Chu Kỳ Niên chết cứng tại chỗ, cậu cũng không dám xoay người lại, chỉ là dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Chu Kỳ Sinh, tại sao tay của anh lại lạnh như vậy?”
Chu Kỳ Sinh cũng không trả lời cậu, nhẹ giọng nói: “Suỵt, đừng nói chuyện, nhắm mắt lại.” Khí lạnh phả vào tai Chu Kỳ Niên khiến cho cả người cậu run lên.
Trong lòng Chu Kỳ Niên lúc này là một mảnh hỗn loạn, không biết là sợ hãi hay vui mừng, thần thể cậu không ngừng run lên, thậm chí ngay cả khớp hàm cũng không thể cắn chặt. Toàn thân Chu Kỳ Sinh truyền tới hơi thở lạnh lẽo không ngừng trói buột lấy thân thể Chu Kỳ Niên, giống như là muốn xâm nhập vào cơ thể cậu. Đây chính là người mà đêm qua ôm lấy cậu, lạnh như băng, vô vọng, làm người ta run sợ. Cậu không phân biệt được đang ôm cậu là người hay quỷ, hoặc là huyết mạch tương thông của cậu. Đây hết thảy đều phảng phất là giả tạo.
“Ngoan, nhắm mắt lại.” Chu Kỳ Sinh không buông tha, nhất mực cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Chu Kỳ Niên bất đắc dĩ nghe lời nhắm hai mắt lại. Thế nhưng, không có chuyện gì xảy ra. Cậu nghe tiếng gió thổi, nghe tiếng nước trong sân nhà, nghe có người nào đó đi qua bên cạnh họ; cậu nghe tiếng cười, nghe tiếng ca diễn ê a, nghe có người nào đang cúi đầu thở dài. Chu Kỳ Niên hít sâu, cảm thấy vòng tay Chu Kỳ sinh phía sau đang siết chặt. Anh nổ lực trấn an cậu, sau đó, Chu Kỳ Niên lại nghe được âm thanh xuất hiện trong ác mộng.
“Gia gia, nải nải, phụ thân, mẫu thân, ta đã trở về!” thanh âm vui sướng này là của Chu Đình Lan.
Đắm chìm vào cảnh trong mơ, ở trong lòng Chu Kỳ Sinh, Chu Kỳ Niên sa vào ác mộng trong quỷ hí. Cậu nhìn ra ngoài, thấy Chu Đình Lan mái tóc ngắn gọn, ăn mặc tây trang hào hứng bước nhanh vào toà nhà.
“Oa nhi, ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Không được rồi!” Lão nhân gia thao thao nói.
Chu Đình Lan hăng hái, thêu mi cười nói: “Gia gia, thế giới bên ngoài đã thay đổi hình dạng rồi!”
“Mà thôi, trở về là tốt rồi, đừng lại rời đi nữa, mẫu thân ngươi sẽ đau lòng…” Phụ thân ngồi xuống vỗ vỗ vòng ngọc nói.
Chu Đình Lan cười gật đầu, từ khay trà Tiểu Đào bê ra dâng trà cho hai vị trưởng bối.
Chu lão gia nhấp một ngụm trà nói: “Thời gian ngươi không có ở đây, chuyện trong nhà có tiểu kiển (cháu) của hỉ phòng đến giúp đỡ, nếu ngươi đã trở về, vậy thì gặp y một lúc.” Vừa dứt lời, có một thiếu niên vạch tấm mành đi ra.
Trên gương mặt thanh tú yếu ớt nở nụ cười, ăn mặc trường sam vải thô, hướng Chu Đình Lan hơi vái chào nói: “Kiến an tộc huynh, ta thuộc hỉ phòng, Chu Tử Tuần, tự Ngọc Thư.”
Chu Đình Lan lại không nể mặt, không vui nói: “Phụ thân, người sao lại không để đại ca trở về nhà?”
Chu lão gia lập tức đổi sắc, không nói một lời đem bát trà đập lên bàn gỗ, đứng dậy rời đi. Chu lão thái gia vỗ về râu mép thẳng thắn: “Nghiệp chướng a nghiệp chướng!” Chu lão phu nhân rút trong tay áo ra một cái khăn, vẫn là không nói gì.
Trong lòng Chu Đình Lan đột nhiên trầm xuống, giống như bị ai cầm lấy lòng bàn tay siết chặt đau đớn, hắn khàn giọng nói: “Mẫu thân, người nói cho ta biết, phụ thân sao còn chưa nguôi giận? Người bất quá khi đó nhìn thấy đại ca không biết thẹn cùng đứa hát ở cùng một chỗ nên nổi giận, cũng không muốn y rời khỏi nhà!”
“Ngươi làm sao biết chuyện đó?” Chu phu nhân siết chặt khăn trong tay, khóc không ra tiếng, “Hắn đang lúc làm chuyện xấu, năm đó lại gặp nạn trộm cướp, hắn gia nhập binh lính. Phụ thân ngươi dưới cơn tức giận, đem hắn trục xuất khỏi tộc.”
“Trục xuất tộc” ba chữ hung hăng đập vào tim Chu Đình Lan, ngực tự dưng thắt chặt, đau đến không nói nên lời. Hắn ngồi ngơ ngác ở đó, nhất định không tin đại ca bị trục xuất khỏi tộc. Lão gia nếu tức giận đem Chu Tử Quân trục xuất khỏi gia môn, thì có ngày vẫn sẽ cho hắn trở về nhà, thế nhưng nếu đem trục xuất khỏi tộc tức là không cho phép hắn mang họ Chu nữa. Chu Tử Quân sẽ không bao giờ… là Chu Tử Quân nữa, không bao giờ… là tiểu thiếu gia nhà họ Chu nữa. Chu Đình Lan cảm thấy khoé mắt ngứa ngứa, đầu ngón tay đều đang run rẫy.
Chu Phu Nhân thấy sắc mặt Chu Đình Lan trắng bệch, một bộ dạng hồn bay phách tán, nhìn không được mà khóc thành tiếng: “Tiểu nhi tử hắn… chính là nghiệp chướng của gia tộc…”
Ngay chỗ đại phu nhân buồn bã rơi lệ, Chu Kỳ Niên nhìn thấy, người đang đứng trong góc phòng kia nãy giờ không nói gì đột nhiên khoé miệng cong lên. Đúng rồi, đó chính là người đã từng bị thiếu gia Chu gia chế nhạo là tiểu nô tài – Chu Tử Tuần. Rõ ràng là cùng thế hệ hài tử, lại bị bắt nạt như vậy, Hắn từ nhỏ chắc là có nổi khổ riêng. Thế nhưng lúc này, hắn nghe người thiếu gia vênh váo hung hăng kia bị đuổi khỏi gia tộc, tâm trạng thực sự là đang tràn đầy thống khoái, mang theo ác ý mà vui mừng. Tựa như ở trong lòng có một con ác quỷ…
Hình ảnh trước mắt dần phai màu, vặn vẹo, Chu Kỳ Niên bất an nắm chặt tay Chu Kỳ Sinh, thế nhưng cảnh vật lạo thay đổi, cậu lại thấy được cảnh đêm hôm đó.
Một vị công tử trẻ tuổi mặc bạch sắc trường sam, gầy mà cao, còn có gương mặt ôn thuận. Tóc mái của người kia không dài, trong gió đêm có một chút tán loạn, lộ ra vầng trán tái nhợt, trong bóng đêm dường như trong suốt.
“Đã lâu không gặp, thấy ngươi thật là vui mừng nha…” Thanh âm miền Nam nhu thuận, trong đêm lạnh tựa hồ có chút u oán.
“Ngươi nhớ Đình Lan không? Đình Lan rất nhớ ngươi…” Trong giọng nói mang theo ý cười lẫn vui mừng không kìm chế được.
Chu Kỳ Niên nhìn về phía hành lang gấp khúc, có một người đang đứng trong bóng tối.
“Vài ngày không gặp, ngươi lại gầy hơn trước.” Một thanh âm nhu thuận, nhưng trong đêm mưa ướt lạnh lại lộ ra vẻ u ám yếu ớt.
“Ngô.” Một thanh âm khác đáp lời. “Ngươi cũng cao lên không ít, Đình Lan.”
Đình Lan thấp thấp nở nụ cười, thanh âm dần dần mang theo một tia sắc nhọn: “Đương nhiên, ta đang tuổi thiếu niên sẽ cao nhanh hơn.”
“Đây là lễ vật cho ngươi, thích không? Không thích thì chọn thứ khác.”
“Ừ,” Đình Lan thanh âm bình thản, “Mỗi người đều có một phần lễ vật, đều là thứ mọi người thích.”
Cuối cùng thấy rõ người nọ tự hỉ phi hỉ (vui mà không vui), khoé miệng tự tiếu phi tiếu, một thân quân trang cao ngất. Bất luận là du hồn đêm khuya hay là quỷ hí trong đêm mưa, Chu Đình Lan nhất mực chờ một người chính là Chu Đình Quân, cái người đại ca hắn vừa oán vừa hận.
“Ngươi hận ta nhập binh?” Chu Tử quân nhẹ giọng than thở.
“Đại ca, gia gia và phụ thân qua đời, ngươi cũng không trở về nhà, ngươi có biết nải nải và mẫu thân thương tâm khóc biết bao nhiêu? Qua rồi qua rồi, ngươi không còn là thiếu gia nhà họ Chu nữa, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi? Ta ngày nhớ đêm mong, càng nhớ ngươi, lại càng hận ngươi hơn.”
“Đình Lan…”
“Đạ ca ca, giao thừa đã qua, ngươi có ở lại không?”
“Ta cần phải trở lại quân đoàn, Đình Lan, ngươi là người có học vấn, đã qua phương Tây học tập, ngươi biết bên ngoài sớm đã thay đổi…”
“Đại ca ca, trong tâm ngươi có quỷ ta đã biết. Ta vẫn biết được…” Đình Lan thì thầm giống như thở dài nói: “Ngươi cũng biết ta rất hận ngươi? Ta hận ngươi đi trêu chọc đứa hát, ta hận ngươi bỏ cái gia tộc thối nát này mà đi, ta hận ngươi bỏ ta lại căn nhà hỗn loạn này… Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi đi đánh giặc của ngươi, hồn phách của ngươi vĩnh viễn không nên trở về…”
“Đình Lan, đừng khóc…” Thanh âm người nọ run rẫy.
“Đại ca ca, ngươi cũng biết quỷ kia đang ăn dần trái tim ta? Nhưng, ngươi cũng biết trong căn nhà này có bao nhiêu yêu ma? Đại ca, đừng trở về nữa, coi như Đình Lan đã chết đi, cả gia tộc này đều đã chết hết.”
“Đình Lan, đừng nói ngu ngốc, ta không muốn lại bỏ rơi ngươi… Quỷ trong lòng ta từ lâu đã nuốt chửng ta rồi!”
Chu Kỳ Niên cảm thấy chua xót, vội vàng dời đi đường nhìn. Nhưng cậu đã nhìn tấhy trong bóng tối, có một đối mắt chăm chăm nhìn vào huynh đệ hai người, vặn vẹo ghen ghét, chính là ánh mắt của ác quỷ.
“Đình Lan, Đình Lan…” Thanh âm ôn nhu ai oán.
“Đình Lan, đừng trách ta, là ngươi tự chuốc lấy…”
“Đình Lan, ngươi hãy yên nghỉ đi…”
“Đình Lan, Tử Ngôn…” thanh âm kia ở bên tai ở dài.
Đúng rồi, Chu Kỳ Niên đột nhiên sáng tỏ. Âm thanh ở đêm khuya này, còn có hai bàn tay bóp cổ cậu, đều là tay của ác quỷ.
Chu Tử Tuần, hắn chính là quỷ.
END 21
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn tâm sự với nhau không nói bằng ngôn ngữ địa phương, không phải thoạt nhìn rất quái lạ? cười