Ngôi Nhà Rác

Chương 33: Người giúp việc



“Vù vù vù”

Cánh quạt sắt cũ đang chuyển động, tạo ra những âm thanh khó chịu.

“Hức hức hức…”

Tiếng nấc nghẹn ngào quen thuộc khiến người nghe hốt hoảng bất an.

Căn phòng này chỉ có duy nhất một ngọn đèn màu quất, vài người đang bị trói bên cạnh bức tường. Sợi dây thừng to và chắc đang quấn chặt hai tay và chân họ. Tay bị trói giơ cao khỏi đầu, lâu dần máu sẽ không lưu thông lưu được, khiến cánh tay trở lên tê cứng, không còn sức thoát đi. Thêm cả chiếc móc câu màu đen trên bức tường dùng để cố định sợi dây thừng càng khiến họ không tài nào giãy ra được.

Vừa mơ màng mở mắt, thím Trần dần nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, thím nhất thời ngây ra, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao vừa mở mắt đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ thế này?

Tuy ở giữa có hai bóng đèn, nhưng trong căn phòng tối tăm, những nơi ánh sáng chiếu không đến chỉ thấy một mảng bóng tối, không rõ chỉnh thể. Trên mặt tường nơi có ánh sáng mờ chiếu đến là bùn đất do những viên đá xám vỡ vụn tạo ra, dù có lấy nước cũng chẳng tài nào rửa sạch được, chân tường được lắp ống dẫn nước bằng sắt chỉnh tề và một cái bục bằng kim loại cỡ lớn vừa với kích cỡ một con người. Bên cạnh khu vực sáng nhất dưới ngọn đèn là một chiếc xe đẩy hàng và một cái bàn dài.

Tất cả những vật đặt trên bàn đều khiến thím Trần, người vừa tỉnh lại, phải hít sâu vì sợ, toàn thân cũng bất giác run lẩy bẩy.

Bởi vì, trên cái bục kích cỡ con người đó không trống, mà có một người?!

Thím Trần biết người đó, gã chính là tên lưu manh mà bà cụ chủ ngôi nhà này vừa đưa về vài hôm trước…

Vì nhà có hai đứa con trai cần đi học, cần chi rất nhiều tiền, thím Trần thấy ở nhà trồng ruộng không được bao nhiêu tiền, thôi thì chi bằng ra ngoài tìm việc làm, kiếm tiền chống đỡ gia đình. Bấy giờ bèn nhờ người thân giúp đỡ, lần đầu tiên ra ngoài tìm việc làm. Tiền lương cao hơn những nhà khác nhiều, tuy nơi làm việc khá xa, phải ở lại nhà chủ, nhưng vì tiền, thím Trần vẫn nhận công việc này.

Song sau khi vào ngôi nhà trông có vẻ giàu có này, sau khi làm việc được vài tháng, thím dần cảm thấy ngôi nhà này kỳ lạ. Tuy chỉ là người giúp việc, không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện của chủ nhà, song thím Trần vẫn cảm thấy có vài việc đáng ngờ.

Bà chủ có tiền có địa vị, thường xuyên ra ngoài dẫn một vài chàng trai trẻ tuổi về, đại đa số là dân lang thang hoặc những người rời nhà đi làm xa, ăn mặc kỳ lạ. Nếu tuổi tác của bà cụ trẻ hơn hoặc thái độ dịu dàng hơn, thì thím Trần và những người giúp khác đã nghĩ đây có lẽ chỉ là ‘trò chơi’ của tầng lớp thượng lưu mà thôi?

Song sự thật lại không phải thế, sau khi những người trẻ tuổi hoặc khỏe mạnh đó đến đây, bà chủ chẳng hề có gì mờ ám quá mức với họ, bà luôn tiếp đón họ nồng nhiệt, lại còn mua nhiều thức ăn ngon về cho họ ăn, để những người lang thang bẩn thỉu đó hưởng thụ sự dễ chịu sạch sẽ, còn hào phóng tặng họ quần áo mới, tốt bụng vô cùng.

Cũng bởi bà chủ thường làm việc thiện thế này, thậm chí những người theo bà chủ, trông có vẻ là người giúp việc cũ, thỉnh thoảng cũng dẫn vài người đến, khiến thím Trần suýt nữa đã tưởng bà chủ là một nhà từ thiện khiêm tốn, thích giúp đỡ người nghèo khổ trong thầm lặng. Song chẳng bao lâu sau, mọi chuyện lại phát triển theo một hướng khác…

Những người được tiếp đón bỗng mất tích chỉ sau vài ngày, sau đó lại có một đám người lạ khác xuất hiện. Những người giúp việc bao gồm cả thím Trần sống ở tòa lầu bên cạnh dần nghi ngờ tung tích của những người đó, bèn đi hỏi thăm, Lưu Quản, người quản lý giám sát họ chỉ giải thích bằng một câu cực kỳ bâng quơ, rằng những người đó đã rời đi rồi.

Nghe thế, bọn thím Trần tin ngay, thậm chí có vài người còn trách những kẻ đến hưởng thụ cuộc sống ăn no mặc ấm kia không biết ơn, lợi dụng xong là biến mất, uổng phí tấm lòng của bà chủ.

Cho đến hôm nọ, lúc đang quét dọn góc phòng, thím Trần tình cờ trông thấy một sợi dây chuyền bằng ngọc đã vỡ. Thím nhớ sợ dây chuyền này là của chàng trai bỏ nhà ra đi lần trước, nó luôn được đeo trên cổ cậu ta. Nghe nói chàng trai cãi vả với ba mẹ, nhất thời tức giận nên mới chạy ra ngoài, tình cờ gặp bà chủ, bụng rỗng hơn cả buổi trời chưa ăn cơm, dáng vẻ ăn uống khi vừa vào nhà của cậu quả thật cực kỳ khủng khiếp.

Trong lúc ăn, thím Trần có giúp mang thức ăn lên, nghe chàng trai đó giới thiệu về sợi dây chuyền trên cổ mình, đó là món quà mà người bà thân yêu đã tặng cậu ta, bà nội cậu ta mất đã vài năm kia, cậu ta vô cùng trân trọng sợi dây chuyền này. Vì sao bây giờ sợi dây chuyền lại rơi vỡ trong nhà chứ? Nếu thật sự do chàng trai đó vô tình đánh rơi, nhớ lại vẻ mặt trân trọng khi ấy, chắc chắn cậu ta sẽ đến tìm lại, đâu thể nào để luôn thứ mà mình yêu quý ở đây được.

Sau đó, thím Trần đưa lại sợi dây chuyền cho Lưu Quản, nhưng không dám hỏi hết những nghi vấn của mình, chỉ dè dặt hỏi rằng vì sao dây chuyền rơi mà cậu ta lại không về tìm?

Khi nhận sợi dây chuyền, Lưu Quản chỉ lạnh nhạt đáp rằng: “Lúc cậu ta đi còn ăn trộm rất nhiều đồ vật quý giá của bà chủ, có lẽ sợi dây chuyền này đã rơi trong lúc vội vã bỏ trốn, cậu ta không dám về lấy lại. Hơn nữa cậu ta toàn nói dối, ai mà biết rốt cuộc sợi dây chuyền này có thật sự quan trọng với cậu ta hay không?”

Lời giải thích này khiến thím Trần không dám hỏi thêm, song lại ngày càng hoài nghi và khó hiểu. Thím có thấy vẻ mặt lúc ấy của cậu ta, đó tuyệt đối là lời thật lòng, sao lại là lời nói dối giả tạo chứ? Hơn nữa ngôi nhà được bảo vệ khá nghiêm ngặt, sao có chuyện một chàng trai mang đi biết bao nhiêu đồ vật quý giá mà không bị ai phát hiện? Quá khó tin.

Thế nên sau đó, khi một lần nữa trông thấy bà chủ dẫn người về mà chẳng hề thấy người nọ rời đi, thím Trần hoảng lắm. Thím không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh mình đã phát hiện điều gì, cũng không biết phải làm thế nào để báo cảnh sát, cảnh sát có thể vạch trần được chủ ngôi nhà trông có vẻ giàu có thế này không, dù sao thì cuối cùng người xui xẻo chỉ có mỗi mình thím mà thôi.

Thế là thím Trần nói với những người giúp việc khác, đưa ra suy nghĩ muốn rời đi của mình. Bấy giờ mới biết người giúp việc vào làm cùng thời gian với mình cũng nhận ra điều kỳ lạ của ngôi nhà, thế là suy nghĩ muốn rời đi càng chắc chắn hơn. Họ tụ lại bàn bạc, và cuối cùng lấy hết can đảm vào ngày hôm nay, đến chỗ Lưu Quản xin nghỉ việc.

Sau đó, lúc họ muốn về phòng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi thì gặp bà chủ vừa dẫn hai chàng trai về. Thím Trần nhìn họ với ánh mắt phức tạp, thím không biết mình nên nói gì, cũng biết cách tốt nhất đó là hãy im lặng. Bèn gật đầu với bà chủ, nói rõ lý do, nào ngờ bà chủ lại dễ dãi thế, không chỉ không ngăn họ lại, còn hiền hòa bảo sẽ cho họ tiền lương tháng sau để đền bù.

Nghe thấy được lĩnh thêm tiền, họ rất hân hoan về phòng, thay đồ làm việc ra, mặc lại quần áo bình thường của mình rồi đến chỗ Lưu Quản. Lưu Quản nghe họ nói bà chủ bảo họ đến thì sắc mặt thay đổi, sau đó nhanh chóng bình thường lại, nói rằng bây giờ đi lấy tiền cho họ ngay, bảo họ ngồi chờ trong phòng, sau đó…

Lúc tỉnh lại, không biết vì sao, họ lại ở nơi xa lạ này…

Gã lang thang được dẫn về vài hôm trước đang lõa thân, tứ chi bị kéo ra bốn phía, được cố định trên đài kim loại, hình ảnh khiến người ta hoảng sợ nhất là, gã đã chết rồi…

Đầu của gã bị cắt ra, đặt chỉnh tề trên chiếc bàn dài. Còn cơ thể trần truồng thì bị xẻ đôi từ giữa, nội tạng bên trong lòi cả ra, để lộ màu thịt đỏ tươi và những khúc xương trắng hếu, đây là một cảnh tượng cực kỳ kinh dị đối với những người bình thường như thím Trần.

Trên chiếc xe đẩy bên cạnh thi thể còn bày biện những thứ khiến người ta sởn gai ốc, đó là đủ loại dao, búa, kìm, kim, súng… được đặt ở những nơi thuận tay, trông vô cùng đáng sợ. Thím Trần sợ đến nỗi hét lên: “Á! Trời ơi…”

Khung cảnh này, xác chết này, rốt cuộc thím đã làm gì đâu chứ?! Bị dây thừng cột chặt, thím Trần cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng khóc, trông thấy những người giúp việc xin nghỉ cùng lúc với mình, họ đều bị trói bên đó. Đồng thời thím cũng bị cảnh trước mắt dọa cho hồn vía bay mất một nửa, hoảng sợ khóc thét lên.

“Chị, chị Dư, chúng ta bị gì thế này?” Cố sức quay đầu nhìn chị Dư đang khóc nấc bên cạnh, thím Trần, người trẻ tuổi nhất trong số những người giúp việc, sợ sệt hỏi.

“Chị, chị không biết… họ nhất định muốn giết chúng ta… muốn giết chúng ta… cứu tôi với! Tôi không muốn chết đâu! Thả tôi ra ngoài đi mà! Tôi không muốn chết!!!” Nhìn cái xác đáng sợ kia, người tên chị Dư đã bị dọa điếng hồn rồi, chẳng còn cách nào bình tĩnh nổi nữa, vừa khóc vừa gắng sức giãy khỏi sợi dây thừng vô cùng rắn chắc kia.

Khi chị ta đang khóc thét, hai người hầu bên cạnh cũng lần lượt tỉnh lại và bắt đầu vùng vẫy hô to, hoảng sợ tột cùng, sợ rằng đêm nay nếu không thể thoát khỏi, e là kết cục của họ sẽ giống như người đang nằm bên kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.