Thương Quỳnh nhẹ nhàng thở ra, ả xoay người đi vào hậu điện, tự mình mang quan tài băng tinh của Nguyên Ma Thiên Quân ra, mệnh ta bổ hồn.
Ta mài mực trải giấy, cầm bút không nghĩ ngợi gì mà viết ra mấy chục tên thuốc vô cùng trân quý, trong đó có cả Ngọc Long Hào, độc Băng Thiềm vạn năm rồi các loại dược vật cổ quái, sau đó đưa cho Thương Quỳnh, nói: "Đi thu thập tất cả những thứ viết trên này về, cho vào trong Hàn Kim Lô Đỉnh, dùng Viêm Mai Hoa Lộ, lại dùng ba vị chân hỏa làm dẫn, nung mười hai canh giờ, dùng để chữa trị hồn phách bị hao tổn."
Thương Quỳnh cầm danh sách, nhíu lông mày cả một buổi, tiện tay được cho Khống hồn sư lần trước đã từng có ý đồ điểu khiển sư phụ để lừa ta xem: "Hồng Cưu, ngươi xem xem thế nào?"
Hồng Cưu nhìn đơn thuốc nửa ngày, cười khổ lắc đầu nói: "Độc Băng Thiềm vạn năm làm thuốc, mới nghe lần đầu, tại hạ cô lậu quả văn, thật sự là..."
Ta cười lạnh nói: "Biện pháp hại người thì Thiên giới tất nhiên không sánh được với Ma giới rồi, còn biện pháp cứu người thì Ma giới so ra không sánh được với Thiên giới đâu, ngươi không biết cũng là bình thường!"
Thương Quỳnh âm trầm bất định vẫy Hồng Cưu lùi ra, Phượng Hoàng ở bên cạnh ả nhận lấy danh sách, quét hai lượt lập tức cầm bút sửa đổi mấy vị thuốc trên đó, cười nói: "Ngọc Dao Tiên Tử, ta với Cẩn Du cùng tu hồn thuật, cũng biết nếu dùng độc Băng Thiềm vạn năm có thể giúp Ma Quân tạm thời tỉnh táo, sau một thời gian ngắn lại lâm vào hôn mê, cô muốn nhân lúc ấy cháy nhà hôi của cũng không được đâu."
Ta nhếch khóe miệng, một lúc lâu sau mới cười mỉa mai Thương Quỳnh: "Quả là con gái hiếu thuận, đáng tiếc ban ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua, đợi sau khi Nguyên Ma Thiên Quân tỉnh lại, quyền khuynh thiên hạ, không biết lúc ấy vị trí của ngươi là ở chỗ nào?"
"Hiếu thuận? Người nói ta?" Thương Quỳnh giống như vừa nghe thấy một chuyện cười khó tin nào đó, cười đến gập người, sau đó ngẩng đầu nói với ta: "Hắn cũng lắm là cho bọn ta sinh mệnh, nhưng chưa bao giờ nuôi dưỡng ba huynh muội bọn ta, cho dù đem chém hắn thành trăm đoạn thì ta cũng sẽ chỉ ở bên cạnh cười xem náo nhiệt mà thôi."
Ta khó hiểu: "Vậy ngươi tội gì phải giúp hắn phục sinh."
Thương Quỳnh chậm rãi đi đến bên cạnh ta, vảy giáp trên người va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thanh thúy rất nhỏ nhưng làm cho bầu không khí yên tĩnh trên đại điện càng thêm quỷ dị, thật giống như tiếng ác ma thì thầm trong đêm tối hắc ám, ả nói: "Ta không cần một Nguyên Ma Thiên Quân thống trị Ma giới, mà ta cần một Nguyên Ma Thiên Quân bị ta thống trị. Ta bảo hắn đi ăn phân, hắn cũng sẽ phải nằm trên mặt đất để ăn, ta lại bảo hắn đi chết, hắn cũng sẽ phải sự sát, ngươi hiểu ý ta chưa?"
Ả chẳng có chút tình cảm nào với Nguyên Ma Thiên Quân cả. Ả từ đầu đến cuối chỉ muốn một con rối, chứ không phải phụ thân của ả. Ả muốn Nguyên Ma Thiên Quân làm quân cờ của ả, làm tướng lãnh dưới trướng ả, vì ả đi gây họa chiến tránh, vì ả mà phá tan kết giới của Thiên giới, vì ả chịu chết, lại lợi dụng uy vọng của hắn mà thâu tóm tất cả những thế lực chống đối còn sót lại dưới Ma giới vào tay mình.
Ta không dám nhìn thằng vào cặp mắt ả, hàn quang đầy toan tính trong đó khiến người ta sợ hãi.
Phượng Hoàng đưa đơn thuốc đã sửa lại xong cho ta, cười nói: "Cô xem còn thiếu cái gì nữa?"
Độc Băng Thiềm vạn năm bị đổi thành độc khôi lỗi, Linh Chi hoa lộ bị đổi thành Linh Thạch nhũ dịch, còn lại liều lượng của tất cả những vị thuốc khác bị cắt giảm một nửa, ta nghiêm mặt liếc qua, lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
*Giải thích một chút: Khôi lỗi chính là bù nhìn, con rối, độc khôi lỗi muốn có tác dụng cần một giọt máu của một người làm dẫn, còn tác dụng của loại độc này là gì các cưng xem hồi sau sẽ rõ. hê hê.
Thương Quỳnh thỏa mãn nhìn kĩ một phen, sai người đi chiếu theo nội dung trong đơn mà làm.
Ta ở lại trong điện, bầu không khí khẩn trương căng thẳng tràn ngập, bởi vì Thương Quỳnh không có lệnh, bọn họ cũng coi như có chút khách khí với ta, thay sư phụ băng bó tốt miệng vết thương lại không giải được ma phù phong ấn pháp lực. Chỉ có thể cho người nới lỏng dây trói của Chu Thiều với Nguyệt Đồng, buộc chân của cả ba người lại với nhau bằng một cái xích sắt, quấn trên đại điện, để ngừa bọn nó cùng ta mở ra Thiên Lộ trốn đi lần nữa. Chu Thiều khóc mệt nhìn mỹ mạo của Thương Quỳnh ăn một mạch ba chén cơm to, sau đó lại vuốt lông Nguyệt Đồng khóc sướt mướt, nháo loạn lên đòi về nhà, làm cho Viêm Hồ không chịu nổi nữa, dọa nó còn khóc thành tiếng thì sẽ cắt phăng lưỡi, như thế mới ngoan ngoãn trở lại.
Mười hai canh giờ nhanh chóng trôi qua, chén lưu ly ngũ sắc được dâng lên, tản ra mùi thơm quyến rũ mà cổ quái.
Mọi công tác chuẩn bị đều đã được hoàn tất, tâm lý ta đặc biệt căng thẳng, nước thuốc trong tay nặng tựa ngàn cây, bờ môi run rẩy nói: "Nếu muốn độc khôi lỗi có tác dụng, còn... còn cần..."
Phượng Hoàng thoải mái thay ta bổ sung: "Cần một giọt máu của Thương Quỳnh điện hạ làm vật dẫn, để cho hắn hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân."
Thương Quỳnh do dự hồi lâu, rốt cục cầm dao nhẹ nhàng cắt vào ngón tay, giọt máu chậm rãi chảy ra, như sương sớm nhỏ xuống chén thuốc, dung dịch trong chén đột nhiên sôi trào, nước thuốc xanh đậm biến thành màu vàng hổ phách óng ánh, hương thơm càng nồng đậm bức người. Sau đó ả cảnh cáo bọn ta: "Nếu như xảy ra một chút sai lầm nào ta sẽ ném các ngươi vào biển rắn ngay lập tức."
Ta hờ hững với đe dọa của ả, đi đến bên cạnh Nguyên Ma Thiên Quân, đầu lâu và thân thể của hắn đã được ghép lại với nhau, đầu tóc và râu ria hỗn loạn cũng được chải lại, trông có vài phần giống với Tiêu Lãng, nhưng mặt vuông chữ điền, mi mày đậm hơn, ngũ quan phương cương tục tằng hơn một chút. Ta thả ra ba sợi tơ hồn dò xét một chút lập tức bị ma khí cường đại ép cho tí thì té xỉu, chỉ có thể cố gắng chống đỡ lần tới trái tim của hắn, thấy trái tim của hắn đang chậm rãi nhảy lên, hai mũi phập phồng hô hấp, hiển nhiên Ma giới đã cứu được tính mạng của hắn, chỉ là hồn phách bị Thiên giới tổn hại quá nắng, không cách nào thức tỉnh được.
Thương Quỳnh cởi bỏ phong chú đang kiềm chế pháp lực của ta, giúp ta mang tới mấy khối Thiên Địa Linh Thạch, bổ sung trận pháp tiên khí, cứ như vậy đã tạo ra một cái phúc địa Thiên giới nho nhỏ dồi dào linh lực ngay trong lòng Ma giới.
Ta ngồi xuống điều tức khôi phục khí lực khoảng nửa ngày, chậm rãi đứng dậy, duỗi hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên, niệm chú Khống Hồn Văn, ngàn vạn sợi tơ hồi nhỏ và mảnh còn hơn tơ tằm tuôn ra ào ạt mà không mất trật tự, như hải tảo khiêu vũ trong nước, chớp động như có sinh mệnh bay về phía chén lưu ly thấm đẫm nước thuốc màu hổ phách kia xong liền ngả sang màu vàng, sau đó từng sợi từng sợi, theo các góc độ khác nhau lọt vào trong cơ thể Nguyên Ma Thiên Quân.
Thương Quỳnh nắm chặt ngai bảo tọa, thân thể nghiêng về phía trước, căng thẳng nhìn chăm chăm vào tràng cảnh bổ hồn trước mắt, nếu ta làm gì mờ ám, ả sẽ lập tức xuất kiếm chém chết. Chỉ có Phượng Hoàng vẫn còn thoải mái đứng ở sau lưng ả, như thể ngoài nữ nhân trước mắt ra, cái gì hắn cũng không để ý.
Tơ hồn dày đặc tuôn về phía hồn hải, điền đầy, bổ sung, phá hết những phần tổn thương mà trọng chỉnh lại, kết hợp lại một lần nữa.
Ta dần dần chẳng quan tâm đến chung quanh nữa, hết sức chuyên chú, triệt để vùi đầu vào quá trình phức tạp rườm rà này.
Linh khí tiêu hao hết lại được linh thạch bổ sung, nhưng tu vị vẫn bị hao tổn dần, toàn thân có cảm giác như bị mất nước.
Thời gian không biết đã qua bao lâu.
Sau khi làm xong viêc, ta chỉ cảm thấy đất trời chao đảo, té ngã trên mặt đất.
Ta lảo đảo đứng dậy, đi về phía sư phụ, cùng bọn họ mềm nhũn dựa vào cái cột trụ lớn giữa điện, cười xán lạn: "Đã xong!" Nguyệt Đồng và Chu Thiều lập tức nhào đầu về trước, một trái một phải nắm chặt bàn tay ta không rời.
Thương Quỳnh kinh ngạc một lát, nhìn về phía Nguyên Ma Thiên Quân.
Ngón tay của Nguyên Ma Thiên Quân bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, rồi lại nhúc nhích.
Thương Quỳnh dùng bảo kiếm chọc chọc hắn, lạnh lùng hỏi: "Phụ Quân, ngài đã tỉnh chưa?"
Nguyên Ma Thiên Quân chậm rãi mở mắt ra, ngây ngốc nhìn nóc nhà, không biết phải làm thế nào.
Thương Quỳnh lại thử thăm dò hỏi lại: "Phụ Quân! Ngài nhận ra ta không? Ta là con gái của ngài!"
Nguyên Ma Thiên Quân khàn khàn giọng mở miệng: "Ta nhận ra ngươi..."
Hắn chậm rãi ngồi dậy trong quan tài băng tinh, giống như con rối không có linh hồn, nhìn thẳng vào Thương Quỳnh, bỗng nhiên bạo phát vùng dậy, hai tay hóa thành hai thanh trường câu sắc bén, ngoắc thẳng về phía cái cổ trắng nõn nà của ả.
Thương Quỳnh phản ứng rất nhanh, ả cầm kiếm đỡ đòn, lui về sau vài bước, dùng ánh mắt kinh ngạc lại nghi ngờ nhìn về phía ta. Tất cả ma tướng ở đó cũng phản ứng không kịp, đều không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong mắt Nguyên Ma Thiên Quân chỉ có một mục tiêu, không cho ả bất cứ một chút thời gian thở dốc nào, liên tục công kích.
Binh khí va vào nhau tóe lửa.
Ta cười một nụ cười vui vẻ nhất từ khi xuống Ma giới tới giờ, nói cho ả biết - tuyên ngôn cuối cùng của ta: "Thiên Đế nói, muốn chém gãy thanh kiếm mạnh nhất là ngươi thì phải dùng thanh đao còn mạnh hơn ngươi. Hiện tại Thương Quỳnh là kẻ mạnh nhất Tam giới nhưng trong quá khứ thì Ma Quân còn mạnh hơn ngươi nhiều. Đấy là đòn phản kích của bọn ta đấy, ngươi đến mà nhận đi!"
Chu Thiều rũ bỏ bộ dãng nhu nhược vô năng mới rồi, khoa chân múa tay vui sướng nói: "Kế hoạch của ông già kia thành công rồi! Không uổng công ông đây biểu diễn một hồi không chê vào đâu được á!"
Chúng Ma tướng phục hồi lại tinh thần, rút binh khí ra đánh về phía bọn ta.
Móng vuốt của Nguyệt Đồng rạch vào da thịt mình, máu tươi chảy xuống, Thiên Lộ lại hiện ra, Ta nhanh chóng thả tơ hồn mở cửa ra.
Trong Thiên Lộ, Nguyên Thanh Thiên Quân mang chiến giáp, tay cầm roi Cửu Tiết dẫn đầu lao ra, theo sau là mười vạn thiên binh...