Ngọc Tiên Duyên

Chương 96: Ta thi hoàn hồn



Lần này chìm vào Tịch Cốc cảnh giới, Hoa Lân bình thản ngủ say phi thường, trong hư minh, hắn phảng phất “nhìn” thấy một trường chiến tranh làm chấn động tâm linh.

Trên một thảo nguyên vô biên vô tận, một thành thị trơ trọi vươn lên sừng sững. Không gian phía trên thành lơ lửng một tòa thiên không chi thành ẩn hiện mây mù. Bấy giờ, mười một cao thủ ngự kiếm xếp thành hàng trên không, tư thế oai hùng tán phát chính khí cương trực như đất trời. Sau lưng họ là vô số cung tiễn thủ đứng kín mít trên tường thành vững chắc, mũi tên chỉnh tề trên vai duy trì một độ cao tương đồng, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.

Hoa Lân đang lấy làm kỳ quái không hiểu họ đối chọi với đại địch ra sao, chỉ thấy một vùng hắc ảnh kín mít từ xa ùn ùn kéo đến, phủ lên bầu trời vốn quang đãng một tầng mây đen dày đặc. Khi đám mây đen tới trước mặt, Hoa Lân mới phát hiện ra tất cả bọn chúng là một lũ yêu quái mặt mũi xấu xí, đứng ngay chính giữa chiến trường của song phương. Hoa Lân lại nhận thấy hắn như một chiếc bóng trong suốt, yêu ma kỳ hình quái trạng lũ lượt xuyên qua thân thể hắn, hung ác nhào tới thành thị ở gần đó.

Vô số cung tiễn thủ trong thành đồng loạt kéo cung lắp tên, ngay ngắn chĩa lên trời, không biết là do ai hạ lệnh, mũi tên lập lòe sắc đen ào ào bay lên trời cao, tới tấp xạ vào lũ yêu ma, phạm vi công kích rộng khiến Hoa Lân đứng một bên quan chiến cũng bị tóm gọn vào trong.

Hoa Lân ngơ ngẩn nhìn từng mũi tên xuyên qua thân thể hư ảo của mình, bắn vào lồng ngực lũ yêu ma ở sau lưng hắn, máu tươi màu xanh lục bắn tung tóe văng đầy cả một vùng thảo nguyên. Hoa Lân lặng lẽ quan sát trận chiến kinh thiên động địa, yêu ma cuồn cuộn ập tới không ngừng nghỉ, vừa hoành tráng vừa chân thực.

Đột nhiên, Hoa Lân cảm thấy ngực mình nhói đau, phảng phất như thực sự bị một mũi tên bắn trúng, tức thì đầu óc giật thót, hữu thủ cấp tốc vươn ra ngăn cản. “Bùng” một tiếng, dường như đã đánh trúng thứ gì đó?

Trong sát na, Hoa Lân cuối cùng đã tỉnh lại từ cơn ác mộng, sau đó liền nghe thấy một tiếng ré kinh khủng: “Á! Xác dậy!”

Hoa Lân bật người dậy từ trên giường đặt xác, cúi đầu nhìn xuống, trên ngực còn cắm một lưỡi phi đao mỏng tang. Một tên lùn đang bạt mạng tự cào mặt mình, điên cuồng gào thét: “Bích nhi…mau tới cứu ta! A a…mau cứu ta!”

Ý thức Hoa Lân vẫn còn hơi trì trệ, thầm nghĩ chuyện này là thế nào đây?

Quay đầu lại thì thấy một mỹ nữ mắt xanh đang dựa vào tường, hai tay bụm chặt miệng, hoa dung thất sắc nhìn như đóng đinh vào mặt hắn, không chút động đậy. Vẻ kinh hãi trên mặt còn khủng bố hơn nhìn thấy quỷ, sao còn dám đáp lại tiếng kêu cứu của tên lùn được?

Chỉ thấy động tác của tên lùn đó ngày càng điên cuồng, hai tay cào loạn, đập rầm rầm những thứ trong liễm phòng, trong hốc mắt không ngừng chảy ra nước vàng sền sệt, một mùi chua rất khó ngửi lởn vởn trong không khí. Tên lùn đó không chịu nổi cơn đau đớn, ra sức dộng cái đầu to đùng “binh binh binh…” vào vách tường, cuối cùng máu phọt ra, ngã bịch xuống đất, hai chân co giật một trận, rất lâu sau mới không còn phản ứng.

Hoa Lân há hốc mồm, sững sờ nhìn tên lùn trên mặt đất chỉ trong giây phút đã rữa nát từ đầu tới chân, ứa ra vài bọng máu “xèo xèo”, ngay cả y phục cũng tan biến sạch sẽ.

Hoa Lân hồi lâu vẫn không hiểu chuyện này là thế nào, mãi mới quay lại nhìn nữ tử mắt xanh.

Nữ tử diễm lệ đó run người dán sát vào tường, đôi mắt yêu mị kinh hoàng nhìn Hoa Lân, một cử động nhỏ cũng không dám. Kỳ thực ả cũng đã từng nhìn thấy thây ma sống lại, nhưng đó là kết quả có được sau khi giáo chủ thi pháp, còn thể loại “xác dậy” như Hoa Lân thì đúng là lần đầu tiên gặp phải, không khiến nàng sợ phát khiếp mới lạ!

Hoa Lân cũng không rõ sao mình lại tới đây, sau khi nhìn thấy thi thể của Chử Tác ở dưới đất, hắn mới động tâm, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nữ tử đó sợ hãi đáp: “Như, Như Bích Y…”

Hoa Lân cảm thấy cái tên này hình như không phải là người Trung Nguyên, lại hỏi tiếp: “Ngươi từ đâu đến?”

Như Bích Y ngoan ngoãn trả lời: “Ba Tư…”

Hoa Lân: “Ngươi tới đây làm gì?”

Như Bích Y: “Giáo chủ muốn tôi cùng Cách Nạp đi hủy thi diệt…” Nói đến đây, Như Bích Y mới phát hiện ra “thi thể” trước mắt có điểm không giống lắm. Từ lâu rồi nàng đã nghe nói “người chết” là phương thức tốt nhất để giữ bí mật, lần này xem ra lời truyền ngôn đó sai mất rồi!

Hoa Lân nheo mày, trong lòng dao động, lẩm bẩm nhắc lại: “Giáo chủ?” Đột nhiên quát ầm: “Giáo chủ của các ngươi là ai?”

Như Bích Y đã khôi phục như bình thường, lam quang yêu dị vụt qua trong mắt, Hoa Lân chỉ thấy một đám đông thân hình kiều mỹ nháo nhào xông tới, không ngờ lại là ảo thuật. Hoa Lân đã từng nếm qua khổ đầu nên lập tức có đối sách, nhanh chóng nhắm mắt lại, thi triển Sưu Thần thuật phản ánh rõ nét cảnh vật xung quanh vào trong óc. Chỉ thấy Như Bích Y chầm chậm dịch về phía cửa sắt không một tiếng động, tay từ từ rút ra hai cây ngân châm xanh lè.

Hoa Lân nhếch mép cười khỉnh, thân chói sáng hồng quang, một thanh bảo kiếm đột ngột lơ lửng trước mặt, hữu thủ vẫy ra, Hà Chiếu kiếm bắn lên cửa sắt, khiến Như Bích Y toan tháo chạy khỏi liễm phòng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Giờ đây ả mới biết rằng “thi thể” này còn biết ngự kiếm thuật.

Hoa Lân cười lạnh nói: “Nếu ngươi tự tin có thể chạy thoát khỏi bảo kiếm của ta thì cứ thử xem!” Nói xong, Hà Chiếu kiếm trên cửa sắt tự bắn ra, mũi kiếm quay ngược lại lạnh lẽo chỉ vào yết hầu của Như Bích Y, không nhúc nhích tí nào giữa không trung như có người đang cầm chuôi kiếm chĩa vào ả.

Như Bích Y vội vàng thu lại hai mũi độc châm, ả vừa bắt đầu đã bị một thân tu vi “kỳ dị” của Hoa Lân làm cho khiếp sợ. Ả không ngờ rằng, tu vi của Hoa Lân chính là tâm pháp tu chân chính tông, chỉ vì số người Trung Nguyên biết được quá ít nên người đời đều không hiểu rõ.  Hoa Lân uể oải nhảy xuống giường, thong thả bước tới, đưa tay nắm lấy Hà Chiếu kiếm trôi nổi trên không, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, chăm chú nhìn Như Bích Y một cách hiếu kỳ.

Ai dè Như Bích Y hiểu nhầm ý của hắn, kêu một tiếng nũng nịu, ưỡn ngực cười quyến rũ: “Ai da…quan nhân có muốn nô gia không?”

Toàn thân Hoa Lân nổi lên một lớp da gà, đang định mắng ngừng lại thì bỗng một tiếng quát truyền đến từ hành lang ngoài cửa: “Thật không biết xấu hổ…”

Hoa Lân nghe thấy thanh âm quen thuộc này liền ngây người, quay đầu nhìn ra, nào ngờ bộ ngực của Như Bích Y đã áp sát vào cánh tay hắn.

Diệp Thanh không biết đã phi vào từ khi nào, một cước đạp vào eo Như Bích Y, giọng lạnh băng: “Ngươi muốn chết chắc?”

Như Bích Y dễ dàng tránh khỏi, thân pháp phải vào loại nhất lưu.

Bất ngờ nhất là Thượng Quan Linh cũng tới, phía sau còn có vài đồng môn Thiên Sơn, Trương Thiên Hoa cười ha ha nói: “Ta cứ bảo sao đại ca không chịu về nhà, thì ra là đang hưởng ôn nhu à? Ha ha ha…”

Hoa Lân tặng ngay cho gã một đá. Đương nhiên, gần đây Trương Thiên Hoa võ công đại tiến nên ung dung né được cước của Hoa Lân.

Thượng Quan Linh vừa mới đặt chân vào liễm phòng, chỉ trừng mắt nghiêm khắc nhìn Hoa Lân rồi quay đầu đi ra, xa xa vọng lại: “Chuyện nhà các người ta không quản!”

Hạng Tiêu Vân lắc đầu quầy quậy như khinh thường con người Hoa Lân, kéo Trần Kiêu cùng đi ra…

Bọn Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ đều cười sằng sặc, không ai thèm đoán xem tại sao Hoa Lân lại ở trong liễm phòng, chỉ nhao nhao giễu cợt Hoa Lân đã cư xử quá đáng, còn có tâm tình chạy tới liễm phòng để ve vãn.

Tên bổ khoái dẫn Diệp Thanh tới nhận xác hai chân run lẩy bẩy, vì gã đột nhiên phát hiện ra Hoa Lân chính là một trong những “thi thể” mà mình đã khiêng về…  Trước Sau  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.