Chu Đình Lan bệnh nặng suốt một năm, nải nải và mẫu thân hắn cũng đã qua đời, mà đại ca hắn thực sự không có trở về nhà. Căn nhà lớn như vậy bỗng trở nên quạnh quẽ, phòng khách là một khoảng không trống trải, thư phòng cùng đình viện cũng trống trải. Đình Lan thỉnh thoảng nhớ lại khi còn bé, nhớ tới gia gia nải nải bọn họ đều ở đây. Hắn thậm chí hồi tưởng lại Nhị di nương mất sớm, nghĩ lại quá khứ không minh bạch của Tam di nương, nghĩ lại… Hoa Hàn Phương đâm đầu chết ở tiền sảnh. Hắn không dám nghĩ về đại ca, hắn cảm thấy ngày luôn luôn quá dài.
Ở nội viện lại không có nữ quyến, Đình Lan liền đơn giản dọn đến nội viện ở, mỗi ngày đều ở bên cạnh giếng cho cá ăn, hoặc là ở cửa sổ trên lầu các đọc sách phơi nắng. Tiểu Đào luôn cảm thấy nội viện không sạch sẽ, Chu tiểu thiếu gia cứ khăng khăng chọn căn phòng Tam di thái chết oan mà ở. Chu Đình Lan lại cười: “Ngươi không biết Tam di nương làm sao mà chết sao? Bà ấy là do mẫu thân và Nhị di nương hại chết a.”
Chu Tử Tuần vẫn ở chỗ cũ chăm lo công việc phúc phòng, tuy là hài tử xuất thân từ hỉ phòng, lại cũng có ngày ngẩng đầu lên được, người trong tộc cũng có lúc huyên náo không ưng. thế nhưng hắn vẫn sống như vậy mấy năm qua, chẳng bao giờ bước chân vào nội viện, bất luận ở nội viện là nữ quyến hay là Chu tiểu gia biếng nhác. Thẳng đến mùa đông một năm nọ, Tiểu Đào hoảng hốt chạy đến trước mặt hắn, khinh hoàng nói: “Ngọc Thư, người mau đi tìm một vị đại phu tốt một chút, thiếu gia lên cơn sốt, còn đổ mồ hôi trộm, thuốc này uống đã bốn năm lần vẫn chưa thấy khá hơn!”
Chu Tử Tuần thờ ơ nói: “Thân thể sao lại xui xẻo như vậy? Năm nay trời còn chưa lạnh. Có thể là bệnh cũ tái phát thôi, có chuẩn bị thuốc chưa?”
Tiểu Đào nóng nảy, xách thắt lưng chỉ vào mũi hắn nói: “Thiếu gia mấy năm nay đối đãi ngươi cũng không tệ, ngươi lương tâm đúng là bị chó ăn mất rồi! Bất quá chỉ là nô tài của hỉ phòng, ngươi thật sự cho mình là chủ căn nhà này sao?”
Chu Tử Tuần bị đạp trúng tử huyệt, trong miệng xuất ra một tia cười ác độc nói: “Ngươi nói ai là nô tài? Con đàn bà hèn hạ!”
Tiểu Đào khóc lên đến đỏ mặt: “Nô tài ác độc, trong lòng ngươi sao lại thối nát như vậy!”
Chu Tử Tuần lúc này mới nhớ mình vừa thất thố, hắn chỉ là cúi chào, trầm mặt đi tìm đại phu.
Một bệnh này, nhưng cũng là không xong. Chu Đình Lan không chỉ có đổ mồ hôi trộm, không ăn uống, tính tình cũng thay đổi, thường xuyên không nói chuyện một lời, hoặc là không vừa ý chuyện gì liền đập bàn đập ghế, doạ Tiểu Đào sợ hải khóc lóc. Mùa đông năm nay dị thường lạnh, sương trắng ngưng đầy nóc nhà, vừa sáng sớm đã lạnh đến xương tuỷ. Thế là Đình Lan chậm rãi nằm trên giường, không dậy nổi, bắt đầu chỉ là rất lạnh, sau đó là ho khan, vốn đã không có khí lực, hắn mỗi ngày không chịu ăn, liền rất nhanh suy yếu.
Tối hôm nay, những giọt mưa tí tách tí tách ngầm rơi xuống. Đây chính là trận mưa đầu tiên của mùa đông, so với phía Bắc Trung Quốc tuyết bay lạnh đến thê lương. Đình Lan nằm trên giường mơ thấy đại ca ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói: “Đình Lan ngươi cũng biết, quỷ trong lòng ta từ lâu đã nuốt chửng ta rồi!”
Tâm trạng hắn vừa bi vừa hỉ, thế nhưng tỉnh lại chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lạnh lẽo, hàn khí thấm đầy chăn nệm, không khỏi nước mắt chảy ròng. “Tiểu Đào, Tiểu Đào!” Không biết là nhớ lại cái gì, Đình Lan lớn tiếng kêu.
Từ lúc hắn bệnh, Tiểu Đào dời giường đến gian ngoài để tiện hầu hạ, lúc này bị gọi, khoác áo khoác chạy đến: “Thiếu gia, ngươi là có chỗ nào không khoẻ?”
Đình Lan ho khan, mặt đỏ lên hết: “Ta vốn không nên hỏi, nhưng ta thực sự rất nhớ y… Tiểu Đào, ngươi có tin tức gì của y không?”
Tiểu Đào tất nhiên là biết người Chu Đình Lan tâm tâm niệm niệm là ai, úp úp mở mở nói: “Đại thiếu gia ở bên ngoài đang đánh bọn Nhật a!”
Đình Lan thở dài: “Ta cảm thấy thế đạo này không xong… Tiểu Đào, ngươi giúp ta gọi hắn trở về được không? Ta bệnh sắp không xong, ta muốn gặp y!”
Từ ngày ấy trở đi, Đình Lan như bị ma ám luôn ngày đêm nhớ nhung Chu Tử Quân, thường xuyên không kiềm được mà rơi lệ. Nơi nào nhìn thấy bọn Tiểu Đào, liền trở nên bực bội, nóng nảy, cũng không dám nói lời thật lòng. thế nhưng bệnh của Đình Lan thực sự nặng, thường xuyên đau buốt ở ***g ngực, tính tình cũng thay đổi, thuốc cũng là không chịu uống. Cho nên hôm nay, Chu Tử Tuần cuối cùng tự mình đem thuốc vào nội viện.
Chu Tử Tuần vốn nghĩ hắn sẽ mãi mãi nhớ kỹ tiểu thiếu gia tỉnh tỉnh mê mê kia, người học trò hăng hái trở về nhà, người thanh niên triền miên u oán nhu thuận, Chu tiểu gia biếng nhác kia. Thế nhưng, hắn không thể tin những thứ hắn nhìn thấy, dù hắn có phán đoán đến mấy cũng không đoán ra được Chu Đình Lan trước mắt kia.
“Sao vậy, làm phiền ngươi mang thuốc đến?” Đình Lan cười lạnh nói, “Nhìn choáng váng? Nhìn ta người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi hài lòng không?”
Chu Đình Lan trên giường gầy gò đến không ngờ, tựa như bộ xương khoác da lên. Tay Chu Tử Tuần bưng thuốc đến cũng run rẩy.
“Trong lòng ngươi không trông mong ta chết sao? Ta biết trong lòng ngươi có quỷ, ngươi len lén làm những chuyện bẩn thĩu đó ta đều biết.” Đình Lan cười rộ lên, gương mặt lại càng thêm quỷ quái.
Chén thuốc rơi vỡ trên mặt đất, Chu Tử Tuần cúi đầu, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta không là nô tài của ngươi! Vĩnh viễn không phải!”
“Ha ha ha ha, hệ mệnh này!” Đình Lan chợt cười như điên nói.
Mặt Chu Tử Tuần dữ tợn, hắn cũng cười nói: “Hệ mệnh, hệ mệnh! Ngươi có biết đại ca tốt của ngươi đã chết? Y quả nhiên chết trên chiến trường, thi cốt vô tồn, ngươi hài lòng không?”
“Ngươi nói cái gì?” Chu Đình Lan đột nhiên nắm chặt chăn nệm, kịch liệt ho khan, tê tâm liệt phế, đau khổ vạn lần.
Chu Tử Tuần vẫn cười chua ngoa: “Y đã chết, như ngươi trước đây nói, thi cốt cùng hồn phách vĩnh viễn không trở về!”
Chu Đình Lan nằm ở trên giường, ho ra máu. Hắn ngẩng đầu, miệng đầu máu tươi, vẻ mặt độc ác: “Không về càng tốt, không về càng tốt! Bộ dạng ta xấu xí như vậy, không gặp lại càng tốt!”
Chu Tử Tuần bị hắn làm cho lui một bước, hoảng sợ nhìn người trước mắt trên ngực dần dần nhuộm đầy máu tươi. giống như vừa gặp được quỷ.
Ngày đó, Đình Lan ho ra quá nhiều máu, đại phu đến xem nói là bệnh lao, Tiểu Đào khóc đến sưng mắt, Chu Tử Tuần cũng vặn vẹo cười.
Vào giữa đông, bệnh của Đình Lan ngày càng trở nặng. Tiểu Đào cho người ở bên giường hắn suốt, nhìn xương ngực hắn dần dần biến dạng, thường xuyên nhịn không được yên lặng mà rơi lệ. Thế nhưng, từ khi biết tin Chu Tử Quân đã chết, Đình Lan lại bình thường trở lại: “Nếu sinh tử cũng không thể gặp nhau, ta hà tất phải ôm trong lòng? Bất quá sớm chết, sớm nhẹ nhõm.”
“Thiếu gia, người đang nói chuyện ngu ngốc gì?” Trong tâm Tiểu Đào sáng tỏ, nhưng lại không muốn tiếp thu.
“Tiểu Đào, trên đời này, ta duy nhất chỉ phụ một mình ngươi…”
Chu Tử Ngôn, tự Đình Lan, huyết mạch cuối cùng của Thẩm thành Chu thị, khi chết năm ấy hai mươi ba. Sau khi hắn chết, Chu thị y theo quy tộc đưa con cháu cùng thế hệ của hỉ phòng Chu Tử Tuần làm tộc trưởng.
“Ngươi cũng biết, sau khi ta chết còn đang ở trong nhà này nhìn ngươi! Chu Tử Tuần, ngươi bức ta đến bệnh chết, nhằm đoạt sản nghiệp của ta, ta nguyền rủa ngươi tuyệt tử tuyệt tôn. Phúc phòng vĩnh viễn cũng không để cho con cháu hỉ phòng nối dòng kế thừa!”
“Đình Lan, ngươi biết tâm của hắn, làm sao biết tâm của ta? Quỷ trong lòng ta cũng nhớ kỹ tên của ngươi…” Chu Tử Tuần nhanh tay bóp chết Tiểu Đào, cười đến ngông cuồng. Chưa quá vài giây, hắn lại nghe dưới thân Tiểu Đào có tiếng khóc, đứa bé kia chính là sau khi mẫu thân nó chết sinh nó ra. Chu Tử Tuần ôm lấy đứa bé cả người đầy máu, nhưng không thấy nó mở mắt.
“Đình Lan, mở mắt ra, nhìn ta…”
Chu thị Đình Lan công tử sau bảy tháng, thông phòng với nha đầu sinh con trai, nha đầu sau đó khó sinh mà chết. Chu thị Ngọc Thư công bố vì huyết mạch của mình, lập đứa bé làm con nối dõi, lấy Kính làm chữ lót, tên Phong.
“Kỳ Niên, tôi không phải cố ý lừa cậu, tôi chỉ sợ tâm trạng cậu khó chịu. Hài tử kia, đó là tổ phụ. Chúng ta kỳ thực đều là con của quỷ, tôi với cậu, đều là…”
END 22
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy người lão quỷ kỳ thực còn chưa có siêu thoát hết 囧
Kính xin chờ mong bên dưới.
PS: Còn có một chuyện, thật ra mấy người lão quỷ đều không phải người lương thiện, bối cảnh đại gia tộc đặt ra như vậy. Đoạt một gia sản, có một chút bệnh cấp tính, độc ác cắt đứt huyết mạch này nọ…
Mấy lão quỷ cũng không phải là CP chính, liền thông phòng cùng nha đầu sinh một đứa con trai, hy vọng không có gây một cú sốc lớn, phức tạp còn bên trong … TAT