Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 17: Thăm dò



Chương 17: Thăm dò

Dịch& biên: Vivian Nhinhi


Dù chết cũng không buông tay, cùng lắm là ngọc thạch câu phần.

Tiêu Lãng là tên điên, tình cảm của hắn vô cùng nóng bỏng, như liệt hỏa mãnh liệt, thiêu cánh hồ điệp, đốt đuôi chim én, hận không thể đốt tất cả mọi thứ thành tro tàn.

Ta không dám tin vuốt lạc ấn trên đùi, một lúc lâu sau đột nhiên hung hăng dùng sức lấy móng tay cào rách cả da thịt, từng giọt máu ứa ra, dính đầy vào nét chữ viết trên đó... Lòng ta như hòn đá đã bị hỏa thiêu, lại bị ngâm vào trong nước đá, lạnh dần, lạnh dần rồi vỡ vụn.

Sư phụ nói: "Con tốt với người khác, người khác cũng tốt với con."

Sư phụ nói: "Làm người phải trung thực phúc hậu, không nói dối.:

Sư phụ nói: "Bạo lực không tốt, phải dùng lý phục người."

Sư phụ đã nói với ta rất nhiều điều dạy bảo, đã dạy ta rất nhiều quy củ, những quy củ này rất hữu dụng ở Thiên Giới, tất cả mọi người đều yêu thích ta, cuộc sống trôi qua rất tiêu diêu tự tại, thế nhưng khi hạ phàm lại vô dụng. Chẳng những khắp nơi gặp khó khăn trắc trở, mà còn bị người sỉ nhục, khắc chữ lên người.

Có phải ta đã làm sai chỗ nào rồi không?

Ta không muốn lấy tâm bình khí hòa mà giảng đạo lý nữa.

Ta chỉ muốn học Na Tra Tam thái tử, lột da rút gân Tiêu Lãng làm đai lưng...

"Sư phụ chủ nhân! Sư huynh tỉnh! Sư huynh, ngươi có đau không? Nào, ta ngủ cùng ngươi là hết đau nhé……..." Giọng nói quả quyết của Nguyệt Đồng vang lên, bảy phần thánh thót, ba phần ngọt ngào, âm cuối còn rất mềm mại, kéo đặc biệt dài, giống như đang dùng móng vuốt cào cào trái tim ngươi, làm ngươi ngứa ngáy không thể thể không để ý đến nó.

Ta vội vàng băng bó miệng vết thương trên đùi thật kĩ, xông ra ngoài, yên lặng kéo con mèo đần đang giẫm lung tung lên người Bạch Quản vẫn phát sốt - ý đồ biến nó thành ấm lô xuống, ném vào trong giỏ xách.

Nguyệt Đồng lầm bầm trở mình, lộ ra bụng lông xù màu trắng, uốn éo thành tư thế kì quái, vẫn không nhúc nhích như đã chết, hai mắt khép hờ, không rõ là đang ngủ hay đang tỉnh.

Bạch Quản mặt mũi khó coi, chán nản, thất vọng cúi đầu không dám nhìn ta: "Sư phụ tỷ tỷ, xin lỗi, tối hôm qua...":

Ta xoa xoa đầu tóc dài của nó, cố gắng nặn ra một cái cười mỉm: "Hôm qua không có việc gì, hắn chỉ đến nói với ta mấy câu, cũng không làm gì cả đâu."

Câu này đến ngay cả mình còn chẳng dám tin nữa là.

May mắn Bạch Quản không truy vấn nhiều, nó ngây ngốc nhìn lên trần nhà mà hỏi: "Về sau phải làm sao bây giờ?"

Ta cũng không có manh mối.

Còn có người có thể thương lượng cùng, luôn tốt.

Lúc Tiêu Lãng xuất hiện, Bạch Quản ở bên cạnh ta,vết thương trên vai Nguyệt Đồng không tính là nặng lắm nhưng là một tay không dùng được rồi, Chu Thiều thì bị gãy xương sườn, vẫn còn đang dưỡng thương. Lòng nghi ngờ đối với ba đồ đệ của ta đã hạ xuống đến cực điểm, xác nhận bọn hắn không có vi phạm pháp lệnh, xem như đó là một tia an ủi trong bóng tối. Ta cân nhắc thấy Bạch Quản cũng tính là thông minh, liền giấu nhẹm chuyện hình xăm trên đùi, lấy chuyện cá cược cùng Tiêu Lãng ra kể cho hắn, hi vọng có nhiều người góp sức, hỗ trợ nghĩ ra biện pháp.

Bạch Quản nói: "Sư phụ tỷ tỷ, người cảm thấy tình huống xấu nhất bây giờ là gì?"

Ta nói: "Ác ma vẫn đến trong đêm thực sự là Tiêu lãng, người mà Thiên Lôi bổ xuống lại không phải Tiêu Lãng, cho nên Tiêu Lãng có đồng lõa."

"Sai rồi!" Bạch Quản trầm tư hồi lâu rồi mới mở miệng: "Tình huống xấu nhất là cả thôn trấn đều đã bị Tiêu Lãng khống chế hết, chỗ nào cũng có yêu quái, liên lụy đến rất nhiều phàm nhân và đều là đồng lõa. Kỳ thật ta vẫn cảm thấy rất kì quái, người nói nghịch thiên cải mệnh là trọng tội, vì sao đã nhiều ngày như vậy, Thiên Giới còn chưa phái người xuống bắt?"

"Cái này..." Ta cũng cảm thấy rất kì lạ, theo lý mà nói, ta đã phạm vào chuyện lớn như vậy, Thiên Giới đáng lẽ phải phái người tới bắt ta về tra hỏi rồi chứ, vậy mà đến tận giờ vẫn chưa có động tĩnh gì... "Chẳng lẽ bọn họ có việc chậm trễ, phải mấy ngày nữa mới đến?"

Nếu như bọn hắn đến rồi, ngược lại chính là chuyện tốt, ta thà rằng bị hỏa thiêu cũng không muốn đối mặt Tiêu Lãng.

Bạch Quản lại hỏi: "Sư phụ tỷ tỷ, Nam Thiên Tinh Quân bình thường vẫn là đồ ngốc sao? Sổ hạ phàm kia người viết xong hắn quẳng chỗ nào rồi?"

"Không" Ta tiếp tục lắc đầu. "Nam Thiên Tinh Quân là tiên nhân khôn khéo, nhưng ngày ấy hắn say xỉn đến hết chỗ nói, ngay cả bút cũng cầm không nổi, có chút thất thổ, ta viết xong công văn liền đặt trước mặt hắn, còn dùng nghiên mực chặn lấy mà hắn vẫn không tỉnh."

Bạch Quản: "Ngày thường Tiên Nhân có hạ phàm lâu như vậy sao?"

Ta: "Cực ít!"

Bạch Quản nói: "Hẳn quản lý sự đi lại giữa tiên giới và phàm trần, nếu sau khi tỉnh rượu phát hiện công văn có vấn đề về thời gian hạ phàm như vậy, vì sao còn không phái người đến hỏi cho rõ chuyện người hạ phàm chứ?"

Ta cho rằng chuyện nhầm lẫn trong hạ phàm là do mình hồ đồ mà gây nên, vẫn đang một mực tự trách, chỉ xem hậu quả không có cách nào vãn hồi nên chẳng nghĩ gì nhiều. Hôm nay cẩn thận nghĩ ra, điều lệ chế độ hạ phàm của Thiên Giới cực nghiêm, tất cả mọi người đều biết Nguyên Thành Thiên Quân vừa được bổ hồn, Thiên Phi rất coi trọng ta, ta lại đòi xuống trần gian thu đồ đệ trong ba mươi năm, thời gian quá dài, trước nay chưa từng có, Nam Thiên Tinh Quân lại không phải đồ ngốc, tỉnh rượu rồi, chắc chắn phải phái sứ giả đến xác nhận cụ thể tình hình rồi chứ?

"Thực sự không ổn rồi... Tu tiên buồn khổ, chỉ cần có chút động tĩnh là đã bị lời ong tiếng ve rồi. Hơn ba trăm năm trước Đinh Hường tiên tử nhớ trần tục, tự nguyện lạc vào hồng trần hơn hai mươi năm, khiến tin đồn bay lả tả trên Thiên Giới. Ta trước lúc hạ phàm đã từng nói cho Đằng Hoa tiên tử là mình chỉ đi mấy ngày, vài ngày trên Thiên Giới, bằng tính tình của nàng có lẽ đã sớm chạy đến Giải Ưu Phong chờ gặp mặt đồ nhi ta mới nhận về, hoặc là xem náo nhiệt... Nếu không tìm được ta, chắc chắn sẽ đến chỗ Nam Thiên Tinh Quân kiểm tra xem ta có phạm sai lầm hồ đồ gì không..." Ta cảm thấy việc này càng ngày càng cổ quái, trong lòng rất hối hận, cứ như vậy mắng mình là đồ đần.

Bạch Quản cười khổ an ủi ta: "Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, trách không được người, ta cũng vừa mới nhớ ra thôi."

Nói đến tận đây, hai người đều trầm mặc.

Mây đen chậm rãi kéo lại, che khuất ánh sáng ban ngày, toàn bộ Lạc Thủy trấn âm u đến đáng sợ.

Tiêu Lãng dùng thủ đoạn gì để Thiên Giới mất tin tức của ta? Lại tổn hao bao nhiêu lực lượng của Ma Giới ở Lạc Thủy trấn để bố trí xong ván cục này? Hắn đến cùng là có âm mưu gì? Nỗi sợ hãi khôn cùng bao phủ lấy chúng ta, mà ngay cả Bạch Quản cũng xanh mặt, mấp máy môi: "Tiêu Lãng lại không phải kẻ ngu, huy động một lượng người lớn chỉ để đánh cược với ngươi? Không có khả năng đâu, đại khái ta đã đoán sai rồi."

"Đúng vậy." Ta cũng gật đầu theo, mờ mịt xác nhận: "Có thể là Thiên Giới không rảnh tìm ta ngay..."

Nguyệt Đồng từ trong giỏ xách đưng lên, do dự nói: "Sư phụ tỷ tỷ, người vẫn mau chạy đi thì hơn, mấy năm trước ta đã thấy một lần người Ma tộc đến Tây Sơn, mẹ nuôi của ta lập tức đuổi ta đi, hơn nữa, bọn họ khẳng định là có ý đồ xấu, không phải chỉ là chuyện bắt người ngủ cùng hắn đâu."

Ta cảm thấy Nguyệt Đồng như biết điều gì đó, Bạch Quản thô bạo, trực tiếp tóm cổ nó mà truy vấn.

"Ta suốt ngày bị giam với bị đánh, tất cả các người đều bắt nạt ta!" Miệng vết thương của Nguyệt Đồng bị rách ra, oa oa khóc rống lên.

Bạch Quản cả giận nói: "Ngươi ngu xuẩn như vậy, có tin tức mà cũng không biết nghe ngóng, bị đánh chết cũng xứng đáng!"

Nguyệt Đồng phân bua: "Là mẹ nuôi không cho ta vào, tin tức gì cũng chẳng cho ta nghe... ta chỉ sợ hãi hôi, sư phụ chủ nhân, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, chạy mau đi..."

Bạch Quản tức đến không còn cách nào, cắn răng nói: "Sư phụ chủ nhân, chúng ta giả như đi hái thuốc, trốn ra khỏi Lạc Thủy trấn, nếu như thành công, có thể chứng minh Tiêu Lãng cũng không khống chế hết toàn bộ trấn, nếu như không thành công..."

Ta tiếp lời của nó:"Thân là Thành Hoàng, Nhạc Thanh nhất định là có vấn đề."

Nguyệt Đồng cùng chung mối thù: "Ta biết ngay chó không phải thứ tốt gì mà!"

Ta nhìn mưa lặng lẽ rơi bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng rơi xuống mặt đất, làm nát những cánh hoa vương trên đó, cố gắng thả lỏng tinh thần đang căng như dây đàn, trong đầu để lại một chút chỗ trống. Ta vươn tay, đón lấy giọt nước mưa, hoài niệm: "Sư công của các ngươi thích nhất là mưa, lúc trời mưa, hắn sẽ dẫn ta ngồi trong đình, vừa uống trà ngon, vừa nhìn hoa lê bị mưa làm rơi rơi, hắn nói đó là cảnh sắc đẹp nhất của Giải Ưu Phong, ta cuối cùng vẫn không hiểu, hắn liền gõ đầu ta bảo ngọc thạch cũng là đầu đất..."

Gặp phải tên ác ma phát rồ Tiêu Lãng kia, sư phụ không biết có ổn không?

Chỉ mong người tuyệt đối đừng rơi vào tay hắn.

Đang cầu nguyện thì Nguyệt Đồng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ chủ nhân, người nói nguyên thân là khối ngọc... nhưng khối ngọc đấy là để làm gì vậy?"

Chương 17: Thăm dò

Dịch& biên: Vivian Nhinhi


Ngọc, không phải đồ trang trí thì là vật trang sức.

Nguyên thân của ta hơi đặc biệt, hình dạng là một cái thẻ tròn, lớn cỡ bàn tay, ôn nhuận ấm áp, trên mặt khắc không ít hoa văn xinh đẹp, lại không có đục lỗ, không thể treo, cũng không thể trang trí, sư phụ nói là trong lúc Thiên Đế làm Ngọc Như Ý có thừa ra một khối, liền chiếu theo hình dạng này khắc thành một cái vật trang trí hình thù cổ quái ấy đặt lên bàn chơi, bời vì rất thích cho nên ngày nào cũng mang theo, hóa ta thành hình người... Về sau ta có hỏi qua Thiên Phi rồi, nhưng Thiên Đế có ngàn vạn khối Ngọc Như Ý, hắn cũng không nhớ nổi ta là khối ngọc nào, vì vậy đành thôi...

Vô Lượng tiên ông cảm thán: "Đại khái là khối ngọc này chẳng có tác dụng gì nên sư phụ ngươi mới biến ngươi thành đồ đệ chơi à?"

Ta nghe xong rất đau lòng.

Sư phụ kiên quyết phủ nhận, lại sợ ta bị chê cười, cấm ta biến trở về nguyên hình cho người khác xem.

Dần dà, ta cũng không quan tâm đến nguyên hình nữa.

=============

"Ờm, dù gì cũng là khối ngọc khá xinh đẹp, ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Ta cho rằng hắn chỉ hiếu kì nên thuận miệng trả lời vậy thôi.

"Không có gì!" Nguyệt Đồng dịch về sau một tí, lại làm rách miệng vết thương trên vai, thấm ra máu tươi, nhuộm một màu đỏ lên bộ lông trắng, nó vội vã khom lưng cúi đầu, thè lưỡi liếm điên cuồng. Ta sợ nó làm hại tới miệng vết thương, liền cho thêm thuốc đắng trong thuốc, thuốc đắng tới mức nó nước mắt lưng tròng, không dám liếm láp lung tung nữa.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của ta vẫn như cũ, hàng ngày lên núi hái thuốc, trở về lại sắc thuốc, thay thuốc, chăm sóc đồ đệ. Thỉnh thoảng sang Chu gia hỏi thăm Chu Thiều, đợi thương thế của hắn không còn trở ngại gì thì bắt hắn đi học bài. Nhưng Chu Thiều dạo gần đây giống như là thiếu ngủ trầm trọng, trên mắt là hai quầng thâm đen sì, lúc luyện chữ lại ngáp liên tục, không sao tập trung được.

Ta cũng chẳng còn tâm tư đi quản hắn cái khỉ gió gì nữa.

Ước chừng đã qua hơn một tháng, vết thương của ba đồ đệ đều tốt hắn rồi, Chu lão gia tử lại đi kinh thành làm việc, trước lúc đi có lưu lại mấy câu phó thác cháu trai của ông ta cho ta rồi rời khỏi Lạc Thủy trấn... Cuộc sống của ta cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Buổi sáng, Bạch Quản xông tới tố cáo: "Sư phụ tỷ tỷ! Nguyệt Đồng lại ăn vụng rồi."

Ngoài cửa ra vào có một hoặc vài đại thẩm tráng kiện, cầm chày cán bột trong tay, chỉ vào con mèo trắng trên đầu tường, năm mồm bảy miệng mà tố cáo tập thể, không phải đông gia mất cá thì là tây gia mất gà, quá đáng nhất là một lần ăn vụng cá chép nhà Trương phú hộ, làm cho ta không thể không liên tục bồi thường tiền và xin lỗi.

Giữa trưa, Nguyệt Đồng nhào tới tố cáo: "Sư phụ chủ nhân. Chu Thiều lại ở trên đường đùa giỡn mỹ nhân rồi..."

Sau đó, một hoặc mấy đại hán tráng kiện, cầm đinh ba, cuốc thuổng, nông cụ các loại, dắt theo tiểu mỹ nhân khóc thút tha thút thít (nữ có nam có), hùng hổ mà đuổi theo Chu Thiều đã chạy đến tận trong phòng ta, tụ tập ở cửa ra vào khóc đến nghiêng trời lệch đất, uy hiếp muốn thắt cổ, làm cho ta không thể không liên tục bồi thường tiền và xin lỗi.

Buổi chiều, Chu Thiều xông tới cáo trạng: "Mỹ nhân sư phụ! Bạch Quản lại đánh nhau ngoài đường rồi."

Sau đó, một đám bác gái dắt theo đứa trẻ con hoặc thiếu niên nhà mình, sắp xếp thành đội ngũ cáo trạng ngoài cửa, huyên náo đến đầu ta cũng to ra, tiếp tục đi nhận lỗi.

Càng ngày càng sôi nổi, mỗi ngày, ít thì một hai lượng bồi thường, nhiều thì bốn năm lượng, giằng co suốt một tháng, ta lấy tốc độ nhanh nhất tu luyện thành cao thủ xin lỗi, buổi tối đi ngủ vẫn còn nằm mơ lải nhải câu: "Đệ tử bất tài, làm phiền mọi người rồi..."

Tính ra, chỉ còn nửa tháng là hết thời hạn đánh cược với Tiêu Lãng, ta nướng xong cá, nấu xong cháo thịt không có vị gì cả, lại triển khai cuộc họp lần thứ hai mươi ba trên bàn cơm.

Nguyệt Đồng báo cáo: "Sư phụ chủ nhân, ta đã đi xem tất tần tật người xung quanh trấn này, ngay thùng đựng gạo cũng lật qua mấy lần, không có ma khí, có lẽ tất cả đều là phàm nhân. Nhưng có vài yêu quái vẫn thường xuyên qua lại gần đây, trong có có điệp yêu Bích Châu, và con dơi yêu Hắc Mình đến nhiều nhất. Nhưng Bích Châu là đứa mà ai nó cũng có thể ngủ cùng được, nên ta cảm thấy nàng ta thuần túy là động dục đối với sư phụ mà thôi á... Hắc Minh là thủ hạ của mẹ nuôi, tính ra thì khả nghi hơn..."

Ta công nhận thành tích của nó, lại trách mắng: "Ngươi điều tra tình hình cũng không cần phải tiện thể ăn vụng chứ?"

"Meo ô..." Nguyệt Đồng khổ sở nhìn cá đã bị nướng cháy khét lèn lẹt trước mặt, không ngừng nháy mắt cầu cứu Bạch Quản.

Bạch Quản không thèm chớp mắt đáp: "Ta đã thu nạp không ít trẻ con xung quanh đây làm đệ tử, có ba đứa là gần đây mới theo cha mẹ đến đây làm ăn buôn bán, một đứa đến từ Tố Châu, cách đây chừng bảy trăm dặm, còn hai đứa khác là đến Đầu Hổ trấn gần đây thăm người thân, có lẽ Tiêu Lãng không giám thị toàn bộ sự thông thương ra vào của trấn này, khả năng chúng ta thoát ra được vẫn là rất cao..."

Ta cũng công nhận thành tích của nó, cũng hỏi: "Nghe ngóng tin tức cũng không cần đánh người chứ?"

Bạch Quản gãi gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: "Sư phụ tỷ tỷ, bọn họ khi dễ ta là người bên ngoài tới, muốn trêu cợt ta, ta đánh cho mấy đứa nhóc lộn xộn kia một trận, làm thủ lĩnh của bọn trẻ con rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều mà..."

Mọi chuyện đều có nguyên do, ta cảm thấy tâm tính của mình cũng bắt đầu táo bạo dần, không có tư cách yêu cầu bọn nó không được làm xằng làm bậy, vì vậy bỏ qua truy cứu, mở bản địa đồ trộm từ chỗ Chu lão gia tử về ra, nói; "Ngoài ba ngàn dặm là Phổ Đà sơn, nơi có tiên vụ tràn ngập, đó là nơi Quan Thế Âm thanh tu, chỉ cần cúng ta có thể trốn tới đó, liền có thể dùng "phá linh pháp" mở ra chướng ngại là tiên vụ (sương mù), mời Bồ Tát, nhờ người thi triển Vô Thượng đại pháp, mở cửa thiên đường cho chúng ta trở về Thiên Giới. Thiên Giới thủ vệ sâm nghiêm, Ma Tộc khó mà xâm lấn được, Tiêu Lãng sẽ phải bó tay rồi..."

Nguyệt Đồng do dự hỏi: "Chu Thiều thì làm sao? Hắn là người tốt!"

Bạch Quản cũng hỏi: "Nếu như Tiêu Lãng thấy người mất tích, giận chó đánh mèo trút giận lên tất cả mọi người, huyết tẩy Lạc Thủy trấn thì sao?"

Ta nhìn cảnh đêm mênh mông bên ngoài, nhớ tới nam nhân biến thái kia, cười khổ hỏi lại: "Hắn muốn giết người, chẳng lẽ là lỗi của ta à? Ta không trốn, chẳng lẽ hắn sẽ bỏ qua cho Lạc Thủy trấn, buông tha cho các ngươi? Năm đó, nữ thần Thương Quỳnh bởi vì công chúa của bộ tộc Bạch Tượng có cãi cọ qua lại với nàng ta hai câu mà tàn sát hết ba vạn người bộ tộc Bạch Tượng, diệt toàn tộc. Tiêu Lãng Ma Quân thích quốc bảo Dạ minh châu của Dạ Lang quốc, bởi vì quốc vương cự tuyệt giao ra, liền đánh tan tám vạn đại quân của Dạ Lang quốc, lấy thi cốt nhồi vào sông ruộng..."

Người đời khiển trách công chúa không biết nghĩ cho đại thể, trách quốc vương keo kiệt nên mới ra nông nỗi tai họa ngập đầu.

Người thường bị mất đồ, đại đa số người ta chỉ biết trách cứ hắn làm việc không cẩn thận, chẳng có ai đi trách thằng ăn trộm cả.

Thế nhưng, như vậy có đúng không?

Ta hận Tiêu Lãng tận xương, có thể thỏa hiệp với hắn nhất thời, lại khó có thể
thỏa hiệp với hắn cả đời, sớm hay muộn hắn cũng sẽ ra tay.

Sư phụ nói, phải bảo vệ bản thân trước rồi hãy đi cứu người khác.

Chú ý trước, chú ý sau, kết quả là tất cả mọi người cùng chết.

Ta quyết định trước cứ tìm cách trở lại Thiên Giới, báo cáo hết việc này lại với thiên đình, lại để đại quân của Thiên Đình đến cứu Lạc Thủy trấn, xác suất thành công có lẽ còn đáng tin cậy hơn cách ta bán mình, dồn toàn bộ hi vọng đặt lên tên biến thái tâm tình bất ổn Tiêu lãng kia nhiều lắm.

Hơn hai tháng điều dưỡng, pháp lực của ta đã hồi phục ba phần. Ta phái Bạch Quản dụ Bích Châu vào trong phòng, dùng "trói yêu pháp" trói chặt nàng ta lại, lại đặt sa mạc trận, cho Nguyệt Đồng dùng chút thủ đoạn, dẫn Hắc Mình vào, vây hắn ở bên trong. Sau đó ta biến hóa thành bộ dáng một bà lão, Nguyệt Đồng biến thành lão già lú lẫn, dẫn theo Bạch Quản, toàn bộ tài sản đều bỏ lại, nhảy lên xe ngựa đã thuê từ trước, vội vã đào tẩu.

Xe ngựa đến chỗ không có ai để ý, ta lấy ra độn địa phù, dẫn theo hai đồ nhi phi tốc tiến lên.

Chạy trốn rất thuận lợi, qua quan đạo là đến rừng rậm, qua rừng rậm lại đến quan đạo, qua quan đạo rồi lại là rừng rậm, trùng trùng điệp điệp bốn năm lần, mấy cây tùng đổ xiêu xiêu vẹo vẹo giống hệt nhau lại xuất hiện trước mắt, ta rốt cục cảm thấy chỗ không bình thường,

"Vì sao không ra được?" Ta khó hiểu.

Bạch Quản cũng rất không hiểu: "Người khác đều có thể ra ngoài mà."

Nguyệt Đồng cũng chứng minh: "Hôm trước ta còn thử chạy qua một lần."

"Ngọc Dao tiên tử, đừng phí sức nữa." Giọng nói ôn nhuận hòa ái truyền từ bên tảng đá lớn bên cạnh tới. "Tính toán không tuân thủ cá cược, còn dẫn theo cả con tin cá cược chạy trốn, như thế sẽ chọc giận Ma Quân nhà ta đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.