Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 9: 🍒



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến phòng làm việc, Thẩm Hoài Cảnh tự mình đưa Ôn Đinh vào, đem cô giới thiệu cho nhân viên ở phòng làm việc, khi mọi người nghe được Ôn Đinh là Tổng giám mới của bộ phận thiết kế, trên mặt đều lộ ra một chút khiếp sợ.

Vị trí Tổng giám bộ phận thiết kế đã trống một khoảng thời gian, cái vị trí này vẫn do Hạng Vi Phó tổng giám quản lý, mọi người vẫn cho là Hạng Vi sẽ trở thành Tổng giám mới, không nghĩ rằng vậy mà bỏ lỡ chức Tổng giám, lại do người lần trước đến phỏng vấn, vì vấn đề học vấn mà bị từ chối, Ôn Đinh.

Ôn Đinh nhìn thấy ánh mắt của mọi người, trong lòng đã hiểu, nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh, Ôn Đinh nghiến răng nghiến lợi: “Nhờ phúc Thẩm tổng, Ôn Đinh thật sự vô cùng cảm kích.” Vì chỉnh cô, anh cũng coi là hao hết tâm tư.

Thẩm Hoài Cảnh trừng mắt liếc cô một cái: “Nói hay.”

Ôn Đinh học trong lòng khinh bỉ anh một phen, nhưng cô chỉ công phu ngoài miệng. Anh đùa giỡn cô đến thế nhưng là làm thật, không chút nương tay nào nha!

Hoàn cảnh làm việc ở phòng làm việc này đều là dạng mở, ngoại trừ Thẩm Hoài Cảnh có văn phòng độc lập bên ngoài, những người còn lại đều ở trong phòng làm việc lớn, bất quá bàn làm việc của Tổng giám với Phó tổng giám hơi sang trọng một chút mà thôi.

Ôn Đinh ngồi ở vị trí của mình, cũng không có ai tới nói chuyện với cô. Nếu đặt vị trí là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng không thoải mái, thế nhưng Ôn Đinh là ai? Thẩm Hoài Cảnh vui lòng theo cô đùa giỡn, cô sao có thể không tiếp chiêu đây?

Ôn Đinh buồn bực ngán ngẩm, từ máy tính tìm ra trò chơi, chơi đi chơi lại.

Hạng Vi từ phía sau cô đi qua, thấy cô nhàn nhã như vậy, trong lòng không phục quả thực tới cực điểm, nhìn cái ót Ôn Đinh hận không thể nhìn ra cái lỗ thủng.

Ôn Đinh như có cảm giác, quay đầu vừa vặn đối diện ánh mắt Hạng Vi. Hạng Vi hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Ôn Đinh nhún nhún vai, tiếp tục chơi trò chơi của mình.

Thoạt đầu người trong phòng làm việc đối với Ôn Đinh còn tính là khách khí mấy ngày, sau đó thấy Thẩm Hoài Cảnh đối với Ôn Đinh không có chăm sóc gì đặc biệt, thì cũng dần dần buông ra. Thêm Ôn Đinh không có việc gì nữa, cho nên không khỏi châm chọc khiêu khích, lặng lẽ đối đãi.

Giống như bây giờ Hạng Vi cầm một sấp văn kiện tới ném lên trên bàn của cô: “Ôn Tổng giám, những văn kiện này cần photo một chút, biết dùng máy photo không?”

Ôn Đinh cười gật gật đầu: "Mặc dù tôi chưa học qua đại học, nhưng loại máy photo này vẫn là biết.”

Ôn Đinh cầm văn kiện đi photo, đi ngang qua phòng trà, nhìn thấy có hai người cầm ly cà phê giống như náo nhiệt ở đó, liền đối với các cô cười cười.

Hai người kia hừ một tiếng, khinh thường xoay người đi.

Ôn Đinh photo xong đưa qua cho Hạng Vi. Hạng Vi nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Bây giờ không dùng đến, làm phiền Ôn Tổng giám rồi.”

Ôn Đinh nhìn văn kiện trong tay đã biến thành giấy vụn, không quan tâm, cười cười: “Vậy cô bận đi, tôi đi trước.”

“Chờ một chút, Ôn Tổng giám không có việc gì thì giúp tôi pha ly cà phê đi, hai muỗng sữa, một muỗng đường, cảm ơn." Hạng Vi cũng không ngẩng đầu lên.

Ôn Đinh nhíu nhíu mày: “Được.”

Ôn Đinh đến phòng trà, cầm một ly cà phê, nhìn đường và sữa trên bàn, nhướng nhướng mày.

“Ôn Tổng giám, hà tất phải nghe lời nha.” Tổ trưởng bộ phận thiết kế Lương Hiểu Hiểu vừa lúc ở phòng trà uống nước.

Ôn Đinh một bên khuấy ly cà phê, một bên cười: “Dù sao cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm mà. Lương tổ trưởng muốn ly cà phê không? Tôi giúp cô pha?”

Lương Hiểu Hiểu khinh thường nhìn cô một cách nhanh chóng, quay đầu ra, châm chọc nói câu: “Thật sự mất mặt nha.”

Ôn Đinh nghe vậy nhíu mày, giống như xác thực rất mất mặt.

Cầm ly cà phê đưa qua cho Hạng Vi. Hạng Vi thuận tay cầm lên uống một ngụm, sau đó ‘phốc’ một tiếng phun ra, trợn mắt nhìn về phía cô: “Cô thêm thứ gì vào trong?”

Ôn Đinh một bộ dáng vẻ khó hiểu: “Không phải cô nói hai muỗng sữa, một muỗng đường sao?”

Hạng Vi mang tức giận trên mặt, đem cà phê đưa đến trước mặt cô: “Cô nếm thử đây là đường sao? Cô nếm thử?”

Ôn Đinh lui về sau một bước, khoát tay: “Vẫn là thôi đi, tôi không có thói quen uống cà phê thừa của người khác.”

Hạng Vi nhẫn nhịn đã nhiều ngày, rốt cục nhịn không được nữa, đem cái ly trong tay trùng điệp đặt lên bàn, phát ra vang một tiếng ‘bang’: “Ôn Đinh, cô có ý gì? Cô không muốn giúp tôi pha cà phê thì cứ nói là được, tại sao thêm muối vào cà phê của tôi, tính làm gì?

“Muối?” Đầu Ôn Đinh hết lần này tới lần khác nghĩ đến Lương Hiểu Hiểu, không khỏi cười, trên mặt vẫn giả vờ như không biết gì, một mặt kinh ngạc: “Làm sao có thể? Tôi rõ ràng thêm chính là đường nha?”

Hạng Vi giận quá hóa cười: “Tôi quên mất, tôi làm sao dám phân phó Ôn Tổng giám đây, dù sao Ôn Tổng giám với Thẩm tiên sinh có quan hệ, sau này còn phải nhờ Ôn Tổng giám đừng chấp nhặt với tôi mới được."

Ôn Đinh chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô ta: “Làm sao cô biết tôi với Thẩm tiên sinh có quan hệ nha? Rất rõ ràng?”

Hạng Vi không nghĩ cô ngay thẳng đến như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà cứng họng, nửa ngày mới cười nhạo hai tiếng: “Ôn tổng giám thật đúng là không che giấu chút nào nha.”

Ôn Đinh cười đặc biệt ôn hòa: “Con người của tôi không thích nhất là che giấu.”

Chung quanh người nhìn trộm xem náo nhiệt nghe được câu này, trên mặt hiện ra mức độ châm chọc khác nhau, nhỏ giọng nói nhỏ: “Đi cửa sau vào chính là mặt lớn.”

“Cũng không biết Thẩm tiên sinh coi trọng cô ta cái gì, ngoại hình đẹp?”

“Cũng không thể chỉ nhìn ngoại hình có đẹp hay không. Năm nay câu đại gia chủ yếu là phải có da mặt dày, biết làm nũng.”

“Đúng đúng, cái này cùng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu là một đạo lý, phụ nữ phải tùy tiện một chút, đàn ông mới sẽ thích.”

Giọng nói của họ tuy nhỏ, nhưng Ôn Đinh cũng không phải kẻ điếc, đương nhiên nghe được, không khỏi thầm thở dài. Cô là một người, những năm này chịu khinh thường nhiều lắm, những lời nói bóng gió này đối với cô mà nói cũng không tính là gì, nhưng cô không trêu chọc người khác cũng không có nghĩa sẽ tùy ý để người khác chỉa mũi về phía mình.

Còn một điểm khác là cô đặc biệt chán ghét loại người chuyên bịa đặt thị phi.

Ôn Đinh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời mỉm cười ngọt ngào: “Hoài cảnh, anh là đang nhìn em sao?”

Ôn Đinh trong lòng hung hăng phun trào, anh đối với cô như thế đang xem trò vui như vậy a!

Ôn Đinh vừa nói, tất cả mọi người giật mình, ngẩng đầu liền trông thấy Thẩm Hoài Cảnh đứng ở lầu ba, tròng mắt chính là nhìn xem tất cả phát sinh phía dưới.

Thẩm Hoài Cảnh không thấy có gì khó xử, sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt từ trên lầu ba chậm rãi đi xuống. Tất cả mọi người cúi thấp đầu, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Hạng Vi cố gắng duy trì trên mặt mỉm cười: “Thẩm tiên sinh.”

Ôn Đinh nhìn thoáng qua gương mặt lãnh đạm của anh, cắn răng một cái giậm chân một cái, đi lên trước thân mật khoác lên cánh tay của anh, giọng nói dính nhau: “Hoài Cảnh!” Không phải nói cô sẽ làm nũng sao, cô không ngại thành toàn các cô.

Vì phòng ngừa Thẩm Hoài Cảnh không lưu tình chút nào hất cô ra, Ôn Đinh ôm cánh tay anh trong tay, móng tay đều muốn xuyên áo sơ mi đâm vào da.

Thẩm Hoài Cảnh trên mặt phát lạnh, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh, tay anh hơi siết chặt, nhưng vẫn cứng rắn nhìn xuống xúc động của cô.

Đôi mắt có chút dừng lại ở trên mặt có chút không cam lòng của Hạng Vi, tiếp theo nhất chuyển, con ngươi thâm trầm nhìn về phía Ôn Đinh. Thẩm Hoài Cảnh thấp giọng nói: “Cô đi theo tôi đến trường học một chuyến.”

“Đi trường học làm cái gì?” Con mắt Ôn Đinh dính trên mặt của anh, một mặt tình thâm ý cắt, người ở bên ngoài xem ra, hai người thế nhưng rất là thân mật a.

“Giáo viên gọi điện thoại tới nói trong trường học Khương Hoài Nhân lột quần bạn học nam.” Sau khi nghe, giọng nói của Thẩm Hoài Cảnh có một tia nghiến răng nghiến lợi.

“Cái gì?” Ôn Đinh bởi vì quá mức kinh ngạc kêu lên sợ hãi, không thể tin nhìn anh chằm chằm: “Anh nói cái gì, anh lặp lại lần nữa?”

Thẩm Hoài Cảnh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo hàn ý, hiển nhiên cũng không định nói lần thứ hai.

Ôn Đinh gượng cười hai tiếng: “Tôi không nghe lầm chứ? Em ấy mà lột quần bạn học nam?" Khương Hoài Nhân a Khương Hoài Nhân, em làm sao không biết hóa ra em hào phóng như thế.

Thẩm Hoài Cảnh rốt cục nhịn không được lấy tay cô từ trên cánh tay anh ta giật xuống định gỡ ra. Ôn Đinh nhanh hơn anh một bước, tay nhỏ trượt đi liền nắm bàn tay của anh.

Cảm xúc mềm mại, tay của cô rất nhỏ, rất mềm, giống như không có xương, mềm mềm làm cho người ta không nhịn được muốn véo hai lần. Trong lòng Thẩm Hoài Cảnh thoáng qua một chút khác thường.

Ôn Đinh nắm chặt tay của anh ta, nhỏ giọng uy hiếp: “Đừng nghĩ hất tay tôi ra, bằng không thì buổi chiều hôm nay không đi trường học được.”

Thẩm Hoài Cảnh không ngôn ngữ, con ngươi tĩnh mịch nhắm lại, nặng nề nhìn cô.

Ôn Đinh cười đến trương dương, hướng về thân thể anh dựa vào: “Hoài Cảnh, anh không phải muốn dẫn em đi shopping sao? Đi thôi.”

Thẩm Hoài Cảnh bị cô dẫn đi ra ngoài.

“Em nói với anh a, mấy ngày trước em có để ý đến một sợi dây chuyền, rất đắt a, anh phải mua cho em.”

“Còn có túi xách phiên bản có hạn kia, người ta rất thích.”

“Ai nha, anh đừng kéo tay người ta véo, véo người ta đều đau rồi.”

Vừa ra khỏi phòng làm việc, Ôn Đinh một thanh hất tay của anh ra, cách xa ba thuớc, hai tay vòng trước ngực làm đề phòng, mang trên mặt nụ cười nịnh nọt: “Thẩm tiên sinh, cái này không được trách tôi, là anh bất nhân trước, cũng đừng trách tôi bất nghĩa nha.”

Thẩm Hoài Cảnh lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào.

Ôn Đinh bi phẫn: “Thẩm tiên sinh, anh làm lần đầu tiên, cũng không thể trách tôi làm mười lăm đi.”

“Thẩm tiên sinh, tôi đây cũng là vì tăng thể diện cho anh nha. Anh nghĩ xem, người ta đều biết tôi dựa vào quan hệ, đi cửa sau, nhân gia khi dễ tôi như vậy, tôi không phản kháng, anh mất mặt hơn nha.”

Thẩm Hoài Cảnh vẫn như cũ không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô, trong mắt chứa đầy cảm xúc. Cô nhìn không hiểu được, làm trong nội tâm cô hốt hoảng.

“Thẩm tiên sinh, anh phải biết, tôi muốn làm người làm công ăn lương nhỏ bé, anh hết lần này tới lần khác cho tôi làm cái vị trí để cho người ta đỏ mắt này, anh đối với tôi như vậy, cũng không thể trách tôi phản kháng chứ?”

Ôn Đinh cảm thấy mình sắp khóc rồi: “Thẩm tổng, ông chủ Thẩm, Thẩm đại phán quan, muốn chém giết muốn róc thịt, ngược lại ngài nói một câu nha.” Ôn Đinh bây giờ đặc biệt hối hận, rõ ràng nói với mình đừng đi nhổ râu hổ, thế nhưng là hết lần này tới lần khác chính là nhịn không được.

Thẩm Hoài Cảnh không mở mắt, rốt cục mở miệng, giọng nói vẫn bình thản như trước đây: “Lên xe.”

“Cái gì?” Ôn Đinh còn đắm chìm ở trong bi phẫn, lỗ tai có chút không quá có thể công việc bình thường.

Thẩm Hoài Cảnh mở cửa xe, bên lên xe bên nói: “Nếu như cô định chạy tới trường học, tôi không ngại.”

Ôn Đinh với tốc độ nhanh như chớp mở cửa và ngồi lên, đồng thời thắt dây an toàn, mang trên mặt nụ cười giả tạo: “Làm phiền Thẩm tiên sinh làm lái xe, thật sự hết sức vinh hạnh nha.”

Thẩm Hoài Cảnh liếc nhìn cô một cái, im lặng khởi động xe.

________________

Editor:

Có cái buồn nào như cái buồn này. Edit gần xong, tự nhiên thoát ra rồi vô lại, mất tiu bản thảo. Làm phải ngồi edit lại. Thiệt là nghiệt ngã quá mà. 😢

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.