Ngọc Tiên Duyên

Chương 87: Cơ duyên xảo hợp



Thượng Quan Linh và Dương Phong Linh từ tốn cất bước lên tầng bốn của Dật Tiên lâu, đi xuyên qua hai hàng nam tử trẻ tuổi gồm tám người mang trường kiếm đứng trầm lặng, nhìn y phục của họ thì hiển nhiên là những thanh niên cao thủ của Thục Sơn phái. Thượng Quan Linh hơi gật đầu với họ, dẫn Dương Phong Linh hướng về phía cánh cửa lớn chạm trổ hoa văn ở cuối hành lang, có hai vị thiếu niên nhanh nhẹn đẩy cửa, cung kính đợi hai nàng tiến nhập đại sảnh hội nghị.

Chỉ thấy những trà kỉ ở hai cánh đại sảnh sớm đã có mặt mười một vị cao thủ, thấy Thượng Quan Linh đến liền lần lượt đứng dậy chào: “Hạnh hội hạnh hội!”

Thượng Quan Linh đã nhiều năm không nhập bước giang hồ nên chỉ biết năm người trong số họ. Nhưng dù vậy vẫn khiến nàng phải thất kinh. Bởi lẽ những người ngồi đây đều là các cao thủ danh chấn thiên hạ, có đại đệ tử Cốc Phi Hồng của Thục Sơn kiếm tông, nghe nói sau kỳ kiếm điển này ông sẽ chấp chưởng Thục Sơn. Trận chiến năm năm trước như hãy còn hiển hiện trước mắt, năm đó Cốc Phi Hồng liên tiếp đánh bại mười bảy cao thủ, giành được Huyền Thiên bảo kiếm, tu vi cao thâm đó có thể xưng là thiên hạ vô song. Trừ ông ra, trưởng lão Khưu Thâm Viễn của Toàn Chân giáo cũng thượng tọa, còn có chưởng môn Trương Điền Bảo của Võ Đang phái, chưởng môn Côn Luân Hạ Toàn Phúc, chưởng môn Hoa Sơn Vân Trấn Hải. Khỏi cần phải nói, trong sáu người còn lại khẳng định phải có chưởng môn hoặc trưởng lão của Nga Mi phái và Thánh Thủy cung, thực lực của những người này đủ để lật đổ cả võ lâm thiên hạ.

Thượng Quan Linh trịnh trọng đáp lễ từng người, đi về phía chỗ ngồi dưới cùng. Cốc Phi Hồng vẫy tay gọi: “Mời tiên tử ngồi trên!”

Thượng Quan Linh lắc đầu, lấy áo nhẹ phủi bụi trên ghế gỗ, dịu dàng ngồi xuống nói: “Không cần đâu! Tôi đến muộn một bước, ngồi đây là phải rồi!”

Chúng nhân thấy nàng đã an tọa, Dương Phong Linh khả ái cũng ngoan ngoãn đứng cạnh nên không ai nài kéo nữa.

Côn Luân chưởng môn Hạ Toàn Phúc lại bắt đầu tiếp tục vấn đề chưa bàn xong lúc nãy: “…Mọi người đều cho rằng Huyết Ma có thể mê hoặc nhân tâm, vậy có cách gì để ngăn cản hắn không?”

Vị lớn tuổi nhất là Toàn Chân trưởng lão Khưu Thâm Viễn trầm tư nói: “Theo tôi thấy, tạm thời vẫn chưa có biện pháp nào hay!...Hiện tại chúng ta chỉ có thể ước thúc đệ tử dưới quyền mình cho tốt, dạy dỗ chúng làm người phải chính trực, trung thực, có lẽ sẽ khả dĩ tạm chống cự được sự cám dỗ chí mệnh của Huyết Ma!”

Tám người còn lại đều trầm mặc, Hoa Sơn chưởng môn Vân Trấn Hải nói: “Nếu có người biết tướng mạo của Huyết Ma thì tốt rồi, như vậy chúng ta sẽ có thể công bố diện mạo của hắn cho mọi người, để người đời cẩn thận hơn.”

Cốc Phi Hồng dương giọng nói: “Biết đâu có người đã nhìn thấy Huyết Ma!...Mấy ngày trước, nhị sư thúc của tôi đã trở về một lần, nghe ý của ông thì hình như một vị tứ đệ của ông đã từng gặp Huyết Ma. Nhưng ông vừa về thì đột nhiên có người dùng Huyền Quang kính gọi đi, chắc hẳn là có liên quan tới Huyết Ma. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả thôi, mọi người trước tiên hãy về dặn dò các đệ tử, bảo họ trong những ngày này phải đặc biệt lưu ý đến Mộng Cảnh đại pháp của Huyết Ma, nhất thiết không được rơi vào ma đạo.”

Tất cả đều gật đầu, chỉ có Dương Phong Linh nghe mà như lạc trong mây mù, hết ngó người này lại dòm người kia, không hiểu nổi Huyết Ma mà họ nói thật sự lợi hại đến vậy sao?

Lại nói Hoa Lân và Diệp Thanh đã dùng xong bữa trưa ở tầng ba, nhưng Hoa Lân cứ khăng khăng không chịu về sương phòng ở hậu viện. Diệp Thanh đoán ra hắn định chờ Thượng Quan Linh xuống mới chịu thôi. Thế nên nàng buồn bực ngồi một bên nhìn Hoa Lân tán gẫu cùng bọn Cổ Duyên, Tây Môn Vô Ngân…Cảnh Vệ nãy giờ ngồi trơ mặt cạnh đó cũng thập phần xuất chúng, chỉ trong chốc lát đã gia nhập vào nhóm người Hoa Lân, tỏ ra rất hợp với Cổ Duyên, không ngừng nói về chuyện làm ăn khiến Cổ Duyên cao hứng đến mức không khép mồm lại được, cảm thán vì đã tìm được một tri kỷ.

Chuyện phiếm được khoảng một giờ vẫn chưa thấy Thượng Quan Linh xuống lầu. Mà Dật Tiên lâu không hổ là giang hồ trọng địa, ngoài thất đại môn phái, tứ đại gia tộc cộng với tám môn phái danh chấn thiên hạ khác, suốt một khoảng thời gian dài vẫn không có thêm người nào tiến vào.

Khó khăn lắm mới lại có tiếng thông báo vang lên từ dưới lầu: “Phó bang chủ Thanh Phong các cùng thiếu chủ Đông Phương Soái quang lâm Dật Tiên lâu!”

Hoa Lân đang cười đùa với Cổ Duyên, bất ngờ nghe thấy lại có người quen đến, lẩm bẩm nói: “Hay thật! Những bằng hữu ta quen đều đến hết rồi sao?...Thiên hạ thật quá nhỏ bé!”

Cổ Duyên chỉnh sắc nói: “Đó là vì Thục Sơn kiếm điển!...Hơn nữa, nhân duyên của Lân thiếu ngươi cũng không tầm thường, bằng hữu quen biết không phải nhất môn chi chủ thì cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, người khác ao ước cũng chẳng được!”

Hoa Lân nhìn ra đầu cầu thang, tưởng rằng tiểu tử Đông Phương Soái sẽ kéo theo một đám hắc y nhân hùng dũng lên tầng ba, nào ngờ không phải như vậy. Khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Dương Hinh Nhi và Đông Phương Soái, trong lòng Hoa Lân dấy lên một cảm giác khó chịu. Hắn thầm nhủ tiểu tử Đông Phương Soái này tuy đáng ghét nhưng để tìm thân tỷ tỷ của mình cũng chịu trèo đèo lội suối, có khi đã đi không dưới vài vạn dặm đường. Lại thấy dáng vẻ tiều tụy của Dương Hinh Nhi, Hoa Lân càng thêm đau lòng. Không phải hắn có ý gì đó với nàng mà chỉ là cảm động vì nàng đã không ngừng kiên trì tìm kiếm để báo đáp ân tình. Huống chi nàng thân là phó bang chủ của Thanh Phong các, hoàn toàn có thể thay thế vị trí bang chủ, nhưng nàng vẫn hy vọng tìm thấy ân nhân của mình, không hề có chút dã tâm. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa nữ nhân và nam nhân chăng?

Hoa Lân nghĩ đến đây bỗng động lòng, đứng dậy nói: “Hinh nhi!...Mau tới đây ngồi, ta nói cho cô biết một tin vui!”

Dương Hinh Nhi mừng rỡ nhìn về phía Hoa Lân hỏi: “Ý? Ngươi cũng ở đây sao?...Có phải ngươi biết tin về bang chủ của ta không?”

Hoa Lân ngượng toát mồ hôi! Hinh Nhi lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tìm người, lần này bất giác lộ ra sự mong đợi thực khiến người ta phải cảm động. Hoa Lân đành cười khổ nói: “Không không không…Tôi không biết tin về bang chủ của cô, nhưng muội muội của cô thì tôi biết!”

Sắc mặt Dương Hinh Nhi ảm đạm, yếu ớt nói: “Cảm ơn ngươi!...Ta nghĩ thời gian này ta không thể tới Thiên Sơn tìm nó rồi! Ài…”

Hoa Lân lại cười nói: “Ha ha ha…Có câu ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng’! Cần đến thì tự nhiên sẽ đến thôi.” Dương Hinh Nhi nhướn đôi mày xinh, nhưng rồi lại trở nên thiểu não. Hoa Lân không nhẫn tâm chọc ghẹo nàng nữa, chỉ tay lên tầng trên nói: “Ài!...Muội muội của cô hiện đang ở trên tầng bốn!”

Dương Hinh Nhi kêu “hả?” một tiếng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Thật sao?”

Hoa Lân vội gật đầu, nào hay Dương Hinh Nhi đột nhiên lại trầm sắc mặt, nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, làm như hắn là kẻ nói dối trắng trợn. Lúc này Hoa Lân mới biết thì ra hình ảnh của mình trong mắt nàng ta lại không đáng tín nhiệm đến vậy, bèn cười khổ nói: “Ta đã gạt Hinh Nhi muội muội của ta bao giờ chưa? Không tin cô có thể hỏi những người khác!” Dứt lời liếc nhìn Đông Phương Soái bên cạnh nàng, đoán rằng gã sẽ lại nhảy dựng lên như sấm.

Nào ngờ gã nghe thấy Hoa Lân chòng ghẹo Hinh Nhi mà vẫn không nổi giận, chỉ hờ hững nhìn hắn. Hoa Lân thầm nghĩ: “Tiểu tử này trưởng thành hơn nhiều rồi!” Hắn quan sát kỹ thì phát hiện thấy trên trán Đông Phương Soái có thêm một vết sẹo, cười thầm: “Thì ra đã có người thay ta giáo huấn hắn, chẳng trách hắn ngoan ngoãn hơn nhiều!”

Trong lúc Hoa Lân đang ngẩn người, Dương Hinh Nhi thấy dáng vẻ trầm mặc của hắn thập phần khả nghi, chống nạnh tức giận nói: “Có phải ngươi thấy việc lừa người vui lắm không?”

Hoa Lân nghe vậy, miệng há hốc suýt nữa đã bị chết nghẹn, may là Cổ Duyên đã giải vây giúp hắn: “Vừa rồi đích thực có một tiểu muội muội rất khả ái đã lên tầng bốn, ta thấy phải nói là Lân thiếu không lừa người mới đúng.”

Dương Hinh Nhi nghiêng đầu nhìn Hoa Lân, ngờ vực hỏi: “Thật à?”

Hoa Lân thấy động tác của nàng rất giống với Dương Phong Linh, liền cười ha ha nói: “Quả nhiên là hai tỷ muội, ngay cả động tác cũng giống hệt!”

Cuối cùng thì Đông Phương Soái cũng mở miệng, gã lạnh nhạt nói với Hoa Lân: “Hy vọng là ngươi không lừa tỷ ấy, nếu không…”

Hoa Lân trêu gã: “Nếu không thì sao?...Có phải cũng muốn đánh u đầu ta không?”

Đông Phương Soái mắt lóe hàn quang, nhưng không hiểu sao vẫn kiềm chế được sự kích động, lạnh lùng nói: “Ngươi đem ta ra làm trò cười cũng chẳng sao, nhưng ngươi tuyệt đối không được đùa giỡn với Hinh Nhi tỷ!”

Hoa Lân trong lòng rung động, cảm thấy hình như đã nghe thấy câu nói này ở đâu đó. Hắn quay đầu nhìn Diệp Thanh bên cạnh, vùa khéo bắt gặp ánh mắt ôn nhu của nàng, chợt bừng tỉnh! Nguyên lai, câu nói này chính là lời răn mình của chính hắn.

Trong khoảnh khắc Hoa Lân bỗng nảy sinh chút hảo cảm với Đông Phương Soái, nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi! Ta không đùa giỡn linh tinh đâu, đợi lát nữa các ngươi tự nhiên sẽ tin lời ta!”  Đông Phương Soái: “Mong là vậy!”

Hoa Lân gật đầu, đột nhiên hắn rất muốn giúp Dương Hinh Nhi tìm cố nhân. Hắn thành khẩn nói: “Hinh Nhi cô nương! Ta cảm thấy muốn tìm một người trong biển người mênh mông thật khó vô cùng, hay là cô vẽ một bức chân dung, ta giúp cô dán thông báo tìm người ở khắp nơi, sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc cô cứ mù quáng tìm kiếm như vậy.”

Dương Hinh Nhi và Đông Phương Soái đều động tâm, dựa vào thế lực của quan phủ Hoa Lân đích xác có thể làm được, hai người do dự hồi lâu, cuối cùng Dương Hinh Nhi vẫn cự tuyệt: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng quả thực là không tiện làm phiền!”

Hoa Lân cũng biết rằng người trong giang hồ vốn không thích thế lực quan phủ, huống hồ nếu dán thông báo tìm người trên toàn quốc sẽ làm mất thể diện của Thanh Phong các. Hoa Lân đành cười nói: “Thôi được, vậy thì không dán! Nhưng cô cũng nên phát động giang hồ đồng đạo cùng tìm mới đúng, chi bằng cô vẽ một bức chân dung đưa ta xem, biết đâu sau này ta có thể giúp được chút ít!”

Lời vừa nói ra, tất cả các nhân vật võ lâm trên tầng ba đều lớn tiếng tán đồng: “Đúng vậy! Thanh Phong các cũng là một phần tử trong giang hồ, hơn nữa sự thất tung của Đông Phương Linh Yên có thể có liên quan đến Huyết Ma, chúng tôi cũng nên cùng tìm kiếm.”

Cốc Nhược Hư cũng gật đầu nói: “Thất Kiếm minh trước giờ vẫn luôn giúp các vị tìm Đông Phương Linh Yên, chỉ vì các vị không lên tiếng nên chúng tôi cũng chỉ còn cách bí mật tiến hành thôi!” Nói rồi lại đứng lên kêu gọi mọi người: “Nhân cơ hội này, tôi đề nghị tất cả hãy cùng giúp đỡ họ, có được không?”

“Được!”

Dương Hinh Nhi và Đông Phương Soái trong lòng cảm kích, vội vòng tay nói: “Cảm ơn mọi người!...Có điều lao sư động chúng như vậy, thật là…”

Hoa Lân cả cười nói: “Thôi!...Đừng nói nữa, mau vẽ một bức chân dung đi, tôi nhất định sẽ tìm giúp cô!”

Dương Hinh Nhi do dự một lúc rồi nói: “Ta tưởng mọi người đều biết diện mạo của bang chủ chúng ta mới phải chứ?”

Hoa Lân không hiểu nói: “Trời ạ! Ta còn chưa gặp qua, làm sao biết được cô ấy hình dáng ra sao?”

Cổ Duyên cười nói: “Thanh Phong một trong tứ đại mỹ nữ mà ngươi cũng chưa từng thấy sao? Đúng là kiến thức hạn hẹp! Ha ha ha…”

Hoa Lân rầu rầu nói: “Hả? Không phải chứ?...Quá đáng, không công bằng! Mau vẽ ra đi, ta phải xem xem có đẹp bằng Thanh Thanh nhà ta không!”

Diệp Thanh đỏ mặt, gắt gỏng: “Huynh…huynh nói cái gì đấy?...Hừ! Không thèm để ý đến huynh nữa!”

Mọi người đều ha ha cười rộ…

Trước sự dằng dai của Hoa Lân, cuối cùng Dương Hinh Nhi cũng phải lấy ra một bức chân dung từ trong tay nải. Hoa Lân giật ngay lấy, cẩn thận trải lên mặt bàn, miệng còn lẩm nhẩm: “Ta phải xem xem có đẹp bằng Thanh Thanh nhà ta không! Hê hê…” khiến Diệp Thanh tức tội dậm chân liên hồi, đang tính mắng hắn vài câu, ai ngờ Hoa Lân đột nhiên thất thanh kêu lên: “Hả? Là cô ấy…”

Mọi người đều sững sờ kinh ngạc…  Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.