Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 37: Biểu ca



Bùi Tú Mẫn năm đó mang theo tiền riêng bỏ trốn cùng Thư Ngọc Lâm, về sau lại một mình gánh chịu toàn bộ chi phí cho Thư Ngọc Lâm lên kinh đi thi, có thể thấy được Bùi gia cho dù không phải gia thế hùng hậu, cũng nhất định là gia đình thân hào bậc trung.

Nghĩ vậy, Tiền Khiêm Ích càng thêm chắc chắc ý nghĩ trong lòng, đoán trước Bùi Quang Quang nhất định là cháu ngoại của Bùi Bách Vạn kia.

Hắn ngồi ở quán trà, cau mày nhìn gian phòng mà Bùi Bách Vạn ngồi ở trên lầu, thầm nghĩ: Nhìn điệu bộ Bùi Bách Vạn thu xếp tìm cháu rể kia, chắc chắn là Bùi Quang Quang trở về nhà không đề cập đến nửa câu về mình, nếu như mình cứ tùy tiện tiến lên thân quen, không chừng sẽ bị Bùi Bách Vạn cho là tên càn rỡ lừa tài mà đạp ra ngoài!

Nghĩ đến đây, Tiền Khiêm Ích bất giác có chút chua xót, ánh mắt từ gian phòng quay lại nhìn chén trà trên bàn, lá trà lẳng lặng chìm ở trong chén. Tiền Khiêm Ích nắm quyền, âm thầm quyết định, lần này hắn bằng bất cứ giá nào, cho dù mất hết mặt mũi, cũng phải đưa được Quang Quang trở về. Nhưng đầu tiên, vẫn phải đi tìm hiểu trước thì hơn.

Có chủ ý, Tiền Khiêm Ích liền rời khỏi quán trà, tản bộ trên đường một vòng, thuận tiện tìm người hỏi đường, lập tức đi đến Bùi gia lớn nhất huyện.

Nơi ở của Bùi gia cũng không khó tìm, nghĩ đến Bùi Bách Vạn khoe của rất nhiều, thỉnh thoảng cũng muốn học đòi văn vẻ, đặt mua tòa nhà ở nơi non xanh nước biếc của vùng ngoại ô.

Tiền Khiêm Ích tìm được Bùi trạch, nhìn bậc thang trước mắt cao cao, chỉ thấy đại môn màu đỏ thắm đóng chặt, tường cao vây từ cạnh cửa uốn lượn sang hai bên trái phải, tạo thành một vòng thật to, đem người cùng vật ở bên trong đều vây vào trong đó.

Tiền Khiêm Ích cũng không tiến lên gọi cửa, chỉ đi phân nửa vòng quanh chân tường, càng đi càng cảm thấy chột dạ: Quang Quang của hắn hiện giờ đang trải qua những ngày tốt nhất, còn nhiều thêm một ngoại công thương nàng, khẳng định còn có rất nhiều nô bộc hầu hạ; chính là hắn hiện giờ lại thành một kẻ nghèo hàn từ đầu đến chân, ngay cả công danh chức quan cũng không còn —— Quang Quang còn có thể để ý đến hắn nữa không?

Tiền Khiêm Ích bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, ngực đập thình thịch, liền đấm đấm ngực tự nhủ: “Sẽ không, Quang Quang không phải loại người ngại bần yêu phú.”

Nói xong, lại nhịn không được rống lên một tiếng từ dưới đáy lòng: Tiền Khiêm Ích ngươi nghĩ gì thế?! Không phải ngươi hiểu rõ nhất tính khí Quang Quang sao?!

Lại nói bên này Tiền Khiêm Ích đang bận rộn xây dựng tâm lý cho mình, cửa lớn bên kia đã có thanh âm vui cười truyền đến. Tiền Khiêm Ích khẽ ngừng cước bộ, nhưng không lập tức xoay người nhìn sang, mà chỉ yên lặng đứng nguyên tại chỗ ——thanh âm quen thuộc kia không phải chính là Quang Quang của hắn sao?

“Huynh thật sự keo kiệt chết đi được, lúc nãy xem kịch mà ngay cả hạt dưa cũng luyến tiếc mua cho muội!”

Tiền Khiêm Ích cẩn thận nghe ngóng, đúng lúc nghe những lời này không sót một chữ vào trong tai: Có người mang theo Quang Quang đi xem kịch? Xem chừng còn là một nam nhân?!

Nam nhân!!

Tiền Khiêm Ích dâng lên một trận hoảng sợ không rõ nguyên do, lại không dám lập tức đi ra ngoài, nói không rõ là sợ thứ gì. Hắn tìm hai bên trái phải, trốn ở phía sau đống cỏ khô bên cạnh tường vây mới nhìn về hướng cửa chính.

Bùi Quang Quang hôm nay mặc một thân xiêm y màu vàng nhạt, hơn hai tháng không gặp, nàng trổ mã càng thêm xinh đẹp. Lúc này nàng mới từ trên một chiếc xe ngựa lộ ra nửa thân, cười khanh khách nắm lấy tay nam nhân quần áo màu xanh ngọc đứng trước xe bước xuống.

Tiền Khiêm Ích không tự chủ được túm lấy hai cọng rơm, hung hăng vò nát ở trong tay: Thật quá đáng! Tay của bọn họ lại có thể nắm lấy nhau! Còn nắm chặt như vậy! Quang Quang là của hắn! Của hắn!

Lúc này Bùi Quang Quang đã xuống xe, hoạt bát theo sát bên người nam nhân, nhỏ giọng cho phu xe lui xuống. Tiền Khiêm Ích trộm nhìn lại, âm thầm cắn chặt răng, người nam nhân kia thật sự là tuấn tú. Mẹ nó, ngày hôm nay ánh mặt trời sao lại chói mắt như vậy……

“Tiền của huynh đều giữ lại cho vợ dùng, muội cũng không phải là vợ huynh, tại sao phải cho muội dùng?” Nam nhân quần áo màu xanh ngọc rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là vừa nói ra lời này, lại khiến cho Tiền Khiêm Ích vốn đang sửng sốt, lập tức lại vui mừng, hận không thể lăn hai vòng trên mặt đất.

Thì ra vị quý công tử trông có vẻ nhã nhặn này, vừa mở miệng đúng là vắt cổ chày ra nước! Loại người keo kiệt thế này, thì có cô nương gia nào nguyện ý lui tới với hắn ta chứ!

“Bùi Trác Phàm, muội là biểu muội của huynh đó.” Bùi Quang Quang quyệt miệng, nghĩ nghĩ lại nói, “Huynh nhỏ mọn như vậy, muội sẽ cáo trạng với cậu cho coi!”

Tiền Khiêm Ích xa xa nhìn dáng điệu của Bùi Quang Quang, chỉ cảm thấy trong lòng mềm xuống, thân mình như muốn mềm đi một nửa, lập tức lại cảm thấy trong lòng chua xót. Tiểu cô nương ngây thơ làm nũng, nhưng đối tượng lại không phải hắn.

Bùi Trác Phàm cười hắc hắc, vỗ vỗ đầu của nàng nói: “Kim Phượng à, huynh cũng muốn mua cho muội đồ ngon lắm, chỉ là ai bảo muội không phải vợ huynh chứ?”

Kim Phượng……?

Thật dung tục!

Tiền Khiêm Ích nhịn không được liếc mắt, không khỏi nhớ tới phản ứng của Bùi Tuấn khi bị gọi là Bùi Bách Vạn trong quán trà, chắc chắn là Bùi Bách Vạn kia cảm thấy cái tên Bùi Quang Quang không may, nên mới thay đổi một cái tên kim quang bảo khí như vậy.

Chờ chút, trọng điểm không phải việc này! Tiền Khiêm Ích ở trong lòng reo hò một tiếng, lại nhìn hướng Bùi Trác Phàm thì trong mắt liền có hơn vài phần đề phòng: Sao hắn cứ cảm thấy trong lời nói của tên tiểu tử đó có chuyện nhỉ……?

Bên kia Bùi Quang Quang gãi gãi đầu, ngửa cổ nhìn Bùi Trác Phàm, nghĩ nghĩ nói: “Vậy huynh không thể lấy ít tiền cho vợ tương lai, san ra một chút cho muội sao? Vừa rồi những cô nương ngồi bên cạnh muội đều mua ô mai ăn đó, muội lại không có gì.”

Bùi Trác Phàm liếc qua khóe mắt, lập tức đi về phía đại môn rộng mở, vừa đi vừa nói: “Đã nói tất cả là cho vợ rồi, muội đâu phải vợ huynh.”

Bùi Quang Quang vội vàng bước nhanh đuổi kịp, la lên: “Quỷ hẹp hòi, muốn đòi từ chỗ huynh chút đồ mà sao khó như vậy chứ? Quỷ hẹp hòi, thật nhỏ mọn!”

“Huynh đối với vợ sẽ không keo kiệt……”

“Vắt cổ chày ra nước……”

Thân ảnh hai người biến mất ở phía sau đại môn đang dần đóng cửa, Tiền Khiêm Ích ngồi sau đống cỏ khô trong chốc lát, mới chậm rãi di chuyển đi ra ngoài. Hắn nhìn đại môn đóng chặt, trong lòng vang lên hồi trống: Tiểu tử đó thể hiện rõ là có ý tứ đối với Quang Quang, cố tình tiểu cô nương còn thật sự không phát hiện ra.

Ở cùng dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, lâu ngày sinh tình, thân càng thêm thân……

Tiền Khiêm Ích không dám nghĩ tiếp. Không được, hắn nhất định phải mau chóng lấy Quang Quang về, nếu không thì muộn mất! Nghĩ như vậy, hắn lại nhìn thoáng qua Bùi trạch, sau đó vội vàng hướng về phía căn phòng nhỏ mình thuê.

Lại nói Tiền Khiêm Ích về tới phòng, vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên, trong lòng giống như có mấy trăm móng vuốt đang gãi cào. Quang Quang của hắn đối cái tên Bùi Trác Phàm kia là hoàn toàn tin cậy, nàng đơn thuần như vậy, lúc trước hắn không phải là khi dễ nàng đơn thuần, mới dễ dàng lừa nàng tới tay như vậy sao!

A phi phi phi!

Tiền Khiêm Ích hứ vài cái, hắn mới không lừa tiểu cô nương, hắn là thật tâm yêu Quang Quang. Nhưng thật ra cái tên Bùi Trác Phàm đó, mặt người dạ thú, nói gần nói xa đều muốn lừa Quang Quang thành thân mà!

Sắc trời dần tối, sau khi Tiền Khiêm Ích rửa mặt liền nằm ở trên giường tiếp tục nghĩ biện pháp. Việc khẩn cấp trước mắt, là mau chóng gặp Bùi Quang Quang, sau đó lại giải quyết Bùi Trác Phàm, Bùi Tú Mẫn, còn có ông già Bùi Bách Vạn kia nữa, nói không chừng còn có người cậu, còn phải đáp lại một người mợ, nói không chừng lại có những tam cô lục bà khác nữa……

Ài, sao tự dưng lại nhiều thân thích như vậy chứ……

Tiền Khiêm Ích nghĩ đến đây, không khỏi phiền muộn thở dài, trở mình lại nghĩ: Quên đi quên đi, phu thê đồng tâm chặt gãy vàng.

Như vậy nghĩ, hô hấp của hắn dần dần bình ổn, chậm rãi tiến vào giấc mộng ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.