Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 46: Chất vấn



Chương 46: Chất vấn

Dịch: Vivian Nhinhi


Về sau, Phượng Hoàng bay mất, không biết là đi đâu tiếp tục do thám tình báo, mà cũng có thể là Hồ Điệp tỉnh lại, chạy về nhà chủ cũ của nó nghe đại chiến sử của chủ nhân nó với một vị tình nhân không biết là thứ mấy trên giường.

Ta để có thể sớm khôi phục thuận tiện hành sự, lập tức chỉnh đốn thái độ phối hợp trị liệu, ưỡn bụng rót tất cả linh đan diệu dược vào dạ dày.

Mấy thị nữ phụ trách chăm sóc ta rất vui mừng, Lục Uyên còn chấm chấm nước mắt vui sướng nói: "Tiên tử, cô cuối cùng cũng nghĩ thông rồi."

Ta có phần oán giận đối với sự nịnh nọt của các nàng, rõ ràng trong lòng các nàng đang nguyền rủa ta vì sao còn không có chết cơ đấy.

Xích Hổ bị Tiêu Lãng điều đi rồi, tướng quân thủ vệ mới đổi tên là Lôi Điện, eo cong lưng còng, mặt xanh nanh vàng, mặt mũi còn tràn đầy mụn nước đỏ ỏn, ngũ quan hoàn toàn không có chỗ nào bình thường. Ta vốn không phải người trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà bộ dạng lúc hắn cười rộ lên cũng khiến ta có lúc không nhịn không nổi, những người khác lại càng không dám nhìn hắn, có một thị nữ nửa đêm muốn ra ngoài gặp tình nhân, thấy có người gọi mình, quay đầu lại trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lôi Điện tướng quân, bị dọa đến run rẩy ngã lăn tại chỗ.

Trên đời còn có ma đi sợ quỷ sao?

Mọi người không một ai chế nhạo thị nữ kia, cùng đồng lòng một chí ngồi một chỗ yên lặng tưởng niệm tư thế oai hùng của Xích Hổ tướng quân, sau đó lại oán hận ta thêm vài phần.

Ta mới đầu không rõ, về sau thông qua tơ hồn điều tra được, mới biết tất cả mọi người cho rằng Tiêu Lãng đang ghen - một thứ biểu lộ rất bình thường rất tiêu chuẩn của tình nhân, chính là bài trừ tất cả nhân vật có khả năng uy hiếp. Xích Hổ tướng quân so với hắn thì trung thực phúc hậu hơn một tí, nhân phẩm cũng cao thượng hơn một tí, điều này khiến hắn thật mất mặt, thế nên kết quả - Xích Hổ tướng quân bị đuổi rồi.

Cảm xúc của Tiêu Lãng cũng trở nên rất kì quái, rất hay cố tình gây sự.

Có đôi lúc khi hắn vui vẻ, sẽ chạy lên đỉnh núi băng cách xa vạn dặm, mang về một khối băng không tì vết, lại dùng ấm tử sa niên đại hơn một vạn năm ra pha trà uống với ta. Nếu ta có hơi nhíu mày, khen vài câu qua loa, hắn sẽ ngay lập tức đổ hết bình trà vào cống, đập nát ấm tử sa rồi nhìn về phía ta cười khiêu khích. Có đôi lúc khi ta mất hứng cũng sẽ đập nát bàn lưu ly, bình mã não, đèn thủy tinh, hắn sẽ vô cùng vui sướng, sau đó gọi người mang đồ mới đến tặng cho ta còn nói: "A Dao bảo bối, đập nhiều nữa đi, ta càng thích nhìn bộ dạng tức giận của nàng."

Hắn rất thích dùng lời nói đến kích thích ta, chọc cho ta phát điên.

Ta vì kế hoạch của sư phụ vốn định xuất hiện ít đi, tạm thời đối xử với Tiêu Lãng tử tế, ăn nói nhẹ nhàng, nói chuyện dịu dàng với nhau, thì hắn lại mất hứng. Còn nếu ta trực tiếp đấu khẩu, đấu võ mồm với hắn, hắn lại ưa thích vô cùng.

Nghe nói thế gian có vài người là trời sinh thích bị đánh bị mắng, có lẽ chính là loại từ nhỏ đã bị coi thường như tên điên này.

Dưỡng thương ba tháng trong Lê Hoa Viện, ta bị hắn làm cho nóng tính hẳn.

Hắn lại ôm ta nhẹ nhàng nói: "Chính là như thế, thẳng thắn với lòng mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn tức giận thì tức giận, tùy theo dục vọng của mình mà làm, không nên che giấu, không nên áp lực."

Ta gật đầu đồng ý với hắn, cũng thuận theo lòng mình, trở tay cho hắn một tát, lại ném móng vuốt sói còn đang lén lút vươn vào trong áo của ta sỗ sàng kia ra ngoài.

Tiêu Lãng cười hì hì ngăn cản bản tay đang đánh hắn của ta, còn cắn một cái lên mu bàn tay, nói mập mờ: "Ta cũng không nói sẽ ngoan ngoãn đứng đấy cho nàng xử lý." Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào thân thể của ta, liếm liếm môi, cười nói: "Thương thế của nàng đã ổn chưa?"

Ta đọc hiểu ám chỉ trong mắt hắn, như chim sợ cành cong, lập tức rụt sang bên cạnh. Nghĩ đến sư phụ và hắn là một thể, có thể chứng kiến hết thảy mọi chuyện là ta hận không thể đi đập đầu chết.

"Đừng lúc nào cũng bắt ta phải cưỡng ép nàng." Sau đó hắn túm ta về, nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới, ở trên da thịt vẽ vài vòng, thanh âm ác ma ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Có nhiều chuyện chỉ cần quen là được. Nàng ở Ma giới làm thê tử của ta, làm mẫu thân của hài tử nhà ta, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng."

Hài tử, ta nhớ đến vấn đề cực kì nghiêm trọng này, mặt cũng tái đi rồi.

May mà tuổi thọ của Tiên nhân với Ma tộc đều rất dài, thai nghén đời sau cũng rất gian nan cho nên số lượng so với Nhân tộc ít hơn hẳn. Thiên Phi sống hơn mười vạn năm cũng chỉ sinh được hai trai ba gái, nguyên thân của vật tiên lại không có khả năng sinh sôi, thai nghén sinh con lại càng khó, hơn nữa Tiên nhân khác phàm nhân, nếu dùng pháp thuật để khống chế thể chất thì Tiêu Lãng không có cách nào có thể làm ta thụ thai dễ dàng được.

Ta đã hiểu rõ các mấu chốt, hơi hơi thở ra.

Tiêu Lãng rất kiên định mà nói: "Bất kể thế nào cũng phải thử, mà trong đó "gieo trồng" chăm chỉ chính là thượng sách."

Cái đồ cầm thú này!

Một cước đá trên mặt hắn, lại bị hắn bắt lấy cổ chân, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn, sau đó tách hai chân ta ra, cả người đè xuống. Tay hắn giống như cá chạch, trơn trượt luồn vào trong váy, nhanh chóng tìm đến gốc đùi, chậm rãi trêu đùa như đang đợi ta phản ứng. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua chỗ mẫn cảm, ở điểm mẫn cảm nhất như có như không vẽ mấy vòng, ta không tự chủ được lại nhớ đến sư phụ đang ở trong cơ thể hắn, có thể cảm nhận đến bằng cùng một ngón tay, cùng va chạm vuốt ve, cùng khiêu khích.

Vô số sấm sét oanh tạc trong đầu ta, tất cả ánh sao sáng đều đã rơi xuống khỏi bầu trời đêm, chìm vào trong lòng hồ dung nham, tỏa ra từng trận khói nhẹ. Bỗng nhiên, như có một ngôi sao sáng rực rỡ nhất, không thỏa mãn với độ ấm của dung nham, cường ngạnh muốn chìm xuống càng sâu, phảng phất muốn thăm dò bản thân có thể bị thiêu đốt đến trình độ nào.

"Nàng còn nhạy cảm hơn so với trước kia," Tiêu Lãng kinh ngạc, đầu ngón tay đang tìm tòi cũng hơi khựng lại, nghi hoặc hỏi: "Trên người của nàng, xảy ra chuyện gì?"

Ta xấu hổ không chịu nổi, máu toàn thân đều đã chảy ngược, mặt nóng như thiêu như đốt.

Đầu ngón tay của Tiêu Lãng lại mãnh liệt dao động vài lần, dường như đang tự chứng minh suy nghĩ của mình.

Ta rốt cục không để ý mà hét ầm lên như kẻ điên, liều chết giữ chặt đai lưng gạt tay hắn ra ngoài.

Tiêu Lãng thở dài: "Ta đã nói với nàng về tiên nữ bị Ma giới bắt làm tù binh sẽ có kết cục gì. Nàng không muốn ta chạm vào, chẳng lẽ muốn có thêm nhiều người nữa chạm vào nàng sao? Ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta sẽ được sủng ái, bọn chúng mới không tỏ ra bất mãn, hoặc là nghĩ cách chiếm đoạt nàng."

Ta nói: "Ta không cho người chạm vào."

Tiêu Lãng nói: "Làm nữ nhân của ta đã được che chở lại không cho ta chạm vào, đấy là cái đạo lý gì?"

Ta cắn môi, không nói lời nào.

"Đừng quên," Tiêu Lãng dùng sức kéo ta lại gần thêm một ít, cười nhạo nói: "Người lựa chọn giao nàng cho Ma giới làm con tin, giao nàng ra cho ta chơi đùa cũng không phải là ta. Nàng có phản kháng lại quyết định của Thiên giới sao? Nàng có chống cự không muốn đến Ma giới sao? Hết thảy đều không. Cho nên nàng có tư cách gì chọn không làm nữ nhân của ta? Nữ hài trên thế gian bị cha mẹ bán vào thanh lâu, chẳng lẽ có quyền không tiếp khách? Mỹ nhân bị triều đình gả đi hòa thân, chẳng lẽ có quyền cự tuyệt đối phương tìm hoan?"

Mỗi một câu của hắn đều đâm vào trong tim ta, đâm đến phát đau.

Mặc dù ta cảm thấy câu nào của hắn cũng ngang ngược vô sỉ, nhưng mà câu nào cũng không thể phản bác được.

Ta hiểu sự bất đắc dĩ của Thiên Đế, cũng như thế, rất nhiều người cùng khổ dưới thế gian kia, nếu là còn cơm ăn thì thế nào cũng sẽ không nhẫn tâm bán con gái mình đi.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, ta cũng từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu coi Thiên giới với Ma giới như đang đánh một ván cờ, quân trắng của Thiên giới bị quân đen của Ma giới vây quanh, chặt đứt tất cả đường lui, chỉ còn lại một đầu rồng lớn trong vòng vây nghiêm ngặt mà liều chết thủ hộ, kéo dài chút hơi tàn, đợi đến thời cơ đến đánh bất ngờ, đi một nước cờ phi thường mới có được một đường sinh cơ.

Sư phụ nói, thiên hạ chỉ có mình ta có thể trừ diệt Thương Quỳnh.

Ta chỉ có thuật bổ hồn là có thể coi như độc nhất vô nhị,

Trong lòng ta loáng thoáng có một đáp án, lại cảm thấy ý nghĩ này quá điên cuồng, vượt quá sức tưởng tượng, cho nên không dám khẳng định.

Đang do dự, Tiêu Lãng ép hỏi: "Nàng thuận theo, hay là không thuận theo?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.