"Tiện nhân... Là ngươi... Đều là ngươi, dù không giết được ngươi, ta cũng phải đồng quy vu tận với ngươi... A..." Nói xong, Nhược Tích vận hết toàn lực, linh lực điên cuồng phát tán ra bên ngoài, nàng định dùng cách tự bạo để chết cùng Thượng Quan Tây Nguyệt, cho dù nàng chết cũng phải kéo nàng ta xuống địa ngục với nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ra ý đồ của nàng, nhanh chóng giơ bàn tay lên đập vào huyệt đan điền của nàng.
Một luồng khí mạnh mẽ rót vào cơ thể Nhược Tích, trực tiếp phá hủy đan điền của nàng...
"Phụt..." Nhược Tích vốn đang bành trướng thân thể lại cấp tốc co rút trở về, toàn bộ thân thể bay ra ngoài, hung hăng ngã xuống dưới đài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt dính đầy máu, sớm đã không nhìn ra phong thái của ngày xưa.
"Không, Nhược Tích..."
Lý trưởng lão đứng bật lên, hét khàn cả giọng, đây chính là đệ tử mình đắc ý nhất, hiện tại lại bị người ta đánh một chưởng hủy đan điền, đan điền bị hủy thì không khác gì phế vật.
Ánh mắt của hắn đầy đau khổ, nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám hủy đan điền của Nhược Tích."
Thượng Quan Tây Nguyệt không quan tâm phủi tay: "Thế nào, ta không động tay, chẳng lẽ chờ đồng quy vu tận với nàng sao, nàng muốn chết nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu!"
Nhược Tích thua!
Từ khi Nhược Tích rơi xuống đài, cũng đại biểu cho việc nàng đã thua, bại bởi người mà nàng đã từng không để vào mắt.
Nhược Tích rơi xuống dưới đài, mặt mũi đầy máu tươi, nhìn về phía mọi người đang vây xem, thân thể của nàng chấn động.
Trong mắt những người đó có chút chán ghét, chế giễu... Những người này vốn đã từng sùng bái nàng, nhưng chẳng bao lâu sau... Ánh mắt của bọn họ đều đã thay đổi.
"Thật không ngờ Nhược Tích lại là loại người này, nàng không xứng làm sư tỷ của chúng ta."
"Không sai, ta vẫn luôn kính trọng nàng, lấy nàng làm gương, không ngờ nàng lại là loại tiểu nhân hèn hạ này..."
"Chính mình chết thì thôi đi lại còn muốn lôi kéo tiểu sư muội của chúng ta chết theo, thực sự quá thiếu đạo đức, không thể tha thứ..."
"......"
Giọng nói của mọi người như từng cây kim độc hung ác đâm vào trong lòng Nhược Tích.
Nhược Tích chỉ không ngừng lắc đầu, thầm kêu gào trong lòng.
Không! Không phải như thế!
Lý trưởng lão nhìn thấy học trò cưng của mình rơi vào tình trạng này, lo lắng đi đến trước mặt Dương viện trưởng, nói: "Viện trưởng, ngài mau cứu Nhược Tích đi, đây không phải là ý của nàng, nàng cũng chỉ vô tình thôi."
Dương viện trưởng còn chưa mở miệng thì Hiên Viên Triệt đã hừ một tiếng, không vui nói: "Không phải ý của nàng ta sao? Là vô tình sao? Ý ngươi là sao, vô ý mà đã như thế này, vậy còn cố ý sẽ thế nào đây, vậy ta... chẳng phải tính mạng của vị cô nương kia sẽ khó giữ sao!"
Nói đến điều này, Hiên Viên Triệt liền nổi nóng, Nhược Tích đáng chết, chính mình muốn chết thì thôi đi lại còn muốn kéo cả nữ nhi bảo bối của mình theo, dieendaanleequuydonn hành vi này đáng bị bầm thây vạn đoạn, cũng may Nguyệt nhi cơ trí, nếu không... Hiên Viên Triệt không dám nhớ lại nữa, vừa mới gặp lại nữ nhi hắn cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng Lý trưởng lão vốn rất gấp gáp, lại nghe thấy Hiên Viên Triệt nói những lời gai góc này, cũng không vui, âm dương quái khí nói: "Hiên Viên thiếu chủ, đây là chuyện của học viện chúng ta, không cần ngươi quan tâm."
Hiên Viên Triệt nghe xong, đứng bật dậy, mặt không thay đổi nhìn Lý trưởng lão: "Ý Lý trưởng lão là ta xen vào việc của người khác sao? Ta nói cho ngươi biết, đối với chuyện này, ta cũng có quyền nói. Thứ nhất, là các ngươi mời ta tới, thứ hai, người thắng có thể đi theo ta vào Linh Lung Bảo Tháp tu luyện, nhưng về phần người nào đi, ta có quyền lựa chọn, người hèn hạ giống đồ đệ ngươi đều khiến cho người ta khinh thường, dù hôm nay nàng có thắng giải tranh tài, ta cũng sẽ không để nàng làm ô nhiễm Linh Lung Bảo Tháp của ta." Hiên Viên Triệt nói một mạch, thật ra hắn rất muốn chửi ầm lên nhưng hắn vẫn là nhịn được.
Nghe Hiên Viên Triệt nói những lời khó nghe này, râu ria Lý trưởng lão dựng lên, hắn run tay chỉ nói: "Ngươi... Ngươi nói chuyện đừng khó nghe như vậy!"
"Ta nói chuyện khó nghe sao, ngươi nhìn ánh mắt mọi người nhìn đồ đệ ngươi thì sẽ biết ta có nói chuyện khó nghe hay không."
"Ngươi..."
Nhìn hai người cãi lộn không nghỉ, Dương viện trưởng bất đắc dĩ xoa mi tâm, mở miệng nói: "Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa, nghe ta nói một câu."
Thấy viện trưởng lên tiếng, hai người đều ngậm miệng, căm tức nhìn đối phương.
“ Lý trưởng lão, lần này Nhược Tích thật sự đã làm không đúng, dù thế nào thì nàng cũng không thể đánh lén được, hơn nữa hôm nay tất cả đệ tử đều ở đây, nhưng nàng lại không để ý đến tính mạng của mọi người, chọn cách tự bạo, ngươi có biết nếu thật sự làm như thế thì sẽ có bao nhiêu sinh mạng vô tội bị hủy trong tay nàng không." Dương viện trưởng nói rất thấm thía, hắn thật sự không thể tán đồng cách Nhược Tích làm hôm nay, nên thấy rất thất vọng với nàng.
"Ta biết, nhưng nàng..." Lý trưởng lão còn muốn giải thích gì đó nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Dương viện trưởng thì cũng không nói nữa, thật ra hắn cũng biết cách làm của Nhược Tích lần này không thích hợp, nhưng dù có như thế thì nàng cũng là đồ đệ của mình hắn không thể để nàng bị hủy hoại như vậy!
Lý trưởng lão quay đầu lại nhìn đám người chỉ trỏ Nhược Tích, khổ sở nhắm mắt lại.
Nhược Tích cứ sững sờ nằm trên mặt đất nhìn ánh mắt chế giễu và lời chỉ trích của mọi người, nàng cảm giác thế giới chỉ còn lại một mình nàng, không có ai giúp đỡ nàng.
Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy Lý trưởng lão, đúng, nàng còn có sư phụ, nàng nhìn về phía Lý trưởng lão kêu to: "Sư phụ, người cứu Nhược Tích với, mau cứu ta..."
Đáng tiếc, nàng hô nửa ngày, nhưng Lý trưởng lão lại luôn nhắm hai mắt không quan tâm, Nhược Tích biết, ngay cả sư phụ cũng vứt bỏ nàng, nàng không còn gì nữa.
"Ha ha..." Toàn bộ quảng trường đều vang vọng tiếng cười thê lương của Nhược Tích, đau khổ bi ai như vậy.
Nhìn Bách Lý Thần đi từ trong đám người ra, trong mắt Nhược Tích lóe lên một tia hi vọng, hắn muốn đến bên cạnh mình sao?
Bách Lý Thần lạnh lùng đi đến bên cạnh Nhược Tích, không chút lưu tình giơ chân lên đá vào đan điền đã bị thương của Nhược Tích, Nhược Tích không chịu nổi đả kích lần nữa, ói ra mấy ngụm máu.
"Vì... Vì sao..." Tại sao lại đối xử với nàng như vậy, nàng không có làm gì sai cả, nàng làm tất cả là vì nàng yêu hắn, chẳng lẽ điều này cũng sai sao?
Nàng biến thành bộ dạng như bây giờ đều là bởi vì hắn, vì sao hắn lại có thể thờ ơ như thế, còn hung hăng tổn thương nàng nữa, vì sao ngươi lại vô tình như vậy, từ trước tới giờ chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái.
Hành vi của Bách Lý Thần khiến Nhược Tích trừng lớn hai mắt, hai mắt phiếm hồng, đầy tia máu, nàng không để ý mình đang ói ra máu, thê lương nhìn Bách Lý Thần, hi vọng hắn có thể cho mình một đáp án, tại sao lại đối xử với nàng như vậy!
Bách Lý Thần không có nhìn nàng, mắt lại nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt đang chậm rãi đi tới, khóe miệng bất giác nở nụ cười dịu dàng, đó là nụ cười mà Nhược Tích chưa từng thấy, giống như trong mắt hắn, trong thế giới của hắn, d’đ/l/q"d chỉ nhìn thấy một mình Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn chỉ dịu dàng với nàng!
Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới bên cạnh Bách Lý Thần, đã không còn bất cứ bí mật nào, hào phóng kéo tay Bách Lý Thần, mười ngón của hai người đan chặt vào nhau, nhưng rơi vào trong mắt Nhược Tích lại rất chói mắt.
Nhược Tích không có phản ứng, cứ ngơ ngác nhìn hai người nắm tay, khóe miệng nở một nụ cười khổ, thì ra là thế, trách không được từ trước đến nay hắn không thèm nhìn mình một chút, mọi thứ mình làm vì hắn đều không quan trọng, thì ra bên cạnh hắn đã có Thượng Quan Tây Nguyệt.
Vì sao Thượng Quan Tây Nguyệt có thể gặp được một nam nhân yêu nàng chân thành như thế, mà nàng thì dù bỏ ra bao nhiêu công sức cũng chỉ là uổng phí, tốn công vô ích!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn mắt Nhược Tích thê lương, không có chút thương hại nào, bây giờ nàng biến thành như vậy đều do nàng tự làm tự chịu.
"Nhược Tích, để ta nói cho ngươi biết lý do!" Thượng Quan Tây Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, tay trái lại nắm chặt lấy tay Bách Lý Thần, không buông ra.
"Thần là phu quân của ta, hắn không cần phải giải thích với ngươi cái gì cả, bởi vì hắn không có bất cứ quan hệ nào với ngươi!"
Phu quân!
Một câu nói của nàng đã khiến mọi người trong sân nháo nhào, tất cả đều nghị luận ầm ĩ.
"Thì ra Thần sư đệ là phu quân của tiểu sư muội Nguyệt nhi, khó trách hai người lại thân mật như vậy "
"Đúng vậy, xem ra ta không có hi vọng rồi, ai..."
"Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn được tiểu sư muội thích sao, ngươi có gì hơn Thần sư đệ sao?"
Đám người ồn ào như ong vỡ tổ, Nhược Tích không nghe lọt chữ nào, nàng chỉ ngĩ hai người có quan hệ thân mật, nhưng lại chưa từng nghĩ hai người đã sớm thành thân, như vậy, mọi chuyện mình làm cũng chỉ như trò cười.
Trò cười, ha ha, thì ra những gì nàng tự nhận là chuyện tốt chỉ là trò cười cho mọi người, thì ra hai người bọn họ đã sớm là phu thê, như vậy nàng còn tranh cái gì, còn có gì để tranh, nói tàn khốc hơn là không có tư cách để tranh!
Rốt cục Bách Lý Thần cũng bố thí cho Nhược Tích một ánh mắt, nhưng cũng chỉ nói ra lời tàn nhẫn: "Ngươi không phải muốn biết tại sao ta đối xử với ngươi như vậy sao? Bởi vì vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã hại Nguyệt nhi, ngay cả ta còn không dám tổn thương nàng dù chỉ một chút, ngươi có tư cách gì mà dám tổn thương nàng, nếu như người khác làm nàng bị thương ta sẽ trả lại gấp trăm lần, xưa nay ta đều không hạ thủ lưu tình với bất cứ ai tổn thương Nguyệt nhi, người tổn thương nàng sẽ phải đền mạng!"
Nhược Tích sững sờ nghe Bách Lý Thần nói lời yêu thương với Thượng Quan Tây Nguyệt, tim nàng rất đau, nghe nam nhân mình yêu nói yêu những nữ nhân khác, nàng cảm giác sắp hít thở không thông, máu trong miệng cũng chảy ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn.
"Phụt..."
Cuối cùng, thân thể Nhược Tích không còn cử động nữa, khóe miệng của nàng nở nụ cười chế nhạo, hai mắt chậm rãi khép lại, rồi yên tĩnh lại, chỉ còn lại nụ cười cười khổ bên môi.
Không biết là đang cười vì mình đi yêu người đã có thê tử hay là cười Bách Lý Thần tàn nhẫn tuyệt tình với mình...
"Nhược Tích!" Lý trưởng lão nhìn Nhược Tích nhắm hai mắt lại, thân thể khẽ giật, không dám tin chính đồ đệ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại hương tiêu ngọc vẫn như vậy.
Mặc dù vừa rồi hắn không có mở miệng giúp nàng, nhưng nàng là đồ đệ mình thương nhất, vậy mà đồ đệ này lại chết trước mặt mình, kêu hắn sao không đau lòng được!
Lý trưởng lão thất tha thất thểu đi về phía Nhược Tích, nhìn bộ dáng Nhược Tích thê thảm, một giọt nước mắt chảy xuống gương mặt đậy nếp nhăn!
Nhược Tích, sư phụ có lỗi với ngươi!
"Nhược Tích, sư phụ sẽ báo thù cho ngươi!" Nói xong, Lý trưởng lão cúi người ôm lấy Nhược Tích, thoáng chốc hắn như già đi mấy chục tuổi, bước chân run rẩy đi ra khỏi đám đông.
Mà Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đi tới trước mặt Dương viện trưởng: "Viện trưởng, thật xin lỗi, chúng ta đã lừa gạt ngài!" Thượng Quan Tây Nguyệt thành tâm xin lỗi, nàng đang xin lỗi vì mình và Bách Lý Thần che giấu thân phận phu thê.
"Không sao..." Dương viện trưởng còn chưa mở miệng nói hết câu thì đã bị Hiên Viên Triệt ngắt ngang, hắn hài lòng nhìn Bách Lý Thần, thật sự là càng nhìn càng hài lòng, chỉ với dáng vẻ hắn nâng niu Nguyệt nhi như vừa rồi thì hắn (HVT) đã thật lòng thừa nhận hắn (BLT) rồi, chỉ cần hắn đối xử với Nguyệt nhi thật tâm, hắn cũng không có yêu cầu gì!
"Dương viện trưởng, ta quyết định để hai vị này cùng trở về với ta." Ha ha, thật sự đã thắng lợi trở về, không ngờ lần này ra ngoài lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, có thể về nhà cùng nữ nhi và con rể.
"Nhưng..." Dương viện trưởng muốn nói là Bách Lý Thần không có tham gia nên không thể cùng đi!
Hiên Viên Triệt không nhịn được ngắt lời hắn lần nữa: "Nhưng cái gì mà nhưng, chẳng lẽ tiểu cô nương này không phải đạt được hạng nhất sao, còn nữa, đây là phu quân của nàng, ngươi có ý muốn tách hai người bọn họ ra sao? Được rồi, quyết định như vậy đi, tới đây, tiểu cô nương, chúng ta nói về giải quán quân của ngươi."
Nói xong, không đợi Dương viện trưởng trả lời, Hiên Viên Triệt lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt đi xa, Bách Lý Thần tự nhiên đi theo sau.
Mọi người thấy bọn họ rời đi, tất cả đều há to miệng, sao mọi thứ lại kết thúc như vậy...
"A, ta nhớ ra rồi!" Bên trong đám đông có một nam tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, lông mày luôn nhíu chặt, nàng giống một người, chẳng lẽ nàng chính là...
"Này, ngươi tên gì, khiến người ta giật mình, ngươi nhớ tới cái gì." Người bên cạnh tức giận đẩy hắn một cái.
"Nàng, nàng... là phế vật đại tiểu thư của Nhật Nguyệt đại lục, Thượng Quan Tây Nguyệt." Khó trách, khó trách lại cảm thấy quen như thế, trước kia lúc hắn ở Nhật Nguyệt đại lục có từng gặp mặt nàng một lần, nhưng khi đó nàng còn chưa xinh đẹp như vậy, nên trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên nghĩ tới thì ra nàng là Thượng Quan Tây Nguyệt, phế vật đại tiểu thư ở Nhật Nguyệt đại lục!
"Ngươi ngu rồi sao, tiểu sư muội Nguyệt nhi mà là phế vật, thì ngươi là cái gì, phế vật trong phế vật sao?" Người bên ngoài chế giễu nhìn hắn.
Nhận ra người hâm mộ Thượng Quan Tây Nguyệt tức giận nên liền giải thích cho bọn họ, kể lại tình huống trước Thượng Quan Tây Nguyệt ở Nhật Nguyệt đại lục, nói hồi lâu, rốt cục người kia cũng nói ra câu cuối cùng.
"Chính là như vậy!"
"Cái gì, mắt những người đó mờ hết rồi, thiên tài như tiểu sư muội Nguyệt nhi mà lại nói là rác rưởi, ta thấy bọn họ đã mù rồi."
"Không phải sao, ngươi nhìn tiểu sư muội của chúng ta xinh đẹp tài năng bao nhiêu, cả người đều là cực phẩm, ngay cả phu quân của nàng, Thần sư đệ cũng không phải người bình thường."
"Đúng rồi đúng rồi..."
Trong lúc mọi người thảo luận, hai người Thượng Quan Tây Nguyệt đã đi theo Hiên Viên Triệt vào trong phòng của hắn.
"Ngồi đi!" Hiên Viên Triệt kêu Bách Lý Thần ngồi xuống, tới bây giờ Bách Lý Thần vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không hiểu tại sao Nguyệt nhi có thể quen Hiên Viên Triệt.
Nhìn ánh mắt dò xét của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt kéo cánh tay hắn một cái, vui vẻ nói: "Thần, mấy ngày nay không có gặp chàng, cho nên không nói cho chàng biết, đây là phụ thân của ta, là phụ thân ruột đó." Thượng Quan Tây Nguyệt vui đùa lặp lại một lần nữa.
Phụ thân của Nguyệt nhi, Bách Lý Thần đang muốn ngồi xuống liền cấp tốc đứng lên, ôm quyền, cung kính cúi người: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân."
Nhìn thấy dáng vẻ Bách Lý Thần chững chạc đàng hoàng, Thượng Quan Tây Nguyệt bật cười thành tiếng, nàng vỗ vỗ lưng Bách Lý Thần: "Nghiêm túc như vậy sao!"
"Phụ thân cảu Nguyệt nhi cũng chính là phụ thân của ta, sao có thể không nghiêm túc."
Câu nói này đã khiến tâm trạng Hiên Viên Triệt nở hoa, hắn cười ha ha vỗ vai Bách Lý Thần: "Tốt tốt tốt, hiền tế, ta giao Nguyệt nhi cho ngươi."
Sau đó, ba người ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, bất tri bất giác ngồi đến tối muộn.
"Được rồi, Nguyệt nhi, các ngươi trở về chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta chuẩn bị về nhà."
Về nhà!
Nghe được hai từ này Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy thật ấm áp, nhưng... Nàng đột nhiên nghĩ đã lâu rồi không gặp ngoại tổ nên cũng hơi nhớ nhung.
"Nguyệt nhi, sao vậy." Nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt có chút nặng nề, Hiên Viên Triệt quan tâm hỏi.
Thượng Quan Tây Nguyệt nói suy nghĩ trong lòng mình cho Hiên Viên Triệt nghe, Hiên Viên Triệt nghe xong, thở dài một hơi: "Ai da, cũng được, bọn họ là nhà ngoại của con, cũng là phụ mẫu Tinh nhi, ta nên chăm sóc bọn họ mới phải, ta sẽ phái người đón bọn họ đến đây, chúng ta cùng sống với nhau, như vậy rất tốt!"
Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ gật đầu, sau đó nói tạm biệt với Hiên Viên Triệt rồi quay về phòng.
Trên đường nhỏ, hai bóng người xuất sắc nắm tay nhau nhàn nhã dạo bước dưới ánh trăng, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tay trái của mình, đột nhiên nhớ lại mỗi lần bọn họ nắm tay thì hắn đều chỉ nắm tay trái của nàng, Dieenndkdan/leeequhydonn nàng nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên, tò mò hỏi: "Thần, vì sao lần nào chàng cũng nắm tay trái của ta vậy!"
Bách Lý Thần nhìn mười ngón tay đan xen giữa không trung của hai người, mắt lóe lên một chút dịu dàng: "Bởi vì... Đó là nơi gần trái tim của Nguyệt nhi nhất, ta muốn tới gần tim của nàng, dù là sau này, ta mãi mãi chỉ nắm tay trái của nàng!"
Đó là nơi gần trái tim của Nguyệt nhi nhất!
Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy đây là lời tâm tình đẹp nhất mà kiếp này nàng nghe thấy, hốc mắt nàng bất giác ẩm ướt, thì ra nguyên nhân hắn luôn nắm lấy tay trái của nàng là như vậy, nàng nhớ lại lúc trước khi hai người vừa mới gặp mặt không lâu, lúc đó Bách Lý Thần đã nắm tay trái của nàng rồi, chẳng lẽ...
Không hỏi điều mà mình nghi ngờ, nàng đã hiểu tâm ý Bách Lý Thần đối với mình, nhưng nàng cũng muốn tới gần tim của hắn.
Thượng Quan Tây Nguyệt lập tức buông ra tay, sau đó đi qua bên cạnh, vươn tay phải của mình ra nắm lấy tay trái của Bách Lý Thần: "Thần, ta cũng muốn tới gần trái tim của chàng."
Bách Lý Thần nhìn động tác của Thượng Quan Tây Nguyệt, trong đôi mắt đẹp đã đầy ý cười, hắn xoay người nhìn thẳng vào mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, tay phải xoa gương mặt trắng nõn của nàng, nhìn nàng đầy thâm tình: "Nguyệt nhi, dù nàng ở đâu thì nàng vẫn mãi mãi ở trong tim ta, chưa hề biến mất, dù sau này ta không ở bên cạnh nàng, ta..." Hắn còn chưa nói xong đã bị Thượng Quan Tây Nguyệt dùng môi chặn lại.
Thượng Quan Tây Nguyệt hôn lên môi Bách Lý Thần, một lúc lâu sau mới buông ra, đụng trán mình vào trán hắn: "Thần, chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa, từ nay về sau, chỗ nào có chàng thì sẽ có ta, sống chết có nhau!"
Bách Lý Thần nghe thấy lời nói của Thượng Quan Tây Nguyệt, đôi mắt trở nên kích động, ôm nàng vào trong ngực, kích tình hôn lên môi của nàng...
Gió nhẹ chầm chậm, lá cây vang lên tiếng xào xạc, nhưng không hề ảnh hưởng đến hai người đang ôm hôn nhau...
Qua rất lâu, khi Thượng Quan Tây Nguyệt sắp không thở được nữa thì Bách Lý Thần mới lưu luyến buông môi nàng ra, giọng nói khàn khàn: "Nguyệt nhi, ta rất nhớ nàng!"
"Ta đã đứng ở trước mặt chàng rồi, chàng còn muốn gì nữa!"
Bách Lý Thần cười bí ẩn, khẽ liếm tai Thượng Quan Tây Nguyệt: "Nguyệt nhi, nàng biết mà, cái ta nói không phải ý này!"
Thượng Quan Tây Nguyệt bị hắn chạm vào run rẩy một cái, rất lâu sau, mới hiểu rõ ý của Bách Lý Thần, nàng lập tức đỏ mặt, đẩy Bách Lý Thần ra, miệng hô hào "Lưu manh", sau đó bụm mặt chạy về phía trước.
"Ha ha..." Sau lưng vang lên tiếng cười thoải mái của Bách Lý Thần, mặt Thượng Quan Tây Nguyệt càng đỏ hơn, nhanh chóng chạy xa khỏi cái nơi mập mờ này!
Trở lại ký túc xá, mới vừa đi vào đã nhìn thấy Vân Tiếu Tiếu chờ nàng ở cửa để hỏi tội.
“Tiếu Tiếu, sao trễ thế này rồi còn chưa nghỉ ngơi."
Vân Tiếu Tiếu hừ một tiếng: "Hừ, Nguyệt nhi, ngươi còn không biết xấu hổ nói chuyện với ta, ngươi nói thử xem hai ta có phải bạn tốt không."
Thượng Quan Tây Nguyệt không hiểu, gật đầu: "Đương nhiên phải!"
"Vậy tại sao ngươi lại giấu ta chuyện ngươi đã thành thân, chẳng lẽ đây gọi là bạn tốt sao?" Nghĩ đến đây, Vân Tiếu Tiếu cũng cảm thấy rất tức giận, nàng vẫn cho rằng mình và Thượng Quan Tây Nguyệt là bạn tốt nhất, thế nhưng không ngờ ngay cả chuyện này nàng cũng không có nói cho mình biết!
Vừa nghe đến chuyện này, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng cảm giác đầu mình to ra, bây giờ nàng lại phải an ủi bà cô nhỏ này nữa, còn phải tốn tốn thời gian giải thích tại sao lại giấu diếm nàng.
" Tiếu Tiếu, ngươi đừng nóng giận, nghe ta giải thích đã..." Cứ như vậy, ròng rã hết một canh giờ mới an ủi được Vân Tiếu Tiếu, không dễ dàng chút nào, Thượng Quan Tây Nguyệt liếm liếm môi khô nhìn Vân Tiếu Tiếu hài lòng trở lại phòng, nàng cảm giác cổ họng của mình muốn câm luôn rồi, nàng nói không ngừng nghỉ một canh giờ, ròng rã một canh giờ đó, thật quá mệt mỏi!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ánh trăng, nghĩ đến ngày mai có thể trở về cùng Hiên Viên Triệt liền vui vẻ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười xinh đẹp đến nỗi ngay cả ánh trăng chói mắt cũng kém mấy phần!