Ngôi Nhà Rác

Chương 12: Quay về với tự do



Cúi thấp đầu, Quan Hử chầm chậm nhích người đến gần hơn để nhìn rõ người bị ngã ra khỏi xe, đây không phải Tần Thiên Hạo mà là một cậu bé xa lạ. Miệng mũi cậu bé này đầy máu, nửa bên đầu bị móp đè lên phần mắt bên trái khiến con ngươi bị lòi ra, tay và chân đều giữ nguyên trạng thái tự ôm chặt người mình trước khi chết.

Người đầu tiên tìm ra đã chết rồi, tình hình trong xe tải dường như không quá lạc quan…

Quan Hử phân vân ghé đầu đến một lần nữa, nhìn vào cái lỗ kính to bị mình đập vỡ, bên trong vẫn im lặng như thế, không có ánh sáng, cũng chẳng có âm thanh. Nó bất giác siết chặt chiếc xẻng gỗ trong tay để tăng thêm can đảm cho mình, rướn thẳng người tưởng chừng như sắp chui tọt vào bên trong.

Hơi cong người chui vào khoang xe, trong ấy là hỗn hợp mùi máu nồng, mùi của chất bài tiết và một số những mùi khó ngửi khác, tất cả đều xông thẳng vào mũi Quan Hử. Hô hấp dần chậm lại, Quan Hử không dám hít sâu, nó dùng cả tay và chân mình bò sâu vào không gian chật hẹp ấy, trong lúc vươn tay về trước thì ngón giữa vô tình chạm phải một vật thể dạng ống hình tròn lạnh lẽo, Quan Hử nhanh chóng nhận ra mình đã đụng vào thứ gì.

Đó, là một cái đèn pin.

Cầm lấy nó, Quan Hử dùng cả hai tay mình nâng lên cái đèn pin gần như sắp vỡ nát do tai nạn, sau khi chắc chắn rồi, nó thử đẩy nút lên trên, ánh sáng màu trắng chớp tắt vài lần rồi sáng hẳn.

Nhanh nhẹn lia ánh đèn về phía trước, thứ đầu tiên Quan Hử chiếu vào một một khuôn mặt người đang ngửa đầu đối diện với mình, đó là một thi thể, cái đầu của người nọ bị vặn vẹo với một tư thế hết sức dữ tợn, cánh tay và hai chân dường như cũng bị trẹo thành tư thế dị dạng. Gương mặt trắng bệch đã ngã xanh và tứ chi trẹo quá độ, có thể thấy máu và xương trắng lộ ra nơi những đốt ngón tay, trước ánh sáng của đèn pin, chúng trở nên càng thêm rợn người. Sau khi trông thấy thi thể dưới ánh đèn, Quan Hử hoảng sợ lùi nhanh ra sau.

Nếu không vì muốn xác định Tần Thiên Hạo còn sống hay đã chết thì Quan Hử đã chẳng hề có đủ dũng cảm chống đỡ tinh thần của mình trước thảm cảnh này, một đứa trẻ chỉ mới chín tuổi đã phải trông thấy những thứ ghê rợn nhường này, đây quả thật là một cảnh tượng chân thật đến đáng sợ. Sau khi chắc chắn rằng thi thể ấy không biết động đậy, Quan Hử không dám lia đèn pin sang phía đó nữa mà chuyển sang chỗ khác, tiếp tục tìm kiếm người mình muốn tìm.

Không tìm được người kia ở phía sau khoang xe, nơi còn lại để tìm có hai chiếc ghế phía trước. Quan Hử lia ánh đèn về chỗ ngồi phía trước. Nơi đó có hai thi thể dán sát vào cửa kính với tư thế vặn vẹo khó tin, do va chạm quá mạnh nên tất cả xương trắng trong cơ thể bị gãy và xuyên thẳng qua da thịt lộ ra bên ngoài, gần như chiếm hết không gian phía trước.

Quan Hử trở nên bối rối, phải làm sao để tìm người kia đây. Hơn nữa, nó liếc nhìn thứ đang dính trên cửa kính, không biết đó là não của ai, hỗn hợp máu tươi hòa lẫn với xương vụn và chất dịch nhớp nháp màu trắng chảy dài từ cửa kính xuống dưới, càng nhìn càng khiến người khác phải kinh hoàng.

Nhưng vì vẫn chưa tìm được Tần Thiên Hạo, nó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Một tay cầm đèn pin, tay còn lại ra sức nâng người chồm lên phía trước.

Cảm giác khi chạm vào chân của một con người đã mất đi sinh mạng, chỉ có cứng và cứng.

Trong lúc cố gắng nâng lên cái chân nặng gấp mấy lần so với khi còn sống, đột nhiên “crắc” một tiếng, đôi chân đang được nâng lên bỗng nhúc nhích?! Quan Hử lập tức buông đôi chân nọ ra, trong mắt đầy hoang mang và khó hiểu. Nó không tin những thứ như ma quỷ gì đó người ta hay nói, nhưng tình huống này rốt cuộc là…

Bất luận tên buôn người còn sống hay đã chết rồi sống lại, đó đều sẽ là ác mộng đối với Quan Hử.

Cái chân đã bị Quan Hử buông ra lại tiếp tục đong đưa cao thấp, nhưng nửa phần đầu của chủ nhân cái chân đã bị nát do đập vào cửa rồi mà, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!

“Bịch!”

Đột nhiên, cái chân đang tự động nâng lên cao ngã nghiêng sang phía khác, một bóng người nho nhỏ chui ra khỏi thi thể người nọ. Dưới ánh đèn pin của Quan Hử, có thể thấy lúc này toàn thân cậu dính đầy máu. Đây đúng là Tần Thiên Hạo rồi, cậu ấy vẫn chưa chết?!

Hiếm được một lần kích động do vui sướng, Quan Hử vừa định đến gần, đột nhiên Tần Thiên Hạo lại nhào tới. Phút chốc Quan Hử đã bị Tần Thiên Hạo ôm chặt, do cậu dùng sức quá mạnh nên hai người đều ngã xuống một góc trong xe.

Giờ phút này, hai sinh mạng duy nhất trong xe đột nhiên đều lặng thinh, cảm nhận được cái ôm chặt cứng của Tần Thiên Hạo, có lẽ do chịu kích thích quá lớn, cánh tay hay thậm chí là toàn thân cậu giờ đây đang run cầm cập, bất chợt, một cảm xúc không tài nào hình dung được sinh ra trong tim Quan Hử, nó nhìn những thi thể chung quanh, do dự nâng tay lên, vòng ra sau lưng ôm Tần Thiên Hạo, người cũng đang ôm chặt mình, khẽ giọng an ủi.

“Đừng, đừng sợ…”

Đây là lần đầu tiên Quan Hử nói chuyện với Tần Thiên Hạo, đã lâu lắm rồi không nói chuyện, nên lúc này đây, giọng nói của nó khàn và chậm vô cùng, ngữ điệu cũng kỳ lạ, còn hơi lắp giống hồi không quen mở miệng nói chuyện trước đây.

Chợt nghe thấy tiếng nói của Quan Hử bên tai, Tần Thiên Hạo cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp hiếm có. Trong hiện thức, cậu vẫn còn đang bị giam trong một không gian tối tăm đầy ghê tởm và tuyệt vọng hơn cả địa ngục, nghĩ thế, hai tay ôm Quan Hử càng siết chặt hơn nữa, cậu sợ rằng giấc mơ này sẽ lập tức tan biến đi, cậu muốn giữ chặt người này hơn, chặt đến nỗi cả cơ thể run lên mãnh liệt.

Cảm nhận được tâm tình đột nhiên trở nên kích động kỳ lạ của Tần Thiên Hạo, người đang ôm chặt mình, Quan Hử nhận ra nếu cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn. Tùy ý Tần Thiên Hạo ôm mình, Quan Hử kéo Tần Thiên Hạo chui ra khỏi cánh cửa sổ đã bị đập vỡ, một lần nữa bò vào thế giới an toàn bên ngoài.

“Tần Thiên Hạo?”

Không ngờ dù đã ra ngoài, được đặt chân đến nơi an toàn rồi mà Tần Thiên Hạo vẫn không ngừng run rẩy và im lặng, Quan Hử chỉ đành mở miệng hỏi thêm một tiếng, thấy Tần Thiên Hạo vẫn không trả lời, Quan Hử thử giật cánh tay đang bị Tần Thiên Hạo ôm chặt ra để nhìn xem rốt cuộc nơi cậu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ngay khi nó vừa giật ra, chỉ mới một khoảng cách nhỏ thôi mà Tần Thiên Hạo bất chợt tự dùng tay đập vào đầu mình như phát điên, Quan Hử vội vã giữ lại tay cậu không cho cậu làm ra hành vi tự ngược đãi mình, bên cạnh đó cũng vỗ về cảm xúc của Tần Thiên Hạo.

“Đừng, đừng sợ, chúng ta trốn được rồi.”

“A a a —” Cứ như bị thần kinh, Tần Thiên Hạo lớn tiếng thét lên rồi bắt đầu tự đánh đập mình, dường như không hề nghe thấy lời của Quan Hử.

Quan Hử không biết phải làm sao để an ủi cậu, chỉ có thể ôm chặt lấy Tần Thiên Hạo, để hai thân thể dựa sát vào nhau. Quan Hử không ngừng vỗ về Tần Thiên Hạo, tay vỗ nhẹ lên bờ lưng nho nhỏ ấy một cách vụng về, thầm thì rằng: “Đừng, đừng sợ, anh ở bên em, đừng sợ…”

Quan Hử không thể biết cảm giác bị giam trong một không gian tối tăm chỉ toàn người chết là như thế nào. Nhưng nó có thể tưởng tượng được khung cảnh ấy tối tăm và khiến người ta tuyệt vọng đến nhường nào. Nó không biết phải làm sao để an ủi một Tần Thiên Hạo đang bị kích thích đến phát điên, chỉ có thể sử dụng cái cổ họng đã rất lâu rất lâu không hoạt động, dùng giọng cà lâm của mình lặp đi lặp lại bên tai Tần Thiên Hạo lời thề bên nhau, cam đoan rằng sẽ không bỏ Tần Thiên Hạo lại một mình nữa, từ nay về sau nó sẽ mãi ở bên cậu, sẽ không bao giờ để cảnh tượng đáng sợ kia xuất hiện thêm lần nào nữa.

Dưới những lời an ủi và vòng tay vỗ về ôm ấp ấm áp của Quan Hử, cuối cùng Tần Thiên Hạo cũng bình tĩnh lại, cậu lẳng lặng giữ tư thế ôm chặt lấy Quan Hử, hai mắt dần nhắm lại.

Cõng cậu bé Tần Thiên Hạo đang say ngủ trên lưng, Quan Hử chậm rãi thở phào, nó thở phào vì những bóng ma vẫn luôn đè nặng trên người đã tan biến hết cả rồi. Nó ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, cảm nhận lấy thứ ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh bạc hắt xuống lớp bùn đất và cả con sông lớn trước mặt.

Nước sông ôn hòa chảy, sóng nước lăn tăn tỏa ra ánh sáng do được ánh trăng tô điểm, nó chưa từng cảm nhận được sự hạnh phúc tốt đẹp như bây giờ, cuối cùng cũng tự do rồi, nó vươn tay ra sau đỡ Tần Thiên Hạo đang say giấc trên lưng mình, gương mặt Quan Hử lộ ra một nụ cười tươi tắn hợp với lứa tuổi.

Mặc dù toàn thân đều có thương tích, mặc dù toàn thân đều đầy mùi máu tanh khó ngửi, mặc dù toàn thân đã mệt mỏi đến gần như kiệt sức và, mặc dù từng khớp xương đang run rẩy kháng nghị, nhưng nếu so sánh với chuyện vĩnh viễn phải sống dưới ách áp bức của bọn buôn người, thì những mệt nhọc trên người Quan Hử bây giờ có là chi, cảm xúc tinh thần của nó lúc này chưa từng tỉnh táo và thoải mái như thế. Cõng Tần Thiên Hạo thể trọng không nặng lắm phía sau, hai cậu bé đi men theo con đường đá ven sông bên dưới vách núi đen dựng đứng.

Không biết đã đi bao lâu, dần dà cũng cảm thấy mệt, Quan Hử muốn đặt nhẹ Tần Thiên Hạo xuống nhưng lại bị Tần Thiên Hạo ôm chặt người theo tiềm thức, không muốn tách ra. Quan Hử chỉ đành đổi tư thế ôm Tần Thiên Hạo tới bên sông, ngồi xổm xuống, rửa sạch những vết bùn và máu trên tay mình và cậu, miệng vết thương chạm phải dòng nước lạnh lẽo của ban đêm, những chỗ ấy nhói lên, nó nhịn đau rửa sạch, sau đó vốc nước uống vài ngụm, cơn đói của Quan Hử đã được xoa dịu đi đôi chút.

Quay đầu nhìn Tần Thiên Hạo vẫn ôm chặt lấy mình, trên gương mặt ấy đầy những vết máu dơ bẩn đáng sợ, Quan Hử ngẫm nghĩ, sau đó cởi cái áo đã rách nát của mình bỏ vào nước giặt sạch, rồi vắt khô lau nhẹ lên mặt Tần Thiên Hạo, sau khi lau xong, gương mặt của Tần Thiên Hạo trở lại trắng hồng như ban đầu.

Tần Thiên Hạo đã tỉnh, bấy giờ cậu im lặng đến lạ thường để Quan Hử giúp mình lau mặt, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới sông, đột nhiên, cậu hé môi nói: “Hoa…”

“?” Nghe Tần Thiên Hạo nói thế, Quan Hử khó hiểu quay đầu nhìn xuống sông.

Một đóa hoa màu tím đang trôi theo dòng nước đến gần hai người. Hoa có rất nhiều cánh xếp lại thành nhiều tầng trông rất đẹp mắt, nhiều cánh hoa màu tím bị rời ra xung quanh cũng trôi đến. Dưới ánh trăng, những cánh hoa màu tím này sao mà rực rỡ đến thế, khiến người nhìn phải say mê.

Quan Hử đứng lên, đưa mắt nhìn xem những cánh hoa giữa sông này trôi từ đâu đến. Trông về phía trước, nó thấy một dòng suối nhỏ đổ vào con sông lớn này, dòng suối chảy ra từ trong khe núi, những cánh hoa tím ấy đã men theo chính dòng suối này đổ vào sông lớn.

Nhìn cái khe giữa núi, cái khe ấy chỉ đủ to để một đứa bé chui qua, Quan Hử đột nhiên quyết định dẫn theo Tần Thiên Hạo chui qua khe suối. Chui vào bên trong đi khoảng trăm mét, khoảng cách núi đá hai bên dần rộng ra, không gian ngày càng thoáng mát, đường cũng dễ đi hơn rất nhiều, bước đi trên dòng nước chỉ tới bắp chân mình, một hồi lâu sau, cuối cùng Quan Hử và Tần Thiên Hạo cũng đến cửa ra bên kia con suối.

Chui ra khỏi khe núi, thì ra dòng suối phía trước lại chảy từ một con sông khác nữa, ở hai bên bờ sông có rất nhiều những gốc cây to lớn. Xen lẫn với những chiếc lá xanh tươi tốt kia chính là đóa hoa màu tím mà ban nãy hai người họ đã trông thấy. Đóa hoa xinh đẹp cùng với hương thơm thoang thoảng, dường như họ đã bước vào một thế giới tươi đẹp khác.

Không hề do dự, Quan Hử cõng Tần Thiên Hạo trên lưng, tiếp tục bước đi. Họ đã thoát rồi, đã được tự do rồi! Có thể đến một nơi ở mới, có lẽ đây cũng chính là khởi đầu cho cuộc sống mới của họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.