Ngọc Tiên Duyên

Chương 57: Mạc minh toàn qua



Đằng xa, Thất Kiếm đều đang ngồi trong Thái Thanh Thuần Dương trận thảo luận điều gì đó, Quỷ Thần Trắc một mình ngồi bấm tay nhẩm tính bát quái, biểu tình nghi hoặc, hình như gặp phải một nan đề chưa tham ngộ thấu.

Bên ngoài cửa sổ tiếng sấm dần dần nhỏ lại.

Lúc này, cửa lớn đột nhiên không có gió mà tự bật ra, hơn nữa cái then cửa to chắc cũng vô duyên vô cớ bật lên.

Mọi người kinh hãi nhìn ra, nguyên là ba vị bạch y nhân khí độ phi phàm đang đi vào. Người đi đầu toàn thân ẩn hiện linh khí mờ nhạt, chỉ thấy y lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh những người trong điện, cuối cùng dừng lại trên người Hoa Lân đang ngủ say dưới đất. Trước khí thế to lớn của bạch y nhân, mọi người đều có cảm giác hô hấp khó khăn. Quỷ Thần Trắc còn tệ hơn, lão bất tri bất giác phải dựa người vào vách tường.

Hoa Lân cũng giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn ra, không ngờ lại nhận ra một người trong số họ! Chỉ thấy Nhược Uyên đứng bên phải tức khắc tiến lên hai bước, hỏi Hoa Lân: “Quả nhiên là cậu ở đây?”

Hoa Lân dụi dụi mắt còn kèm nhèm, đứng dậy nói: “Ô! Nhược tiền bối sao lại tới đây?...À, thì ra tiếng sấm trên trời lúc nãy là do lão nhân gia người dẫn tới à?”

Ai ngờ Nhược Uyên trước giờ vẫn luôn hòa nhã bỗng cấp bách truy vấn: “Ta hỏi cậu! Có phải vừa nãy cậu đã sử dụng Hỏa Vân thạch không?”

Hoa Lân ngẩn người, lại thấy Nhược Uyên nháy mắt lia lịa ra hiệu với mình, trong sát na linh quang vụt lóe lên trong óc, vội gật đầu nói: “Đúng đúng! Vừa nãy trời tối quá nên tôi mới dùng một lúc!...Sao vậy?”

Nhược Uyên nhíu mày nói: “Ta đã bảo cậu không được nghịch Hỏa Vân thạch, sao cậu không nghe lời? Bây giờ vừa khéo thành ra đả thảo kinh xà rồi…Thế này vậy, cậu hãy đưa Hỏa Vân thạch cho ta, chuyện lên Thục Sơn ta sẽ sắp xếp lại.”

Hoa Lân buồn rầu khôn cùng, đành phải móc Hỏa Vân thạch trong ngực áo ra, cấp tốc phân tích mọi chuyện đã phát sinh, đột nhiên toàn thân chấn động, một luồng hàn ý bất giác chạy dọc sống lưng.

Nhược Uyên tiếp lấy Hỏa Vân thạch, nói với Nhược Phong: “Sư huynh! Xem ra kế hoạch người dẫn đường phải thay đổi rồi, hay chúng ta hãy lên Thục Sơn bố trí trước vậy?”

Nhược Phong chậm rãi gật gật đầu, lại nhìn Hoa Lân một cái rồi mới quay người đi ra khỏi nha môn, ba người nối tiếp nhau biến mất trong màn mưa mịt mùng…

Hoa Lân bỗng nhiên ngồi xuống đất, thầm nghĩ có khi mình chính là “nguyên liệu” mà Phần Tinh tông muốn tìm, nếu không tại sao Nhược Uyên lại ngầm nháy mắt ra hiệu với hắn? E là sư huynh của Nhược Uyên cũng sẽ gây bất lợi cho hắn chăng?

Hoa Lân lòng đầy tâm sự, miên man nghĩ ngợi tới mức ngay cả khi Thất Kiếm hỏi han hắn về tình cảnh lúc nãy hắn cũng chẳng chú ý.

Diệp Thanh thấy Hoa Lân không ngớt trầm tư, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không tốt…

Sáng sớm hôm sau, Thất Kiếm đang thương nghị việc dọn dẹp Nguyên Lý trấn sau đó sẽ làm phép siêu độ vong hồn tại bãi tha ma, tiện thể truy tìm tung tích của Huyết Ma.

Chỉ có Hoa Lân lên tiếng khuyên: “Huyết Ma nhất định là đã bỏ chạy từ lâu rồi, mọi người không cần nán lại đây nữa đâu.”

Quỷ Thần Trắc hơi gật đầu, quẻ bói của lão hiển nhiên có phần phù hợp với đề nghị của Hoa Lân.

Ngụy Xung không đồng ý nói: “Oán khí ở đây nặng như vậy chắc hẳn Huyết Ma vẫn chưa rời khỏi, chúng ta nhất định phải truy tìm tới cùng!”

Thất Kiếm đều tỏ vẻ tán đồng.

Mọi người mở cửa lần lượt ra khỏi nha môn. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bọn họ đều kinh động sững sờ trước cảnh tượng điêu tàn trên đường phố.

Trên con đường phía xa kia, mặt đất toàn là những vết nứt ngang dọc, chỉ cần dùng lực nhẹ là bị sụp xuống một mảng lớn. Những khách sạn, hàng quán đêm qua còn nguyên vẹn nay đã thành một đống đổ nát, phạm vi đường phố bị tổn hại phải đến ba mươi trượng.

Vạn Nhận kinh hô: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ uy lực của Huyết Kiếm lại mạnh đến vậy sao?”

Kỳ thực, đại bộ phận hàng quán hai bên đường là do Hoa Lân dùng kiếm khí san bằng, hắn gãi đầu nói: “Không ngờ ta cũng lợi hại thật!”

Mộ Dung Tuyết cãi: “Đúng vậy! Ngươi có thể chạy thoát thân mới thật là kỳ tích đó!”

Cốc Nhược Hư lắc lắc đầu. Lúc này gã mới phân công vài nhiệm vụ cho mọi người.

Sau đó, tất cả chia nhau đi thu dọn hài cốt rồi lại bày Chiêu Hồn trận và Thuần Dương trận tại bãi tha ma phía tây thành, chuẩn bị đêm nay sẽ siêu độ cho vong hồn.

Hoa Lân không nhận nhiệm vụ nào, liền dẫn Diệp Thanh lục soát một lượt từ nam sang bắc rồi lại từ đông sang tây.

Người khác còn cho rằng hắn đang làm việc rất chăm chỉ, ai biết được tên tiểu tử này hoàn toàn chỉ đang thu nhặt ngân phiếu, mượn cái cớ tốt đẹp: thu gom phế phẩm!

Hê hê! Không cần phải nói, những vật đắt đỏ như hoàng kim Hoa Lân cũng không thèm để vào, hiềm vì quá nặng. Diệp Thanh vốn không thích tài vật, nhưng công tử đã cực khổ tìm tiền như vậy, nàng cũng chỉ còn cách nhặt nhạnh giúp hắn.

Đến tận khi hoàng hôn, Hoa Lân mỏi mệt quá rồi mới ngồi vào một căn phòng trang nhã trong tửu lâu, hưng phấn đếm thu hoạch cả ngày nay. “Mười hai vạn sáu, mươi hai vạn bảy, mười hai vạn tám…Kha kha! Tổng cộng mươi ba vạn lượng ngân phiếu, lần này có thể kiến tạo thêm một tòa Quốc Công phủ rồi!”

Diệp Thanh cười nói: “Công tử!...Ở đây còn có dưới nghìn lượng ngân phiếu nữa! Để muội đếm giúp huynh!” Nói xong giũ cái bao, rải ra một đống ngân phiếu trên mặt bàn bắt đầu đếm.

Hoa Lân bực bội nói: “Muội đếm cho mình đi!...Ta không có hứng thú với những số tiền ít ỏi!”

Diệp Thanh cười cười, cúi đầu tập trung đếm tiền, xếp thành từng chồng một vạn lượng, số lượng thực tại rất khả quan!

Hoa Lân không biết tìm đâu ra một bức tranh, trải ra thưởng lãm vài lượt rồi lắc đầu nói: “Ài…Phẩm chất tầm thường!” Dứt lời lại cuộn lại.

Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không khỏi cảm thấy có chút kì quái. Phải biết rằng Hoa quốc công xuất thân văn nhân, thư họa thu thập được trong nhà vô cùng phong phú, công tử sao có thể để mắt tới những thư họa được cất giữ trong cái tiểu trấn này chứ?

Không kịp nghĩ nhiều, nàng lại vùi đầu vào đếm ngân phiếu. Ô ồ…tổng cộng hai mươi mốt chồng, còn nhiều hơn đống ngân phiếu của Hoa Lân. Nàng hưng phấn nói: “Công tử…Hơn hai mươi mốt vạn bốn nghìn lượng! Cho huynh hết này!”

Ai ngờ Hoa Lân đi đến, ngược lại còn đưa toàn bộ mười ba vạn lượng ngân phiếu trong tay cho Diệp Thanh, nói: “Sau này tài chính của Hoa gia đều giao cho muội xử lý, muội tự xem mà làm!”

“Hả?” Diệp Thanh được một trận ngạc nhiên nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào! (Bình: Trách nhiệm nặng nề như vậy mà Hoa Lân lại vứt bỏ không quản lý, tất cả đều đè lên đôi vai nhỏ bé mỏng manh của Diệp Thanh, dụng tâm quả thực hơi ác.)

Thu dọn ngân phiếu xong xuôi, Hoa Lân nhẹ ôm lấy eo Diệp Thanh từ đằng sau, cọ vào tóc mai của nàng nói: “Đêm qua hình như còn chưa được chạm vào muội, không được! Hôm nay nhất định phải bù lại!”

Diệp Thanh mặt đỏ bừng, gắt: “Giờ đang là ban ngày mà! Không được…”

Hoa Lân nào có quan tâm là ngày hay đêm, song thủ lại bắt đầu nhích lên một cách gian manh. Tuổi này của hắn đúng thật là tinh lực quá vượng.

Diệp Thanh vừa ngừng kháng cự, Hoa Lân đã lập tức bế ngang cả người nàng lên, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế tựa, đặt Diệp Thanh lên đùi mình, hai tay tìm lên đồi ngực mềm mại, liền đó là một nụ hôn dài nóng bỏng. Tả thủ lẳng lặng vén chiếc váy trắng tinh của nàng, thuận theo chân ngọc mò đến nơi sâu thẳm. Diệp Thanh hô hấp trở nên gấp gáp, liên miệng rên: “Công tử! Không…không được…”

Nhưng Hoa Lân sớm đã ngựa quen đường cũ, nhẹ nhàng cởi bỏ vải che của Diệp Thanh. Lại thấy nàng không ngừng thở hổn hển, hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mơ màng, Hoa Lân liền vội vàng cởi dây lưng của mình rồi đột ngột tiến vào trong nàng, hai người quấn chặt lấy nhau…  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.