Ngọc Tiên Duyên

Chương 66: Lâm trung học nghệ



Hoa Lân nhìn sang Cốc nhị ca.

Chỉ thấy Cốc Nhược Phong cười cười, móc từ trong ngực áo ra một thanh bảo kiếm nhỏ, chỉ rộng một lóng tay, dài hai tấc, giống hệt như hai thanh đêm qua đã tặng cho Hoa Lân và Diệp Thanh. Ánh sáng vàng loang loáng trên bề mặt kim kiếm, trông rất đẹp mắt. Hoa Lân thấy thế cũng rút thanh của mình ra ngắm nghía kỹ lưỡng. Sau khi quan sát tỉ mỉ mới phát hiện ra cả thanh kim kiếm được tạo thành bởi tầng tầng lớp các phiến kim khí mỏng tang sắc bén phi thường chồng xếp lên nhau, chế tác khéo léo tinh tế đó tuyệt không phải những thợ rèn bình thường có thể tạo ra.

Cốc Thanh Phong trầm giọng nói: “Bí mật thi triển ‘Vạn Kiếm quyết’ kỳ thực là nằm trên thanh kim kiếm nhỏ bé này. Nó lợi dụng nội lực của đệ, tách ra thành từng lưỡi dao sắc, thần tốc bắn vào đối phương…Do mỗi lưỡi kiếm quá mỏng, một khi phát ra rồi sẽ nhanh chóng tan ra, tạo nên hiệu quả công kích rất mạnh. Công lực càng cao thì tốc độ của đòn tấn công tự nhiên càng nhanh, diện tích bao trùm cũng càng rộng, phi kiếm được hình thành đương nhiên cũng không vừa, uy lực của nó tương ứng với công lực của bản thân đệ …”

Diệp Thanh kinh ngạc nói: “Chẳng trách hôm qua thấy vô số phi kiếm mờ mờ ảo ảo, quan sát kỹ lại không tìm được vết tích nào, thì ra là nó tự tan!”

Hoa Lân tỏ ra rất kích động, vội vã nói: “Cốc tiền…Cốc nhị ca, đây là tuyệt học của Thục Sơn các huynh, dạy cho đệ thế này có gì đó không đúng chăng?”

Cốc Thanh Phong thở dài, ngẩng đầu nhìn thiên không, thong thả nói: “Thục Sơn thật hổ thẹn với thiên hạ!...Phiên Thục Sơn kiếm điển này mở cửa cho toàn thiên hạ chính là ý của ta. Trong lần kiếm điển này, chúng ta sẽ giải thích tường tận cho thiên hạ biết về một số bí điển tu chân, để chuẩn bị chống lại hạo kiếp trong tương lai!”

Hoa Lân rúng động tinh thần, lại thấy hơi mê hoặc khó hiểu, quay sang trái nhìn Thượng Quan Truy Vân, chỉ thấy biểu tình của ông không chút biến đổi, dường như trong lòng đã có sẵn kết luận.

Cốc Thanh Phong ngừng cảm thán, kiềm chế sự kích động rồi lại tiếp tục giảng giải tâm pháp cũng như các điểm trọng yếu khi thi triển “Vạn Kiếm quyết”. Kết lại chỉ dặn dò Hoa Lân một câu: “Tam đệ, Vạn Kiếm quyết không phải tầm thường, hy vọng đệ không tùy tiện truyền thụ cho người khác. Chỉ có những con người chính nghĩa lẫm liệt mới có thể trao tặng, nếu không khó mà giữ được nó khỏi làm hại nhân gian, rõ không?”

Hoa Lân suy nghĩ rất mau lẹ. Lời dặn này của Cốc nhị ca rất có thâm ý, vừa nói không được dễ dàng truyền cho người khác, rồi lại bảo có thể truyền cho nhân vật chính phái, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn ý nào ư? Chưa kịp nghĩ sâu, Thượng Quan Truy Vân cũng tới truyền thụ vài chiêu để ứng phó với chiêu thức của yêu vật. ‘Diệt Hồn kiếm pháp’, ‘Truy Hồn kiếm pháp’ vốn là tuyệt học của Thiên Sơn ‘Thần Mục đường’, với tu vi hiện tại của Hoa Lân thì học rất nhanh, trước kia chẳng qua là do không đủ tư cách luyện tập mà thôi.

Sau vài giờ được truyền thụ, Hoa Lân và Diệp Thanh đều đã lĩnh ngộ được yếu lĩnh bên trong. Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều bất ngờ, phải nói chỉ riêng gặp được một thiên hạ kỳ tài như Hoa Lân cũng đã quá đủ, vậy mà ngộ tính kinh người của Diệp Thanh cũng không hề kém Hoa Lân, trong một ngày mà gặp được đến hai kỳ tài tuyệt thế, sao có thể không kinh ngạc cho được? Khỏi cần phải nói, Hoa Lân và Diệp Thanh ở Thiên Sơn khẳng định phải là những đệ tử xuất chúng, không tưởng nổi lại bị trục xuất khỏi sư môn, xem ra Thiên Sơn kiểu gì cũng sắp xuống cấp rồi!

Những năm gần đây Thượng Quan Truy Vân tuy không quan tâm đến Thiên Sơn kiếm phái nhưng nay phát giác ra Thiên Sơn đã mất đi hai cao thủ triển vọng, trong lòng không khỏi đau buồn. Ông thầm quyết tâm nhất định phải tìm Hạng Mạc Thiên hỏi cho ra lẽ, nếu không sao phải với sư tôn đã quy tiên của mình?

Lúc này đã lại tối mịt, trời đêm trên đỉnh đầu vẫn lấp lánh đầy sao, do đang vào hạ tuần nên không thấy xuất hiện ánh trăng. Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đằng thân bay lên, ngự kiếm dẫn đường. Hoa Lân và Diệp Thanh không chút đắn đo, thi triển ‘Thảo Thượng Phi’ bám trên các ngọn cây cấp tốc phi về hướng tây nam. Dưới trời sao, chỉ thấy bốn đạo nhân ảnh xoẹt qua màn đêm, đột nhiên thân thể trầm xuống, xuyên qua những nhánh cây tươi tốt dưới chân, hạ thân tại một vùng đất trống.

Vừa xuống đến mặt đất, Hoa Lân đột nhiên cảm thấy xung quanh rất trống trải, định thần nhìn về phía trước, một cây nhãn cao lớn cực kỳ nổi bật, lá cây sum suê phủ trùm khắp không gian mấy chục trượng, bầu trời trên đỉnh bị tán cây của nó xòe ra che kín kẽ. Thân cây thô ráp phải mười lăm người mới ôm hết, cây to như vậy thực sự hiếm thấy.

Khoảnh đất dưới chân cũng thập phần kì dị, phương viên vài chục trượng đều bị cự thụ này lấp kín bầu trời, dưới cái bóng của nó không có bất kỳ loài thực vật nào khác. Bóng cây xung quanh lại tiếp giáp với rừng rậm liên miên bất tuyệt, không lưu lại một khe hở nào, nếu ở trên cao sẽ rất khó phát hiện ra sự quái dị của cây này.

Diệp Thanh bụm miệng, kinh hô: “Oa! Cái…cái cây này chí ít phải trên năm nghìn năm tuổi, rõ ràng là một Thiên Niên Thụ Yêu!”

Bốn người ngưng trọng gật đầu, đứng bên rìa khoảng đất từ xa thăm dò, không dám tùy tiện tới gần. Nơi đây là địa bàn của Thụ Yêu, lực tấn công nhất định rất kinh khiếp, nhớ lại tình cảnh hôm qua, Hoa Lân và Diệp Thanh không khỏi lạnh người.

Thượng Quan Truy Vân cẩn thận quan sát bốn bề một lượt, trầm giọng nói: “Tu vi của nó rất lợi hại, lại không chủ động xuất thủ, giả vờ như gió êm sóng lặng, xem ra là muốn dẫn dụ chúng ta xông lên chịu chết!”

“Ha!...Sợ gì nó?” Cốc Thanh Phong từ tốn rút thanh kiếm to trên lưng ra, mũi kiếm chỉ xéo xuống đất, thân hình siêu thoát tán phát chiến ý lành lạnh. Ông trầm giọng nói: “Kim, hỏa hai thuộc tính khắc chế thuộc tính mộc với mức độ khác nhau, mọi người hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình! Con yêu này nhất định đã tàn hại vô số sinh linh, hôm nay phải diệt trừ nó bằng được!” Nói xong kéo trường kiếm, dẫn đầu đi chầm chậm về phía cự thụ…

Hoa Lân cũng chẳng lo che giấu gì nữa, Hà Chiếu kiếm trong hữu thủ “coong” một tiếng thình lình vụt ra, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong chỉ hơi kinh ngạc nhưng không hỏi gì. Bốn người xếp thành trận hình, cầm kiếm từng bước áp tới cự thụ ở chính giữa. Đi được khoảng tám trượng, trước mặt đột nhiên tối sầm, phảng phất như chìm vào hắc ám vô biên vô tận. Khoảng đất xung quanh gấp rút thu nhỏ lại, tuy mọi người không nhìn thấy nhưng đã cảm giác được áp lực khổng lồ đang bức tới từ bốn phương tám hướng.

Ngọc phiến giắt bên eo Thượng Quan Truy Vân lấp loáng, tỏa ra một quầng sáng nhỏ dập dờn như sóng biếc. Bảo kiếm của Cốc Thanh Phong và Hoa Lân cũng tán phát hồng quang hoàn toàn bất đồng, bảo kiếm của Hoa Lân hiện màu đỏ sẫm, còn bảo kiếm của Cốc Thanh Phong lại hơi ẩn kèm kim quang lóa mắt, thân ảnh hai người cũng dễ dàng phân biệt. Riêng Hàn Tinh kiếm của Diệp Thanh là chưa từng phát sáng, chỉ có viên minh châu trên chuôi kiếm sản sinh ra một vầng sáng yếu ớt. Nhưng bất kể bảo vật của bốn người có thần kỳ thế nào thì vẫn không rọi được tới cự li ngoài một trượng, Hoa Lân nghĩ lần này uy lực của “Yêu Tiên trận” hiển nhiên lợi hại hơn hẳn hôm qua…

…  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.