Ngốc Tử Vương Phi

Chương 35: Đánh nhau (trung)



Ninh thứ phi lau nước mắt, tức giận chỉ vào Khương sườn phi, đem con gái thật vất vả kéo đến kéo tới trước mặt mình, vẻ mặt đau lòng nói: “Ngươi nhìn Tâm Họa xem, bị tứ tiểu thư đánh không ra bộ dáng gì nữa, ngươi muốn nàng về sau lập gia đình như thế nào, chẳng lẽ ngươi sẽ tìm cho nàng một nhà tốt ?”

Tìm cho con gái ngươi một nhà tốt? Không có cửa đâu!

Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, nàng ước gì con gái của Ninh tiện nhân kia gả cho kẻ nghèo không có một xu dính túi, khiến ngươi sa cơ thất thế, như vậy, chỉ có con gái của nàng mới có thể gả vào nhà tốt.

Bạch Tâm Họa bởi vì không có kiếm khí, làm sao có thể là đối thủ của Bạch Tâm Oánh, sau một hồi vật lộn, đã bị đánh cho tóc tai hỗn độn, mặt mũi bầm dập, may mắn hai người chỉ là đánh đấm bình thường, còn chưa đánh đến mức hủy dung, vừa thấy Bạch Tâm Oánh đối diện vẻ mặt thắng lợi, không cam lòng trừng thu hút đến,“Các ngươi rất tốt, ỷ vào là sườn phi, khi dễ nhóm thứ phi chúng ta. Đều nói đích nữ khi dễ thứ nữ, các ngươi là thứ nữ nhưng lại khi dễ thứ nữ, chính mình cũng bại hoại, có tư cách gì kêu gào ở đây .”

Mới nói xong, Bạch Tâm Họa liền hồng hốc mắt, giục trong lòng Ninh thứ phi khóc rống lên, Bạch Tâm Oánh bên kia ánh mắt lãnh nghiêm nhưng có chứa khoái cảm thắng lợi .

Bạch Tâm Nhị im lặng nhìn mọi người, chính là lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, trong lòng lại có suy nghĩ, nếu thật nháo đến chỗ phụ thân, đám người Khương sườn phi này khẳng định chịu thiệt, nhưng là, như vậy cũng sẽ làm cho phụ thân thương tâm.

Nàng tuy rằng cùng với phụ thân của Bạch Tâm Nhị trước đây không có quan hệ, bất quá ở trong phủ này, ông ấy là người duy nhất yêu thương nàng, nàng không muốn làm cho ông ấy tức giận.

Bạch Tâm Oánh chống thắt lưng, khinh thường hừ nhẹ một tiếng,“Cho dù ngươi có nói cho phụ thân biết ta cũng không sợ, ai kêu ngươi mắng ta là chó? Ngươi mắng ta là chó, không phải cũng mắng phụ thân là chó sao, thật là nữ nhân lòng người dạ thú !”

“Ngươi!” Bạch Tâm Họa gấp đến độ đỏ mắt, vội nói: “Là ngươi đẩy ngã ta trước, cái này cũng là ngươi mở đầu, ta cũng không tin phụ thân sẽ thiên vị giúp ngươi.”

Bạch Tâm Họa vừa nói xong, Ninh thứ phi liền vội vàng đem nàng kéo đến một bên, đột nhiên, run run ôm mình bụng của mình, vừa thở vừa nói: “Đau quá, ta đau bụng quá!”

Vừa kêu như vậy, liền khiến đám người Khương sườn hoàn hồn, nàng buồn bực nhìn về phía Ninh thứ phi, căm giận nói: “Hồ ly tinh, lại chiêu này với ta, đừng mơ !”

Nữ nhân mà cuộc đời nàng hận nhất không phải là Vương phi, cũng không phải Bạch Tâm Nhị, mà là Ninh thứ phi trước mặt này, chỉ là bọn tỷ muội cãi nhau đùa giỡn, nàng ta lại luôn lấy bản thân ra để tranh thủ đồng tình của vương gia, thật sự là một nữ nhân tâm kế thâm trầm.

Ninh thứ phi vẫn ôm bụng như cũ, trên mặt thấm ra mồ hôi, lúc này, Khương sườn phi vẻ mặt lãnh ngạo ngồi không yên, nàng đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

“Ôi, đau quá, đau chết ta ! Sẽ không là muốn sinh đi?” Ninh thứ phi đỡ thắt lưng hừ hừ hai tiếng, Bạch Tâm Họa lập tức chạy tới giúp nàng, sớm có nha hoàn đã chạy đi gọi đại phu .

Khương sườn phi bước chân đi thong thả, nếu Ninh thứ phi phía sau gặp chuyện không may, lão gia khẳng định sẽ nói nàng ghen tị, nói nàng mượn cớ hại đứa nhỏ trong bụng Ninh thứ phi, nghĩ đến đây, nàng phải cố nén vẻ mặt tức giận, hướng Khúc mama phân phó nói: “Người tới, mau đưa thứ phi đỡ đến gian phòng phía đông nghỉ ngơi.”

Ninh thứ phi lúc này lại cùng Khương sườn phi chống đối, nàng một phen đẩy tay Khúc mama ra, ôm bụng nói: “Đừng chạm vào ta! Không cần ngươi ở đây làm ra vẻ làm người tốt, các ngươi khi dễ Tâm Họa, khi dễ đứa nhỏ trong bụng của ta, không bằng ta ở đây đâm đầu vào cột chết, như vậy ngươi càng vừa lòng đẹp ý!”

Nói xong, Ninh thứ phi thật chuẩn bị đứng dậy, hướng một cây đối diện chạy tới, đương nhiên, còn chưa có chạy tới, người đã bị Bạch Tâm Họa cùng nha hoàn ngăn cản .

Bạch Tâm Họa gắt gao túm trụ Ninh thứ phi, một phen nước mắt nước mũi, Khương sườn phi lúc này đã muốn sợ tới mức chân mềm nhũn, trong lòng ước gì Ninh thứ phi cứ như vậy chết đi, nhưng nếu bây giờ Ninh thứ phi chết, nàng cũng không có lợi, nên làm cái gì bây giờ a, nữ nhân này thật sự là bận rộn.

Bạch Tâm Nhu chán ghét hướng Ninh thứ phi, hừ lạnh một tiếng: “Nay phụ thân không có ở trong phủ, các ngươi nháo như vậy, đến tột cùng muốn nháo tới khi nào, muốn ngất trời đúng không?”

Trong nhà không ai làm chủ, ai có thể kiềm chế được hai phòng này?

Sườn phi đứng đầu, còn đấu không lại Ninh thứ phi này nháo sống nháo chết, nếu Ninh thứ phi cứ nháo như vậy, một hồi như thế nào xong việc?

Đến lúc đó, mọi người đều phải bị phạt.

Khương sườn phi cũng tức giận đến quá mức, nàng hiện tại hoàn toàn không có biện pháp đối phó Ninh thứ phi, Ninh thứ phi thấy vậy, một bên khóc thét một bên nói: “Nếu ngươi không cho ta thay Tâm Họa quyết định chuyện hôn sự, ta liền nháo đến trước mặt vương gia, xem vương gia bỏ ta hay là bỏ ngươi!”

Khương sườn phi vừa nghe liền hiểu được, Ninh thứ phi nháo đến nháo đi, đều là vì để có thể thay con gái quyết định chuyện hôn sự, nghĩ muốn lướt qua quyền lợi quyết định hôn sự của chủ mẫu nàng, không có cửa đâu!

“Ngươi mơ tưởng! Ta chết cũng sẽ không đồng ý, hôn sự của các tiểu thư, tất cả đều do chủ mẫu định đoạt, không tới phiên ngươi can thiệp vào!” Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, đáy mắt đầy mũi nhọn lạnh như băng .

Ninh thứ phi cười lạnh gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, ngươi giỏi lắm Khương Tố Tâm, không cho ta quyền lợi, ta liền đoạt quyền chủ mẫu của ngươi, đến lúc đó nhìn xem ai mới lợi hại nhất.

Thấy trong phòng huyên huyên náo, khóc khóc kêu kêu, xem xem rống rống, kéo kéo kéo đánh đánh, Bạch Tâm Nhị sắc bén đứng dậy, ngẩng cao đầu, lạnh lùng phất tay áo đi đếntrước mặt mọi người, đem bàn tay trắng noãn thon dài ba một tiếng vỗ xuống bàn, trầm giọng nói: “Đều câm mồm! Không có phụ thân ở đây, chuyện trong phủ sẽ do trưởng nữ ta đây quản lí, ai dám lớn tiếng ồn ào, kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản!”

Con hổ không phát uy, liền tưởng nàng là mèo bệnh !

Phụ thân không có ở trong phủ, nhưng còn có quận chúa nàng ở đây! Trưởng nữ có quyền sử phạt di nương, Khương sườn phi Ninh thứ phi còn dám ở trước mặt nàng cãi nhau, xem nàng là gì !

Vừa nói xong, tất cả mọi người kinh dị nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Họa ngừng khóc, Bạch Tâm Oánh im lặng, Khương sườn phi, Ninh thứ phi nháy mắt trao đổi, ánh mắt hai người đều là kinh ngạc.

Khương sườn phi luôn thích ra lệnh cắn răng đứng lên, nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhị vẻ mặt khinh thường, nhìn bộ dáng nàng trầm ổn tự nhiên, Khương sườn phi đột nhiên cảm thấy, Bạch Tâm Nhị khí thế nhưng lại mạnh hơn nàng!

Nàng ta có tư cách gì ra lệnh cho mọi người, bao gồm nàng?

“Ngươi...... Ngươi thì tính là cái gì, dám lớn tiếng la hét trước mặt ta!” Khương sườn phi cắn chặt răng, vẻ mặt mãnh liệt trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị, bây giờ nàng mới là người nắm quyền, không ai có thể ra lệnh cho nàng !

“Phải không?” Bạch Tâm Nhị hừ nhẹ một tiếng, gật đầu xoay người, nàng cao hơn một cái đầu so với Khương sườn phi, đứng ở trước mặt Khương sườn có vẻ cao gầy xuất chúng, nhìn xem Khương sườn phi hai tròng mắt trợn tròn.

“Chỉ bằng ta là trưởng nữ của Bạch phủ, Hoàng Thượng sắc phong Tâm Nhị quận chúa! Như vậy có đủ hay không?” Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nói từng chữ, thanh âm lạnh băng như hàn sương, đủ để khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo tâm hồn.

Vừa nói như vậy, khiến đám người Khương sườn phi thất thần, Ninh thứ phi cũng bị dọa, không biết có nên tiếp tục giả bệnh hay không .

“Phụ thân nói, trong khoảng thời gian này không cho phép ai gây sự, nhất là đám người các ngươi! Chuyện vừa rồi bản quận chúa thấy rõ ràng, Ninh thứ phi ngươi tốt nhất đừng giả vờ đau bụng nữa, nếu không bản quận chúa sẽ làm ngươi đau thật sự. Ta cũng nghe rõ ràng, tứ muội, lục muội các người ai cũng có sai, không nghe phụ thân dạy bảo, mà chỉ trích, nhục mạ, thậm chí còn đánh nhau! Nếu nháo đến xảy ra tai nạn chết người, các ngươi ai cũng không thể tha thứ. Tứ muội nói chuyện khiêu khích ta, lục muội nói chuyện khiêu khích tứ muội, không có đem tình tỷ muội để ở trong lòng, ngươi tranh ta đấu như vậy, còn ra thể thống gì? Không có phụ thân ở đây, mọi chuyện trong phủ do ta quyết định sử lí, phạt tứ muội, lục muội sao chép trăm lần [ nữ giới ], cũng xin lỗi nhau, cấm chừng một tháng, các ngươi có phục không ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.