Ngọc Tiên Duyên

Chương 7: Trí sai đồng môn



Hoa Lân đang nói to tiếng với tiểu sư thúc bỗng thấy chúng sư huynh xung quanh nhìn mình với nhãn thần khác lạ, ánh mắt phảng phất như bừng bừng một ngọn lửa giận. Phải biết rằng tiểu sư thúc là nữ thần trong mắt mọi người, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám khinh bạc nàng dù chỉ một chút.

Cô bé khả ái đó hiển nhiên cũng tỏ ra rất hứng thú với Hoa Lân, ngượng ngập hỏi: “Cậu tên là Hoa Lân à?”

Hoa Lân rất ngạc nhiên vì nó nhớ rằng hình như chưa hề nhắc đến tên mình. Nó thắc mắc hỏi: “Làm sao cô biết tên ta là Hoa Lân, thế còn cô, cô tên gì?”

Cô bé đó nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Ta tên Dương Phong Linh! Hôm qua không phải cậu đã nói với sư phụ cậu là một con rồng lạc xuống trần gian sao? Hi hi hi…”

Hoa Lân ngượng ngùng gãi đầu, xem ra nó có vẻ được nhiều người biết đến đây.

Thượng Quan Linh nhìn Hoa Lân chăm chú, trong lòng cũng ngầm kinh ngạc nghĩ rằng: Chẳng lẽ thằng bé này lại đúng là nó sao? Nhưng hình như nó là một thiếu gia hào môn, làm sao có thể đến Thiên Sơn này học nghệ được?

Nàng đang miên man suy nghĩ thì một thiếu nữ dáng đi trầm ổn bước tới, cung kính hành lễ với Thượng Quan Linh rồi nói: “Bái kiến sư tôn! Con xin dẫn Linh nhi đi luyện công trước!”

Thượng Quan Linh gật gật đầu, thiếu nữ đó lập tức đốc thúc cô bé khả ái: “Linh nhi sư muội! Trước tiên ta sẽ dạy muội tâm pháp thổ nạp cơ bản nhất, hãy đi theo ta!” nói xong dắt tay Dương Phong Linh từ từ đi ra ngoài thao trường.

Dương Phong Linh dường như vẫn chưa muốn rời khỏi, còn quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy tên tiểu tử Hoa Lân đó vẫn đang ngẩng đầu đứng ngây ra nhìn tiểu sư thúc.

Thượng Quan Linh thấy Hoa Lân nhìn mình chằm chằm như vậy thì lại nghĩ đó là do nó quá kính trọng mình, vì vậy nàng mỉm cười nói: “Hiện giờ cậu đang luyện môn nội công nào? Nói cho ta nghe xem nào, có lẽ ta có thể chỉ dẫn cho cậu một chút!”

Hoa Lân lơ đãng lấy Huyền Băng Quyết trong ngực áo ra đưa cho nàng.

Thượng Quan Linh nhẹ nhàng cầm lấy, chỉ xem lướt qua hai trang đã thảng thốt nói: “Nhị sư huynh sao có thể làm vậy được? Không ngờ huynh ấy lại đưa cho cậu luyện thứ nội công cao thâm như thế này. Đúng là liều lĩnh quá mức!” dứt lời nàng bực tức gấp sách lại, nghiêm nghị nói: “Lân nhi! Đây là bí kíp bất truyền của phái Thiên Sơn, nó quá uyên thâm ảo diệu so với trình độ của cậu. Cậu phải cất giữ cẩn thận, không được tùy tiện đem ra cho người khác xem, biết không?...Trước tiên ta sẽ dạy cho cậu một số tâm pháp nội công cơ bản nhất, cậu phải luyện tập tuần tự thì dần dần mới có tiến bộ, rõ chưa?”

Hoa Lân ngơ ngẩn cất quyển Huyền Băng Quyết vào trong áo, nó thầm nghĩ quyển sách rách nát này tuy khó hơn Hàn Băng chưởng của Lãnh thị vệ nhiều nhưng lúc luyện cũng không thấy căng thẳng quá sức. Cái gì mà bí mật bất truyền? Có gì nhầm lẫn chăng?

Sau đó Thượng Quan Linh bắt đầu tận tình giảng giải cho nó về kinh mạch trong cơ thể con người cũng như cách vận công cơ bản.

Ai ngờ Hoa Lân căn bản không hề có chút hứng thú nào với những thứ nội công “thô thiển” này, nó chỉ giương to mắt nhìn Thượng Quan Linh đến si ngốc. Nó đang tập trung cảm thụ dung mạo mỹ lệ tuyệt trần của nàng ở cự ly gần.

Một số thiếu nữ đứng cạnh đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng “Tuyệt trần kiếm” Thượng Quan Linh lúc bình thường lạnh lùng tựa băng sương, rất ít khi chỉ điểm tỉ mỉ cho đệ tử của mình như hôm nay, nói gì đến việc dạy cho đệ tử của người khác.

Một lúc lâu sau, Thượng Quan Linh cứ nói suốt, sắc diện dần dần đỏ ứng, đột nhiên tức giận nói: “Ngươi không nghe thì thôi!” rồi chuyển thân tung mình bay đi.

Hoa Lân gãi gãi đầu, không hiểu tại sao nàng ta tự nhiên lại giận dữ như vậy?

Rất lâu sau nó mới định thần lại thấy một vài thiếu nữ đứng quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ nên cười cười hỏi họ: “Các cô tên là gì vậy?”

Mấy thiếu nữ đó bật cười rộ quát: “Mau đi luyện công đi rồi dần dần sẽ biết được hết mọi người ở đây!”

Hoa Lân nhìn quanh một vòng khắp thao trường, phát hiện ra tựa hồ như tất cả mọi người đều đang vui vẻ nói chuyện với nhau một cách hào hứng, nó bỗng thấy tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai chú ý tới mình, Hoa Lân cảm thấy lạc lõng vô cùng, từ nhỏ tới giờ nó luôn là trung tâm của cả Quốc Công Phủ, nào đã từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?

Không biết nói chuyện cùng ai, nó nhìn thấy những tảng cự thạch cao bằng thân người vây tứ phía quanh thao trường nên liền trèo lên đó ngồi, hai tay buông thõng, nó lặng lẽ ngồi nhìn các sư huynh trong trường luyện công. Khắp nơi đều vang lên những tiếng luyện công ầm ầm, quang cảnh thập phần hoành tráng.

Ngồi xem nửa ngày trời nó phát hiện ra có một số kẻ rất ngốc nghếch, có mỗi một bài Thiết Tỏa Quyền luyện đi luyện lại mà chiêu trước chiêu sau cũng không nhớ. Hoa Lân lắc lắc đầu thầm nghĩ Thiên Sơn phái có tiếng tăm như vậy sao lại đi thu nhận những đệ tử kém cỏi thế này. Thật là kì quái không thể hiểu nổi…

Nhưng Hoa Lân không biết rằng đó là do nội công của nó đã có căn cơ nên những chiêu thức đơn giản này đương nhiên là vừa nhìn đã có thể nhớ được.

Những năm gần đây, vì để chống lại ma bệnh mà nó đã luyện thứ võ công cao thâm Hàn Băng Chưởng đạt đến mức tiểu thành, những chiêu thức chỉ để rèn luyện gân cốt này tất nhiên quá tầm thường với nó.

Nó trầm mặc ngồi trên tảng đá, thời gian cứ trôi qua không hề hay biết, mặt trời đã dần dịch chuyển từ đông sang tây. Thiên Sơn nói cho cùng vẫn có không ít đệ tử võ công cao cường, Hoa Lân nhìn những vị sư huynh đó bay qua bay lại, những chiêu thức hoa mỹ cương mãnh khiến nó không thể dời mắt khỏi, ví như một chiêu “Thiên Kiếm Trảm”, nó xem đến mức như say như mê, khí thế dời núi lấp biển đó thật cuốn hút phi thường.

Theo như nó quan sát, trong tất cả các sư huynh tại trường, có một thiến niên tiêu sái võ công cực cao, các sư đệ quanh đó đều gọi y là Trịnh sư huynh. Hoa Lân nhất mực quan sát từng chiêu từng thức của người này, cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Trịnh sư huynh luyện tập cũng đã mệt, y thu công rồi hiên ngang rời khỏi trường, lúc này Hoa Lân mới nhận thấy trên thao trường hình như cũng không còn mấy người, vẫn chưa hài lòng nhưng nó cũng đành leo xuống khỏi cự thạch, trong tâm tưởng vẫn còn lưu lại hình ảnh của “Thiên Kiếm Trảm”, “Thất Tinh Quyết”, nó thầm nghĩ: ta cũng về luyện tập mấy chiêu này, không được mười thì chắc cũng phải học được tám chín phần.

Nó vừa leo xuống thì bỗng thấy hai vị sư huynh tiến đến. Hoa Lân hiếu kì nhìn họ, mỗi người đều cầm một cây chổi dáng vẻ hùng hổ đi về phía nó. Hoa Lân suy nghĩ nhanh như chớp, xem ra hai tên này muốn bắt mình phải quét dọn thay chúng đây. Nó vốn muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng rốt cuộc vẫn mang bản tính của thiếu gia công tử, tuy đã đoán ra mục đích của chúng nhưng nó quyết không chịu tỏ ra yếu hèn.

Quả nhiên hai tên sư huynh đó đến trước mặt nó, câu nói đầu tiên chính là: “Ê! Hôm nay đến lượt ngươi phải quét dọn rồi!”

Hoa Lân khi còn ở nhà đừng nói là quét dọn mà ngay cả việc mặc y phục cũng có người hầu hạ, nó đương nhiên không chấp nhận, liền cao giọng nói: “Ai bảo vậy? Ai bảo hôm nay ta phải quét dọn?”

Tên sư huynh cao cao đứng bên trái sa sầm nói: “Ta bảo!”

“Dựa vào cái gì?”

Tên cao đó đẩy mạnh Hoa Lân một cái nói: “Dựa vào gì à?...Chỉ dựa vào thân phận sư huynh của ta là đủ!”

Hoa Lân bị đẩy lui về sau mấy bước nhưng nó chưa từng biết sợ là gì, to tiếng phản kháng: “Trừ phi là sư phụ bảo ta quét dọn bằng không đừng ai nghĩ đến chuyện chỉ huy được ta!”

Hai tên sư huynh nhìn nhau rồi tên cao bỗng tung chân đạp nó, căn bản không hề để nó vào mắt.

Tuy Hoa Lân chưa học qua chiêu thức cụ thể nhưng nó từ nhỏ đã có một nền tảng nội công nhất định, phản ứng dĩ nhiên linh mẫn phi thường, nhanh nhẹn nghiêng mình né tránh. Không ngờ tên sư huynh cao đó một cước đạp hụt lập tức sôi giận, lại đánh về phía trước một chưởng.

Hoa Lân cấp tốc vung tả thủ lên ngăn lại, tuy đã đỡ được hữu chưởng của đối phương nhưng không ngờ lại trúng một cước vào bụng. Rên lên một tiếng, “bịch bịch bịch…” lại thoái lui liên tiếp mấy bước, sau lưng đau nhói, hóa ra nó đã bị va mạnh vào tảng cự thạch.

Ánh mắt Hoa Lân lóe lên một tia sắc lạnh, thủ chưởng lập tức lóe hồng quang nhưng nó đột nhiên nhớ đến phương trượng Tướng Quốc Tự đã dặn đi dặn lại nhất thiết không được để lộ ra luồng nội lực này. Còn đang suy nghĩ thì tên cao đã hung tợn túm lấy cổ áo nó ra lệnh: “Ngươi có quét hay không?”

Hữu thủ Hoa Lân nắm chặt lại, cố gắng kìm nén khát vọng được hoàn thủ, hữu quyền bị nắm lại thành một màu đỏ sẫm. Còn may là những năm gần đây dưới sự hành hạ của ma bệnh nó đã rèn luyện được ý chí kiên trì phi thường, cuối cùng nó đã nhẫn nhịn được mà không đánh trả.

Hơn nữa nó biết rằng một khi đã ra tay thì chỉ sợ một quyền là đoạt mất tiểu mạng của đối phương. Lúc ở nhà nó đã từng được giáo huấn về việc này. Hồi đó nó nổi tính ngang ngạnh, thô bạo đá một nha hoàn khiến cho nha hoàn đó bị trật khớp xương, xương chân bị vỡ thành nhiều mảnh, cuối cùng bị tàn tật cả đời. Việc này đã khiến nó hối hận mặc cảm tội lỗi suốt hai, ba năm, vì vậy nó không dám lại tùy tiện xuất thủ.

Nhưng không ngờ tên cao đó thấy nó không trả lời liền vung tay tát ra hai chưởng, tên sư huynh lùn đứng bên vội nhắc: “Chung sư huynh, ngàn vạn lần đừng đánh vào mặt nó, cứ đánh vào người nó là được rồi!”

Hoa Lân tưởng rằng tên sư huynh lùn sẽ nói giúp nó, ai ngờ hắn cũng là một tên tiểu nhân đê tiện, đã đánh người mà còn suy xét tính đến hậu quả.

Tên sư huynh họ Chung quả nhiên nghe lời, đấm liền hai quyền vào bụng Hoa Lân, lạnh giọng nói: “Không trả lời à? Được!” nói xong lại “bịch bịch bịch” đấm thêm ba quyền nữa.

Hoa Lân có nội công hộ thể nên chẳng thấy đau đớn gì, nhưng nó không thể chịu đựng được sự “khuất nhục” này, đang chuẩn bị hoàn thủ thì bỗng nghe thấy một tiếng nói của một thiếu niên từ xa vọng lại: “Chung Thiên Thủy, Trần Kiệt, các ngươi đang làm gì vậy?”

Hai tên sư huynh kia đều giật mình, tên họ Chung đành bực bội buông Hoa Lân ra. Nhưng hắn vẫn cố chỉ vào mũi Hoa Lân nói: “Tên tiểu tử ngươi nhớ mặt ta đấy, lần sau mà ngươi còn không đáp lời thì cẩn thận ta sẽ đánh gãy cái cẳng chó của ngươi đấy!”

Nộ hỏa trong mắt Hoa Lân bốc lên như thiêu đốt nhưng nó vẫn nhẫn nhịn được, thầm nghĩ thì ra hắn tên là Chung Thiên Thủy. Hừ hừ, sẽ có một ngày ta phải vờn ngươi cho đến chết!

Chung Thiên Thủy tức tối nhặt cây chổi dưới đất lên, quay đầu lại nhìn thiếu niên đa sự ở đằng xa, lạnh lùng nói: “Ta giáo huấn sư đệ thì liên quan gì đến ngươi?” nói xong kéo tên lùn cùng quay trở lại thao trường.

Thiếu niên đứng ở xa đó có vẻ cũng không có cách nào đối phó với Chung Thiên Thủy, đành coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà từ từ rời khỏi đó, lúc ra đi còn nhìn Hoa Lân một cái như muốn bảo nó hãy mau về nhà đi.

Hoa Lân gặp phải chuyện lần này tâm lý đương nhiên rất khó chịu. Đột nhiên nó cảm thấy hữu thủ ngứa ran, giơ lên mới thấy hữu thủ đã biến thành một màu đỏ sẫm. Nó vội xoay người dồn toàn bộ khí vung tay đập vào tảng cự thạch sau lưng “bình” một tiếng. Tảng cự thạch rắn chắc đó tuyệt không có gì khác lạ, Hoa Lân cũng không để ý, quay đầu đi về Thạch Hiên Cư của mình.

Vừa đi nó vừa hạ quyết tâm nhất định phải học cách khống chế được hỏa diễm trong cơ thể. Cho đến khi nào có thể điều khiển được như ý muốn thì nó mới thả sức ra tay, chiến đấu để bảo vệ sự tôn nghiêm của bản thân.

Hoa Lân vừa đi khỏi không lâu, một cơn gió nhẹ thổi qua, tảng cự thạch bên ngoài thao trường đột nhiên vỡ “rầm” thành từng mảnh. Bọn Chung Thiên Thủy đang quét dọn sợ đến nhảy dựng lên, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy đó chính là nơi lúc nãy bọn chúng đã đánh Hoa Lân, chúng không khỏi rùng mình thầm nghĩ thì ra tên tiểu sư đệ này có cao nhân âm thầm bảo vệ, sau này mình phải tránh rước lấy họa thì hơn.

Hoa Lân về đến Thạch Hiên Cư.

Nó nhận ra không có ai ở nhà. Sư tôn Kiều Truy Phong chắc lại đi ra ngoài nấp ở đâu đó uống rượu rồi. Hoa Lân rút Huyền Băng Quyết trong ngực ra, lầm bầm nói một mình: “Mọi việc phải nhờ vào mày rồi!”

Kỳ thực, Kiều Truy Phong trước khi truyền Huyền Băng Quyết cho nó đã phải suy nghĩ rất kĩ lưỡng.

Phải biết Hoa Lân thân mắc tuyệt chứng, ngay đến nội công Hàn Băng Chưởng cũng không cứu được nó, nếu lại truyền cho nó nội công khác thì e là cũng không có tác dụng gì. Vì vậy Kiều Truy Phong mới đưa luôn cho nó Huyền Băng Quyết là thứ nội công cao thâm nhất. Ai ngờ tối hôm qua Hoa Lân vừa luyện một lúc đã khiến Kiều Truy Phong phải thất kinh.

Huyền Băng Quyết chính là bí kíp bất truyền của Thiên Sơn, người bình thường căn bản rất khó vận hành được một chu thiên. Nhưng Hoa Lân dường như sinh ra là để luyện Huyền Băng Quyết, nó thậm chí còn không cần phải nhờ người khác chỉ dẫn.

Kiều Truy Phong trong lòng cảm thấy kinh dị, thầm nghĩ nội công của tên đồ đệ này quả nhiên căn cơ rất vững, lần này đúng là đã thu được một viên ngọc quý rồi. Hơn nữa đêm qua Kiều Truy Phong mới phát hiện ra Hoa Lân ngay cả lúc ngủ cũng luyện công, lão sao có thể tìm thấy ở đâu một đồ đệ chuyên cần như vậy được? Do đó, Kiều Truy Phong hết sức yên tâm mà đi uống rượu. Lão nghĩ chỉ cần nội công của đồ đệ mình luyện thành thì những chiêu thức khác tự nhiên học qua sẽ biết, không cần phải đốc thúc nó luyện công làm gì.

Nhưng Kiều Truy Phong không biết rằng đêm qua lúc Hoa Lân ngủ nào phải do nó tự ý muốn luyện nội công? Hiển nhiên tất cả đều do luồng nhiệt khí trong cơ thể nó tự động vận hành.

Nói ra cũng thật kì quái, luồng nhiệt khí đó không ngờ lại vận hành theo lộ tuyến của Huyền Băng Quyết. Phải chăng luồng nhiệt khí này cũng cảm thấy Huyền Băng Quyết rất lợi hại?

Cứ như vậy cho đến bốn tháng sau, Kiều Truy Phong chỉ lo uống rượu, tựa hồ không hề hỏi qua về tiến triển của Hoa Lân. Ngày qua ngày, điều này đã dẫn đến việc Hoa Lân cả ngày cũng không nói năng nửa lời. Những người khác đều ra sức luyện tập các loại kiếm pháp, chỉ có nó lúc nào cũng đi dạo loanh quanh hết từ đông sang tây lại từ nam sang bắc, rõ ràng là một đệ tử lười biếng nhất. Sau một thời gian dài, các sư huynh đều đối xử ghẻ lạnh với nó, coi nó như một kẻ bỏ đi.

Thu qua đông tới, bên ngoài cốc tuyết đã bắt đầu rơi lác đác…  Thế nhưng Thiên Sơn kiếm phái vẫn tràn đầy sắc xuân, cả sơn cốc như một vườn hoa dài mấy chục dặm. Trong cốc hoa tươi nở rộ, cây cối đâm chồi nảy lộc, thêm vào đó đâu đâu cũng nhìn thấy các lương đình thạch ỷ, đi dạo bên trong tâm tình cảm thấy tự nhiên thoải mái phi thường…

Một hôm, từ phía trung tâm thao trường không ngừng truyền lại những tiếng luyện công “Hây ha”, mọi người đều đang dốc sức luyện tập các loại võ học cơ sở, lại có cả vài đệ tử “Huyền kiếm đường” đang đạp trên phi kiếm lảo đảo phi hành giữa không trung như sắp ngã. Còn bên ngoài thao trường, một thiếu niên y phục hoa lệ đang ngồi vung vẩy chân trên tảng cự thạch xem các sư huynh biểu diễn những màn đả đấu ấu trĩ. Thỉnh thoảng xem đến chỗ cao hứng, hắn lại vỗ tay khen hay, mọi người lại không biết hắn đang khen ai nên tung đòn ngày càng mạnh hơn.

Hoa Lân khác với mọi người, tất cả đều mặc đồng phục màu trắng, chỉ có mình hắn vẫn mặc y phục bằng tơ bóng mượt, lộ rõ vẻ không hòa nhập với hoàn cảnh.

“Ài…! Hôm nay Diệp Thanh lại không đến, xem ra lại đi tĩnh tu rồi.” Hoa Lân nghĩ thầm.

Có câu “Kẻ trên không tốt thì bề dưới cũng chẳng ra gì”, Kiều Truy Phong ngày ngày ôm lấy vò rượu, còn Hoa Lân không có gì làm toàn ngồi ở luyện võ trường xem diễn trò. Đương nhiên cũng có một vài thiếu niên cao thủ võ công khá giỏi, Hoa Lân vẫn như trước tập trung tinh thần học trộm các chiêu thức của họ. Từ xa, trên con đường lát đá phía sau lưng có hai tên sư huynh đang đi tới…

Theo lý mà nói, bọn chúng còn cách xa Hoa Lân đến hai mươi trượng, chính ra Hoa Lân không thể nghe thấy bọn chúng nói gì với nhau. Nhưng trái lại, hắn nghe thấy hết không sót một từ.

Giọng nói của hai tên sư huynh này rất quen thuộc, chính là hai kẻ đã kết mối thù cũ với Hoa Lân là Chung Thiên Thủy và Trần Kiệt. Tiếng Chung Thiên Thủy cười hăng hắc nói: “Ngươi có biết không? Tiểu sư thúc thường đả tọa trên đỉnh Bích Vân đó. Cảnh tượng đó, … quả là xinh đẹp như tiên nữ!”

Trần Kiệt hưng phấn nói: “Có thật thế không? Vậy khi nào chúng ta lên đó ngắm trộm đi. Tiểu sư thúc đúng là quá xinh đẹp! Có chết cũng đáng!”

Chung Thiên Thủy lại thở dài nói: “Hài!...Dù có chết cũng chưa chắc đã leo lên được đỉnh Bích Vân, ta tình cờ nghe được sư phụ và sư thúc nói chuyện mới biết đó chứ.”

Trần Kiệt cất giọng chê bai: “Hê! Thế mà huynh bảo tiểu sư thúc ngồi trên đó trông như một tiên nữ, cứ như là huynh được tận mắt nhìn thấy không bằng!”

Chung Thiên Thủy tức giận nói: “Hừ! Ngươi không biết tưởng tượng sao?...Với nhan sắc của tiểu sư thúc thì còn ai có thể đẹp bằng một nửa nào?”

Trần Kiệt thất vọng nói: “Nói cũng đúng. Nhưng lần trước huynh có nói thiên hạ có tứ đại mỹ nhân, hình như xưng là ‘thanh phong tuyệt trần’ gì gì đó. Bọn họ chắc hẳn không thể thua kém tiểu sư thúc nhiều như vậy được.”

Chung Thiên Thủy vội cải chính: “Là ‘thanh phong thúy ảnh, mẫu đan tuyệt trần’. Tên tiểu tử ngươi có vậy mà cũng nhớ sai, sư phụ sao lại nhận ngươi làm đồ đệ cơ chứ? Hầy…”

Trần Kiệt nói: “Nhưng…nhưng mà, sư thúc ‘tuyệt trần’ của chúng ta sao lại xếp cuối vậy? Chẳng lẽ ba người đứng trước còn đẹp hơn ư?”

Chung Thiên Thủy gõ mạnh vào đầu gã mấy cái nói: “Ngươi đúng là ngu như lợn! … Không nói với ngươi nữa!”

Nói xong, Chung Thiên Thủy lại nhìn thấy bóng lưng của Hoa Lân liền bĩu môi nói: “Ái chà!...Thằng ngốc lại ngồi xem trên đại thạch kìa!”

Trần Kiệt cười chế nhạo: “Hê…nó không biết gì đâu! Dù huynh có đứng trước mặt nó mà đánh một trăm lần bài Thiết Tỏa Quyền thì nó xem cũng chẳng hiểu được! Con mèo già nát rượu trước giờ không dạy nó võ công nên nó chỉ là một phế vật thôi!”

Chung Thiên Thủy cười khành khạch nói: “…Nói cũng đúng!”

Chúng nào biết rằng Hoa Lân đã nghe thấy tất cả. Thính lực này của hắn chắc chắn là do nội công đã có tiến bộ lớn. Khi hắn nghe thấy có người đứng sau lưng chửi hắn là thằng ngốc và phế vật, lông mày nhướn lên, hắn nghĩ: “Hừ hừ! Trần Kiệt, Chung Thiên Thủy… Lát nữa ta sẽ cho các ngươi biết thủ đoạn của phế vật này!”

Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy từ từ tiến đến gần hắn, chuẩn bị đánh trộm hai quyền rồi bỏ chạy. Ai ngờ chúng còn chưa động thủ đã nghe thấy Hoa Lân tự nói một mình: “Vận chỉ điểm ngang Trung Đình, kiếm xuất ngang lông mày, bước vào Khôn vị, hữu chuyển…Sao lại như vậy được? Tối nay ta lại phải tới Thanh Nguyệt đình nghe trộm thêm một ít mới được. Ta nhất định phải học được thức Quyển Vân Kiếm này!...Mẹ nó chứ, tại sao Hứa sư thúc lại phải truyền thụ tuyệt học cho Tiểu Trịnh vào lúc canh ba giữa đêm khuya khoắt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ chiêu này là bí mật không lưu truyền của Thiên Sơn? Chẳng trách Tiểu Trịnh lại lợi hại như vậy…Cũng may là Thanh Nguyệt đình khuất hơn những nơi khác, tối nay lại đi nghe trộm thôi.”

Chung Thiên Thủy và Trần Kiệt đều giật mình nhưng chúng nghe thấy hắn bảo sư phụ mình đối với Trịnh sư đệ ưu ái đặc biệt như vậy, cả hai đều kinh ngạc há hốc mồm. Chúng nghĩ chẳng trách cùng một chiêu kiếm pháp nhưng Trịnh sư đệ lại cao minh hơn nhiều so với các huynh đệ đồng bối phận, thì ra là do sư phụ thiên vị.

Bọn chúng đều căm hận nghiến chặt răng, tạm thời quên mất việc định bắt nạt Hoa Lân.

Lúc sau, Hoa Lân lóng ngóng leo xuống cự thạch, đột nhiên nhìn thấy Trần Kiệt và Chung Thiên Thủy đứng ngay phía sau, sợ hãi nói to: “Oái! Các…các ngươi tới…tới được bao lâu rồi?”

Chung Thiên Thủy cười quái dị nói: “Chúng ta mới tới!...Hừ, coi như tên tiểu tử ngươi gặp may, bọn ta vốn định dọa ngươi một trận, không ngờ lại bị ngươi phát hiện. Hê hê…”

Hoa Lân giọng hoảng sợ nói: “Vậy…vậy các ngươi có phát hiện ra điều gì kì quái không?”

Chung Thiên Thủy, Trần Kiệt vội vàng nói: “Không có không có. Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra điều gì à?”

Hoa Lân lắc đầu liên tục, đột nhiên xoa xoa bụng nói: “Ta…ta thấy đói quá, phải đi ăn trưa đây!” nói xong nhanh như chớp lập tức chạy biến mất.

Chung Thiên Thủy và Trần Kiệt quay sang nhìn nhau rồi trịnh trọng gật đầu, chuẩn bị tối nay sẽ cùng tới Thanh Nguyệt đình nghe trộm, xem xem sư phụ có thật sự là thiên vị Tiểu Trịnh không.

Bọn chúng quyết định xong rồi mới sóng vai tiến vào thao trường, giả vờ như đang đi luyện công…

Chú thích

: Khôn ngoan đùa bỡn đồng môn   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.