Vốn là minh dương cao chiếu, khí trời quang đãng, cảnh sắc tươi đẹp dào dạt ý xuân, nhưng lại không hiểu vì lí do gì xung quanh lại yên ắng không một tiếng động, tiết trời trong xanh nhưng đìu hiu một cách khó tả, không có gió cũng không có tiếng chim… tất cả đều chìm trong một sự tịch mịch đến lạ khiến người ta bất giác rùng mình. Trong ngự hoa viên ở Minh Dương cung, Bình Nam vương nhàn nhã tản bộ thong dong bước đi, ngẩng đầu nhìn thinh không cao vút chợt khẽ chau mày, trong lòng không hiểu vì sao lại sinh ra một chút bất an.
Tâm Nguyệt bị Huyền Vũ đế triệu đi đã quá nửa canh giờ mà còn chưa trở về, Bình Nam vương chờ đợi sốt ruột cũng không khỏi sinh ra một chút phiền lòng.
Lúc này cách đó không xa tại một tiểu đình có hai gã thái giám đang đứng đằng xa quét tước vệ sinh, Bình Nam vương nhàm chán rảo bước lững thững đi ngang qua họ. Hai gã thái giám đó vẫn khom người quét rác không hề phát giác sự xuất hiện của kẻ lạ mặt.
Bình Nam vương chậm rãi đến gần, vô tình nghe được một gã thái giám trong họ cất tiếng nói: “Cửu hoàng tử giờ này chắc là thảm lắm rồi, Thánh Thượng đang giận điên người cơ mà!” Một gã thái giám khác không câu nệ lập tức đáp trả: “Cũng phải vậy thôi! Sau chuyện của thái tử làm sao Thánh Thượng càng không căm hận Cửu hoàng tử cho được, mới đây ta bắt gặp bọn Tiểu Lục Tử khiêng rất nhiều hình cụ đi về phía đại điện a, giờ này cũng không biết Thánh Thượng đang trừng phạt Cửu hoàng tử như thế nào nữa.” Gã thái giám ban đầu nhanh nhảu nói thêm: “May thay, khi nãy không phải sai ta đi khiêng, nếu không ta làm sao chịu nổi cái cảnh máu me kinh khủng đó….”
Bình Nam vương càng nghe càng giật mình không kiềm được mở miệng, lớn tiếng hỏi lại: “Các ngươi đang nói cái gì?!” Hai gã thái giám kia không biết sau lưng có người, giật nảy mình vội xoay lại thì bắt gặp ngay Bình Nam vương đã đứng đó tự bao giờ, tay chân luống cuống liền vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu hành lễ.
Bình Nam vương nghiêm mặt lặp lại câu hỏi ban nãy: “Các ngươi vừa rồi đang nói gì đó, chẳng lẽ Thánh Thượng triệu kiến Cửu hoàng tử là để trừng phạt hắn sao?!” Một gã thái giám đứng tuổi hơn trong bọn họ vội đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Cửu hoàng tử mạo phạm long nhan, Thánh Thượng hiện đang ở đại điện Minh Dương cung trừng trị hắn.”
Bình Nam vương vừa nghe lời này giật mình chấn động, vẫn không tin lắm nên cố hỏi dò: “Thánh Thượng sủng ái Cửu hoàng tử như vậy, như thế nào lại nỡ trừng phạt hắn chứ?” Hai tên thái giám lập tức sửng sốt nhìn nhau, thần sắc trên mặt kinh ngạc cũng chẳng thua kém Bình Nam vương lúc này.
Bình Nam vương thấy biểu tình bọn họ quái lạ trong lòng sinh nghi, cau mày hỏi tiếp: “Thánh Thượng rốt cuộc là đối xử với Cửu hoàng tử như thế nào, hai ngươi mau nói thật cho bổn vương biết!” Ngữ khí âm trầm nghiêm khắc, dùng ánh mắt lạnh băng xuyên thấu hai kẻ đang chết trân trước mặt.
Hai tên thái giám sợ hãi đến mức tay chân co giật không ngừng run rẩy, gã thái giám đứng tuổi ban nãy mang theo chút kinh sợ, lắp bắp đáp lại: “Bởi vì Thánh Thượng… vì thân thế của… Cửu hoàng tử không được rõ ràng mà sinh ra tột cùng căm hận hắn… Cửu hoàng tử ở trong cung thường xuyên bị phạt, chuyện rõ như ban ngày này khắp trên dưới Minh Dương cung ai ai cũng biết!”
Bình Nam vương trong lòng chấn động mãnh liệt, suýt nữa không đứng thẳng nổi, từng câu từng chữ của Tinh Dương như tái hiện rõ ràng chợt thoảng ngang qua đầu hắn, những câu nói âm hiểm mang quá nhiều thủ đoạn ngoan độc. “Thì ra Tinh Dương nói dối!” Bình Nam vương phẫn nộ nhăn vội mi lại, lưỡng quyền nắm chặt các khớp xương tay cũng bị kéo căng cực hạn.
Về phía hai gã thái giám kia nhìn gương mặt hắn trong phút chốc biến thành phẫn nộ khác thường cũng im bặt không dám hé răng.
“Vậy, quan hệ giữa Thánh Thượng và Cửu hoàng tử là thứ quan hệ gì?!” Bình Nam vương gồng mình cố chế trụ lửa giận trong lòng thản nhiên hỏi tiếp.
Tên thái giám đứng tuổi ban nãy thấy thần sắc Bình Nam vương có phần dịu đi, liền lấy lại can đảm nhỏ giọng lên tiếng: “Cửu hoàng tử từ nhỏ dung mạo tuấn lệ bất phàm, Thánh Thượng đương nhiên là đối với hắn… đối với hắn vì cái kia rồi…” Nói xong thì dừng lại thở hắt ra rồi mới chuyển giọng nói tiếp: “Nếu không phải có loại quan hệ này thì chỉ sợ Cửu hoàng tử đã sớm bị Thánh Thượng tra tấn đến chết. Mỗi lần Thánh Thượng triệu kiến Cửu hoàng tử, y như rằng cả người hắn đều đầy máu được khiêng trở ra…”
“Đúng đó! Đúng đó!” Gã thái giám trẻ tuổi còn lại xen mồm nói thêm: “Thánh Thượng đối xử với Cửu hoàng tử hết sức ác độc! Mỗi lần đều hành hạ hắn đến mức chết đi sống lại. Có một lần, Thánh Thượng còn dẫn một con chó sói cực lớn đến tàn nhẫn xâm phạm hắn, Cửu hoàng tử vì quá mức đau đớn mà tê thanh gào thảm mãi đến mấy hôm sau cổ họng vẫn còn đau rát mà không phát ra nổi bất cứ âm tiếng gì! Cảnh tượng đẫm máu ngày ấy đến giờ vẫn còn khiến bọn nô tài tim đập chân run…”
“Ra là như vậy….” Tức khắc Bình Nam vương cảm giác đầu mình như bị búa dần, trái tim cương ngạnh bị người ta tàn nhẫn xé nát. Toàn thân trên dưới phút chốc trở nên lạnh thấu xương tủy, cái lạnh tràn ra tựa hồ ngay cả máu cũng bị đông đặc mà không kịp lưu động, cứ thế đau đớn lan ra như kim châm muối xát, đau đến nổi trước mắt tối sầm đến cả công năng hô hấp cũng tuyệt nhiên quên mất.
Hồi ức xưa cũ như thác lũ ùa về tràn đầy tâm thức hắn – hình ảnh Tâm Nguyệt từng sợ hãi vùng vẫy mong thoát khỏi nghịch cảnh trái ngang biết bao nhiêu lần, từng mang bộ dáng yếu ớt đáng thương ấy cầu xin hắn như thế nào, từng thống khổ khóc thương nói ra những lời chân thật từ quá khứ ẩn sâu bi thảm ra sao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không tin… để đến cuối cùng người kia phải ôm lấy nỗi tuyệt vọng vô bờ mà dùng ánh mắt băng lương nhìn hắn…. Tất cả tất cả, giờ đây tựa như một mũi tên sắc nhọn cắm phập vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn, đem trái tim của kẻ vô tình tàn phá đến nhàu nát không còn nhận ra nổi hình dạng vốn dĩ.
“Ta thật là hồ đồ mà! Sao ta lại không tin hắn, sao lại đi trách oan hắn chứ!? Ngu ngốc, cực kì ngu ngốc!” Trong lòng Bình nam vương điên cuồng gào thét không thôi những câu nói tràn đầy hối hận. “Hắn vốn đã rất đáng thương rồi, vậy mà ta còn làm ra những hành động tàn nhẫn như vậy, ta rõ là cả thứ súc sinh vô tri cũng không bằng một góc!” Bình Nam vương đau khổ ăn năn, gương mặt anh tuấn cương nghị bởi vì xấu hổ và tức giận mà vặn vẹo đổi hình, cứ thế ân hận dày vò, liên tiếp tự trách bản thân như thể thôi thúc hắn muốn lập tức tìm đường quyên sinh!
Hai gã thái giám ban nãy vẫn đứng chết trân bên cạnh, chợt thấy vẻ mặt hắn lại lần nữa kích động điên cuồng, càng không khỏi lại sợ hãi run lên, ngậm chặt miệng lại không dám hé răng.
Bình Nam vương khó khăn lắm mới trấn tĩnh trở lại, mạnh mẽ quay người liền đi thẳng về phía đại điện Minh Dương cung……
Gần tới cửa điện, Bình Nam vương đã nghe được vài tiếng rên rỉ khó nghe, thanh âm không lớn nhưng lại khủng bố cực điểm, một Bình Nam vương dũng mãnh hơn người mà nay cũng không nhịn được lại sợ tới mức khẽ rùng mình run lên.
Chậm rãi đi lên từng bậc từng bậc thang được chạm bằng ngọc thạch quý giá, thì bấy giờ tiếng kêu rên ban nãy càng vang lên thảm hại hơn nữa, Bình Nam vương đã dần dần nhận ra đó chính là tiếng gào thảm thiết của Tâm Nguyệt, lòng hắn càng đau thắt dữ dội, bàn tay kia vội đưa lên nắm chặt ngực áo để kiềm nén những cơn đau lan ra đang dần bao trọn trái tim tươm máu!
Nhấc đôi chân nặng nề bước lên từng bậc thềm ngọc, và dù thềm đá không quá dài cũng chả cao bao nhiêu vậy mà Bình Nam vương lại phải gồng mình cố hết sức để vượt qua nó. Ngay khi khung cảnh đại điện chậm rãi hiện ra trước mắt thì hai gã thị vệ trước điện đã giơ cao hai thanh giáo chặn ngang đường hắn, rồi lớn tiếng quát hỏi.
Bình Nam vương căn bản không thèm nhìn đến họ, tầm mắt lướt qua hai thanh giáo đương bắt chéo nhau hướng nhìn về phía xa xa trong góc đại điện, và rồi quá mức choáng ngợp đến tay chân lạnh toát khi nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa mà hắn chưa bao giờ từng ngờ tới.
Khắp đại điện hoang tàn bừa bãi, xung quanh nằm lăn lóc không biết bao nhiêu hình cụ cùng tạp vật. Huyền Vũ đế ngồi ngay ngắn giữa điện tàn nhẫn cười lạnh. Mà Tâm Nguyệt lại bị mấy tên thái giám ra sức ghì chặt trên một chiếc ghế thật dài làm bằng tre nứa, hạ thân bị lột sạch trống trơn, bờ mông trắng muốt mềm mại cùng cặp đùi ngọc thon dài trắng mịn hoàn toàn xích lõa trong không khí âm lãnh. Một gã thái giám đang dùng một thanh gỗ không quá dài hung hăng giã xuống từ bờ mông cho đến tận mũi chân hắn, trên thanh gỗ đó khảm đầy một tấc cương đinh, dùng sức quất đánh lập tức biến da thịt non mịn bị đâm sâu đến da tróc thịt bong máu tươi tức thì văng ra tung tóe, rơi xuống mọi thứ xung quanh, bắn lên cả gương mặt tàn nhẫn của những người thi hình.
Tâm Nguyệt tóc tai tán loạn suy yếu nằm trên chiếc ghế dài vốn quen thuộc của hắn, vô lực kêu thảm, hai mắt nửa khép nửa mở, gương mặt tinh xảo tuấn tú lấm tấm mồ hôi xen lẫn với máu hoàn toàn thay hình đổi dạng. Hai bên thái giám ra sức gắt gao khấu trụ trên thân hắn, kỳ thật không cần bọn họ dùng sức Tâm Nguyệt từ lâu cũng đã không còn sức lực để kháng cự, vốn đã ốm yếu bất kham nay còn phải hứng chịu hơn nửa ngày khổ hình chà đạp, sớm đã biến thành một bộ dạng kiệt lực hấp hối, hắn thậm chí ngay cả kêu la cũng đứt quãng yếu ớt.
Cảnh tượng khủng bố trên đại điện, Bình Nam vương vừa nhìn thấy liền rợn cả tóc gáy, trong đầu ầm ầm chuyển động như sấm vang chớp giật. Kỳ thật với kinh nghiệm sa trường mà hắn từng trải qua thì những cảnh tượng đẫm máu đáng sợ không phải là chuyện lạ, nhưng chính nó giờ phút này cũng không bằng những hình ảnh xảy ra trước mắt hắn, hình ảnh lột tả chân dung xấu xa nhất của một con người tàn bạo, hình ảnh một đứa trẻ rơi vào vòng lầm than khổ ải làm dậy lên trong lòng hắn từng trận rung động mãnh liệt trước nay chưa có.
Lúc này, Huyền Vũ đế cũng phát hiện thấy Bình Nam vương đã đứng chững ở ngoài điện, bèn nghiêng đầu sang thản nhiên hỏi: “Là Bình Nam vương à?” Ngữ điệu không cao không thấp vang lên lập tức đem Bình Nam vương từ mờ mịt khiếp sợ giật mình tỉnh lại. Bình Nam vương cuống quít quỳ xuống hành lễ, Huyền Vũ đế tỏ vẻ hơi trầm ngâm đôi chút rồi thuận miệng nói tiếp: “Ái khanh vào đi.”
Hai bên thị vệ trước điện chậm rãi lui ra nhường đường cho Bình Nam vương tiến vào. Bình Nam vương mang tâm thần tê liệt máy móc nhấc chân đi vào trong điện, vài bước ngắn ngủi lại khiến cho hắn vô cùng gian nan, tựa như cả hàng thế kỉ đang ngưng đọng đè nặng lên vai hắn.
Tiến vào bên trong đại điện, Bình Nam vương đã ngửi thấy nồng nặc mùi tanh tưởi của máu đang dậy lên khắp nơi, cúi đầu lại nhìn thấy những thứ nằm ngổn ngang bừa bộn xung quanh như ẩn hiện loang lổ những vết máu kinh khiếp. Hắn lần nữa nhìn lại người đương nằm trên ghế, chỉ thấy thiếu niên nhu nhược kia hạ thân trần trụi huyết nhục mơ hồ. Khắp thân người cũng đồng dạng vô cùng thê thảm, quần áo sớm bị xé nát chỉ còn sót lại một mảnh đáng thương vắt ngang qua người, toàn thân trải rộng vô số vết thương lở loét đáng sợ, khiến tâm hắn bức thiết đau lòng, khối thân thể tàn tạ lẫn lộn máu thịt đó còn có thể coi là một con người được ư!?
Tâm Nguyệt từ đầu vẫn nhắm mắt rên rỉ, bỗng nhiên vét hết khí lực còn lại mạnh mẽ mở trừng mắt, phóng ánh nhìn lóe sáng hệt như một thanh gươm vô cùng sắc nhọn đâm thẳng về phía Bình Nam vương. Bị bất ngờ quét nhìn Bình Nam vương bất giác cũng cả kinh sợ hãi, len lõi dưới đáy mắt thiếu niên tích tụ tột cùng phẫn nộ hòa trong vô tận bi ai. Một người từng luôn luôn anh dũng xông pha bao nhiêu hiểm nguy giữa trận mạc vẫn giữ vững lòng tin mà nay con người ấy lại bị vây trong ngọn lửa thù hận vô lượng sinh ra từ ánh mắt bi phẫn của kẻ bị dồn đến chân tường tới mức phải lui về sau mấy bước.
Bình Nam vương không còn có dũng khí để đối mặt nhìn vào Tâm Nguyệt nữa, hắn cơ hồ muốn lẫn trốn sự khinh miệt của kẻ đang oán hận hắn, bèn vội vã bước đến trước chỗ tọa của Huyền Vũ đế, khom người nói tránh: “Bệ hạ, thần ở ngự hoa viên chờ lâu nóng vội, cho nên mới bấm bụng đi đến điện Minh Dương cung, xin bệ hạ thứ tội.”
Huyền Vũ đế nhẹ nhàng cười khẩy: “Đúng vậy! Trẫm mãi lo khiển trách tên tiện nhân này lại vô ý làm chậm trễ lộ trình của ngươi.” Bình Nam vương tức thì vội lên tiếng câu nệ: “Thần không dám, thần bao giờ lên đường cũng được cả, chỉ là sợ làm trở ngại chính sự của bệ hạ thôi ạ.” Nói xong ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tên tiện nô này quả là bất hảo vô sỉ sớm nên phải nghiêm trị thích đáng, nhưng thần nghĩ xem ra hắn hôm nay cũng đã nếm đủ không ít khổ ải rồi, nếu tăng thêm khảo hình giáng xuống hẳn cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nay dám xin bệ hạ tạm dừng tại đây đi!”
Huyền Vũ đế liếc mắt nhìn lại bộ dạng không ra hình người của kẻ đang gian nan vật lộn trong sinh tử, thầm nghĩ lửa giận trong lòng cũng phát tiết ra hết nay đã dần dần tiêu tán, nếu tiếp tục bức ép hắn nữa chỉ sợ cái tiện mệnh ấy chẳng mấy chống sẽ không giữ nổi, đến lúc đó cũng không biết viện cớ gì để nói lại với thái tử. Vì thế liền thản nhiên cất giọng: “Được rồi! Dừng tay. Thả tên tiện nhân đó xuống.”
Vài tên thái giám đem Tâm Nguyệt từ trên ghế thô bạo tha xuống, cũng không màng hắn cả người đầy thương mặc cho tùy ý ngã sấp xuống nền ngọc. Huyền Vũ đế chậm rãi đứng dậy rảo bước đi về phía hắn. Một tên thái giám đang bên cạnh thấy thế vội vàng túm lấy cánh tay Tâm Nguyệt lôi kéo hắn dậy, Trong tiếng rên rỉ the thé, Tâm Nguyệt bị bức phải quỳ trên mặt đất, hắn giờ đây tựa như một con rối gỗ tàn tạ và rách nát mềm nhũn rũ xuống trên tay bọn họ, từ đầu đến chân da thịt đều vỡ tan lở loét, máu theo những lổ thủng nho nhỏ tràn ra chảy hỗn loạn trên người, toàn thân hoàn toàn rơi vào trạng thái cùng cực thê thảm.
Bình Nam vương đứng nhìn một bên trong lòng cực lực khó chịu tựa như ngàn cân đang kéo trì tim hắn, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi tại sao vận mệnh lại tàn khốc như thế, vì sao có thể để một đứa trẻ mới mười sáu tuổi đã phải hứng chịu bao nhiêu ngược đãi tàn nhẫn như vậy. Và khi hắn nghĩ đến bản thân cũng từng đứng hàng ngũ những kẻ thi bạo vô lương đó, hắn phút chốc lại khinh mình đến không thở nổi, chỉ hy vọng lúc này có thể đưa lưng ra thay người kia nhận lấy hết bao nhiêu đau đớn khổ sở, để người kia có thể một chút được giải thoát.
Huyền Vũ đế thích ý thong thả đi đến trước mặt Tâm Nguyệt, túm giật tóc hắn bức hắn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó thì hắc hắc cười lạnh: “Tâm Nguyệt, tuy rằng ngươi từ nay về sau có thể trốn đi thật xa, nhưng trẫm muốn sau này dù không gặp lại cũng nhất định khiến ngươi một lần khó quên!” Tâm Nguyệt vô lực đối diện nhìn hắn, ánh mắt không hề bén nhọn cũng không quá lãnh liệt, nhưng trong đó lan tràn từ nơi sâu nhất dưới đáy mắt nồng đậm hận ý lại vẫn như xưa thâm sâu mãnh liệt vô cùng vô tận.
Huyền Vũ đế nhìn ra lòng căm hờn đã khắc sâu trong tâm người kia, cũng chẳng xem ra gì mà cuồng tiếu cười lạnh vài tiếng, thấp giọng nói tiếp: “Trước khi đi, trẫm còn có một món quà muốn tặng cho ngươi, ngươi sẽ phải mang theo nó mà trở lại Tương thành! Đường nhiên, dọc theo đường đi cam đoan ngươi sẽ không cảm thấy tịch mịch nhàm chán chi đâu!” Dứt lời phất ngang tay áo hướng mấy tên thái giám phía sau thủ thế.
Lập tức có một gã thái giám vội bước lên phía trước hai tay cung kính bưng lên một khay gỗ. Bình Nam vương quay đầu sang chăm chú nhìn vào cái khay kia, chỉ thấy trên khay rõ ràng đang đặt một khối giả dương vô cùng to lớn! Thứ đáng sợ đó mang màu sắc âm trầm đen tuyền, tựa hồ được chạm khắc từ gỗ tinh quý giá, hình dạng bên ngoài thô to cực kỳ lại thoạt trông rất thật, chỉ là chiều dài thật sự kinh người, sinh linh thế gian làm gì có ai có thể lớn như vậy chứ!
Bình Nam vương ẩn ẩn đoán được công dụng của thứ kinh khủng đó, thình lình quay sang nhìn lại Tâm Nguyệt, chỉ thấy người vừa rồi như kẻ bên bờ vực tử mà nay không biết từ đâu đã sinh ra một cỗ khí lực bắt đầu giãy dụa vùng thoát. Nhưng sức lực mỏng manh lại đấu tranh với sự khống mạnh mẽ từ lưỡng đạo thái giám to khỏe vạm vỡ chẳng khác nào châu chấu đá xe, hiển nhiên không sản sinh ra mấy tác dụng!
Huyền Vũ đế lạnh lùng nói: “Động thủ!” Một bên thái giám nghe lệnh, lập tức đem Tâm Nguyệt vật ngã xuống đất lấy đà nâng thắt lưng hắn lên khiến cho cặp mông hắn cao cao nhếch lên, nhất thời chỗ tư mật chằng chịt vết thương ghê người đồng loạt bài khai trước mặt người khác.
Tên thái giám bưng khay đi tới, nắm chặt giả phân thân ra sức lỗ đâm vào bí động phấn nộn kiều diễm đó, vừa mới đi vào đoạn đầu, thân mình Tâm Nguyệt liền mạnh mẽ run lên, hai bên thái giám vội vàng khấu trụ hắn lại. Khối giả dương kia mặc dù được điêu khắc tinh xảo, nhưng quá mức thô to, gã thái giám kia phải dùng hết sức lực mà vẫn chưa vào hết được phần đầu, lập tức càng thêm dụng lực. Hiển nhiên vật thô to đó đã nhập vào một chút động khẩu, khiến chung quanh bí động hiện rõ những nếp gấp cường ngạnh chống đở dị vật xâm nhập, càng chống đỡ thì càng rạn nứt thật lớn, mãi đến khi từng đợt máu tươi từ từ trào ra chảy thành dòng uốn lượn quanh co từ mật động vỡ toang chậm rãi trượt xuôi xuống đùi, hình thành một cảnh tượng kỳ quái bức thần kinh người khác lên đến đỉnh điểm cực hạn.
Tâm Nguyệt co rút run rẩy, cái loại cảm giác bị dị vật tàn nhẫn xé rách thân thể kích thích hắn đau đến phát cuồng. Nhưng hắn sớm đã không còn lực khí để kêu la thảm thiết, chỉ có thể suy yếu từ trong miệng phát ra những thanh âm rã rời rên rỉ.
Những âm tiếng rên rỉ the thé đó quả thực rất nhỏ, nhưng cũng chính nó lại truyền đến tai Bình Nam vương những tầng âm làm rung động màn nhĩ, âm tiết ngắn ngủi lại giống như một thanh đao sắc nhọn, từng chút từng chút hung hăng cắm vào ngực hắn, đâm vào da thịt hắn, dày xéo cõi lòng hắn, còn xâm hại đến thần kinh suy yếu khiến đại não nhanh chóng tê liệt.
Bình Nam vương từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm nhận được đâu là cảm giác mất đi tri giác, hắn cả người đều đang run rẩy, nhưng lại không phải run rẩy bình thường, mà là xuyên thấu từ máu đến thịt, từ tâm đến phế hoàn toàn rung động!
Mộc chế giả phân thân đã chậm rãi thống vào mất hơn phân nửa, nhưng đoạn đuôi quá thô, càng về sau lại càng khó vào, mặc cho mấy tên thái giám phía sau cố dụng lực như thế nào cũng không đâm vào được. Đoạn ngắn nhất ở phần gốc của khối giả dương vẫn còn lúng túng nằm thừa ra ở bí động đã chống đỡ đến cực hạn. Mà lúc này Tâm Nguyệt cũng đã bị bức đến chỉ còn phân nửa sinh mạng.
Huyền Vũ đế cười lạnh di chuyển đến gần, khôi hài quan sát trong chốc lát, bỗng nhiên nhấc chân lên hướng thứ buồn cười còn thò ra bên ngoài hung hăng đạp xuống! Huyền Vũ đế tung ra lực đạo mạnh mẽ! Sau một cú đá bất ngờ ngoan độc, phần giả phân thân vẫn còn thừa bên ngoài theo một tiếng “phập” nhanh chóng nhập toàn căn vào bí động nhỏ hẹp kia của Tâm Nguyệt, lập tức chỗ bị đá máu theo đó tuôn ra không ngừng nhanh chóng bao phủ thành một mảnh đỏ tươi.
Trong nháy mắt, Tâm Nguyệt hoảng hốt cảm thấy chính mình như bị chém thành hai nửa, hắn kinh khiếp há hốc miệng lại cái gì cũng không kêu ra thành tiếng, tột cùng đau đớn vùi lấp tất thảy mọi ý thức của hắn, trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ thế giới trước mắt hắn cứ xoay tròn đảo lộn, hơn nữa càng chuyển càng nhanh, rốt cục không chịu được bao lâu cũng dần dần mất đi tri giác mà hôn mê bất tỉnh!
Lúc này Bình Nam vương đã không có cách nào đứng vững, hắn lảo đảo đỡ lấy đình cột bên cạnh, tựa người vào cột đá cứng rắn đứng sững, vô thức để lại trên đó mấy vệt cào cấu.
Dã man cuối cùng cũng qua đi, vài tên thái giám mang đến vài lọ đại nội bí dược qua loa bôi thuốc cho Tâm Nguyệt. Chìm sâu trong hôn mê vô tri, Tâm Nguyệt đã rất nhanh vì đau lay tỉnh, lúc khôi phục tinh thần thì lần nữa lại bị vây trong cơn đau đớn kinh hoàng, Tâm Nguyệt ngay cả thở cũng phải thở thật chậm, bởi vì chỉ cần cử động thật nhỏ cũng truyền đến những trận đau tàn bạo không mang lối thoát.
Huyền Vũ đế thư thái quang sát sắc trời rồi mới quay đầu hướng Bình nam vương nhìn lại, đang định nói gì đó lại bị vẻ mặt thần hồn lạc phách của kẻ kia bất giác cũng hiếu kỳ lên tiếng.
Bình Nam vương sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cúi đầu đáp lại.
Huyền Vũ đế không khỏi vỗ vỗ vai hắn nở nụ cười thản nhiên: “Trẫm cũng không trở ngại ái khanh lên đường nữa, ái khanh có thể mang tên tiện nhân này đi được rồi.” Nói xong lại quay sang nhìn lướt qua thảm trạng của Tâm Nguyệt, cười đến thích y, hào sảng nói tiếp: “Ái khanh, ngươi hãy nhớ kỹ tên tiện nhân này trên người có mang vật đó, còn chưa đến Tương Thành thì nhất quyết không được lấy ra cho hắn. Nhớ cho kĩ đấy, điệt nhi!”
Bình Nam vương ngẩng đầu kinh ngạc nhìn khuôn mặt lãnh khốc tươi cười của Huyền Vũ đế, lần đầu tiên cảm thấy người thúc phụ kính yêu thuở nào giờ đây trước mắt hắn lại xa lạ mờ mịt đến vậy…… Ƹ̴Ӂ̴Ʒ