Ngốc Tử Vương Phi

Chương 37: Cha ta là thôn trường (thượng)



Sau khi xem xong trò hay này, Bạch Tâm Nhị mới trở lại Tâm Nhị viên, phụ thân trở về phủ, cũng sai người đến nói, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của tam công chúa Lan quốc, Lan Tuyết Oanh, trong cung mở yến tiệc, chúng tỷ muội ở Bạch phủ đều phải đi tham gia.

Mười sáu tuổi? Cùng tuổi với nàng hiện tại đi.

Bạch Tâm Nhị thật đúng là muốn nhìn một chút xem công chúa cổ đại này đến tột cùng có cái dạng gì, đã thấy vài vị hoàng tử, ai cũng là nhân trung long phượng, nếu ở hiện đại nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng.

Ngay sáng sớm hôm sau, chúng tỷ muội Bạch phủ đều tỉ mỉ trang điểm sửa soạn, lên xe ngựa hướng hoàng cung chạy tới.

Nhìn nữ nhân trang điểm xinh đẹp trước mặt đang chuẩn bị bước lên xe ngựa, ánh mắt Bạch Tâm Nhị cũng không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, dù sao nữ tử Bạch phủ đều là nhất đẳng nhất đại mỹ nhân, nhất là có Bạch Tâm Nhu đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nàng chỉ cần thoáng lướt qua, chính là diễm quang bắn ra bốn phía, khiến người xem chói loá hai mắt, trách không được có nhiều nam tử ngưỡng mộ nàng như vậy.

Bất quá, hẳn là do không lâu trước kia, có lời đồn đãi Bạch Tâm Nhu cùng Tĩnh vương, phỏng chừng hiện tại các nam nhân cho dù thích nàng, cũng chùn bước đi.

Bạch Tâm Nhị dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ chính mình một chút, này đều do nàng không tốt.

Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo bằng gấm tuyết màu đỏ, thêm áo khoác ngoài màu trắng bằng lụa mỏng, trên vạt áo, cổ tay, cùng cổ áo đều dùng chỉ vàng thêu hoa văn, nhìn qua tỏa ánh sáng ngọc, cao quý động lòng người.

Dẫn Tuyết Thiền, Giáng Hồng cùng lên xe ngựa, Bạch Tâm Nhị đã muốn nghe được thanh âm náo nhiệt của phố xá cùng tiếng chiêng trống, thật nhiều quan to quý nhân cũng được mời đến hoàng cung, hôm nay hoàng cung, khẳng định náo nhiệt vô cùng.

Xe ngựa đang đi trên đường lớn, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, đột nhiên, truyền đến tiếng mắng chửi thô lỗ, còn có tiếng khóc của nữ tử.

Bạch Tâm Nhị vừa nghe, lập tức ra lệnh cho xa phu đem xe ngựa dừng lại, nàng nhẹ nhàng xốc màn xe lên, lúc này, đã có rất nhiều người hướng bên cạnh vây quanh, Bạch Tâm Nhị cũng thấy tại chính giữa đám đông, có hai nữ tử bộ dạng thanh tú ôm nhau khóc, trông vô cùng đáng thương.

Mà ở đằng trước hai nữ tử kia, là một nam tử khuôn mặt bình thường, bộ dạng hung ác, thân hình tráng kiện, bên cạnh nam tử là một phụ nhân*, thân hình của phụ nhân nọ gầy nhom, hướng hai nữ tử đang ôm nhau mà quát: “Làm sao ngươi dám đến đây, làm gắng nặng cản trở con trai ta, đừng có ở đây cùng Cẩm Diệp nhà chúng ta dây dưa nữa!”

( Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng cũng hơi lớn tuổi )

Phụ nhân kia nói xong, liền giơ chân hướng hai nữ nhân đang ôm nhau kia đá qua, liền đá hai nàng ra xa, trong đó nữ tử cao gầy nhịn đau đứng lên, vừa khóc vừa hướng phụ nhân kia đi tới, bả vai run rẩy nói: “Đại nương, là Ngưu Cẩm Diệp bảo ta tới tìm hắn, nay hắn ở kinh thành có chút tiền tài, liền ghét bỏ ta nghĩ muốn đi tìm người khác, đây là làm sao?”

Nữ tử bên cạnh nữ tử vừa nói chuyện nhỏ hơn một chút tự xưng là Tiểu Liễu cũng phẫn nộ nói: “Các ngươi đây là có ý tứ gì? Ngưu Cẩm Diệp ở Liễu thôn cùng tỷ tỷ của ta tự định hôn nhân, bảo tỷ tỷ ta đến kinh thành tìm hắn, hắn sẽ cưới tỷ tỷ của ta. Không nghĩ tới tỷ của ta lặn lội đường xa, mất ba tháng đi tới nơi này, mọi việc đều thay đổi, Ngưu gia các ngươi còn có nhân tính không?”

Bạch Tâm Nhị vừa nghe, ở trong lòng liền sáng tỏ, nguyên lai là hai cô gái đáng thương. Cô gái này là tới tìm người yêu, đi mất ba tháng trời mới tới nơi, nhưng lại bị mẫu thân của người yêu đuổi đi.

Người có tố chất như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Nam tử kêu Ngưu Cẩm Diệp kia chỉ lạnh lùng hé mặt ra đứng ở bên cạnh phụ nhân, xem bộ dáng kia, chính là bộ dạng đang xem kịch vui, như thế nào cô gái này lại coi trọng hắn ?

Đều là bởi vì tình yêu, đáng tiếc, nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng người Ngưu gia kia còn không bằng cầm thú.

Tuy rằng Ngưu gia không người nào có tình nghĩa, nhưng cô gái kia vẫn như cũ thật cẩn thận nhìn về phía đại nương, nhẹ giọng hỏi: “Đại nương, ta là Đại liễu, ngươi còn nhớ rõ ta không? Chúng ta trước kia ở trong thôn có gặp qua .”

Ai ngờ kia đại nương kia không chỉ có không thương hại Đại Liễu đáng thương, giương mắt, hung tợn nói: “Ta nhớ rõ ngươi? Ta đương nhiên nhớ rõ ngươi là người hạng người nào !”

Tiếng nói vừa dứt, cả người Đại Liễu đột nhiên run lên, nàng chạy nhanh lắc lắc đầu, không thể tin được nhìn đại nương trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Đại nương, người...... Vì sao lại nói như vậy?”

Đại Liễu lần này thật bị đả kích, vốn tưởng rằng tôn kính cùng vất vả của nàng có thể khiến Ngưu đại nương thích, không nghĩ tới nàng mới đến kinh thành, chưa cùng Ngưu đại nương nói được vài câu, đã bị bà đới đãi như thế, trên đời này còn có thiên lý sao?

“Ta nói như thế nào ? Ngươi kẻ lừa đảo này, con ta sớm không thích ngươi, ngươi còn tới quấy rầy chúng ta làm cái gì?” Ngưu đại nương vẻ mặt hung ác, Bạch Tâm Nhị nhìn xem nhíu mày, thì ra trên đời thật là còn có cực phẩm như vậy, cực phẩm này thật sự lợi hại.

Con ngươi không thích liền bỏ tiểu cô nương nhà người ta, có thể nói thành ngươi mới là người đúng, làm gì mà không có tố chất khi dễ người ta đây? Chẳng lẽ đây là thái độ của một lão phụ nhân đối đãi với nữ hài tử? Thực làm nàng xấu hổ thay.

Nàng gặp qua nhiều cầm thú, còn chưa có gặp qua cầm thú như vậy.

Đại Liễu vừa nghe Ngưu đại nương mắng nàng là kẻ lừa đảo, lúc này liền đứng dậy, hướng đại nương chất vấn nói: “Ta bởi vì thương hắn mới đến tìm hắn, ngươi thế nhưng nói ta là kẻ lừa đảo! Ngươi nói, ta đến tột cùng lừa các ngươi cái gì, ngươi nói đi a!”

Lúc này, Ngưu Cẩm Diệp bên cạnh chính là đứng ra che chở nương của hắn, cũng không dám đối mặt Đại Liễu, nhưng Bạch Tâm Nhị nhìn ra được, trong mắt hắn đối với Đại Liễu sớm không có nhiệt tình, có chính là nồng đậm chán ghét!

Nam nhân thay lòng đổi dạ, thật là nhanh!

Đại Liễu chất vấn như vậy, Ngưu đại nương ánh mắt có chút lóe ra đứng lên, bà ta trả lời không được, chỉ biết mắng chửi: “Ngươi còn có mặt mũi đến kinh thành, ngươi cùng muội muội của ngươi nhanh chóng cút đi, ai để ý các ngươi là người như thế nào?”

Đại Liễu vừa nghe, vẻ mặt buồn bã tuyệt vọng, nàng đem hai tròng mắt nhìn về phía nam tử cao lớn đối diện, nói từng chút một: “Ngưu Cẩm Diệp, mẫu thân ngươi nhục mạ ta như vậy, ngươi thế nhưng cái gì cũng không quản, ngươi vẫn là nam nhân sao? Ta thật hối hận lúc trước toàn tâm toàn ý yêu ngươi, ta tới tìm ngươi, bất quá là vì yêu ngươi, ta chưa bao giờ thương tổn qua các ngươi, các ngươi vì sao muốn như vậy thương tổn ta!”

Ngưu Cẩm Diệp kia thấy Đại Liễu dám chất vấn chính mình cùng mẫu thân, lúc này ác độc trừng nàng, vô tình nói: “Tiện nhân, ta và ngươi không quan hệ, đừng đến dây dưa ta.”

“Ngươi...... Ngươi nói cái gì? Đây là tố chất của các ngươi ?” Đại Liễu vừa nghe, thân mình lập tức bắt đầu run run, Tiểu Liễu bên cạnh thấy thế, lập tức phẫn nộ tiến lên, hướng Ngưu Cẩm Diệp nói: “Ngươi mới là tiện nhân, ngươi cả nhà đều là tiện nhân, các ngươi dựa vào cái gì mắng tỷ tỷ của ta? Cẩn thận chúng ta đi nha môn tố cáo các ngươi, làm cho quan lão gia cắt chức ngươi !”

“Ngươi chán sống rồi phải không?” Ngưu Cẩm Diệp âm trầm trừng nhìn Tiểu Liễu, cắn răng nói: “Dám tố cáo ta, ngươi hẳn là muốn chết đi? Ngươi sống không có ý nghĩa gì nên muốn tìm chết ? Đừng ép ta, chỉ cần một lời nói của ta các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, các ngươi nên tự chừa lại cho mình một đường sống đi.”

“Ngươi!” Tiểu Liễu tức giận đến cắn răng, Đại Liễu sớm tức giận đến khóc không ra nước mắt, chính là lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân vô tình vô nghĩa trước mặt này, nàng tìm đến hắn là vì ước nguyện ban đầu, hai là vì thương hắn, ai ngờ hắn chán ghét nàng, đùa giỡn nàng đã, liền sợ nàng cản trở hắn.

Khiến người giận nhất là, hắn thế nhưng nhục mạ, khi dễ, uy hiếp, còn muốn mạng của các nàng!

Đây là nam nhân nàng từng yêu sao? Đây là nam nhân từng ôn nhu đa tình ? Hắn hiện tại, giống ác ma, lộ rõ bản chất đại sắc phôi.

Nàng thật may mắn hiện tại đã thấy rõ hắn, nếu không, tương lai sẽ bị tổn thương càng sâu, nghĩ đến đây, Đại Liễu một cái bước xa tiến lên,“Ba” một tiếng đánh lên mặt Ngưu Cẩm Diệp, oán hận nói:“Ta nói cho ngươi biết, ngươi cho là ngươi là gì ? Đừng tưởng rằng buôn bán lời có chút tiền là có thể mất đi lương tri, ngươi sẽ gặp báo ứng, cả nhà ngươi đều sẽ gặp báo ứng! Nam nhân như ngươi, có cho ta cũng không cần!”

Đại Liễu nói xong, nam nhân độc ác kia thấy bị mất mặt, lúc này khí huyết dâng lên, một chưởng hướng Đại Liễu đánh tới, một chưởng này vừa đánh tới, thân hình mảnh mai của Đại Liễu oanh một tiếng té ngã trên đất, khóe miệng cũng chảy máu.

Tuyết Thiền vừa thấy, lúc này gấp đến độ kéo váy Bạch Tâm Nhị, lo lắng nói: “Quận chúa, các nàng thật đáng thương, hay chúng ta giúp các nàng đi!”

Bạch Tâm Nhị hai tròng mắt cũng tràn đầy phẫn nộ, trên đời này còn người không nói lí lẽ cùng không sợ vương pháp ?

Nàng trước không ra tay, là không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa nàng muốn Đại Liễu thấy rõ bản chất của tiện nam nhân này, hiện tại Đại Liễu bị thương càng sâu, tình yêu đối với tên ác bá này sẽ càng ngày càng ít, chỉ sợ hiện tại nàng, chỉ biết chán ghét nam nhân khủng bố trước mắt này, tuyệt đối sẽ không lại thương hắn .

Nhìn một chưởng như vậy đánh xuống, dân chúng sớm nhịn không được, bọn họ thấy bộ dạng hung thần ác sát của tên ác bá này, ai cũng không dám đi qua giúp đỡ các nàng, chỉ ở trong lòng tức giận mắng hắn.

Trong đó có một nhịn không được, lúc này nổi giận nói: “Dưới chân Thiên tử còn có vương pháp sao? Thiên lí ở đâu!”

“Ít nói nhảm, cha ta là thôn trường, ai dám nhiều chuyện, ta sẽ lấy mạng của hắn!” Ác bá nói xong, lại hướng Đại Liễu, nâng tay lên, còn muốn muốn đánh thêm một chưởng, đúng lúc này, nữ tử mặc quần áo trắng từ trong kiệu bay ra, ác bá còn chưa có ra tay, nữ tử sớm vung quyền hướng mặt hắn đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.