yếu,tính nhờ nàng tới thuyết phục người sở hữu Phần Tinh Luân.Ai ngờ giữa đường không biết ai tiết lộ thiên cơ,nhân vật trọng yếu kia giữa đường lại bị cướp đi mất……Điều này thật là đáng hận!Không ngờ rằng trong nội bộ “Thần Tông”lại thật sự có nội gián tồn tại,đám bại hoại!

-Ah?

Sắc mặt Hoa Lân trở nên âm trầm,hơi ngẫm nghĩ,lập tức đoán ra “Nhân vật trọng yếu” trong lời nói của chưởng quỹ,nhất định là Thượng Quan Linh không sai.”Mấy tên gia hỏa “Phần Âm Tông” này thật không phải thứ tốt lành,vì để khiến mình thần phục bọn họ,lại dự định dùng thượng Quan Linh để ép mình,hòng khiến mình để bọn họ sử dụng.Chỉ là không ngờ rằng trong nội bộ Phần Âm Tông lại có gian tế của Thánh Thanh Viện,giữa đường”Áp giải”,Thượng Quan Linh lại bị Thánh Thanh Viện cứu đi.(Sao là cứu nhỉ).

Nghĩ tới đây,Hoa Lân không khỏi nhíu mày,thầm nghĩ Thượng Quan Linh nếu như thật là bị Thánh Thanh Viện cứu đi,vậy thì chuyện này càng lúc càng phức tạp.không biết Thánh Thanh Viện tính làm thế nào đối phó mình đây?

Hoa Lân thở dài một hơi,cảm thấy mình giống như một con rối trong tay bọn họ,hoàn toàn bị họ nắm giữ.Tình thế bây giờ là,cho dù thượng Quan Linh rơi vào tay ai,mình đều phải nghe lệnh của hắn.”Thánh Thanh Viện”này phải hay không cũng sẽ lấy Thượng Quan Linh ra uy hiếp mình

Hoa Lân liều mạng kéo kéo đầu tóc,buồn bực nói:

-Đám gia hỏa đáng ghét!

Chưởng quỹ còn tưởng rằng Hoa Lân cũng vì”Thần Tông”bị thất lợi mà buồn bực,lại chủ động an ủi nói:

-Ngươi yên tâm đi,ta nghe nói là Thần Tông đã điều tập mấy ngàn cao thủ,thề phải cướp về nhân vật trọng yếu kia.Hừm Hừm….Những chuyện mà Thần Tông muốn,thì trước giờ sẽ không thất thủ.Chúng ta cứ chờ đợi là được!

Hoa Lân từ từ bình tĩnh lại,nhưng vẫn mang một chút âu lo,hỏi:

-Nhân vật trọng yếu kia phải là một nữ tử,tên là Thượng Quan Linh?

Chưởng quỹ ngây ra,gật đầu nói:

-Nghe nói là một nữ tử,hơn nữa cùng Phần Tinh Luân hữu quan.Có lẽ là tên Thượng Quan Linh đó?Ngươi làm sao biết được?

Hoa Lân mắng to:

-Thánh Thanh Viện thực sự quá đáng lắm!Ta quyết định bây giờ đi gia nhập Thần Tông,vì bách tính Phiêu Miểu Hà góp một phần sức mọn!

Nói xong xoay người,bước nhanh ra khỏi”Vĩnh Thái khách điếm”,ngay cả trú lại cũng miễn luôn.

Tí Hình và Đỗ Bôn Lôi lập tức cũng theo Hoa Lân ra ngoài,chỉ còn lại chưởng quỹ mập mạp ngây ra ở đó.

Ra tới đường lớn,Tí Hình nhanh bước đuổi kịp Hoa Lân,thấp giọng hỏi:

-Ngươi tính làm sao đây?

Đỗ Bôn Lôi cũng đuổi theo tới,buồn bực nói:

-Hoa…Long đại ca,huynh không phải thật sự muốn gia nhập Thần Âm Tông chứ?

Hoa Lân ngây ra,cùng Tí Hình bên cạnh đối mắt nhìn nhau,hai người không khỏi buồn cười.Đỗ Bôn Lôi bỗng nhiên hiểu ra,càng thêm buồn bực nói:

-Thì ra đệ và tên chưởng quỹ kia đều bị huynh lừa rồi!

Hoa Lân dừng chân nói:

-Hừm!Thánh Thanh Viện và Phần Âm Tông sở dĩ cướp đi Thượng Quan Linh,còn không phải muốn bức Hoa mỗ ta người vào khuôn mẫu.Ta cũng không phải là đèn thiếu dầu,nhân cơ hội tốt này,kiên quyết đem Thượng Quan Linh cứu về,để bọn chúng biết thủ đoạn của Hoa mỗ ta…..Đi!Chúng ta bây giờ đi tìm Liêu Hoa,trước tiên thoát khỏi chỗ này rồi nói tiếp!

Đỗ Bôn Lôi phía sau muốn nói lại thôi,hắn vốn tính hỏi Hoa Lân khi nào có thể quay lại “Giải Thần Trận”,để giải cứu khổ nạn của Mê Tiên Trấn.Nhưng hắn thấy Hoa Lân lúc này cũng là phiền toái vướng thân,chỉ có thể đè nén loại ý nghĩ này xuống.

Ba người về tới”Vong Ưu Lầu”.

Liêu Hoa vẫn đang ở trong phòng đả tọa luyện công,cơm canh dư lại trên bàn đã sớm được thanh lí sạch sẽ.Gia hỏa này hiển nhiên đã đưa ra quyết định,phải đợi Hoa Lân trở về,cho nên hắn bao luôn gian phòng này,chuyên tâm ở đây đợi.

Khi thấy Hoa Lân ba người trở lại,hắn lập tức từ trong tĩnh tu thanh tỉnh lại,hân hoan nói:

-Ba vị đại ca có phải đã làm xong tất cả mọi chuyện?Nếu như không còn gì vướng bận nữa,không bằng bây giờ lên đường đi?Ta đã tính ổn thỏa biện pháp thoát khỏi Phiêu Miêu Hà,chỉ đợi các ngươi trở lại!

Hoa Lân và Tí Hình đối mắt nhìn nhau,đồng thời gật đầu nói:

-Sự tình đều đã làm xong,bây giờ có thể đi!

Liêu Hoa Vụt một tiếng đứng ngay dậy,vui mừng nói:

-Vậy tốt!Chỉ không biết ba vị sau khi thoát khỏi Phiêu Miểu Hà,dự tính đi đâu lịch luyện?

Hoa Lân nhàn nhạt nói:

-Ta dự định đi Trần Duyên Tinh một lần!

-Cái gì?Trần Duyên Tinh?

Liêu Hoa có chút ngạc nhiên,nhưng liền khôi phục bình thường,đột nhiên cười lớn:

-Vậy thật là quá tấu xảo,ta vừa khéo cũng muốn đi Trần Duyên Tinh một lần.Ha Ha Ha….Vừa hay thuận đường!

Hoa Lân chỉ là nhàn nhạt cười nói:

-Thật không?Vậy thật là tấu xảo,đi thôi!

Đỗ Bôn Lôi một đầu mù tịt,bất giác nghĩ tới tương lai Mê Tiên Trấn,không khỏi hai mắt xa xăm……..

 Trước Sau   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.