Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 81



“Mục tiêu lần này của chúng ta,” Lục Ngạn cầm bình nước, giơ ngón tay lên, “10.000.”

Edit: Mean

Lục Duyên hát được một nửa, có đoạn không tốt lắm, hắng giọng ra hiệu Parker bắt đầu lại.

Lần thứ hai.

Lần thứ ba.

……

Lục Duyên mở mắt ra, đối mặt với Tiêu Hành bên ngoài cửa sổ thủy tinh.

Tiêu Hành đang dựa lưng vào ghế nhìn hắn.

Điện thoại trên bàn đổ chuông hai tiếng.

Là Trạch Tráng Chí.

Trạch Tráng Chí: Lão đại, có bận gì không?

Tiêu Hành: Ở phòng thu âm.

Trạch Tráng Chí hỏi: Anh chạy đến phòng thu âm làm gì…

Tiêu Hành: Đi cùng chị dâu cậu.

Tiêu Hành lại nói: Nghe chị dâu cậu hát.

Trạch Tráng Chí bị nhét một ngụm thức ăn chó, tiêu hóa xong liền hỏi: Chị dâu lại ra bài mới à?

Trạch Tráng Chí lần trước đã mua hai đĩa từ Tiêu Hành, lúc này nháy mắt đã hiểu, lập tức tỏ vẻ: Khi nào ra? Em lôi Thiếu Phong đi.

Tiêu Hành mua đĩa tự chế mà họ chất thành đống bán trong cửa hàng video.

Lần cuối phát hành album, Lục Duyên vắt hết óc tự vẽ bìa ca khúc mới, bên trên chữ《 Light 》hắn vẽ bảy tia sáng xung quanh vòng tròn, nhìn như con nít tô màu.

Giá cũng không đắt, mấy chục đồng một cái.

Anh không biết nhạc sĩ underground bán như vậy doanh số thu được bao nhiêu. Trạch Tráng Chí và Khâu Thiếu Phong lúc đó thường xuyên nói chuyện phiếm với anh, nói về vấn đề trở thành cổ đông, Tiêu Hành né tránh chủ đề này: “Tráng Chí, chúng ta có phải anh em không?”

Trạch Tráng Chí: “Hả?”

Trạch Tráng Chí: “Phải, đúng vậy.”

Tiêu Hành: Mua đĩa không? Tuyệt phẩm mới nhất của ban nhạc nổi tiếng.”

Trạch Tráng Chí: “…”

Tiêu Hành đã nghe Lục Duyên nói phét rất nhiều khi hắn livetream, từ điển ca ngợi Vent cũng phong phú không ít, nói xong còn lo lắng, dựa theo tính tình của Trạch Tráng Chí, cậu ta sẽ một hơi mua luôn 10.000 bản, trực tiếp độc chiếm thị trường, lại nhắc nhở: “Đừng mua quá nhiều, vài cái là được rồi.”

Trạch Tráng Chí khó hiểu: “Mua dứt một lượt đi, có nhiều mà. Lão đại, thẻ ngân hàng của em đã sẵn sàng.” Theo kinh nghiệm tán gái nhiều năm, thời điểm này chỉ cần nhắm mắt lại, ném tiền một cái là xong.

Tiêu Hành: “Em ấy…” Muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói một câu, “Em ấy không cần.”

Hỗ trợ là một chuyện.

Cho dù tiêu phí thời gian sức lực, cuối cùng chỉ đổi lấy doanh số bán hàng không đáng kể so với đĩa hát chính thống, hắn không cần phương thức này để “Thể hiện” gì cả.

Muốn hỏi tại sao à.

Bởi vì hắn là Lục Duyên.

Lục Duyên hát thế nào cũng không vấn đề gi.

Mặc dù phiên bản phòng thu không đạt được hiệu ứng thực sự như buổi biểu diễn trực tiếp, nhưng nhìn chung cũng không quá tệ.

Ba người Lý Chấn vây quanh bên cạnh, đợi đến khi âm cuối cùng rơi xuống, cao hứng vỗ tay cho nhau, thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi, không sao, lần này kết thúc.”

Đại Pháo: “Kết thúc! Kết thúc công việc!”

Hứa Diệp cũng rất vui vẻ: “Có thể về làm bài tập rồi!”

Đại Pháo vỗ Hứa Diệp: “Cậu có phải dân chơi rock and roll không mà còn làm bài tập?”

Hứa Diệp đáp lễ cậu ta: “Cậu tưởng ai cũng như cậu à… Cả ngày chỉ biết trốn học.”

Phòng thu có cách âm, Lục Duyên không nghe được bên ngoài đang nói cái gì, hắn tháo tai nghe ra, cúi người gõ hai lần vào tấm kính trước mặt.

Khóe mắt Tiêu Hành mang chút ý cười.

Một lúc sau, anh cũng duỗi tay ra, đốt ngón tay cách tấm kính chồng lên Lục Duyên.

Lục Duyên cảm thấy rất thú vị, lại mở tay ra, đặt năm ngón tay lên mặt kính lạnh lẽo.

Đại Pháo và Hứa Diệp cãi vã càng lúc càng căng, Lý Chấn khuyên không được, đành quay đầu tìm Lục Duyên: “Lão Lục, còn ở trong đó làm gì, bọn này sắp đánh nhau đến nơi rồi, cậu… “Lý Chấn nói đến đây, vừa lúc nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, liền sửa miệng nói:” Cậu cũng được đấy. Ngoài chuyện tú ân tú ái với người nhà, còn có thể làm cái gì khác được không.”

Lục Duyên đẩy cửa hông đi ra ngoài: “Có bản lĩnh thì anh cũng kiếm người nhà đi.”

Là một hộ gặp khó khăn trong tình yêu, Lý Chấn không phải tan vỡ thì cũng đang trên đà tan vỡ: “Tôi tìm cái đầu cậu ấy! Con người tôi xem trọng sự nghiệp có được không.”

Tay bass và tay ghita của ban nhạc vẫn đang tranh cãi.

Lục Duyên dựa vào bàn điều khiển xem náo nhiệt, định tìm nước, Tiêu Hành vừa vặn mở nắp chai đưa cho hắn.

Lục Duyên ngẩng đầu nhấp một ngụm, sau đó dùng tay trái ấn nút play.

Đoạn dạo đầu Viên đạn bạc phát ra từ loa.

Tiêu Hành nghĩ đến doanh số bán hàng, hỏi, “Đĩa của mọi người bán được bao nhiêu trong cửa hàng?”

Lục Duyên: “Anh hỏi doanh thu?”

Tiêu Hành: “Ừ.”

Lục Duyên nói: “Cũng được, một hai gì đó.”

Tiêu Hành: “Một hai này là từ trên xuống hay từ dưới lên.”

“… Coi thường ai đó”, Lục Duyên nhìn anh nói, “Anh nghĩ ban nhạc bọn này làm ăn thua lỗ suốt ngày sao? Lúc mới đầu ban nhạc biểu diễn hay thích chưng diện lòe loẹt nên mới thiếu hụt thôi.”

Nói đến đây.

“Cái tên ban nhạc Ma Vương không phải tự nhiên mà có.”

“Album đầu tiên năm đó, bán được 2.500 bản.”

Doanh thu của ban nhạc thật ra rất tốt, mỗi lần phát hành bài hát đều vững vàng ở ba vị trí dẫn đầu Hạ Thành, trong vòng underground bán được hơn 1.000 bản, thành tích xem ra không tồi.

Hứa Diệp và Đại Pháo vừa mới gia nhập đội, chỉ nhớ sau khi bán xong Lục Duyên liền chuyển một khoản tiền cho họ. Nói là buôn bán lớn, nhưng thật ra bốn người chia nhau, tới tay cũng không còn nhiều lắm, không có khái niệm doanh thu cụ thể.

Hứa Diệp kinh ngạc cảm thán: “Hai ngàn năm, nhiều như vậy.”

Đại Pháo: “Không hổ là đại ca của em.”

Trong khi ai cũng cảm thán trước con số này.

Chỉ có Lý Chấn ngồi trên sô pha châm điếu thuốc với vẻ mặt đầy tang thương của người từng trải: “Mấy đứa à, có biết tại sao album đầu tiên của chúng ta bán được 2.500 không?”

Hứa Diệp và Đại Pháo nhìn sang.

Lý Chấn chỉ vào Lục Duyên: “Bởi vì đại ca cậu cả đêm ở Hạ Thành dán quảng cáo nhỏ, đúng vậy, đại ca Lục Duyên đứng trước mặt đây này.”

“……”

“Đều là lịch sử đen của ai kia, còn bị nộp phạt.”

Lục Duyên vừa giả vờ ngầu lòi xong, tình tiết lật kèo quá nhanh.

Hắn hắng giọng, ý đồ cắt ngang tin nóng của Lý Chấn: “… Lão Chấn, anh có phải nên về lớp dạy đàn không?”

“Đừng xen mồm vào”, Lý Chấn tiếp tục, “Còn có chương trình đài truyền hình địa phương chúng ta mấy đứa chắc có xem rồi, gọi cái gì mà Dũng cảm lao về phía trước. Lúc đó cả đội chúng đều đi, cũng là tên đại ca này báo danh, hạng mục thi đấu tôi nhớ đâu đó là leo núi. Cuối cùng lão Húc cầm hạng nhất, lên bục nhận thưởng nói chúng tôi là ban nhạc Vent, album mới bắt đầu mở bán rồi, mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều nhe”

Lý Chấn thở dài: “Chỉ có cậu không nghĩ ra, chứ không có chuyện Lục Duyên làm không được.”

Lục Duyên: “…”

Lý Chấn từng nhận xét Lục Duyên, người này dù không theo âm nhạc, làm thương nhân bán đồ đảm bảo không bao giờ đói.

Underground không có phương pháp tuyên truyền gì, thật ra tất cả đều là chiêu số.

Trở lại thời kỳ lần đầu tiên ra mắt ở Hạ Thành, họ không có lựa chọn nào khác ngoài dựa vào phương pháp này để quảng bá album, mở đường cho chính mình.

Tiêu Hành vừa rồi nghe Lục Duyên tỏ vẻ ông đây trâu bò, album đầu tay của ban nhạc Ma Vương ông đây bán được mấy nghìn bản, hoàn toàn không nghĩ tới phía sau doanh số mấy nghìn cất giấu không ít chuyện xưa.

Tiêu Hành cảm thấy rất thú vị: “Hai nghìn năm kia của em đến từ chỗ đó à?”

Lục Duyên sờ sờ mũi.

Lục Duyên không muốn nói ra quá khứ đáng xấu hổ này: “Quảng cáo của ông có vấn đề gì sao, mấy người từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó —— Anh có phải cũng muốn trêu chọc em?”

Tiêu Hành: “Trêu em làm gì?”

Tiêu Hành lại hỏi, “Quảng cáo nhỏ?”

Khi Tiêu Hành nói đến quảng cáo nhỏ, Lý Chấn vừa lôi kéo Đại Pháo bắt đầu giới thiệu chi tiết chuyện quảng cáo.

Lục Duyên biện minh cho mình: “Dán quảng cáo không dễ, anh nghĩ muốn dán là dán được sao? Một cây cột điện anh biết có bao nhiêu người cạnh tranh không!”

Tiêu Hành chỉ đang trêu chọc hắn.

Trước kia anh từng tham gia cuộc thi Vua dạ dày cũng vì một cái quảng cáo, anh hiểu rõ hơn ai hết việc đè người xuống để tìm kiếm “cơ hội”: “Cột điện còn có người cạnh tranh?”

Lục Duyên nhớ lại cái đêm tối đầy gió đó: “… Ở đâu có người, ở đó có giang hồ.”

Lúc mới đi dán quảng cáo nhỏ cũng không hiểu lắm, chỉ biết Hạ Thành không quan tâm đến chuyện này, liền hỏi anh Vĩ cho mượn xe, sau xe buộc giỏ, trong giỏ để đầy giấy quảng cáo in trước trong ngày. Chiếc mô tô anh Vĩ phi nước đại ở Hạ Thành, do hắn vừa lái khí thế đi chợ rau bán hàng.

Hạ Thành kém phát triển, chuỗi công nghiệp bất hợp pháp cực kỳ thịnh vượng.

Dán quảng cáo là một công việc phổ biến ban đêm.

Hắn mang theo quảng cáo cho album đầu tay của Vent, sống sót giữa một đống “Kem bôi trĩ” và “Thuốc giảm béo”.

Dán quảng cáo cũng chia khu vực, có chỗ sớm đã bị người khác bao hết.

Hôm đó hắn vô tình chiếm cột điện của người ta, từ ngõ nhỏ đi ra vài bóng người, ném tàn thuốc xuống đất, cầm cây gậy gỗ trên tay định xông lên: “Anh là ai, đứng lại.”

“……”

Tiêu Hành có thể đoán được: “Chạy?”

Lục Duyên nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn kinh hãi: “Cũng may ông lên xe đủ nhanh.”

Mặc dù đoán trước được cái kết, Tiêu Hành vẫn không nhịn được mà ngả người ra ghế cười rất lâu.

Lục Duyên dùng chai nước khoáng gõ anh: “Anh mẹ nó đừng có cười.”

Tiêu Hành nghiêng đầu: “Được rồi, để anh kiềm chế lại.”

Khi nói chuyện, Viên đạn bạc đã chạy đến cuối.

Tiếng trống lắng xuống.

Một tiếng súng xuyên qua không khí.

Lục Duyên chuyển khoản cho Parker, mọi người đi bộ đến nhà ga, chờ đến nhà ga Lục Duyên mới nói: “Vì vừa nãy đã nói chuyện này rồi nên tôi có vài điều muốn thương lượng với mọi người, cuối tuần mọi người có thời gian không?”

Hứa Diệp suy nghĩ một chút: “Chắc là có, tuần này bài tập nhóm bọn em làm xong, cuối tuần hẳn là không có vấn đề.”

Đại Pháo trốn học, đánh nhau, rớt môn cả ba hạng mục toàn chiếm, khai giảng chưa đến một tháng liền bị xử phạt, không sợ gì cả: “Lúc nào em cũng rảnh hết đó.”

Lý Chấn đoán được Lục Duyên muốn làm gì: “Cậu sẽ không…”

Quả nhiên, Lục Duyên nói: “Cuối tuần chúng ta ra ngoài tuyên truyền.”

Ngoại trừ lần phát hành album đầu tay không ai biết, họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế tuyên truyền ra ngoài, thật ra sau này không còn làm vậy nữa.

Ngày thường toàn dựa vào các loại biểu diễn đánh bóng độ nổi tiếng.

Lục Duyên nói xong câu đó, trong đầu vô thức nhớ lại mấy câu Đường Kiến Đông nói vào ngày lễ hội âm nhạc ——

“Tại sao ông đây phải ký với các cậu? Mà không phải ban nhạc khác?”

“Ban nhạc các cậu có gì mà ban nhạc khác không làm được sao?”

Tự tự châu ngọc, ngôn chi tạc tạc. (Nói chắc như đinh đóng cột)

Lời Đường Kiến Đông nói thật ra không sai.

Trong vòng chưa bao giờ thiếu người.

Người nỗ lực, tài năng, điều kiện tốt nhiều như lông trâu. Tại sao phải là mình?

“Mục tiêu lần này của chúng ta,” Lục Duyên cầm bình nước, giơ ngón tay lên, “10.000.”

Lý Chấn nghe hai chữ “Mục tiêu” còn chưa phản ứng lại, nghe nửa câu sau suýt chút nữa ngã ngửa khỏi ghế: “Phắc, cậu nói gì?”

Doanh số bán ra hơn 1.000 đã là mức có thể lên mặt, giai đoạn đỉnh cao là cái thời đánh bại ban nhạc Hắc Đào 2.000 bản của bạn và 3.000 bản của tôi, hơn 10.000… Đây là con số chưa từng xuất hiện trong cái vòng này.

“10.000, cậu điên rồi,” Lý Chấn nói, “Đầu óc còn ổn không vậy?”

Tính cách Đại Pháo điên điên như Lục Duyên, cũng bị 10.000 làm cho sửng sốt: “Đại ca, anh nghiêm túc hả?”

Lục Duyên: “Nghiêm túc.”

Hứa Diệp rất lo lắng hỏi: “Chúng ta cũng dán quảng cáo sao?”

“Dán quảng cáo nhỏ là phạm pháp.”

“Vậy thì… leo núi?”

Lục Duyên: “Tiết mục năm ngoái không thành.”

Hứa Diệp thở ra một hơi.

Nhưng Lục Duyên lại nói: “Lần này tìm được nguồn rồi, còn quảng bá mạnh hơn trước, cuối tuần mọi người sẽ biết. Mà này, sao cậu nhát vậy, ngày thường xem phim kinh dị có run không?”

Hứa Diệp lại hít trở về: “… A?”

“Dừng,” Xe chậm rãi ngừng lại, Lục Duyên chỉ vào xe nói: “Người anh em, xe cậu tới rồi.”

Hứa Diệp vội vàng trở lại lớp, Đại Pháo tìm được công việc bán thời gian bên ngoài trường học, chuyện tuyên truyền tạm dừng ở đây.

Đám người đi rồi, Lục Duyên lấy ra một viên kẹo họng, ném vào miệng. Lúc này mới nhận ra, ai nấy đều khiếp sợ “10.000” này, chỉ có bạn trai bên cạnh là không lên tiếng.

Lục Duyên: “Không muốn nói gì sao?”

Tiêu Hành đang trả lời bên căn cứ, vừa đánh chữ vừa hỏi: “Nói cái gì?”

Lục Duyên đang muốn nói, Tiêu Hành đã trả lời: “Bạn trai anh hôm nay hát hay lắm.”

“Hết rồi?”

“Còn muốn khen nữa à?”

Tiêu Hành nói đến này, cất điện thoại đi, lại nói, “10.000 rất khắc nghiệt, sao nào, chính em cũng không tin tưởng sao?”

Lúc này Lục Duyên mới nhận ra mình đã rõ ràng.

Hắn biết vấn đề này là do Đường Kiến Đông bày ra, dù rằng không ai quy định hắn phải nộp phiếu trả lời.

Nhưng nghị lực trong xương đã thôi thúc hắn không bỏ cuộc.

Khi Lục Duyên đề cập đến 10.000 bản chính hắn cũng không chắc chắn, nhưng đó là 10.000 bản thật: “Vậy anh… tin không?”

“Anh tin.”

Tiêu Hành nói.

Một tuần sau, đĩa đơn Viên đạn bạc chính thức phát hành.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.