Ngốc Tử Vương Phi

Chương 9: Đá thứ phi



Nghe Khương sườn phi nói xong, Ngô quản gia có chút khó xử nhìn quận chúa liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Khương sườn phi, hiện tại quận chúa đã không còn là người dễ chọc, đồ cưới này là do nàng nghĩ ra cách mà lấy lại được, Khương sườn phi cũng sẽ không bỏ qua chỗ đồ cưới khổng lồ này, hắn hiện tại đang đứng ở giữa, hai bên đều không thể đắc tội, thật là khó xử.

Bạch Tâm Nhị đảo mắt, hiện tại không phải không phải lúc thích hợp để đấu với Khương sườn phi, nàng còn chưa hiểu rõ mọi chuyện trong Bạch phủ, huống chi mọi người trong phủ đều nghe lời Khương sườn phi sai khiến, mà nhà mẹ đẻ của bà ta cũng có chút tiền tài và quyền thế, nàng như vậy nếu muốn đấu với bà ta, sẽ đấu đến hai bên đầu rơi máu chảy, như vậy đối với nàng tuyệt không có lợi.

Nghĩ như vậy, Bạch Tâm Nhị lạnh lùng ngẩng đầu, vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía Khương sườn phi, không nhanh không chậm nói:“Đây là đồ cưới mẫu thân để lại cho ta, nếu Khương sườn phi muốn thay ta bảo quản, vậy sẽ nhờ người một thời gian. Chờ ta rảnh, sẽ đến lấy lại.”

Nói xong, Bạch Tâm Nhị chậm rãi đi đến chỗ Ngô quản gia, cúi người nói:“Quản gia xin hãy đem cho ta một tờ danh sách đồ cưới, chờ khi rảnh ta sẽ kiểm tra, để tránh cho đồ vật mẫu phi để lại cho ta bị người khác cướp đi mà không hay biết.”

“Ngươi nói ai?” Khương sườn phi cơn tức bộc phát, trong mắt có điểm hoài nghi, nếu là ngốc quận chúa trước đây, bà ta muốn lấy cái gì của nàng cũng đều được, nay nàng này đã thay đổi, nếu muốn lấy đồ của nàng ta, thật là có chút khó giải quyết.

“Ai mà biết được có người sẽ nổi lòng tham với chỗ đồ cưới khổng lồ này hay không, ta chưa có nói là ai. Sao sườn phi phải nóng vội như vậy, hay là chột dạ ?” Bạch Tâm Nhị khóe miệng mang ý cười, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Khương sườn phi đối diện bị chọc tức đến mặt hồng tai đỏ, bình tĩnh nói:“Nói cho ngươi biết, đồ cưới này cũng không phải là của một mình người, trong phủ còn có vài vị thiếu gia cùng tiểu thư, đây đều có phần của bọn họ trong đó, cũng là đồ sở hữu chung của Bạch phủ, lần này lão gia niệm tình mẫu thân đã chết của ngươi, mới cho ngươi một nửa gia tài làm đồ cưới. Hiện tại ngươi đã bị đuổi trở về phủ, đồ cưới này đương nhiên là sẽ cho bọn tỷ muội của ngươi.”

Vừa nghe lời Khương sườn phi nói, Tuyết Thiền vẻ mặt liền khó chịu, nàng cũng không phải là Giáng Hồng có tính tình yếu đuối, nàng là kim bài nha hoàn do Dực vương chỉ thị, từ nhỏ đã chiếu cố quận chúa, nhiều năm như vậy nếu không có nàng che chở cùng bảo vệ, quận chúa thanh danh sớm đã bị Khương sườn phi làm hỏng rồi, thế nào còn có thể được lão gia yêu thương.

Bởi vì nàng thường xuyên hướng lão gia bẩm báo lại chuyện sườn phi khi dễ quận chúa, lão gia mới chán ghét Khương sườn phi, bất quá cũng do vậy, mà mấy năm nay nàng cũng chịu không ít đau khổ, có mấy lần còn suýt nữa đã chết, may mắn có lão gia giúp đỡ, mới lần lượt hóa nguy thành an.

Nay quận chúa mới bị bỏ, vừa trở về phủ liền bị khi dễ, nàng sẽ không làm lão gia thất vọng cũng như đền đáp ân tình của người đã cưu mang và giúp đỡ nàng, nghĩ vậy, nàng lúc này nâng mắt, hướng Khương sườn phi nói:“Sườn phi, vương phủ mỗi người đều biết, tất cả chỗ đồ cưới này là do Vương phi mang từ nhà mẹ đẻ đến, Vương phi trước khi chết dặn dò nhất định phải đưa cho quận chúa. Thử hỏi, đồ cưới từ nhà mẹ đẻ của Vương phi, cùng với các vị tiểu thư cùng thiếu gia có quan hệ gì? Sườn phi người ỷ vào Vương phi không còn, mà nghĩ muốn lấy hết đồ cưới của quận chúa?”

Bạch Tâm Nhị bây giờ mới biết, thì ra tất cả chỗ đồ cưới này đều là đồ cưới của mẫu thân nàng mang từ nhà mẹ đẻ của người đến, mẫu thân nàng để lại cho nàng, nàng thích cho ai thì cho, người khác cũng không quản được, mấy người Khương sườn phi này thật đúng là tham.

Nghĩ đến đây, nàng lạnh lùng nâng mắt, hướng Ngô quản gia bên cạnh trầm giọng phân phó:“Ngô thúc, hãy đem danh sách đồ cưới ra cho ta.”

Ngữ khí kiên định, lạnh như băng, hôm nay Ngô quản gia chính là không cho, cũng phải cho, bởi vì tất cả đều là của nàng không ai có quyền đụng tới .

Ngô quản gia thấy quận chúa hai tròng mắt lạnh như băng, lúc này từ trong tay áo lấy ra danh sách đồ cưới, cung kính đưa cho nàng.

Cầm lấy danh sách đồ cưới, Bạch Tâm Nhị liền mở ra xem, hướng Tuyết Thiền bên cạnh phân phó:“Một hồi Khương sườn phi mang đồ cưới đến khố phòng, ngươi lấy bảng danh sách này ra kiểm tra một chút, xem có sai sót gì hay không, hoặc thiếu cái gì, liền bẩm báo lại với ta.”

“Vâng, quận chúa.” Tuyết Thiền tiếp nhận danh sách đồ cưới từ trên tay của Bach Tâm Nhị, cung kính thoái lui đứng sang một bên.

Bên kia Khương sườn phi, Trần thứ phi sớm tức giận đến nhảy dựng lên, Khương sườn phi oán hận nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhị, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân này, còn nhỏ như vậy đã biết dùng tâm kế, ta nói cho ngươi biết, ta còn ở đây, ngươi đừng mơ tưởng muốn lấy chỗ đồ cưới này. Ngô quản gia, chạy nhanh sai người mang chỗ đồ cưới này đến khố phòng, không có sự cho phép của ta, ai cũng không được lấy.”

Ngô quản gia vâng dạ làm theo, sai người khiêng đồ cưới từ cửa hông đi vào phủ.

Vừa đi, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo của nữ tử.

“Tuyết Thiền, lát nữa ngươi đến khố phòng lấy cho ta mấy bộ trang sức, ta muốn dùng .”

“Vâng, quận chúa.” Tuyết Thiền không để ý tới Khương sườn phi đang tức giận, hiện tại có quận chúa làm chỗ dựa, huống chi Vương gia lại yêu thương quận chúa như vậy, các nàng cũng không sợ Khương sườn phi cáo trạng với Vương gia.

Khương sườn phi giờ phút này mặt đã muốn tái đi vì tức giận, bà ta vừa mới sai người không cho ai động vào đồ cưới, Bạch Tâm Nhị này lại cố tình làm trái ý bà còn sai người đi lấy đồ trang sức ra, nơi này có nhiều hạ nhân như vậy, bà ta bị ngốc quận chúa này chọc tức hận không thể xông lên đánh nàng ta, nếu không vì nghĩ cho thanh danh của mình thì bà ta đã ra tay từ lâu.

Nghĩ vậy, Khương sườn phi lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần thứ phi liếc mắt một cái, hai người như đang trao đổi cái gì đó, Trần thứ phi liền gật đầu, xong đứng chắn ở trước cửa, giống như ôn thần giữ cửa.

Bạch Tâm Nhị cười lạnh đi đến, đã sớm thấy hai người kia trao đổi ánh mắt, nhưng chưa lộ ra.

“Xin tránh ra, ta muốn đi vào.” Trần thứ phi chắn cửa, sẽ dễ dàng cho nàng qua sao?

Đây là nhà của nàng, từ nay về sau, ai cũng đừng nghĩ khi dễ nàng. Nguyện vọng lớn nhất của nàng, là chọc cho đối thủ bị tức điên lên mà không làm gì được mình, làm cho các nàng muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Quả nhiên, Trần thứ phi nâng khuôn mặt đầy đặn lên, hướng Bạch Tâm Nhị lạnh giọng quát:“Ngươi tư cách gì mà bảo ta tránh ra, ở trước mặt chủ mẫu, ai cho phép ngươi làm càn? Ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu, còn dám cãi lại, hướng sườn phi quỳ xuống châm trà nhận sai, mới có thể vào cửa.”

Bạch Tâm Nhị bất đắc dĩ mở lòng bàn tay ra, nàng làm sao không hiểu lễ phép ? Từ đầu đến cuối, nàng đều uyển chuyển hàm xúc mà trả lời, muốn cố ý làm khó dễ nàng? Đối với chiêu này của nàng ta thật khiến nàng xem thường.

Lúc này quản gia và bọn hạ nhân đều bận mang đồ cưới mang vào phủ, nên nơi này chỉ còn mấy người các nàng, Bạch Tâm Nhị hướng Trần thứ phi mỉm cười, nhẹ giọng nói:“Thứ phi, ngươi đã nghe qua người ngốc biết lễ phép?”

Nói xong, đáy mắt lạnh băng, đùi phải nâng lên, hướng đùi phải của Trần thứ phi mà đá vào, đá xong, Trần thứ phi hét lên một tiếng, đau đến kêu cha gọi mẹ, thân hình đầy đặn mượt mà liền đổ xuống đất.

“Ngươi tiểu tiện nhân này, là ai dạy ngươi, dám đá ta, tỷ tỷ, ngươi mau giúp ta bắt nàng, hôm nay ta muốn đánh chết nàng.” Trần thứ phi nằm trên mặt đất chửi bậy, đùi phải của bà ta đau đến đòi mạng, Bạch Tâm Đồng bên cạnh vẻ mặt lo lắng liền chạy vội lại.

Khương sườn phi cũng không đoán được Bạch Tâm Nhị vừa rồi còn dịu dàng nói chuyện xong liền trở lên ngoan độc, lúc này liền tức giận kêu ba lão ma ma phía sau, lớn tiếng phân phó:“Người đâu, đem tiểu tiện nhân này bắt lại, dám đánh thứ phi, hôm nay ta muốn thay lão gia dùng gia pháp trừng trị nàng.”

Nói xong, ba lão ma ma liền tiến lên, Bạch Tâm Nhị khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh, trầm giọng quát:“Ai dám? Một hồi phụ thân trách tội, sẽ trừng phạt những lão ma ma như các ngươi, người sẽ trách tội những vị sườn phi ở đây sao? Không muốn chết đều tránh ra cho ta, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi đẹp mặt!”

Dám đắc tội nàng, cùng chạm tới giới hạn cuối cùng của nàng, nàng cũng không phải là người tốt, lại càng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Nói xong, ba lão ma ma trước mặt sắc mặt đã muốn trắng bệch, đứng ngây ra tại chỗ, Bạch Tâm Nhị thấy vậy liền đẩy bọn họ ra, ngông nghênh tiêu sái đi vào phủ, Tuyết Thiền, Giáng Hồng cũng vui vẻ theo sau đi vào.

Quận chúa đã thay đổi, đối với các nàng mà nói thì đây là chuyện tốt, không bị người khác khi dễ cảm giác thật thích, càng thích hơn là có thể ở trước mặt Khương sườn phi mắt to hơn người, nhìn bà ta cũng có ngày bị người mà bà ta xem thường, quận chúa của các nàng làm cho tức đến phát ngốc.

Ba lão ma ma đang muốn ra tay, lại vì khó xử mà im lặng, quận chúa nói đúng, trong nhà chủ tử tranh chấp, cho tới bây giờ người bị phạt đều là phận nô tài như các nàng.

Nếu vương gia thật sẽ trách phạt, thì nô tài như các nàng bắt quận chúa lại khẳng định sẽ bị lão gia đuổi ra khỏi vương phủ, ngay cả Khương sườn phi cũng không thể bảo vệ được các nàng, cho nên vừa rồi mới sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn quận chúa đi vào.

Khương sườn phi tức giận cắn môi đến chảy máu, nữ nhân từng ngốc nghếch cùng yếu đuối kia nay lại to gan như vậy, cũng dám ở trước mặt bà kiêu ngạo, là ai dạy nàng?

Nghĩ đến hôm nay mình bị mất hết mặt mũi, Khương sườn phi liền đi đến trước mặt ba lão ma ma,“Ba ba ba” Hung hăng cho mỗi người một bạt tai, tức giận nói:“Một đám vô dụng, đều lăn xuống cho ta.”

Ba lão ma ma đầu cúi thấp xuống, nhưng trong lòng lại hận vô cùng.

Khương sườn phi lười quan tâm các nàng, chuẩn bị vào phủ, liền nghe từ ngoài truyền vào tiếng khóc nũng nịu của Bạch Tâm Nhu.

“Mẫu thân, người phải vì ta báo thù, ta bị tiện nhân Bạch Tâm Nhị kia khi dễ, nàng đem ta đá xuống hồ sen, còn ở trên đường lớn trước mặt mọi người vũ nhục ta.” Bạch Tâm Nhu vừa khóc, vừa dẫn nha hoàn tiến lên, khóc như hoa lê dầm mưa, khiến Bạch Tâm Oánh bên cạnh cũng tức giận theo.

Vừa rồi khi trở lại Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương tâm tình không tốt, liền phái người đưa nàng trở về, nàng trở về nhất định phải chỉnh chết tiểu tiện nhân kia.

Nữ nhi của mình thì bị khi dễ, còn mình thì bị Bạch Tâm Nhị chọc đến sắp tức chết, Khương sườn phi ôm Bạch Tâm Nhu, căm hận nói:“Dám đá nữ nhi của ta xuống hồ sen, ta hôm nay sẽ chỉnh nàng cho đến chết mới thôi, ngươi nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Nói xong liền liếc qua nhìn nha hoàn kế bên trong mắt đầy ngoan độc, khiến nàng sợ hãi.

“Tỷ tỷ, trước đừng nóng giận, vào trong rồi nói. Cái gọi là việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, huống chi trên đường lớn có nhiều người qua lại như vậy, nếu để mọi người thấy sẽ không hay.” Ninh thứ phi vẻ mặt cười quyến rũ tiến lên, Bạch Tâm Họa cũng giống mẫu thân của mình, hai người đều cùng là một loại người có lòng dạ khó lường tâm kế thâm sâu.

Khương sườn phi lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, Trần thứ phi mặc kệ chân đang bị thương mà còn đứng chửi bậy, Ninh thứ phi đứng một bên xem kịch vẻ mặt khinh thường nghĩ. Một người thì hung hãn, người còn lại thì thô lỗ, trách không được lão gia chán ghét các nàng.

(Chủ mẫu :mẹ cả, người cai quản mọi việc trong gia đình

Sườn phi=vợ hai ; thứ phi=vợ lẻ như vợ 3,4,...

Khi dễ :bắt nạt, gây khó dễ, ức hiếp…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.