Ngốc!

Chương 36



Kỳ bước đi, mắt chỉ dán vào đôi chân trần, không biết tại sao đôi giày đang mang nặng tới vậy, nên cô đã bỏ lại đôi giày đó. Mà Kỳ đang ở đâu? Kỳ đang đi về phía nào? Hồ nước trong veo? Vườn hoa hồng thơm ngát? Khiêu vũ? Đó là những thứ cô vừa đi qua, vừa làm sao?

Hụt hẫng, Kỳ cảm thấy hụt hẫng. Kỳ trách mình ngốc. Sao lúc Khải ôm cô, cô không bỏ chạy? Sao lúc Khải hôn cô, cô không đẩy ra? Để Khải ôm hy vọng, để Khải biết rằng... cô cũng yêu anh. Kỳ khóc. Nhưng có muộn không khi bây giờ hối hận? Có nên gọi đó là những giọt nước mắt muộn màng? Có nên gọi cô là đứa ngốc?

Kỳ ngước mặt lên trời, ngắm nhìn những giọt mưa. Mưa chạm vào da thịt cô nhưng cứ ngỡ mưa đang dày xé tim cô. Sao đau vậy? Sao Kỳ trống rỗng, mất phương hướng.

Yêu là gì?

Yêu là quay mặt đi, để giọt nước mắt rơi vào bóng đêm nơi anh không nhìn thấy, còn thứ mà anh thấy... dưới ánh mặt trời... là nụ cười rạng rỡ của tôi!


- Huhuhu... đáng ghét... tôi xin lỗi... hic.. tôi xin lỗi thật đó... hic – Kỳ bây giờ mới khóc nấc lên, như một đứa con nít, rồi ngồi hẳn xuống mặt đường.

Trước mặt Khải, Kỳ giả vờ lạnh lùng, giả vờ cứng rắn, nhưng trong góc khuất Khải không nhìn thấy, Kỳ cũng mềm yếu, cũng bàng hoàng, đau đớn.

Con đường vắng lặng ở giữa những cánh đồng hoang đầy gió. Bây giờ chúng ngập trong mưa. Chỉ có tiếng rì rào của mưa xe nát không gian yên tĩnh, ai có biết đâu, hòa vào đó cũng là giọt nước mắt của hai người... giọt nước mắt thất vọng... giọt nước mắt hối hận. Tất cả như thật đau thương.

- Cậu ngồi đây làm gì hả? – Chợt một cái ô đưa ra, che cho Kỳ.

Kỳ ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn lên. Là Hoành. Sao Hoành lại ở đây?

Hoành nhìn Kỳ, anh buồn, ngồi xuống bên Kỳ, anh khẽ lấy tay lau mặt cho cô. Hoành không biết là mình đang lau nước mưa hay nước mắt của Kỳ. Cô nhìn Hoành. Hoành trước mặt Kỳ là ai? Ông trùm hay thằng bạn mình? Kỳ không biết, chỉ biết Hoành ở đây, cô sẽ có bờ vai để khóc.


- Hoành... hic.. – Kỳ ôm choàng lấy Hoành, cô khóc, khóc thật nhiều. Đến bây giờ cảm xúc của Kỳ mới có thể vỡ òa. Kỳ không biết làm gì ngoài việc khóc. Tiếng mưa át đi tiếng khóc của cô. Nhưng Hoành vẫn có thể nghe được. Tâm trạng anh chùng xuống, chỉ biết đáp lại Kỳ bằng một vòng tay ấm áp. Kỳ chỉ biết khóc. Khóc mà không biết răng có một người... tim đang rất đau.

Hoành khẽ nhắm mắt, anh ngồi yên cho Kỳ dựa đầu vào vai mình mà khóc, vỗ vỗ lưng cô, anh mong cô đừng khóc nữa, mỗi tiếng nấc của Kỳ như xé tim anh.

Sau nửa tiếng khóc dưới mưa, Kỳ mới chịu theo Hoành lên xe để về nhà. Trên xe, Kỳ không nói một lời, mắt chỉ nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù ngoài đó chỉ là bóng đêm và những giọt mưa đang bám đầy trên cửa sổ.

*kịch*

Xe Hoành dừng lại trước nhà Kỳ, anh chạy ngay xuống để mở cửa xe cho cô. Kỳ bước xuống xe, lạnh lùng tiến về phía trước, khi gần tới cửa, Kỳ dừng lại.


- Cảm ơn cậu! – Rồi Kỳ bước đi vào trong nhà. Hoành nhìn cô, anh thở hắt ra, rồi quay lại với hai vệ sĩ.

- Tiếp tục bảo vệ cô ấy. Có chuyện gì cứ báo! Hai người hôm nay làm tốt lắm! – Rồi Hoành bước vào trong xe, chạy đi. Để lại hai vệ sĩ đứng đó một hồi, cả hai nhanh chóng tản ra, tìm vị trí phù hợp để quan sát bảo vệ Kỳ.

Kỳ từ nhà tắm bước ra, những giọt nước còn đọng lại trên tóc. Kỳ ngồi tại cửa sổ, mưa đã tạnh. Kỳ nhìn ra cổng, mới lúc chiều, Khải còn đứng đó, nhìn về hướng cô cười.

Kỳ nhớ nụ cười của Khải, làn da rám nắng của anh, ánh mắt...

Kỳ khẽ chạm vào cửa kính, hơi nóng phả vào kính tạo ra màn hơi sương.

- Xin lỗi! Là tại tôi... đúng không? Tất cả đều do tôi! Tôi xin lỗi... đồ đáng ghét, anh hãy tìm người khác... người mà mang tới may mắn cho anh – Nước mắt Kỳ lại lăn trên má – Tôi và anh... không thể yêu nhau được.
12h khuya, Kỳ vẫn ngồi đó, nhìn vào hư vô...

"1 con vịt xòe ra 2 cái cánh

Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp"

Kỳ từ từ nhìn vào điện thoại, giờ này ai lại gọi chứ?

Tim Kỳ chợt thắt lại khi màn hình hiện lên hàng chữ "đồ đáng ghét"

Kỳ cầm điện thoại lên, nên bắt máy hay lạnh lùng bấm tắt. Ngón tay của cô run run...

- Alo!

- Xin hỏi... cô là Mỹ Kỳ, bạn của chủ nhân số điện thoại này?

Kỳ ngạc nhiên khi đó không phải là giọng Khải.

- Anh là ai?

- Tôi là nhân viên quán bar KO. Chủ nhân số điện thoại này hiện đang rất say. Cậu ấy cứ nhắc đến Mỹ Kỳ nên tôi đã mạn phép dùng điện thoại của cậu ấy gọi cho cô. Hiện giờ cậu ấy chỉ có một mình, liệu cô có thể... alo...alo... – Nhân viên khó xử nhìn vào màn hình, xong nhìn Khải đang nằm trườn trên bàn rượu, miệng không ngừng kêu Mỹ Kỳ.
Người phục vụ tiếp tục công việc của mình. Chốc chốc lại nhìn Khải đang nằm đó.

Thời gian trôi nhanh qua, chợt cửa quán mở ra, xuất hiện sau cánh cửa là một thân hình nhỏ, người đội mũ lưỡi trai che gần hết mặt. Nhưng cũng có thể biết được đó là con gái.

Người con gái đó bước tới chỗ Khải, đỡ anh dậy.

Người phục vụ định lên tiếng thì người đó đã chen vào.

- Tôi là Mỹ Kỳ! – Rồi ôm vai anh bước ra khỏi quán.

Kỳ mệt nhọc dẫn Khải ra khỏi tòa nhà kia, bên cạnh, anh vẫn không ngừng kêu tên cô. Tim Kỳ đau. Muốn khóc nhưng lại không thể. Chợt Khải ngã đè lên người Kỳ trên vỉa hè. Kỳ thoáng bối rối. May mắn trên vỉa hè không có ai cả.

Kỳ ngồi dậy, tính đỡ Khải đứng dậy đi tiếp, nhưng cô cảm thấy không còn sức nên ngồi đó, khẽ kê đầu Khải lên chân mình. Kỳ nhìn Khải, nhìn thật lâu. Từ lúc nào, Kỳ thấy quen thuộc với đôi mắt kia, quen thuộc với đôi môi, sóng mũi... và bây giờ cô phải xa những hình ảnh này mãi mãi. Để sau này không phải làm anh đau nữa, để sau này cô cũng không phải đau.
- Mỹ Kỳ... – Khải vẫn lẩm bẩm tên Kỳ làm tim cô đau nhói. Kỳ rút tay lại, không chạm vào gương mặt Khải nữa.

Từ khóe mắt Khải... có giọt nước mắt nhòe ra, sống mũi cô bắt đầu cay.

- Hic.. đừng có khóc... hic... – Kỳ lấy tay, lau giọt nước mắt đó.

Khải khẽ nhăn mặt, dường như anh cảm nhận được sự hiển diện của Kỳ ở đây, Khải không tỉnh, mà trong cơn say, anh đặt tay lên trán, nước mắt rơi nhiều hơn.

- Mỹ Kỳ, anh biết em yêu anh mà... em nói dối phải không?... đau lắm Mỹ Kỳ!... Em đừng có đi... anh đau quá... anh không thở được. Làm ơn cứu anh... – Khải nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.

Ánh đèn mờ, soi sáng gương mặt Khải, soi từng giọt nước mắt, soi từng nỗi đau hện trên gương mặt Khải.

Kỳ khóc nấc lên. Cô cố gắng lấy tay bịt miệng lại để tiếng nấc không thoát ra. Tại sao? Cô cũng đau lắm chứ. Cô chỉ mong anh ngừng nói, làm ơn đừng nói nữa.
Kỳ lấy tay đặt lên gương mặt Khải.

- Tôi xin lỗi, không phải tôi không yêu anh. Tôi cũng yêu anh lắm! Yêu nhiều lắm! Đến nỗi bây giờ tôi đau lắm anh biết không?... Đừng có tha thứ cho tôi! Anh có nghe không hả? Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh đó, biết không? Nghe cho rõ đi... tôi yêu anh lắm mà.... làm ơn... ghét tôi đi.... đừng yêu tôi... anh không thể yêu tôi.... đồ ngốc! Nghe không hả?.... huhu... – Kỳ nói ngắt quãng trong tiếc khóc, Kỳ lấy tay lau nước mắt trên mặt mình. Để nước mắt không làm mờ mắt cô, để lần cuối Kỳ được nhìn khải thật rõ. Dẫu biết trong trường sẽ có lúc gặp lại nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn Khải gần như vậy, chắc chắn là không. Kỳ hôn vào trán Khải.

- Chúc anh... sẽ yêu và được yêu... bởi một người con gái tốt hơn tôi!
Giọng Kỳ nghẹn lại, những lời cô nói đâm vào tim cô. Biết đau nhưng Kỳ vẫn nói. Vì cô yêu Khải. Nước mắt bắt đầu rưng rưng, nhưng cô nhanh chóng quệt đi.

Kỳ dìu anh lên một ghế đá gần đó, cho Khải nằm lên đó và bước đi. Kỳ không thể làm gì vào lúc này, chắc ngày mai, lúc tỉnh dậy, Khải sẽ không nhớ gì đâu.

Kỳ đứng nhìn Khải thật lâu, rồi cũng bước đi. Những bước chân nặng nề. Kỳ không đến đây để dẫn Khải về nhà, mà là nói với Khải những lời mà cô muốn nói. Những lời mà lúc anh tỉnh táo sợ rằng cô sẽ không nói được.

Con đường về nhà hôm nay thật dài, Kỳ cố gắng làm xao nhãng mình, nhưng không thể. Kỳ vẫn còn cảm giác Khải ở phía sau mình, chỉ có điều càng lúc càng xa mà thôi.

- Chúc anh luôn hạnh phúc, đồ đáng ghét! – Kỳ nhìn trăng thầm nói.
END CHƯƠNG 36


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.