Ngọc Tiên Duyên

Chương 82: Thiên sơn lai khách



Kỳ Thục Sơn kiếm điển lần này có thể nói là rầm rộ nhất từ trước đến giờ, đã trở thành Trung Nguyên đệ nhất thịnh hội trong vòng ngàn năm nay. Nó đã vượt ra khỏi ảnh hưởng của việc tranh đoạt Huyền Thiên kiếm, rộng mở cho toàn thể thiên hạ đến thưởng lãm. Do Thục Sơn đã lên tiếng với bên ngoài rằng trong thời gian diễn ra kiếm điển sẽ công bố tâm pháp tu chân, sự kiện lớn này đã trực tiếp thu hút vô số nhân vật giang hồ lũ lượt kéo đến.

Còn cách kiếm điển hơn hai mươi ngày, các thành phố lớn dưới chân núi sớm đã tụ tập đông đủ các cao thủ mang đủ loại binh khí khác nhau. Trong đó, đường phố ở Thành Đô càng đặc biệt huyên náo tiếng người. Trên đường, đâu đâu cũng là các cao thủ lưng đeo danh kiếm, bất ngờ xuất hiện rất nhiều nam thanh nữ tú, đúng là cảnh tượng hiếm thấy từ thưở sơ khai của Thành Đô tới nay.

Người đông chen chúc khiến cho các đại tửu lâu, khách sạn ở Thành Đô đều chật cứng. Không chỉ vậy, các tửu lâu sang trọng sôi nổi hẳn lên, bắt đầu được dùng để chiêu đãi thực khách. Trong đó, Dật Tiên lâu nổi tiếng khắp thiên hạ cũng được bao trọn, phải có thiếp mời mới được vào. Có tư cách bước chân vào Dật Tiên lâu tuyệt đối phải là người có thân phận, bởi lẽ khách nhân trong đó nếu không phải chủ một phái danh chấn thiên hạ thì cũng là hiệp khách có tiếng tăm ở Trung Nguyên. Tòa tửu lâu năm tầng tráng lệ này dường như đã trở thành một bức tranh thu nhỏ của các anh kiệt trong thiên hạ.

Lúc này trên tầng ba của Dật Tiên lâu, trong số thực khách đã có thêm các đệ tử đời thứ hai của các môn phái. Không khí náo nhiệt hơn nhiều so với tầng bốn, tầng năm. Khi đó từ đầu tầng bỗng vang lên những tiếng “cộp cộp cộp…”, một đệ tử trông khá tháo vát đang hấp tấp chạy lên, tới chỗ ngồi của Hoa Sơn phái, cao giọng bẩm báo: “Mười hai vị cao thủ của Thiên Sơn phái đã đến bên ngoài thành, hiện đang vào thành!...”

Quá nửa số người tại trường đứng bật dậy, có người kích động hỏi: “Ở đâu…ở đâu? Bọn họ có tới Dật Tiêu lâu không?”

“Ài!...Cuối cùng thì họ đã tới!”

Phải biết rằng mọi người vẫn rất có hảo cảm với Thiên Sơn. Tuy hai năm nay Thiên Sơn rất ít khi tiến nhập Trung Nguyên, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền ra một số tin đồn nhảm bất lợi cho họ nhưng địa vị trác việt của Thiên Sơn, cũng như những cống hiến của họ cho Trung Nguyên trong hàng ngàn năm sớm đã ăn sâu bén rễ trong tim mọi người.

Chỉ có một thanh âm tức tối bất bình vọng lại từ góc lầu: “Hừ! Thiên Sơn thì có gì tài giỏi? Có đáng để các người kích động như vậy không?”

Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đó là một nam tử thần bí gầy đét, mặt dài, trên mép để một chỏm râu dê.

Một đại hán bất kể sự khuyên can của bạn cùng bàn, đập bàn đứng dậy, gầm lớn: “Ngươi thì là cái thá gì? Thiên Sơn mấy ngàn năm trấn thủ Tây Vực. Không có họ, Trung Nguyên chúng ta tám trăm năm trước đã bị lũ ma phương tây xâm nhập rồi. Nào đến lượt Ngô Hà ngươi ngồi đây nói xằng nói xiên?”

Người tên Ngô Hà kia cười lạnh nói: “Ai có thể biết rõ chuyện từ cái thời tám trăm năm trước? Không chừng tất cả đều là do một tay họ thêu dệt nên thì sao?”

Chúng nhân nghe vậy đều thấy rất chướng tai, nhưng lại úy kị thế lực sau lưng người này nên chẳng mấy người dám phản bác. Nhưng đại hán vừa rồi hình như có thù với Ngô Hà, nổi nóng lên rồi thì ngay cả tiếng địa phương vùng Tứ Xuyên cũng đem ra mắng chửi: “Thằng cha ngươi, ngươi là con rùa con đã làm biết bao chuyện trái với lương tâm, nhất định là đã từng bị Thiên Sơn trừng trị, nếu không tại sao cứ nhằm vào Thiên Sơn như vậy?”

Ánh mắt Ngô Hà sắc lẹm, âm trầm nói: “Trang Hậu!...Ngươi đã sốt ruột không muốn sống nữa, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Chỉ thấy hữu thủ của gã hất lên, hai đạo thiểm điện đen bóng bắn tới trước ngực đại hán, tốc độ nhanh tới mức người ta không thể nhìn rõ ám khí đó là vật gì.

Đại hán tên Trang Hậu cũng không phải hạng tầm thường, vươn tay tóm lấy ám khí đang bay đến. Ai ngờ nhân ảnh vụt qua bên thân, một thanh y thiếu niên đột nhiên xuất hiện, hữu thủ khua lên, lăng không kẹp dính hai tia sáng đen, chúng nhân đều biến sắc, bấy giờ mới phát hiện ra hai cây ám khí đó chỉ là một đôi đũa bình thường bằng gỗ lim, trên bề mặt hình như tỏa ra một tầng lục quang nhàn nhạt, hiển nhiên đã được tẩm kịch độc. Nhưng thân thủ cao cường của thanh y thiếu niên đó lại càng khiến người ta kinh hãi hơn, chỉ dùng một đôi đũa tương tự chọc ra kẹp lấy ám khí lăng lệ. Công phu một tay lăng không kẹp vật này khiến toàn trường đều chấn động.

Ngô Hà tái mặt, còn chưa kịp lên tiếng, thanh y thiếu niên đó đã hòa nhã nói: “Tại hạ Thục Sơn đệ tử Lã Ấu Văn, có trách nhiệm giữ trật tự ở tầng ba này, mong mọi người có thể giúp tại hạ giữ chút thể diện.”

Gã nói năng rất khách khí, nhưng mọi người trong lòng đều run sợ. Dật Tiên lâu này là nơi chuyên để tiếp đãi khách quý của Thục Sơn kiếm tông, sớm đã có thông báo rõ ràng là sẽ ngăn chặn mọi sự ẩu đả. Mà Thục Sơn chỉ tùy tiện phái một đệ tử đã có thân thủ như vậy, sao không khiến người ta nể sợ cho được?

Một lão già mặc trường bào đứng dậy, chuyển chủ đề để giảng hòa: “Thiên Sơn kiếm phái đã nhiều năm không đến Thục Sơn, không biết lần này phái người tới có những vị cao thủ thành danh nào nhỉ?”  Quả nhiên lời này vừa nói ra đã khơi gợi hứng thú của mọi người, một thiếu niên lớn tiếng nói: “Nghe nói Tuyệt Trần Kiếm Thượng Quan Linh đại biểu cho Thiên Sơn, không biết cô ấy có…có….như đồn đại không…”

Có người thấy vẻ e dè của gã, cười to nói: “Có xinh đẹp như thế không chứ gì? Ha ha ha…”

Mọi người đang cười hăng thì bỗng có tiếng kinh hô: “Này! Mọi người đừng làm ồn nữa, người của Thiên Sơn đã tới rồi…”

Mọi người nhìn ra, các thực khách gần cửa sổ sớm đã chiếm hết bệ cửa, ngó đầu nhìn xuống dưới đường, chỉ thấy phố xá vốn đông đúc náo nhiệt chợt yên tĩnh hẳn. Một nam tử anh tuấn cùng một giai nhân tuyệt thế dẫn đầu một đoàn thiếu niên vận bạch y thong thả bước đến. Người đi đường bất giác tới tấp dạt ra nhường một lối đi, đứng hai bên không ngớt chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trang phục của Thiên Sơn phái vốn là một màu trắng như tuyết, hơn chục vị hào kiệt trẻ tuổi oai hùng này đương nhiên là trông khá nổi bật trong đám đông. Nam tử anh tuấn hiên ngang đi đầu chính là bát sư thúc của Thiên Sơn, “Ẩn Quang Kiếm” Lý Lôi Vân. Đi sát theo sau ông là một nữ tử che mặt, khuôn mặt nàng khuất sau tấm sa mỏng, chiếc váy dài càng làm tôn thêm vóc dáng thướt tha của nàng. Thân hình hoàn mỹ đó khiến người ta lóa mắt choáng váng, đôi mắt trong veo như trăng sáng đoạt lấy hồn phách của chúng nhân.

Mỗi bước chân của nàng lại khiến trái tim của các chàng trai trẻ xiết chặt lại, trang phục thần bí mà thanh nhã của nàng phảng phất như không đượm chút bụi trần. Nàng vẫn chưa hiển lộ dung nhan nhưng chỉ riêng thân hình tuyệt mỹ đó đã đủ để chinh phục mục quang của tất cả mọi người. Có kẻ lẩm bẩm: “Tuyệt trần…tới rồi!”

Nhưng mọi người lại được một phen thất vọng, đoàn người Thiên Sơn không bước vào Dật Tiên lâu mà thẳng theo đường lớn chậm rãi đi về phía tây. Một người bỗng vọt ra từ trong đám đông, chặn đường đoàn người Thiên Sơn, đứng cách xa ngoài hai trượng hành lễ nói: “Bích Thanh viện đã quét dọn xong, mời hai vị sư thúc di giá tới đó…”

Lý Lôi Vân gật đầu đáp: “Vất vả cho ngươi rồi!” Đoạn quay đầu nói với chúng đệ tử đằng sau: “Chúng ta đi thôi…” Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.