Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai

Chương 36



Nghe tới đây nó gục đầu xuống, không nói nên lời, nước mắt từ đâu không biết lại chảy xuống đôi gò má nó.

Còn bà Nội nghe hai vợ chồng nói vậy cũng chết lặng ra, không nói thêm gì nữa, bà bỏ đi lên phòng trong tư thế ủ rũ và buồn bã.

Ba mẹ Tú ngồi lại nhìn bà Nội mà thấy lo lắng, thắc mắc từ bà rất nhiều!

Tối hôm đó:

Tại phòng bà Nội:

Không khí tại căn phòng bà nói riêng và cả ngôi nhà nói chung đều trở nên lặng lẽ và sầu não mặc dù nhà đang chuẩn bị tiệc cưới linh đình cho đứa con một.

Nó nằm bên bà như con sâu đang mắc kẹt trong chiếc lá, như sa mạc đang đợi những con mưa. Chưa bao giờ thấy nó héo rũ như thế này.

Nếu nói về thời gian dường như đã 2 ngày rồi nó chưa đụng tới một hạt cơm. Không ai quan tâm đến nó, đến anh đẹp trai của nó cũng vậy, anh cứ đi suốt. bà Nội thì cứ vẫn vơ lo cho chuyện của nó từng chút một.

Hai bà cháu nằm ủ rủ trên giường:

– Tại sao Nội lại làm vậy chứ? – Giọng nó mệt mõi và khô khan

– Nội muốn tốt cho con! – Giọng bà cũng héo tàn không kém nó

– Không Nội ơi! Nội làm như vậy càng khiến con đau thêm thôi. Cho dù việc huỷ đám cưới có dừng đi nữa thì anh đẹp trai sẽ mãi chẳng thèm *** xĩa gì đến con khi biết con là người không bình thường….. – Những dòng suy nghĩ và lời nói của nó ngày càng chững chạc như người lớn.

– Không, Nội tin. Nội biết bản tính của thằng Tú. Nó là đứa biết chấp nhận hoàn cảnh.

Bỗng nó thét lên nhưng không đến nỗi lớn

– Nhưng anh đẹp trai sẽ chẳng thể nào bỏ người ảnh yêu thương nhất, híc híc.

– Con à….

– Con biết…kỳ tích sẽ chẳng bao giờ xãy ra đối với một người như con. – Nó ngắt lời bà và khóc nức nỡ

– Thôi, cháu của Nội đừng khóc nữa!…. – Bà xiết chặt vỗ về nó

– Híc híc híc….híc híc….

– Trời ơi! tội cho cháu tôi quá đi nè trời!. Ông trời thật là trớ true con người ta – Bà than thở

– Híc híc híc híc….- Nó cứ mãi khóc.

Cho đến khi…….Chợt nó bóp chặt con tim nó và thắt lên từng cơn ở ngực….và ngất đi

– Nho Nho…Nho ơi Nho… – bà Nội hoảng hốt gọi nó

– Người đâu….! – bà Nội gọi to

Ít phút sau:

– Nho, Nho em tĩnh lại đi Nho – anh đẹp trai của nó đa về và ngồi bên cạhnh giường của nó.

Mắt nó từ từ hé ra…những hình ảnh đầu tiên của nó khi nó mở mắt ra là anh đẹp trai của nó, nó cảm thấy mãn nguyện làm sao, tự dưng cơn đau của nó chợt lắng xuống khi được nhìn thấy anh. Anh- như một liều thuốc quý cho tâm hồn nó lúc này đây

Nó chợt mĩm cười nhẹ nhưng yếu ớt khi anh bắt tay nó hỏi ân cần và ấm áp:

– Em có sao không, em làm anh lo lắm!

Nó không nói mà chỉ lắc đầu.

Chợt nụ cười nó dần tắt hẳn khi thấy sau lưng anh là chị Phương đang gần kề sát bên anh…

Nó như một con đom đóm, toả sáng chỉ được một lúc rồi lại tắt đi.

Nó nhìn chung quanh, thấy được bà Nội đang ngồi ghế mà nìhn về phía nó thật lo lắng, thấy được ba mẹ Tú đang đứng xem nó.

– Con có chuyện gì vậy?

Chợt mẹ Tú lên tiếng:

– Nho à! Sao mấy hôm nay con không ăn cơm hả? Bác sĩ nói con không ăn uống gì cả, không có một miếng sức lực nào hết!

– Con sao này không được như vậy nghe, phải ăn uống điều độ vào mới có sức khoẻ mới sống tốt được chứ, lỡ con có gì Cô chú biết nói sao với ba mẹ con đây? – ba Tú khuyên nó

Chợt nó bật khóc:

– Con còn ba mẹ nữa sao? Ba mẹ con đi luôn rồi!

Mọi người nghe nó nói vậy mà thấy xót xa, chợt chị Phương khuyên nó:

– Nho nè! Không có cha mẹ ở bên em nhưng mọi người xung quanh đều rất thương em, không ai bỏ em cả, em phải sống tốt rồi mai này ba mẹ em sẽ về thôi

– Đúng đó Nho à, con đừng khóc nữa – bà Nội nói

Chợt mẹ Tú quay sang nói với Phương:

– Phương nè, còn có 2 ngày nữa là đám cưới rồi, con không nên quay bên nhà đàng trai nhiều quá, không nên đâu. Nghe không con?

– Dạ, con biết rồi cô..à mà không! …MẸ! – Phương e thẹn

– Ừm…

– Dạ thôi, con thưa Nội, thưa mẹ, thưa ba con về!

– Ừ, con về đi – Cả nhà nói với Phương.

– Em về nhe anh! Phương nói với anh đẹp trai của nó

– Ừm, em về cẩn thận nhe!

Thế là ba mẹ Tú đi ra tiễn Phương về…..

Trong phòng bà Nội cũng dần rút lui ra ngoài để lại không gian quý báu của nó và anh đẹp trai của nó:

– Nho! Sao em hư vậy? Sao em không chịu ăn uống gì hết vậy? – Anh cầm lấy bàn tay nóng hổi của nó và hỏi khi nước mắt nó vẫn tuôn

– Em xin lỗi, ….em…

Anh lấy tay phết nhẹ khoé mi của nó và nói:

– Em có giận anh không?

– Anh đẹp trai làm gì mà em phải giận anh chứ? – Nó lắc đầu

– Thì mấy hôm nay, anh không còn thường xuyên ngồi trước nhà để nói chuyện với em nữa.

Nó cười cho anh vui lòng:

– Không, không có đâu, em không có giận anh, em ở nhà chơi với Nội cũng vui lắm.

Chợt nó vừa nức nở, vừa nói trông thật tội nghiệp đáng thương đến cả động lòng người với câu nói nghẹn ngào:

– híc híc…híc…híc…cặp gối…cặp gối em và Nội làm cho anh và chị Phương đã xong rồi…rồi đó…ngày cưới…híc híc..híc…ngày cưới anh và chị có thể nằm ngủ được…được…híc híc…được rồi.

Anh nghe nó nói mà đau từng đoạn mạch, dường như mọi cảm xúc của nó anh đều thấu hiểu được

– Ừm. Anh cám ơn em nhiều lắm. Em đừng khóc nữa có anh rồi, có anh ở đây với em rồi – Anh nhẹ nhàng nâng người nó dậy ôm lấy, dỗ dành nó như một đứa con nít

– Híc híc…. – Nó ôm thật chặt lấy anh, dường như cảm giác ôm lấy anh đã lâu rồi nó không còn hiện diện trong nó, đối với nó một điều sa xĩ đang hiện ra trước mắt.

– Em đừng khóc nữa Nho, em sao vậy?

Nó nói thật lòng với anh bao nhiêu ấm ức:

– Em sợ…em sợ……..

– Em sợ gì hả?

– Em sợ hai ngày nữa anh mãi mãi là của chị Phương. Anh sẽ không còn nói chuyện với em nữa. Đến lúc đó, anh và chị sẽ ra ở riêng. Hai người sẽ có cuộc sống riêng, không còn ở trong cái nhà này nữa.

Anh lại thực hiện một hành động quen thuộc, anh xoa xoa ngọn tóc tơ của nó:

– Không có đâu, anh nhớ anh đã hứa chuyện này với em rồi mà, cho dù mai này anh có lấy vợ thì tình cảm anh em mãi mãi vẫn vậy, không bị sứt mẻ một miếng nào cả. Với lại…anh còn nợ em một tính mạng mà, sao mà quên được.

Anh nói tiếp:

– Anh còn phải đền bù cho em.

Nó ngẩng đầu lên, buông anh ra và hỏi lại câu chắc cú:

– Thật không?

– Ừm, thật 100% luôn! – Anh ngắt cái mũi xinh xinh của nóNội

Nó mĩm cười nhẹ trong nước mắt.

– Bây giờ ngoan, Nho của anh ăn cháo cho nóng nè!

Anh lấy cháo đút cho nó ăn nhưng nó không chịu, nó gạt tay anh và nói:

– Để tự em ăn được rồi!

– Không, để anh đút – Anh cứng rắn

Nó nhìn anh trìu mến và tận hưởng cảm giác được anh đút cháo cho ăn. Nó cảm thấy hạnh phúc trong giây phút này đây, nó cầu mong sao thời gian bị cắt đứt ngay lúc này để khỏi phải tới hai ngày nữa.

Chợt anh vừa nói vừa đút nó ăn:

– Rạp cưới đã dựng rồi đó em thấy chưa Nho!

Nó ngưng anh và nhìn anh!

– Sao nhìn anh? – Anh cầm muỗng cháo thẫn thờ nhìn nó

– Không, không..ờ…em thấy rồi. Rạp nhà mình chiếm đầy cả đường lộ, chắc hai hôm nay sẽ vui lắm đây. – Nó giả vờ cho anh vui

– Tới hôm đó, không biết anh sẽ cho em làm gì đây! – Anh nói

– Thôi, em đứng xem được rồi, đừng bắt em làm rễ phụ gì đó như anh đã nói nghe.

– Hì hì hì hì.

Nó không để thời gian trôi qua nhanh như vậy, trong khi đợi anh thổi cháo cho nó ăn. Nó chăm chút nhìn cho thật rõ toàn bộ hình dáng của anh. Vẫn như vậy, anh vẫn đẹp tri nhất trong lòng nó chỉ môi cái là hai tâm trạng hai con người đang đối diện lại đối lập nhau.

Một người hớn hở mong chờ cho ngày cưới, một người thì chờ đợi giây phút đó đừng đến nhanh quá.

Cứ như thế hai ngày đã trôi qua nhanh thật, mặc dù trong hai ngày đó, nó cố gắng không dám xem cái đồng hồ.

Một buổi sáng thật huy hoàng bởi ánh bình mình tuyệt diệu.

Một ngày phải nó rất đẹp trời….!

Bỗng lao xao trong nhà anh đẹp trai của nó bở tiếng bàn ghế, chén đủa, mâm trà, ngũ quả…..nhộn nhịp cả lên. Ba mẹ anh đẹp trai của nó và bà Nội thì chuẩn bị bàn tổ tiên thịnh soạn chu đáo

Hôm đó, nó không đứng trong nhà mà mới bình minh ló dạng nó đã chạy qua nhà cũ của nó. Đứng ngay cặp vách để theo dõi đám cưới.

Trời còn tinh mơ, nó đã thấy một hình ảnh to đùng trước cổng cưới có hình anh và chị Phương tay trong tay tình tứ thắm thiết.

Hai chữ “ TÂN HÔN “ khắc nổi dội vào mắt nó thật xót xa. Bàn ghế thì quá xá đến nỗi khăn trãi bàn còn được tô điểm thêm một vài album ảnh cưới của anh và chị để sẵn.

Tiếng lao xao trong nhà bắt đầu rộ lên khi quan khách bắt đầu xua nhau kéo tới.

Hàng xóm láng giềng hiếu kỳ chen chúc nhau đứng xem hình cô dâu chú rễ đẹp như cổ tích.

Dường như không ai để ý tới nó….

Và rồi…nó trông thấy anh đẹp trai của nó bước ra cổng cưới để đón chào quan khách.

Nó phải dụi mắt đi mấy chục lần để có thể nhìn kỹ lại anh đẹp trai của nó.

Khác hẳn trong hình cưới, anh đẹp trai của nó bỗng dưng hôm nay đẹp hơn cả trăm lần so với trong hình.

Nét đẹp điển trai của anh đã làm nó phải thổn thức, nó không bỏ được một chi tiết nào trên người anh vì quá bất ngờ. Anh diện một bộ đồ vest trắng tinh khôi của chú rễ,đầu tóc anh được chãi theo kiểu những thành đạt, thân hình cao ráo, cử chỉ hành động của anh khi bắt tay chào hỏi với quan khách khiến nó phải mím môi.

Nó chợt nhìn lên dòng pháo giấy đỏ bay phất phới bởi có người từ trên cao rãi xuống nghe sao nhói lòng, nó cũng nhìn hàng chữ “TÂN HÔN” mà thầm nhớ lại một vài hình ảnh thân quen trong nước mắt.

Một làn sóng xưa, những kỷ niệm của nó và anh lại tràn về trong nó….

“ Một thằng bé ngây thơ chưa biết gì về tình yêu đang cặm cụi giúp ba mẹ đẩy xe dừa ra đi bán dạo, thằng bé ấy đội nón dãi nắng dầm mưa để cùng mẹ bán những cái bánh bò bánh tiêu. Thằng bé ấy cũng không quên cái ngày phải xa mái trường khi tuổi còn quá sớm, thằng bé lại càng không quên ngày nó gặp được anh – một người đẹp trai nhất trong lòng nó, nó nhớ….anh giúp nó đẩy xe dừa phụ nó, nó nhớ anh từng ngồi học bài say sưa bên chú mèo, nó lại nhớ…anh khiến nó suýt bị ăn đòn bởi nét đẹp say mê lòng người của anh, nó nhớ mỗi ngày đều ngồi đợi anh đi ra phố để có thể trông thấy được anh, nó nhớ nó được vào nhà anh làm việc điều đầu tiên nó làm là phải tìm kiếm cho được hình bóng anh, nó nhớ nó xếp cho anh từng con hạc giấy để tặng cho người anh yêu,nó nhớ anh chùi mặt cho nó, ân cần khi mặt nó lấm lem khi trồng hoa hồng sau vườn, nó nhớ anh ôm chặt lấy nó an ủi nó khi nó mất đi thằng bạn thân, nó càng nhớ con dao đi sâu vào người nó cũng vì anh, nó còn nhớ nó tựa vào vai anh để nghe anh thì thầm mỗi đêm trước nhà….” Thế mà nay anh đã sang sông…bỏ lại mình nó bơ vơ trong cõi đời cằn cõi này. Anh đã có bạn riêng và có lẽ người bạn này sẽ mãi bám theo anh suốt đời.

Nó nhớ lại nhiêu thôi mà nước mắt của nó đổ xuống như mưa đêm rằm.

Chợt nó nghe hàng xóm nói:

– Trời! chú rễ kìa đẹp trai quá đi….hihi

– Chú rễ lịch sự và đẹp trai ghê mày hé.

– Biết bao giờ tao mới được tấm chồng như vậy trời!

– Chú rễ nhìn vẽ phúc hậu qúa, chắc mai này sẽ hạnh phúc lắm đây…

– Nhìn chú rễ tao có cảm giác như đang đọc một câu truyện cổ tích về chàng hoàng tử trong mơ quá mày ơi – Một vài đứa con gái trong xóm nói

– ……………..

– …………….

Nó ngậm ngùi trong kẹt cửa không nói nên lời….

Tự dưng có một vài đứa con nít phát hiện ra nó âm thầm ủ rủ trong ngôi nhà cũ nên chạy lại khìu khìu vào người anh đẹp trai của nó nói:

– Anh ơi! Anh ơi! Làm gì anh Nho đứng trong đó một mình vậy!

Anh bỗng tăt nụ cười hiếu khách với khách mà xoay sang theo đường chỉ tay của đứa bé để đến với hình dáng của một chú bé nhỏ người trong kẹt cửa.

Nó nghe và thấy được, nên vội vàng lau nước mắt cố mĩm cười cho anh vui.

– Nho à!………… – Anh gọi giữa chừng…

Nhưng nó không nghe mà vội chạy về nhà anh đẹp trai của nó và phóng lên phòng.

Anh định chạy theo nó nhưng khách khứa ngày càng đông nên anh …đành thôi…

Trong phòng nó:

Phòng nó tuy kín mít nhưng không thể nào nó không nghe tiếng người người nhộn nhịp bên ngoài.

Nó nghe được lời xì xầm cười nói vui vẻ của mấy bọn người làm, những lời khen cho đôi uyên ương của mấy người khách sang trọng với ba mẹ anh đẹp trai của nó.

Khung cảnh càng trở nên sôi động náo nhiệt hơn….

– Tối nay đi rước dâu chắc vui lắm he chị? – Mấy người khách trò chuyện rôm rã với ba mẹ Tú

– Dạ…hà hà hà…. – ba mẹ Tú vui cười sung sướng.

– ………….

– ………..

Nó cố gắng lấy hai tay che kín cả hai bên tai lại, không muốn nghe gì thêm, nhưng không thể thoát được những tiếng nhạc cưới bắt đầu reo lên vang hồi nhộn nhịp…..

Nó thật sự đã không chịu nỗi được nữa rồi…nó không còn sức chịu đựng nữa….

Những ý nghĩ non nớt trong đầu nó mấy ngày qua lại hiện lên…….

…Nó – Nằm ì xuống giường trong nước mắt đầm đìa và viết một lá thư …..

Rón rén, nuốt lệ và âm thầm nó đã không giữ được phép tất lễ nghĩa gì nữa trong giây phút này.

Nó đã bỏ đi…..

Đã đi gần ra khỏi con hẻm rồi, nó vẫn nghe được âm thanh chói tai rình rang vọng lại từ cái đám cưới kia.

Ôi! Nhà ai xa xa có đám cưới lớn! Chú rễ bảnh trai quá.

Âm thanh đó càng làm nó nhức đầu quay cuồng cuộng. Nó cố gắng chạy thật, vút thật lẹ để thoát khỏi “ Ngôi nhà đó…Có anh đẹp trai…”

Nó không thể nào đợi đến giờ rước dâu để xem được hình ảnh của chị Phương đẹp lộng lẫy như thế nào trong ngày hôm nay, chắc lúc đó chị sẽ như một nàng công chúa sánh bước bên chàng hoàng tử của nó một cách e lệ, dịu dàng thước tha…

Hai người chắc sẽ rất đẹp đôi!

Nó – đang gây sự chú ý của hàng trăm con mắt ngồi trên xe đò hướng về nó, một cậu bé lấm lem mùi cỏ dại ước nhoè…

Xe chạy chầm chậm, lướt nhanh qua các cụm cây lá xanh tươi, nhưng ngôi nhà xa lạ trong mắt nó.

Nó cũng không biết xe đang đưa nó đi đâu nữa. Nó cứ mặc kệ cho xe chạy…nhưng nó đang khóc….

Trời xanh có hiểu cho nó không? Hôm nay trời vẫn đẹp, vẫn trong xanh như chứng giám cho một tình yêu nồng cháy kia vẫn suôn đẹp trong lễ cưới. Nó cố không nhớ tới anh và chị nữa nhưng không hiểu vì sao hình bóng anh nở một nụ cười thật đẹp, đẹp hơn những gì mà trên thế giới này đang có đối với nó, anh từng bước đi thật phong độ và lãng du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.