Ngọc Tiên Duyên

Chương 86: Tai hội giai nhân



Tuy Diệp Thanh nói rất nhỏ nhưng mọi người đều là những nhân vật thành danh, làm gì có chuyện không nghe rõ? Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân đồng thanh hỏi: “Cốc tam ca nào vậy?”

Hoa Lân sợ họ hỏi đông hỏi tây, bèn cười ha ha nói: “Không có gì không có gì! Tới đây tới đây, chúng ta lâu rồi không gặp mặt, uống ba trăm bát rượu lớn luôn.” Rồi quay lại gọi chưởng quỹ: “Đem thịt nai thịt vịt lên đây cho ta, lần này nhất định phải thưởng thức những món này mới được!”

Tất cả lục tục ngồi xuống, Thất Kiếm và Mộ Dung Tuyết cũng vào chỗ, không lâu sau mọi người đã bàn luận đến những sự kiện nổi bật trên giang hồ.

Cổ Duyên hỏi Hoa Lân: “Tiểu tử ngươi dạo này chạy đi đâu thế? Xem ra mặt nào cũng đều có tiến bộ lớn à!”

Hoa Lân cười nói: “Cũng không đi đâu cả, chỉ tới Nguyên Lý trấn một chuyến thôi. Vừa hay ở đó lại gặp được Thất Kiếm trừ ma vệ đạo, đúng là khiến ta được đại khai nhãn giới!” Tiếp đó đem những chuyện xảy ra ở Nguyên Lý trấn tóm tắt lại một lượt, còn ra sức tán dương Thất Kiếm đã thần dũng ra sao. Thất Kiếm nghe mà rất đỗi cao hứng.

Đương nhiên, Hoa Lân không dám chỉ ra sự thật về Huyết Ma trước khi Thượng Quan Truy Vân quay về, chỉ đại khái thuật lại thảm trạng ở Nguyên Lý trấn. Dù vậy thì mọi người ngồi nghe vẫn không khỏi biến sắc, nhao nhao hỏi: “Chẳng lẽ trên đời có ma quỷ thật sao?”

Hoa Lân thầm nghĩ: “Nào chỉ có ma quỷ không thôi!” ngoài mặt vẫn cười nói: “Tất cả đều nhờ Thất Kiếm một tay dẹp loạn, bọn họ đánh đến long trời lở đất, khiến ta xem mà hoa hết cả mắt. Muốn biết tình hình cụ thể, các ngươi cứ đi hỏi họ cho rõ ràng! Hê hê…”

Bọn Cốc Nhược Hư không ngờ Hoa Lân lại chơi đòn này, đối mặt với chúng nhân không ngừng truy hỏi khiến họ cũng phải luống cuống. Không biết làm sao, họ đành phải giải thích vắn tắt, mọi người không ngớt cảm thán.

Hoa Lân thấy họ nói chuyện ngày càng sôi nổi, liền quay sang hỏi Cổ Duyên: “Sao ngươi lại uống rượu ở tầng ba? Sao không dạo lên tầng bốn chơi?”

Cổ Duyên cười đáp: “Trung Nguyên thất đại môn phái hình như đang thương lượng một biến cố trọng đại gì đó, còn ta mấy năm nay toàn ra ngoài kiếm tiền, nào có rảnh rỗi mà đi lo những chuyện lớn này?”

Hoa Lân liên tưởng đến Huyết Ma, bỗng bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vậy!”

Cổ Duyên tỏ vẻ quan tâm, cười nói với Hoa Lân: “Nghe nói đồng môn Thiên Sơn của ngươi hôm qua đã tới Thành Đô rồi đó. Ngươi không định đi gặp mặt à?”

“Hả?” Hoa Lân thốt lên một tiếng đứng bật dậy hỏi: “Họ ở đâu?

Cổ Duyên thấy hắn kích động như vậy, lại càng nhẩn nha nói: “Ừm!...Nghe nói hôm qua vừa mới đi ngang tửu lâu này, còn hiện tại dừng chân ở đâu thì…”

Hoa Lân hỏi gấp: “Thì thì cái gì? Ngươi mau nói ra đi!”

Diệp Thanh thấy dáng vẻ nôn nóng của hắn, huých nhẹ dưới bàn nói: “Huynh để cho Cổ đại ca thong thả nói chứ!”

Lúc này Hoa Lân mới từ từ ngồi xuống, Cổ Duyên còn muốn trêu hắn một lúc nữa, ai ngờ ngoài cửa lại có tiếng người hô: “Tuyệt Trần Kiếm Thượng Quan Linh, đại biểu Thiên Sơn phái quang lâm Dật Tiên lâu.”

Hoa Lân “A!” một tiếng lại bật ngay dậy, Cổ Duyên cười rộ nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay! Ha ha ha…”

Diệp Thanh dùng lực kéo Hoa Lân ngồi xuống, ánh mắt đề tỉnh hắn không được thất lễ trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đều vọng nhìn ra cửa, chỉ thấy Thượng Quan Linh dẫn theo một thiếu nữ khả ái chậm rãi bước lên cầu thang. Lọt vào mắt mọi người trước tiên là khuôn mặt che sa mỏng của Thượng Quan Linh, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh trong sáng, tấm mạng che mặt mỏng tang đó không những không che lấp được dung nhan tuyệt thế, ngược lại càng khiến người ta thèm muốn được nhìn thấy lư sơn chân diện.

Thượng Quan Linh vừa bước lên tầng, thân thể đã hơi rúng động, tâm niệm: “Người đó cuối cùng đã tới…”

Tuy nàng chưa ngẩng đầu lên nhìn quanh toàn trường, nhưng đã cảm thấy một đôi mắt nóng bỏng quen thuộc trong đám đông. Nhưng nàng không dám nhìn lên, vì giữa nàng và Hoa Lân đã hình thành nên một từ trường kỳ diệu. Cảm giác này vi diệu như vậy nên nàng sợ Hoa Lân sẽ thất thố, đương nhiên, nàng cũng sợ điều đó sẽ xảy ra với chính bản thân mình…

Trong toàn trường, chỉ có Diệp Thanh cảm nhận được sự đồng cảm giữa hai người, bỗng sực hiểu ra, thầm thở dài: “Thì ra tiểu sư thúc cũng…ài!”

Dương Phong Linh đứng sau Thượng Quan Linh dường như cũng cảm giác được điều gì đó, đang thấy kỳ quái thì phát hiện ra đại đa số các nam nhân trên tửu lâu đều nhìn về phía này. Bấy giờ nàng mới có “phản ứng”, còn cho rằng sư tôn không quen bị người khác nhìn chằm chằm, liền lách người đứng chắn trước mặt Thượng Quan Linh, chống nạnh quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?”

Bộ dạng khả ái của nàng lập tức làm vang lên một trận cười rộ, khiến nàng tức tối dậm chân bình bịch nói: “Các…các ngươi đúng là không biết xấu hổ!”

Hoa Lân trấn định lại tâm thần, hạ quyết tâm sải bước tới trước mặt Thượng Quan Linh. Còn chưa kịp mở lời thì Dương Phong Linh đã hớn hở gọi: “Ý? Hoa Lân huynh sao lại ở đây?”

Hoa Lân không trả lời, ánh mắt sáng rực chỉ nhìn vào Thượng Quan Linh đang cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc…gần đây…vẫn khỏe chứ?”

Thượng Quan Linh chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như vì sao sáng, khẽ đáp: “Ta…vẫn khỏe!”  Nào ngờ lại vừa khéo bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Hoa Lân, hai người đồng thời chấn động, mục quang không thể nào tách ra khỏi nhau. Trong khoảnh khắc, song phương đều nhìn thấy trong mắt người kia những sự quan hoài, hỏi han, nhu tình, sự mong đợi…biết bao cảm xúc phức tạp.

Hoa Lân ngàn vạn lần không tưởng được rằng, những lời hẹn ngầm chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Diệp Thanh giờ lại xuất hiện nơi Thượng Quan Linh. Hắn đột nhiên phát hiện ra, mình đã đánh giá quá thấp Thượng Quan Linh trên phương diện cảm nhận của một nữ nhân. Cũng như hắn không lý giải nổi tại sao lại có những kẻ xem nhẹ tình cảm, coi thường trinh tiết của nữ nhân. Vì vậy, hắn càng không thể biết được rằng hằng đêm Thượng Quan Linh đều mơ thấy cái đêm phong hoa tuyết nguyệt đó, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng, những gì đã trao luôn in dấu sâu đậm tận đáy lòng nàng.

Thời khắc này, hai người đều nhìn thấy bóng mình trong mắt đối phương. Thượng Quan Linh đột nhiên quyết định, nàng phải vứt bỏ mọi danh tiết và thân phận, chờ đợi Hoa Lân tiếp nhận. Bởi lẽ, đây là số mệnh của một nữ nhân.

Cử chỉ của họ quả thực có hơi khác lạ, Diệp Thanh vừa thấy bất thường đã lập tức gọi lớn: “Thượng Quan sư thúc, rốt cuộc người đã tới rồi!”

Bóng trắng nhoáng lên, Diệp Thanh đã xông vào giữa hai người, kéo áo Thượng Quan Linh nũng nịu: “Con…con và công tử ngày ngày đều mong mỏi mọi người sẽ tới sớm! Lần này cuối cùng đã gặp được tiểu sư thúc rồi…”

Thượng Quan Linh không khỏi đỏ bừng mặt, nàng và Diệp Thanh rất ít khi tiếp xúc, giờ đây Diệp Thanh lại đột ngột làm vẻ nhõng nhẽo với nàng, mục đích đương nhiên rất rõ ràng. May là nàng đang đeo mạng che mặt nên người khác không nhìn ra. Nàng chớp chớp mắt, nhu hòa nói với Diệp Thanh: “Ừ! Ta cũng rất muốn gặp hai người…”

Hai vị kỳ nữ bất giác đối nhãn nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ dị thường khó mà cảm nhận được.

Hoa Lân nhất thời không biết nên làm thế nào, ngây ngô nói: “Cái này…tiểu, tiểu sư thúc đã dùng bữa chưa? Mời nhập tiệc…” Hoa Lân nhìn ra phía sau, lại thấy nào còn chỗ trống? Thầm nghĩ e là Thượng Quan Linh không chịu ngồi cùng với những người khác đâu, trong lúc hắn đang phiền não thì nghe thấy một tiếng nói lớn: “Thục Sơn đã sắp xếp tầng bốn làm đại sảnh nghị sự, tôi xin đại biểu cho Thục Sơn, kính mời tiền bối di giá lên thương lượng chuyện trọng yếu!”

Hoa Lân nhìn lại, thì ra là hài tử Lã Ấu Văn rất có óc xét đoán, liền cười nói: “Cảm ơn nhé, tiểu Lã!”

Nào hay Lã Ấu Văn căn bản không chịu thiệt nói: “Cảm ơn tôi làm gì?...Đêm nay không gặp không về!”

Hoa Lân cười nói: “Nhất định nhất định!” Dứt lời đang chuẩn bị cùng tiểu sư thúc lên tầng bốn “thương lượng chuyện trọng yếu”, ai ngờ lại bị Lã Ấu Văn cản lại: “Hoa chưởng môn xin dừng bước! Tầng bốn là nơi nghị sự của thất đại môn phái, mỗi người chỉ có thể dẫn theo một người tham gia mà thôi! Ngài hình như…” Tuy Lã Ấu Văn không nói nốt nửa câu còn lại, nhưng dụng ý đã tương đối rõ.

Hoa Lân đã đặt một chân lên cầu thang, quay đầu lại căm tức nói với Lã Ấu Văn: “Ngươi giỏi lắm!....Có một ngày ta sẽ bắt ngươi phải đích thân mời ta lên...Hừ!”

Thượng Quan Linh đột nhiên đình thân, ngoảnh lại nhìn Hoa Lân, lộ vẻ hơi do dự không muốn lên. Hoa Lân thấy vậy, vội khom người nói: “Mời sư thúc lên! Nghe nói các vị còn phải thương lượng đại sự diệt ma gì đó, đệ tử không làm phiền người nữa!”

Thượng Quan Linh chăm chú nhìn hắn sâu lắng rồi mới xoay mình, dắt Phong Linh muội muội bước lên cầu thang tới đại sảnh nghị sự…  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.