Chu Kỳ Niên kinh ngạc đứng ở trong sân, không biết làm thế nào cho phải, bên tai quanh quẩn âm thanh chúc mừng năm mới vui vẻ, nhưng cũng thấy được kì bí trong này. Cậu nhớ đến lời tổ phụ nói, nếu Chu Kỳ Sinh không phải người cũng không phải quỷ, như vậy lúc này anh ấy nên nghe được mới đúng? Chu Kỳ Niên trong lòng mang một tia hy vọng, chỉ còn cách kiên trì hô: “Kỳ Sinh, Kỳ Sinh! Anh nghe được tôi không?”
Tiếng gọi ầm ĩ vang bốn phía, theo đó mà xung quanh cũng dần yên lặng. Làng Chu gia khôi phục vẻ tĩnh mịch ban đầu.
“Kỳ Sinh? Gia gia?” Chu Kỳ Niên thử hô lại, đoán rằng có lẽ mình đã thoát khỏi quỷ hí. Cậu chậm rãi đến gần phòng khách, mơ hồ nghe được có tiếng người nói chuyện.
“Ngươi là ai, sao lại ở đây một mình?”
“Không nói lời nào sao? Là đứa con hoang từ đâu đến?”
“Ta không phải là con hoang! Ta cùng phụ thân đến để bái đại lão gia…”
“Ở đây có đại lão gia a?”
“Hỗn láo! Chúng ta chính là đại lão gia a!”
Chu Kỳ Niên đi vào phòng khách, thấy ba đứa bé thắt tóc đuôi sam, ăn mặc thời nhà Thanh ngồi chồm hổm bên trong.
“Này, vậy ngươi gọi là gì?”
“Ta là Tử Tuần, Chu Tử Tuần.”
“Gì? đại ca, hắn là cùng một bối phận với chúng ta?”
Chu Kỳ Niên âm thầm kinh hãi, lẽ nào ba đứa bé đó chính là ba vị thái công? Ba tiểu hài tử kia ăn mặc phục sức thời nhà Thanh ngồi chồm hổm một góc, như ba đứa hắc bạch tiểu quỷ, dị thường quỷ mị.
“Ta biết, hắn là nô tài của hỉ phòng.”
“Đều không phải, ta mới không phải là nô tài! Ta là cùng phụ thân đến bái đại lão gia!”
“Gọi phụ thân của chúng ta là đại lão gia thì đều là nô tài!”
“Đúng vậy, ta và đại ca cũng không có gọi phụ thân là đại lão gia.”
Chu Kỳ Niên mơ hồ thương xót cho Chu Tử Tuần, rõ ràng đều là chữ “Tử” lót, sinh ở phúc phòng thì là thiếu gia, sinh ở hỉ phòng thì là nô tài. Cái này rõ ràng là quá bất công đi? Gọi một đứa nhỏ như vậy là nô tài, hai cái tiểu thiếu gia này cũng không được dạy dỗ tốt. Chu Kỳ Niên trong lòng căm giận, nhưng cũng không ngẫm nghĩ một gia tộc lớn như vậy dạy hài tử có thể nào không dựa vào thế lực sao?
“Tiểu nô tài, tới gọi thiếu gia.”
“Ô, tiểu nô tài theo ta đi chơi.”
“Ta là cùng phụ thân đến bái đại lão gia!” Chu Tử Tuần chỉ biết ngây ngốc nhắc lại câu này.
Chu Kỳ Niên rón rén đi tới, lại cũng ngây ngốc quên mất mình đang lạc vào quỷ hí, cậu chỉ muốn đi tới giúp cậu bé bị gọi tiểu nô tài kia thoát ra. Thế nhưng đi tới trước mặt ba tiểu hài tử, Chu Kỳ Niên đột nhiên tỉnh táo lại, thế nhưng đã không còn kịp rồi.
Chu Tử Tuần làm bộ khóc thút thít nói: “Ta là cùng phụ thân đến bái đại lão gia.” thế nhưng, hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Chu Kỳ Niên, con ngươi đen thui lại lạnh lẽo như khoáng thạch, khoé miệng mưu mô quái dị mĩm cười.
Chu Kỳ Niên sợ suýt vỡ mật, cậu hét thảm một tiếng rồi hướng hậu viện chạy đi.
Lần thứ hai vào sân và lần thứ nhất dường như không có gì khác biệt, thế nhưng vài cọng mai héo úa lúc này lại chính là còn sống, nhưng hoa nở mang theo tử khí dày đặc. Có hai vị thiếu niên bên bộ thạch kỷ dưới tàng cây, một nằm, một cầm cuốn sách trong tay đang cứng nhắc giữ con cờ. Chu Kỳ Niên không dám chạy qua sân, cũng không dám gọi Chu Kỳ Sinh, không thể làm gì khác hơn là chết khiếp đứng một chỗ.
Hai vị thiếu niên dường như chính là hai vị tiểu thiếu gia phúc phòng – Chu Tử Quân và Chu Tử Ngôn, vẫn là bím tóc dài cùng trường sam, còn khoác một chiếc áo khoác.
“Đại ca, hôm nay Thiên tiên sinh nói ta sau này tự là Đình Lan đó, Đình trong viện đình, Lan trong cây hoa lan.” Thiếu niên gục xuống bàn nói.
Chu Tử Quân chăm chú nhìn sách dạy đánh cờ, nói có lệ: “Vậy sao, rất tốt nha.”
Chu Tử Ngôn hình như có phiền muộn lớn: “Nghe như tên của nữ nhi, không, chính là tên của mấy con hát thấp hèn.”
Chu Tử Quân có chút kì quái nhìn hắn một cái: “Cái gì con hát a? Người nào dạy ngươi nói như vậy?”
Chu Tử Ngôn lấm lét nhìn xung quanh, kề sát tai đại ca nhỏ giọng nói vài câu. Chu Tử Quân lắc đầu: “Việc này chúng ta không quản được. Bất quá, Tử Ngôn, người cũng biết, quân tử như lan. ‘Chỉ lan sinh vu thâm lâm, bất dĩ vô nhân bất phương; quân tử tu đạo lập đức, bất vi cùng khốn nhi cải tiết’. Chữ của ngươi rất tốt, không nên ngông cuồng qoán giận bừa bãi, trách oan tiên sinh.”
“Đại ca, ngươi thích sao?” Chu Tử Ngôn bĩu môi.
Chu Tử quân gật đầu: “Đương nhiên là thích.”
Chu Tử Ngôn ngốc nghếch cười rộ lên: “Đại ca thích, Tử Ngôn cũng thích…”
Chu Kỳ Niên ở một bên nghe được thầm oán trong lòng, con mẹ nó, Đình Lan công Chu Tử Ngôn này chính là một tên cuồng huynh. Cậu cũng không chìm đắm trong thế giới huynh đệ bọn họ nữa, nhón nhón chân đi qua, thế nhưng còn chưa đi qua thạch kỷ, chỉ thấy Chu Tử Ngôn quay mặt lại. Lộ ra khuôn mặt thanh tứ tái nhợt, nhưng lúc này, trong mắt hắn mang theo ngây ngốc, đúng chính xác là treo tròng trắng mắt nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ Niên. Chu Kỳ Niên kinh hãi, xù lông mèo nhảy lên vào nội sảnh.
Nội sảnh vắng ngắt, bốn góc lộ ra ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn giấy, Chu Kỳ Niên đừng dưới đèn ngước đầu nhìn, bề mặt đèn vẽ mai lan cúc trúc. Cậu mơ hồ nhớ lại lời Chu Kỳ Sinh đã nói, nội sảnh hai bên chính là phòng khách và thư phòng. Hai nơi này cậu chưa bao giờ đi qua, không dám đi loạn, thế là chỉ có thể ở giữa sảnh nhỏ giọng hô: “Kỳ Sinh! Kỳ Sinh!…”
Đây là…
Từ trúc hoa liêm sau phòng khách truyền đến tiếng khóc của nữ tử. Chu Kỳ Niên nghe được không rõ ràng lắm, nhưng tóc gáy cũng là dựng đứng hết lên, gào khóc muốn tìm nơi trốn tránh.
“Như thế… Như vậy… Ta tất nhiên là không muốn…”
“Vợ hai cũng không phải không có… vợ ba… lại…”
Chu Kỳ Niên ngồi chồm hỗm ở đâu đó vừa ôm đầu vừa nghe, cừ thật, đây là muốn cưới vợ bé sao? Không bao lâu, tiếng khóc kia càng lớn, ngôn ngữ cũng càng đanh thép.
“Đó là một con hát! Con hát! Chúng ta đường đường Chu gia mà muốn cưới một con hát vào nhà? Chẳng phải là đang bôi nhọ cả gia tộc sao?”
“Bất luận nói là vợ ba, hay là một đứa nha hoàn ta cũng không muốn là loại nữ nhi thấp hèn như vậy!”
“Ngươi cứ chờ xem đi, ta sẽ khiến cho ả ta tự mình cuốn gói ra khỏi đây!”
Nha, này cũng thật là hung dữ quá đi! Chu Kỳ Niên trong lòng tấm tắc than thở, xem ra nhị vị phu nhân này cực kì hận con hát, như vậy kìm chế không nổi nữa. Cậu ngồi chồm hổm suốt nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, liền hướng nội viện chạy tới.
Nội viện là sân nhà, trong ao hơi nước ẩn lên hàn khí. Chu Kỳ Niên cũng đã sớm quen với không khí ở đây, dù sao cũng đã ở mấy ngày. ” Kỳ Sinh! Chu Kỳ Sinh! Ca! Xin anh, anh mà không tới tôi sẽ thành ma thật đó!” Cậu vẫn chưa chịu bỏ cuộc tiếp tục gào cứu.
Nhưng mà lúc này, Chu Kỳ Niên bỗng dừng lại.
Bởi vì cậu thấy, cửa sổ lầu các có một người thắt cổ. Đôi chân nho nhỏ mang giày thêu, trên người mặt xiêm y danh giá, phía trên là sơi dây thừng to đang đong đưa…
END 19
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Những chỗ này đều là quỷ hí ở quỷ môn đang nói chuyện, ngôn ngữ địa phương, viết vừa mệt vừa lâu, mọi người nhìn cũng mệt mỏi…
Editor: Bởi vì mình vừa vào HK2, thời khoá biểu chưa được ổn định nên chạy tới chạy lui hoài, khiến cho mọi người chờ đợi… thật có lỗi…
Có một việc nữa muốn nhờ mọi người tí, không biết ai có raw bộ nào hay hay thì giới thiệu mình với nhá ^^