Chín giờ ngày hôm sau, khi Cố Hà ăn sáng, Thẩm Tịch vẫn chưa thức dậy, anh ngậm một miếng bánh mì nướng rồi vào phòng, Tiểu Thổ Bao vẫn đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn được ánh nắng dịu nhẹ bao phủ, càng ngày càng giống một viên ngọc trai nhỏ xinh đẹp, Cố Hà đã gọi điện đến bể bơi xin cho Tiểu Thổ Bao nghỉ một ngày.
Giữa trưa anh nhận được một cuộc điện thoại, là của Thẩm Tịch. Giọng nói cậu hơi chột dạ: “Cố Hà, em ngủ quên, em… em phải làm sao bây giờ?” Cố Hà đang ở trong văn phòng, khi nhận được cuộc gọi, trợ lý đang báo cáo công việc, Cố Hà duỗi tay cắt ngang, nghe Thẩm Tịch nói vậy, anh cười cười giả vờ vô tội: “Anh cũng không biết phải làm sao hết.”
Thẩm Tịch nghe thấy thế thì lập tức lo lắng, giọng nói càng thêm rụt rè: “Như vậy có phải là em lười biếng rồi không?”
Nụ cười trên mặt Cố Hà càng sâu hơn, anh quay người, nhìn qua cửa sổ, thu lại tâm tư trêu đùa: “Anh giúp em xin nghỉ rồi, như vậy không bị coi là lười biếng. ”
Thẩm Tịch thở phào nhẹ nhõm, lại chờ mong hỏi anh: “Hôm nay anh có về ăn tối không?” Thời gian trước anh quá bận, cậu vẫn nhớ.
Cố Hà không trả lời cậu, nhưng giọng hơi trầm xuống: “Tương lai còn dám uống rượu không hả?”
Thẩm Tịch chỉ nghĩ tối qua mình đã uống một ly nước hơi đắng, nghe Cố Hà nói là rượu, Thẩm Tịch mới hiểu, “ừm ừm” trả lời anh qua điện thoại, cau mày: “Không uống, rất đắng, uống không ngon.” Nghe cậu nói như vậy, Cố Hà cười thầm, lúc này mới trả lời vấn đề của cậu: “Trở về, em ở nhà cùng Bailly, chờ anh. ”
Niềm hạnh phúc của Thẩm Tịch tựa như tràn qua điện thoại, có lẽ cậu vẫn đang nằm trên giường, bỗng tiếng cười có chút rầu rĩ truyền tới. Cố Hà giật mình, hỏi cậu: “Em còn gì muốn nói nữa?”
Trong ống nghe như có âm thanh gì đó, yên lặng một lát, tiếp theo là giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Tịch, như trốn vào trong chăn bông thỏ thẻ: “Em… Em muốn gặp anh, anh phải trở về sớm một chút nhé.”
Nghe xong lời này, Cố Hà nóng lòng muốn ngay lập tức lái xe về nhà để Tiểu Thổ Bao nhìn thấy mình luôn, nhưng anh chỉ có thể chậm rãi thở ra một hơi, thấp giọng “ừm” rồi hỏi Thẩm Tịch có khó chịu không, sau đó cúp điện thoại, xoay người, nhìn trợ lý đang ngơ ngác, ý cười trên mặt thu lại, hờ hững ra lệnh: “Tiếp tục báo cáo.”
Chuẩn bị tan tầm thì lại chuyện xảy ra khiến Cố Hà bực bội, khiến anh càng thêm hối hận vì ngày hôm qua đã đưa Thẩm Tịch đến nơi kia.
Lão Trần gọi điện thoại cho anh, sau khi tán gẫu vài chuyện thì quay qua hỏi tình hình của Thẩm Tịch, Cố Hà cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Ông muốn nói cái gì?”
“Là… là ngày hôm qua, cậu chủ nhà họ Hà, hỏi tôi, có thể gặp mặt Thẩm Tịch không?” Lão Trần ngập ngừng, ý tứ mơ hồ.
Cố Hà vừa nghe đã hiểu ý hắn, giọng nói vẫn lạnh lùng, cố nén tức giận: “Hà gia? Cậu chủ? Ông bảo hắn trực tiếp đến gặp tôi, tôi muốn nghe rốt cuộc hắn muốn nói thứ gì không sạch sẽ!” Câu cuối cùng không hề che giấu tức giận và chế nhạo.
Lão Trần nghe xong thì vội vàng hoà giải, “Hắn chỉ hỏi, không nói thêm gì nữa.”
“Hỏi? Lão Trần, cả ông và tôi đều phải rất rõ ràng tâm tư của hắn. Chẳng lẽ hôm qua tôi làm không đủ rõ ràng sao? Hả?” Cố Hà giễu cợt, không đợi Lão Trần giải thích, anh trầm giọng: “Nói với hắn những gì tôi vừa nói và hỏi hắn ta có còn muốn làm cậu chủ nữa không, còn nữa, lần sau tiệc rượu như thế ông đừng gọi tôi đến nữa.”
Cố Hà nói xong thì định cúp máy ngay, lão Trần lo lắng gọi với theo: “Đã biết, đã biết, ông tức giận như thế, tôi sau này cũng không cùng hắn lui tới nữa.”
Cố Hà đáp “ừ”, thanh âm vẫn trầm thấp: “Còn ông nữa, không được có ý đồ gì với em ấy. ”
Lão Trần kêu oan, thầm than khổ: “Tâm tư của tôi ông còn không biết sao? Biện pháp còn không cho lấy một cái, có còn là bạn bè không?”
“Tôi thì làm gì có biện pháp gì.” Anh hạ giọng, ngoài cái đoạn tình yêu hai năm kia thì trên phương diện tình cảm, lão Trần vẫn là một tên đầu gỗ. Cố Hà lười nói chuyện với hắn nên vội vàng cúp máy.
Tâm trạng lão Trần buồn bực, Cố Hà cũng chả còn tâm trạng làm việc, nhớ đến Tiểu Thổ Bao nói muốn gặp anh nên kêu trợ lý đi lấy xe rồi về nhà.
Khi về đến biệt thự, Thẩm Tịch đang cùng chủ vườn cắt cành hoa hồng, cậu không có việc gì làm, mới tò mò học cách cắt tỉa từ ông ấy. Ngay khi xe của Cố Hà dừng ở chỗ đậu xe trước biệt thự, Bailly đã nắm lấy hàng rào sủa “gâu gâu”. Lúc đầu, hàng rào tương đối thấp, mỗi lần Cố Hà về, Bailly lại hào hứng nhảy qua hàng rào, doạ Cố Hà sợ chết khiếp, sợ nó xảy ra chuyện gì, cho nên mới dựng hàng rào hai mét. Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tịch quay dầu lại, nhìn thấy Cố Hà đang kéo cánh cổng, con chó lớn lao ra nhanh như chớp, hai chân trước đặt trên bộ đồ của anh, đầu lưỡi duỗi ra thở hổn hển, ngốc nghếch lại đáng yêu.
Sau khi trợ lý lái xe đi, Thẩm Tịch cầm một bó khoảng mười bông hồng, đặt vào tay Cố Hà rồi tặng kèm một nụ cười, đó là những cành mà chủ vườn đã tỉa đi, Thẩm Tịch cảm thấy đau lòng, nhờ ông ấy cắt bớt gai và làm thành một bó đặt trên xích đu, ngay khi Cố Hà về, cậu lập tức tặng nó cho anh, cậu đã học được điều này từ TV, người được tặng hoa luôn rất vui vẻ.
Cố Hà hôm nay mặc một bộ vest màu xanh đậm, trên tay có hoa hồng, giống như một quý ông đẹp trai và quyến rũ, đang đứng trong sân đợi mặt trời lặn, Thẩm Tịch nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, rồi khịt mũi: “Cố Hà, anh thật đẹp, còn đẹp hơn người trên TV nữa.”
Tim Cố Hà trở nên mềm nhũn, mọi buồn bực trong lòng đều tan biến, anh bước đến bên cạnh Thẩm Tịch, xoa xoa mái tóc đen mềm mại. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, chiếc kẹp caravat nằm bên cạnh bó hoa bị ánh nắng chiếu rọi, Thẩm Tịch thích thú sờ sờ, Cố Hà nhìn Tiểu Thổ Bao gần trong gang tấc, cúi đầu chạm vào mái tóc nơi thái dương của cậu, thì thầm: “Vào nhà thôi.”
Thẩm Tịch ngơ ngác gật đầu, vẫn bị chiếc kẹp caravat sáng bóng hấp dẫn, Cố Hà chỉ có thể bất lực mỉm cười. Dì Tống cầm lấy một cái bình, đổ đầy nước rồi cắm hết hoa hồng vào, Thẩm Tịch vươn tay cẩn thận sờ lên cánh hoa, khóe miệng khẽ cười, cậu vẫn nhớ tối hôm qua Cố Hà rất khó chịu, nhưng hôm nay anh nhận hoa, trở nên rất vui vẻ nên cậu cũng vui vẻ theo.
Khi Cố Hà ở trên xe, anh đã gọi cho dì Tống nên khi anh về, bữa tối đã được dọn ra, Thẩm Tịch ôm con chó lớn ngồi xem TV một lúc thì dì Tống kêu vào ăn cơm.
Bà dần tìm ra khẩu vị của Thẩm Tịch, cậu rất thích ăn hải sản cho nên bà thay đổi cách nấu mỗi ngày, hơn phân nửa các món ăn trên bàn đều là món yêu thích của cậu. Cố Hà không kén ăn, dì Tống làm món gì anh ăn cái đấy, chỉ khổ cho Bailly, nó không ăn được hải sản.
Một thời gian trước, Cố Hà có việc bận, không chỉ không cùng Tiểu Thổ Bao ăn mà còn không thể chăm sóc Bailly, những việc này đều do người hầu trong biệt thự đảm nhiệm. Vì vậy, nửa giờ sau bữa tối, Cố Hà ôm con chó lớn nằm trên chân mình, chọc nhẹ đầu nó, cười hỏi: “Bailly, có muốn đi tắm biển không?”
Con chó lớn nhe răng liếm mặt Cố Hà, cái đuôi vẫy vẫy, sao lại không, nó ham chơi ham ăn nhất, được Cố Hà và những người hầu ở nhà cưng chiều đến vô pháp vô thiên, sau khi nghe Cố Hà nói lời này, hai bàn chân trước của nó háo hức đặt lên vai anh. Nghe thấy từ “biển”, Thẩm Tịch đang xem TV cũng quay đầu lại, đi tới, mặt dựa vào vai Cố Hà, rũ mắt, có chút ngượng ngùng: “Em cũng muốn đi.”
Cậu không biết mình gần sát Cố Hà đến mức nào, đôi mắt đen như mực chớp chớp nhìn anh, trông vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, hơi thở ấm áp khi nói chuyện của cậu hòa quyện với từng nhịp thở của anh.
Trái tim Cố Hà như nghẹt lại, quay đầu đi để làm dịu nhịp tim vừa tăng tốc đột ngột của mình, bình tĩnh đáp: “Ừ.” Anh nở một nụ cười với Bailly: “Vậy thì ôm Bailly và đến gara thôi.”
Hai người lái xe khoảng bốn mươi phút thì đến bãi biển. Bãi biển ở đây không thua gì khu danh lam thắng cảnh, cát trắng mảnh mịn, mặt biển xanh nhạt khiến người ta cảm thấy vui vẻ tức thì, vừa cởi đai an toàn, Bailly đã vụt chạy ra ngoài đến chỗ nước cạn, toàn thân lập tức thấm ướt, chọc hai người bật cười.
Thẩm Tịch nhìn mặt biển xanh nhạt, hai mắt sáng lên, cởi giày bước đi trên cát biển trắng, nhưng chỉ đi đến nơi cát biển hơi ẩm, cậu dừng lại, ánh mắt trông mong nhìn biển, khiến người ta đau lòng vô cùng.
“Có muốn xuống chơi với Bailly hay không, bị ướt quần áo cũng không sao.” Cố Hà nhìn bộ dạng mong mỏi của cậu, tưởng cậu lo lắng sẽ làm ướt áo, cười nói.
Thẩm Tịch quay đầu nhìn anh, lại nhìn biển xanh nhạt, cắn môi dưới, lắc đầu, chạy lại nắm lấy tay anh, nhìn xuống mu bàn chân trắng nõn, nói nhỏ: “Em không muốn đi xuống. ”
“Làm sao vậy, không phải em thích nước lắm à? Không vui sao?” Cố Hà cũng nhìn mu bàn chân của cậu, Tiểu Thổ Bao thật sự rất trắng, trên bàn chân dính đầy cát biển sáng lấp lánh, quơ quơ không có quy luật, đáng yêu thật sự.
Thẩm Tịch vẫn không lên tiếng, nhìn vào mắt Cố Hà, hơi hơi hé miệng, giọng nói càng thêm nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi anh: “Cố Hà.” rồi nắm chặt tay anh.
“Ai da, làm sao vậy?” Cố Hà thấy cậu không vui, nhẹ giọng xoa xoa tóc cậu.
Thẩm Tịch cúi đầu, nhìn lướt qua vùng biển cách đó không xa, giọng nói đột ngột vang lên: “Cố Hà, em thích Bailly… cũng thích anh… Anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em không…” Cố Hà nghe ra có gì đó không ổn, chạm nhẹ vào đôi mắt của cậu, quả nhiên có vệt nước. Anh ôm người vào lòng, không hiểu sao Thẩm Tịch đột nhiên im lặng, nhưng trái tim anh vì cậu mà trở nên mềm mại, bởi tiếng khóc nức nở của cậu mà trở nên nghẹt thở và đau đớn.
Thẩm Tịch ngẩng đầu trong vòng tay anh, đôi mắt đỏ hoe, cứ như vậy nhìn anh. Anh không ngạc nhiên khi Tiểu Thổ Bao thích mình, cậu luôn muốn đến gần anh. Cố Hà cúi đầu hôn đôi mắt ướt át của cậu, thì thầm đáp ứng: “Ngoài ở bên cạnh anh, em còn muốn đi đâu?”
Thẩm Tịch nhìn mặt biển xanh nhạt, cũng không vì câu nói của anh mà vui vẻ, cậu cụp mắt xuống, thoạt nhìn càng buồn bã. Trái tim Cố Hà đau hơn, anh ôm người lên, bước tới xe, cười nói: “Tiểu Thổ Bao của anh không vui, vì vậy nên về nhà thôi.” Được trấn an, Thẩm Tịch nở một nụ cười buồn, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, mắt vẫn nhìn mặt biển xanh nhạt, chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống vai anh. Một viên ngọc trai nhỏ rơi trên bãi cát.
Khi cả hai lên xe, Thẩm Tịch vẫn hơi uể oải, Cố Hà lặng lẽ ôm cậu và hét lên với Bailly vẫn đang chơi đùa: “Bailly, còn nghịch nữa tao sẽ không đưa mày về nhà.” Nó đang đánh hơi ở chỗ Cố Hà và Thẩm Tịch vừa đứng. Nó cắn viên ngọc trai nhỏ cùng với nửa mồm toàn là cát. Sau khi giữ một lúc, nghe thấy tiếng hét của Cố Hà, nó nhổ cả ngọc trai với cát ra, phóng nhanh lên xe.