Thương Quỳnh giống như một thợ săn lão luyện, xinh đẹp, ánh mắt không chút cảm tình, Phong Thiên Họa Kích chạm vào da, lạnh buốt đến thấu xương, chỉ cần đẩy nhẹ lên phía trước một chút, có thể cắt đứt cổ họng.
Ta lúc ấy chỉ muốn chết luôn cho xong
Thời gian như chiếc đèn kéo quân chạy vụt qua trong đầu, cuối cũng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.
"Dừng tay!" Bạch Quản điên cuồng gào lên, Nguyệt Đồng bò lên, biến trở lại hình hài con mèo nhỏ, rón ra rón rén đi tới, nhe nanh gầm gừ, chỉ chực ngoạm vào chân Thương Quỳnh.
"Đừng. . ." Ta nuốt một chút nước miếng, ngăn bọn hắn làm chuyện ngu xuẩn. Tình thế hiện giờ, có mười ta cộng lại cũng không phải đối thủ của Thương Quỳnh. Hơn nữa nàng ta là Sân ma, rất dễ nổi giận, vốn tính thù dai, đắc tội nàng chẳng những mình toi mạng, mà còn liên lụy rất nhiều người, vẫn là đừng nên chọc vào nữ ma vương này thì hơn.
Thương Quỳnh hơi nhíu mày, hình như có chút mất kiên nhẫn, tim ta ngừng đập nửa nhịp, qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đưa lưỡi kích xuống, khẽ mở môi son, không kiên nhẫn nói: "Mau cút đi!"
Ta không nghe rõ, đứng im chôn chân một chỗ, bất động.
Lưỡi kích của Thương Quỳnh lại giơ lên.
Nhạc Thanh nằm trên mặt đất lại kêu lên: "Điện hạ, nàng ta là người của Tiêu Lãng điện hạ, người nên suy nghĩ lại!"
" Tám ngàn năm trước thì phải lòng bích tỷ Kỳ Lân, vừa xấu xí vừa quái gở, cả ngày ốm yếu, sáu ngàn năm trước thì là vẹt cửu sắc, ngoại trừ lắm mồm thì nửa điểm tác dụng cũng không có, bốn ngàn năm trước lại là rèm châu mẫu, cũng là phế vật,. . . Sao con mắt nhìn của hắn qua bao lâu vẫn chẳng có nửa phần tiến bộ vậy?" Thương Quỳnh càng thêm mất kiên nhẫn, rầu rĩ nói: "Hai huynh đệ này, đến khi nào mới khiến ta bớt lo lắng đi một chút? Rõ ràng đã nói bao nhiêu lần rồi, si là nghiệp chướng, yêu là mầm họa, cần nhanh chóng mà trừ bỏ, lại nhất định không nghe."
Nhạc Thanh khuyên nhủ: "Tiêu Lãng đại nhân đối với tỷ tỷ luôn nhất mực tôn trọng, ngài không thể vì cái thứ phế vật này mà để huynh đệ tương tàn chứ???"
Ta bị mắng là "phế vật phế vật" thực tức chết, nhưng mà hình như đúng, khỏi cãi. ==!
Thương Quỳnh cuối cùng cũng thu lại sát khí, chỉ hướng trường kích xuống đất một cái, cả ngọn núi rung chuyển, mãnh thú Hỗn Độn lại bắt đầu gầm rú, trong phạm vi trăm dặm, muông thú đều trốn mất tích. Nàng chỉ tay vào ta nói: "Mau quay về trấn Lạc Thủy! Không được bước ra khỏi đó nửa bước, nếu có lần thứ hai như thế này, đừng trách ta không nể tình đệ đệ của ta, sẽ chém đứt đôi chân này của ngươi, cho ngươi khỏi phải chạy nữa."
Ta như trút được gánh nặng, nhanh chóng một tay xách Nguyệt Đồng, tay kia kẹp Bạch Quản, nhanh chóng bỏ chạy.
Đi một đoạn xa mới dám dừng, quay đầu lại, đã thấy Hỗn Độn mởi miệng lớn, ngậm lấy Nhạc Thanh, Thương Quỳnh trên không trung nhẹ nhàng phất phất tay, bên trong cái khe nứt không gian, ba ma tướng bước ra, trước thì nhìn ta như hổ đói rình mồi, khủng bố cười vài cái, sau đó đồng loạt bước lại gần, biến thành hình dạng con người, cưỡng chế ở phía sau bọn ta, nghênh ngang đi vào trấn Lạc Thủy.
Về đến gần nhà hàng xóm. Hoàng bà bán đồ ăn thấy ta mang về nhiều người như vậy, rất ngạc nhiên, vội kéo ta ra hỏi: "Vũ Dao tiên sinh, những người này là ai thế?"
Ta hoảng hốt, chưa kịp định thần lại, lúng búng đến một lúc sau mới nói: " Đều là. . là. . . huynh đệ của ta. . ."
Hoàng bà cả kinh, làm rơi cả cây cải trắng xuống đất, lắp bắp hỏi: "Tiên sinh dung mạo thanh tú như thế, vì sao huynh đệ của ngài lại thô lỗ như vậy?. . .vừa đi lính về à?" Sau đó lại kéo ta ra xa vài bước, khẽ hỏi: "Gia cảnh mấy người bọn họ có tốt không vậy? Đã vợ con gì chửa? Đứa cháu gái kia nhà ta, hiền hậu, đảm đang, xung quanh đây nhà nào cũng phải khen nức nở đấy, vẫn là người nhà của Vũ Dao tiên sinh tốt nhất, người giúp ta vun vào mấy câu đi!"
Cô cháu gái kia mặt thì rỗ, tướng mạo xấu xí, mười tám tuổi còn chưa lấy được chồng, đã là gái lỡ thì rồi, thế nên Hoàng bà vô cùng sốt ruột, điều kiện cũng xuống thấp đến mức chỉ cần là nam nhân là được.
Ta toát mồ hôi hột, đáp qua loa: "Chuyện ấy để nói sau, nói sau đi!"
Hoàng bà còn chưa từ bỏ ý định, xông ra trước mặt mấy tên ma tướng hỏi: "Các vị đây làm nghề gì vậy?"
Ta không kịp bịt miệng bà ta lại, bị dọa cho sợ gần chết.
Không ngờ. tên ma tướng cao to nhất lại nghiêm trang thành thật nói: " Xích Hổ, tiên phong tướng quân."
Tên bên cạnh bộ dạng thanh tú hơn, nhếch cái khóe miệng có nột ruồi mỉm cười nói: " Viêm Hồ, kiêu dũng tướng quân."
Còn lại một tên cuối cùng, trông không khác gì khối băng, cái đầu trọc bóng loáng nói: "Đằng Xà, Uy Vũ tướng quân."
Hoàng bà trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Ta vội vàng lấp liếm: "Đều là người diễn hí khúc cả thôi."
Có lẽ Thương Quỳnh đã hạ lệnh gì đó, nên dù cho ba tên ma tướng này đã nhướng hết cả sáu cái lông mày lên bất mãn nhưng trước sau vẫn đừng nghiêm, không phản bác gì.
" Đều là con hát thật à?" Hoàng bà sống chết cũng không tin cái trấn nhỏ bé này lại có thể có ba vị tướng quân đại giá quang lâm, cứ hỏi đi hỏi lại đến mấy lần, rốt cục cũng đành chịu thua, không muốn cháu gái chịu cảnh con hát hèn kém cả đời, đành tiếp tục quay về bán đồ ăn.
Ta đến tận cuối buổi mới nhớ tên ba vị tướng quân này đều đã từng nghe qua. Bọn họ đều là thủ hạ đắc lực dưới tay Thương Quỳnh, hiện giờ lại không đi trấn thủ biên cương Ma Giới, lại phái người tới giám sát ta, thật không biết quý trọng nhân tài. Ta quan trọng đến thế sao? Hay là Thương Quỳnh làm việc phô trương lãng phí quen rồi?
Lòng ta lại rối như tơ vò.
Quay về phòng, ba ma tướng liền biến trở lại nguyên hình, xích hổ cao tới tám trượng, hai mắt đỏ như máu, giáp bạc quấn quanh eo, bên hông đeo thanh Cự Phủ, trước tiên đi xung quanh thám thính một phen, lầm rầm đọc mấy câu chú thuật, bày ra một Cự Thạch trận. Viêm Hồ dáng người gầy yếu, môi mỏng, mũi cao, ánh mắt đào hoa, trên tay cũng không rõ là mang theo thứ vũ khí gì, nhảy lên cây lê, từ trên cao nhòm xuống, ngó đông ngó tây, sau đó cũng lầm rầm đọc chú thuật, bày ra một Bạo Phong trận trên không trung. Đằng Xà thân người thấp bé, ánh mắt trắng dã tựa như không có con ngươi, hắn dùng Mộc Phược thuật, bốn phía mọc ra những dây leo gai chằng chịt, quấn quanh tường bao mấy vòng liền.
Ba tuyến phòng thủ, đã biến nhà ta thành cái lô cốt rồi, đến con ruồi cũng không bay ra ngoài được thế mà chúng vẫn còn lo lắng, tự mình canh giữ bên ngoài viện, theo dõi mọi động tĩnh.
Chỉ còn sót lại phòng riêng của ta, là vì cái danh "nữ nhân của Tiêu Lãng" nên bọn hắn mới không dám quá mức mạo phạm mà chừa lại đấy. Ta ngồi một bên, vừa thở dài vừa băng bó vết thương cho Nguyệt Đồng, Bạch Quản thì dáo dác nhìn qanh, vẫn chưa từ bỏ ý định cùng ta nhỏ giọng thương lượng tìm cách đào thoát.
Bàn qua tính lại một hồi, xét thấy thực lực hai bên như sau:
Tiêu Lãng là " Tham Ma" nổi tiếng trong Ma giới là kẻ gian manh quỷ quyệt, có đệ nhất mỹ nữ chiến thần của Ma giới tương trợ, có bầy yêu tinh ở Tây Sơn hỗ trợ, còn thêm cả ba ma tướng thanh danh hiển hách nữa.
Ta, chính là "Ngốc tiên tử" lừng danh thiên giới, có một đồ đệ trẻ con lợi hại hơn trẻ con bình thường một tí, một đồ đệ mèo yêu thông minh hơn con mèo bình thường một ít, còn có một tên đồ đệ dê xồm làm việc gì hỏng việc đấy nữa...
So sánh thực lực hai bên, cao thấp biết liền.
Ta ngửa mặt nhìn trời, buồn bã thất thần, hai hàng lệ rơi.
Phải dẫn theo đồ đệ nhắm mắt chờ chết, ta nghĩ đây đại khái là tình cảnh bết bát nhất trong đời ta rồi đi...
Rất nhanh chóng, ta đã biết là ta sai rồi.
Bên ngoài tường bao chợt truyền tiếng Chu Thiều gào hét: "Sư phụ mỹ nhân! Ta cuối cùng cũng tóm được rồi, người nói xem, trong đám này, rốt cục là tên nam nhân thối tha nào ăn vụng chùi mép không chịu trách nhiệm với nàng? Để ta nói ông nội làm thịt hắn.
Tiếng rống của hắn đúng là kinh thiên động địa.
Mấy khuôn mặt lãnh khốc của đám ma tướng lập tức méo xệch.
Sư phụ à. Thì ra càng có thêm người có thể lại càng không may hơn!!!
Nhóm ma tướng này đúng là hiệu suất làm việc rất cao, Viêm Hồ tiện tay vòng qua eo vị đần độn nào đó kia, kéo hắn từ đầu tường xuống, rơi đánh bịch trên mặt đất, Đằng Xà đảo tay, lộ ra thanh đao ngắn, đâm thẳng vào ngực hắn. Ta vội vàng giật màn cửa xuống, vung vào trong không trung, cuốn lấy cổ tay Đằng Xà, hét: "Thủ hạ lưu nhân."
Đằng Xà không tỏ vẻ gì cả, nhưng vẫn dừng tay.
Chương 19: Ma tướng
Dịch: diệulinh
Biên: Vivian Nhinhi
Chu Thiều trì trì độn độn, rốt cục cũng đã phát hiện kẻ mà mình đang đối mặt hoàn toàn không phải những người bình thường dễ hù dọa, liền vọt tới bên cạnh ta hỏi: "Sư. . . sư phụ, ba cái thứ này là gì á?"
Viêm Hồ hỏi lại: "Ngươi nói chúng ta là thứ này thứ nọ?"
Xích Hổ nổi điên lên: "Ba xa láp! Chúng ta đương nhiên không phải là "thứ" gì rồi!"
Đằng Xà cười lạnh: "Phải phải, ngươi không phải thứ gì cả, đừng kéo ta vào nữa."
Ta: ". . ."
Xích Hổ thẹn quá hóa giận, rút Cự Phủ bên hông định chém người.
"Hắn cũng là đồ đệ của ta, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị mà! Tha cho hắn một mạng được không?" Ta cảm thấy mặt mũi mình đã mất hết, đang nhẩm tính xem có nên mượn của sư phụ một ít ra ném nữa không?
Xích Hổ nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, vung cái búa mấy vòng, chĩa thẳng vào mặt Chu Thiều nói: "Tông môn nhà nó! Thằng ranh con này vu cho bọn ta có tư tình với ngươi, nếu Thương Quỳnh đại nhân biết được, bảo chúng ta biện bạch thế nào?"
Ta xoay người lại, túm lấy Chu Thiều cả giận nói: "Ngươi lại nói linh tinh cái gì thế hả?"
Chu Thiều quay trái quay phải, đến nắm được tình thế, liền vỗ đầu một cái, cả kinh kêu lên: "Thì ra là ta mơ ngủ, ta mơ thấy sư phụ bị người khi dễ, khóc sướt mướt đòi đi xa tìm người thân, bỏ mặc ta ở lại. . ."
Ta gật đầu như giã tỏi: " Phải phải, đứa nhỏ này rất hay mơ ngủ mà!"
Nguyệt Đồng vô cùng khâm phục, cười khanh khách: "A Thiều, chúng ta vừa rồi đúng là định chuồn êm, nhưng sau đó bị người ta khi dễ đành quay trở về. Ngươi thực sự giỏi quá đi, không cần đoán cũng biết được, tính toán cũng thật tài tình!"
Ta hung hăng cốc vào đầu nó một cái.
"Méooooooo. . ." giọng khóc lóc kể lể của Nguyệt Đồng lại càng thêm quyến rũ.
Ánh mắt của Xích Hổ cũng dời về phía sau lưng ta, dừng lại ở chỗ Nguyệt Đồng vừa mới biến lại thành hình người, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, lộ vẻ kinh diễm.
Ta có dự cảm chẳng lành, nhưng Nguyệt Đồng dường như lại chẳng cảm thấy gì, nó ôm chặt lấy tay ta, con mắt xinh đẹp khẽ lưu chuyển, lỗ tai rung lên mấy cái, tò mò đánh giá đám ma tướng dung mạo kì quái kia. Nhất là còn đảo qua đảo lại trên người cái tên Đằng Xà mắt trắng không tròng kia mấy lần. Sau đó ghé tai ta thì thầm: "Sư phụ chủ nhân, mấy tên này nhìn hung hãn quá."
Lời còn chưa dứt, nó đã bị Xích Hổ tóm cổ lên, thô bạo nắm cằm lên nhìn, khuôn mặt trẵng nõn lập tức hiện ra mấy vệt hằn đỏ.
Viêm Hồ ở bên cạnh cười hì hì nói: " Mèo yêu Uyên Ương Nhãn, thực sự rất hiếm thấy, hẳn là đúng khẩu vị của ngươi phải không A Hổ?"
Xích Hổ thực thà đáp lại: "Ờ"
Nguyệt Đồng hoa nhan thất sắc, không ngừng giãy giụa trên không trung.
Ta vội khuyên can: "Nó là mèo đực đó!"
Xích Hổ hỏi lại: "Thế thì đã sao?"
Ta nói: "Nữ thần Thương Quỳnh sai các ngươi đến đây để giúp Tiêu Lãng trông coi ta mà, các ngươi không được tổn thương hắn!"
Xích Hổ nói: "Chẳng qua là một con mèo yêu nhãi nhép, chỉ cần ta mở miệng, Tiêu Lãng đại nhân sẽ không hẹp hòi với ta đâu!"
"Này, nghiêm túc mà làm việc đi!" Đằng Xà chậm rãi nói, "Muốn chơi thì cũng phải chờ khi mọi chuyện xong xuôi đã, tới lúc đó hắn cũng chẳng chạy đi đâu được, bọn ta không hứng thú với mèo yêu, sẽ không tranh giành với ngươi đâu."
Ta xuất ra vài sợi tơ hồn, nhằm vào hướng Xích Hổ mà đánh tới, cướp lại Nguyệt Đồng, tức giận nói: "Đồ nhi của ta, không phải là đồ chơi của các ngươi! Hơn nữa. . . con mèo này không hay ho gì đâu, nó đầu óc ngu si, tứ chi lại không phát triển, cầm kì thi họa cái gì cũng không biết, không bằng để ta chơi cùng ngươi đi!"
Ba tên ma tướng cũng như ba đứa đồ đệ cùng nhau thở dài trầm mặc.
Ta cảm thấy không khí có gì đó kì quái, còn hoài nghi mình vừa nói sai, cẩn thận hỏi lại: "Thế các ngươi muốn chơi cái gì?"
Viêm Hồ là kẻ đầu tiên bật cười ra tiếng, cặp mắt cười cong cong sắp giống trăng lưỡi liềm rồi, hắn xoa xoa bụng nói: "Xích Hổ, người ta hỏi ngươi muốn chơi cái gì kìa!"
Đằng Xà nhếch môi một cái, thần sắc không thay đổi.
"Con mẹ nhà ngươi!" Xích Hổ bị tức đến đỏ mặt tía tai, hắn xoay người, đem cái mặt hung thần ác sát đến trước mặt ta, nghiến răng uy hiếp: "Lão tử muốn bắt con mèo này, chơi trò mà Tiêu Lãng đại nhân vẫn cùng ngươi chơi đó!"
Mặt ta cắt không còn một hột máu.
Nguyệt Đồng buông thõng hai tai, run rẩy, trông thật đáng thương.
Xích Hổ thở hổn hển, không thèm để ý đến lời nhắc nhở của Đằng Xà, ôm lấy nó, kéo xềnh xệch về phía gian phòng của Bạch Quản lúc trước.
Ta muốn đuổi theo, lại bị Viêm Hồ ngăn lại, hắn ngoài cười trong không cười mà an ủi: "Mặc kệ hắn đi, Xích Hổ xưa nay rất ngang ngược, nếu chọc cho hắn điên lên lại không cho hắn trút giận, hắn sẽ không chịu để yên đâu, Ngọc Dao tiên tử đừng làm khó bọn ta mà." Sau đó lại hướng về phía phòng trong nói: "Ngươi kiềm chế một chút đi, tốt xấu gì cũng phải giữ lại mạng nhé, lần trước ngươi đùa chết mấy đứa trẻ con rồi, kết quả là gây chuyện, đã hại chúng ta mất đến nửa năm thu dọn cục diện rối rắm ấy cho ngươi rồi đấy!"
Mấy tên này thật không có lý lẽ gì cả! Ta trơ mắt nhìn Nguyệt Đồng túm vào trong phòng, giận không kiềm chế được, lập tức muốn động thủ.
Đằng Xà ở bên cạnh lặng lẽ nói: "Ngươi còn không tự lo lấy bản thân mình đi. Tiêu Lãng đại nhân đang rất tức giận. Đợi đêm nay ngài ấy đến tìm ngươi, khặc khặc, lúc ấy còn không biết ngươi với con mèo nhép này ai đáng thương hơn ai đâu!"
Ta rùng mình một cái, ngây ngốc đứng một chỗ. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh của Nguyệt Đồng mới giật mình tỉnh lại, vội vàng gạt an nguy của mình sang một bên, cố chịu đau mà vận khí, hóa ra mấy chục sợi tơ hồn, cái roi dài của Viêm Hồ lập tức hóa thành vô số ảo ảnh trên không trung, bám lấy tơ hồn, tạo thành một tấm lưới không gỡ ra được, không ai chịu nhượng bộ.
"Sư phụ, vô ích thôi!" Bạch Quản ở phía sau khuyên nhủ: "Người không phải đối thủ của hắn đâu!"
Chu Thiều vẫn chưa hết hoảng hồn, kêu lên: "Thế nhưng mà sư phụ mỹ nhân, Nguyệt Đồng.... dường như khóc lóc rất thảm mà..."
Trong lúc hai bên đang giao đấu, ta vừa khẩn trương vừa tức giận, cố tìm cách phá bỏ, chợt liếc thấy Bạch Quản nháy mắt ra dấu ám thị điều gì đó, do dự một lát liền ngừng tay.
Bạch Quản chạy đến nhất chết kéo ta trở về phòng, vừa đi vừa nói: "Sư phụ tỷ tỷ, hảo hán không đấu với ác nhân, đánh không lại thì đừng đánh nữa."
"Nhưng. . . nhưng mà. . ." Lòng ta nóng như lửa đốt, còn muốn tranh luận, đã thấy Bạch Quản ra sức nháy mắt ra dấu, cuối cùng dậm chân một cái tung cánh cửa quay về. Chu Thiều hoảng sợ quá độ, đơ như người gỗ, ngoan ngoãn đuổi theo sau. Còn lại hai tên ma tướng tiếp tục trấn thủ bên ngoài.
Vào đến phòng, Bạch Quản chỉ vào vách tường, không nhanh không chậm nói: " Hai gian phòng này ở cạnh nhau!"
Ta mới tỉnh ngộ, không ngừng khen hắn thông minh, dồn sức đạp mạnh vào vách tường.
Gạch đá vụn rơi ầm ầm, bụi mù trời đất, khiến người ho sặc sụa. Bên kia vách tường, Nguyệt Đồng đang bị trói ở đầu giường, đã hôn mê bất tỉnh từ bao giờ, trên mặt giàn giụa nước mắt, cổ tay cùng các đốt ngón tay sưng tấy dị thường, quần áo trên người bị lột xuống hơn nửa, trên mặt rất nhiều vết thương, Xích Hổ cũng bị cào một vết trên mặt, đang cưỡi trên người nó, mắt đỏ ngầu nhìn bọn ta, phần thân dưới không nên nhìn cũng đã bị ta nhìn thấy cả, bộ dáng thực ghê tởm vô cùng. . .
Bây giờ không phải lúc ngẩn người than thở nữa.
Ta quờ lấy chậu nước rửa mặt hồi sáng, nhằm thẳng vào mặt hắn mà dội, chỉ vào cửa giận dữ gầm lên: "Thả đồ nhi của ta xuống, cút ra ngoài!"
Cặp mắt của Xích Hổ từ đỏ ngầu rốt cuộc cũng tỉnh táo trở laị, hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Nguyệt Đồng, cười lạnh một tiếng, chậm rãi mặc quần áo đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn với lại một câu: "Đừng nóng, ngày sau còn dài, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết ngươi!"
Tiếng sập cửa nặng nề vang lên, tiếp sau là tiếng cười lớn của Viêm Hồ: "Ngươi ngày ngày bắn nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ vào mắt!"
Xích Hổ mắng: "Cút!"
Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Bạch Quản bước đến cởi trói cho Nguyệt Đồng, nắm lấy cổ tay hắn, kiểm tra rồi nói: "Sư phụ tỷ tỷ, tay nó bị vặn gãy rồi, tên ác ma kia ra tay thật tàn nhẫn!"
Ta lảo đảo chạy tới, đau xót ôm lấy Nguyệt Đồng, nâng cổ tay vừa sưng vừa đỏ tấy của nó lên, cảm thấy thật bàng hoàng.
Giờ thì cửa này coi như đã qua rồi, nhưng còn đêm nay thì sao? Tương lai thì sao đây?
Ở giữa thiên địa, nhưng khắp nơi đều là tuyệt cảnh