Hôm sau là ngày nghỉ nhưng tôi vẫn lò mò dậy từ sáng sớm để đi dạy kèm. Nghĩ sao chứ? Tiền, là tiền đấy! Trong số mấy gia đình thuê tôi dạy kèm cho con mình thì đây là nhà trả lương cao nhất, tôi đâu có dại mà bỏ.
Ấy thế mà mẹ và Vũ Bằng lại cứ vì vết thương cỏn con trên trán tôi mà làm ầm lên, nhất quyết không cho tôi đi:
- Mẹ à, con chỉ bị thương ở trán thôi chứ có phải gãy chân đâu. Mẹ để con đi đi mà…
- Mẹ nói không là không. Kiếm tiền là việc của mẹ, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết. Ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho mẹ nghe chưa? Chiều mẹ về…
Nói đến đây, không để tôi kịp kèo nhèo thêm gì nữa, mẹ đã liền kéo lấy tay Vũ Bằng đi ra cửa. Thằng nhóc đáng ghét còn không ngừng ngoái cái đầu nhỏ lại lè lưỡi chọc quê tôi:
- Ở nhà đi, ở nhà đi lêu lêu…_sau đó trèo lên xe đưa đón học sinh của trường chạy mất dạng. Còn mẹ thì bước lên một chiếc xe buýt cách đó không xa, bắt đầu một ngày làm việc vất vả.
Nhìn bóng lưng gầy gò ấy mà lòng tôi đau thắt lại. Mẹ…luôn luôn vì chị em chúng tôi mà vất vả tảo tần như thế.
So với mức sống ở cái thành phố Bảo Khánh xa hoa này thì gia cảnh nhà tôi cũng không mấy khá khẩm. Ba mất sớm, một thân một mình mẹ nuôi hay đứa con đâu phải việc dễ dàng gì. Cũng may là chị em chúng tôi học giỏi nên đều được nhà nước trợ cấp học bổng toàn phần, cộng với việc mấy năm nay tôi đi dạy kèm cho mấy cô chiêu cậu ấm nhà giàu nên cuộc sống cũng đỡ vất vả phần nào.
Cơ thể mẹ vốn không tốt, hay bị bệnh nhưng vẫn kiên trì đi làm. Chỉ là… Việc số tiền hàng tháng tôi kiếm được nhờ vào việc đi làm gia sư dạy kèm so với mẹ còn nhiều hơn làm mẹ thấy mặc cảm.
Dường như mẹ nghĩ, lao động chính trong cái nhà này là tôi chứ không phải mẹ…
Suy nghĩ ấy làm mẹ phải càng cố sức kiếm tiền để có thể nuôi chị em tôi, xóa bỏ đi cảm giác mặc cảm không đáng có. Cứ thế mỗi ngày đều không quản mệt nhọc đến xưởng may làm thuê.
Tôi đi làm thêm chẳng qua chỉ muốn phụ giúp mẹ phần nào mà thôi. Thế nhưng lại vô tình trở thành gánh nặng tâm lí cho mẹ…
Haizz, được rồi được rồi, ở nhà thì ở nhà. Tôi lò dò chạy lên phòng, đem chồng sách dày cộp viết toàn bằng tiếng nước ngoài ra bắt đầu dịch.
Cũng không phải là tôi chăm học gì đâu, mà là…nghề tay trái thôi. Đống sách này là của nhà sách lớn nhất thành phố vừa nhập từ Châu Âu về hôm trước, tiền công họ thuê tôi làm biên dịch cũng không rẻ đâu nhé. Hì hì, ở nhà chứ gì? Tôi cũng vẫn có thể kiếm ra tiền đấy thôi, hơn nữa còn giấu được mẹ, nhỉ?
Một cuốn rồi hai cuốn…
Mắt tôi bắt đầu hơi nhức, còn cái lưng thì tê cứng cả đi. Còn chưa kịp vươn vai lấy một cái thì tiếng chó cún sủa ầm ĩ đã vang lên ầm ầm từ dưới lầu.
Tôi vội đứng bật dậy, vươn đầu ra khỏi cửa sổ rồi nhìn xuống dưới. Chỉ thấy một binh đoàn cún con với những bộ lông xù trắng muốt, cổ đeo chuông màu bạc đang đứng chen chúc giữa khoảng sân khá rộng, hướng mặt về phía cửa mà sủa gâu gâu không ngừng. Còn bên dưới giàn hoa tử đằng dây leo lại thấp thoáng bóng một người con trai…
Ai thế nhỉ? Sao tới nhà người ta mà không ấn chuông? Lại còn đứng thập thò ngoài cổng làm gì? Lẽ nào hắn…là ăn trộm? Ban ngày ban mặt mới sáng ngày ra mà lại đi ăn trộm? Không phải đấy chứ…
Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức lao ra khỏi phòng, vèo một cái đã xuống dưới nhà. Ở đâu không rình mò, lại tìm tới nhà tôi? Bất lương vừa vừa thôi chứ.
Không một tiếng động bước xuống bậc cửa, mấy em "Cún Bông" đáng yêu vừa nhìn thấy tôi đã liền xúm đến ôm lấy chân tôi như muốn tự kể công mình. Dễ thương quá…
Nhưng mà…người đâu? Cái kẻ vừa rình rập trước cổng nhà tôi đâu mất rồi? Rõ ràng vừa nãy còn ở đây mà…
Có chạy cũng không nhanh tới thế chứ?
Tôi chán nản nhìn về phía giàn hoa tử đằng, đầu vừa hơi cúi xuống, đập vào tầm mắt đã là một bó hồng xanh đẹp ngất ngây lòng người.
Woa, là hoa hồng xanh đấy!
Tôi phấn khích chạy ra mở cổng nhặt lấy bó hồng ấy lên. Những cành hoa thanh mảnh tinh tế được bó vào với nhau bằng một sợi nơ ruy băng màu đỏ, mười sáu nụ hồng nhỏ xinh với những cánh hoa mềm mịn như nhung…
Bó hoa này…là ai đem đặt ở đây? Lẽ nào là bóng người vừa nãy bị tôi cho là ăn trộm? Tô Vũ Uyên, mày đúng là con nhỏ hay nghi ngờ bậy bạ mà.
Tôi lao như bay ra đường, ngó đông ngó tây tìm kiếm bóng dáng ấy nhưng không thấy đâu. Con phố núi Yên Vân này nhỏ như vậy, tìm người cũng không phải là khó nhưng ngoài đường chẳng hề có ai hết.
Người đó sao lại chạy nhanh như vậy? Sợ tôi từ chối nhận bó hoa này chăng?
Trong lúc tôi đang đứng ngẩn ngơ thì một vật nhỏ màu hồng bỗng từ trong bó hoa rơi xuống mặt đường. Là một tấm thiệp hình trái tim!
Tôi tò mò nhặt nó lên rồi mở ra xem. Bên trong không hề đề tên người gửi, chỉ có vỏn vẹn một dòng chữ tiếng Anh: "See you late…" cùng hình vẽ mặt cười nho nhỏ ở cuối góc phải.
See you late?
Sao lại là "See you late"?
Phải là đã từng gặp qua thì mới có hẹn gặp lại không phải sao? Lẽ nào tôi và hắn ta quen nhau?
Thật kì lạ… Người con trai này rốt cuộc là ai đây nhỉ? Sao lại…?
Một cơn gió trong lành khẽ khàng thổi qua con phố nhỏ, thì thầm vào tai tôi thứ ngôn ngữ không lời…
~
[Địa Ngục Hậu Kì]
Hi, lại gặp mọi người rồi! Các bạn có đoán ra chàng hoàng tử hoa hồng xanh ấy là ai không nào?
Phải rồi, là gió đấy. Cơn gió ngọt một thời của Bảo Khánh, Angel của nhóm Handsome-V, cậu ấy rốt cuộc cũng về rồi mọi người ạ!
Dự tính lâu lắm rồi giờ mới cho người này xuất hiện…
Hẹn gặp lại các bạn ở chương sau nhé! Bye bye…
{Nara}
< Quên mất, mình còn chưa có nói "See you late" với mọi người a ~ >