Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 82



“Anh nói cho cẩn thận, cái gì gọi là lừa đến, ông đây là kẻ lừa đảo sao?”

Edit: Mean

Ngày phát hành, một nhóm người xuất hiện tại thành phố trò chơi nổi tiếng ở Hạ Kinh.

Thành phố trò chơi có 3 tầng, một nửa trong số đó là trò chơi điện tử.

Vì một số cửa hàng trên tầng cao nhất, không trang hoàng nhiều, biển quảng cáo trên tường đều rơi xuống đất.

Đẩy cửa ra, nhìn sơ qua cũng thấy hoang vắng.

Ngược lại, biển báo thoát hiểm hướng ra lối vào cầu thang phòng game rất chi tiết.

“Đây là chỗ nào?”

“Rất rõ ràng, đây là sảnh trò chơi,” Lục Duyên trực tiếp ngồi ở bậc trên cùng của cầu thang, cách sảnh trò chơi chưa đến mấy bước, đặt hai tay lên đầu gối giới thiệu, “Luật chơi rất đơn giản, một chữ thôi, nhanh. Tìm được manh mối để đột phá cấp độ, chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất là được… Nhìn bảng đối diện.”

Mọi người động tác nhất trí nhìn qua.

Đúng là có một tấm bảng bên cạnh tấm biển trò chơi.

Nó ghi: Vị trí thứ nhất, Sáu kiếm khách vườn trường, 35 phút 18 giây.

Nét bút viết tên từng thành viên trong đội Sáu kiếm khách.

Ngoài “Sáu kiếm khách” này, bên dưới còn có tên của những người khác.

Đây đều là những người chơi đã vượt qua cấp độ.

Sảnh trò chơi này ở Hạ Thành được mệnh danh là “Khó nhằn”, mấy đài truyền hình đổ xô đưa tin, lần đầu tiên Lục Duyên biết đến chỗ này là từ một lần đến cọ cơm nhà anh Vĩ, tình cờ trên TV đang phỏng vấn một đội phá nhiều kỷ lục.

“Nghe nói kỷ lục này nửa năm nay chưa từng bị phá, một vài người có vẻ vẫn là học sinh phải không?”

“Chúng tôi đến từ đại học xx…”

“Nghe có vẻ khó đấy” Anh Vĩ vừa ăn cơm vừa nói, “Nhà đài này luôn thích phóng đại, mỗi lần ai đó phá kỷ lục đều đến phỏng vấn như thế này”.

Trương Tiểu Huy ước mơ được lên TV, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, giơ tay tỏ vẻ: “Em đi rồi, ở trong đó chưa đầy mười phút đã lăn ra…”

Lục Duyên gắp một miếng cơm, ghi nhớ địa chỉ sảnh trò chơi.

Nói nôm na thì tuyên truyền là tìm một nơi có thể để lại cái tên nhóm V với chi phí thấp nhất.

Lý Chấn: “Tôi biết đó là bảng xếp hạng, cái tôi hỏi là chúng ta đang làm gì ở đây.”

Lục Duyên: “Thấy Sáu kiếm khách trên bảng xếp hạng không?”

Lý Chấn: “Thấy.”

Lục Duyên lại nói, “Hôm nay chúng ta tới đây là để đá bọn họ xuống.”

Lý Chấn: “…”

Ánh mắt Lý Chấn chậm rãi quét qua Hứa Diệp đang run rẩy ôm lan can, thanh niên bên cạnh Hứa Diệp nhuộm tóc trở lại màu vàng trông rất bình tĩnh, nhưng anh ta biết rất rõ đây là cái người học lại hai năm đậu vào trường cách vách đại học C, tài năng chưa từng thi đỗ.

Tổ hợp này nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy.

Trong thâm tâm Lý Chấn có cảm giác nhóm V sắp xong rồi, anh đọc kỹ yêu cầu trò chơi trong sổ tay hướng dẫn thoát hiểm, nắm bắt được một điểm mấu chốt: “Nó nói cần sáu người, chúng tôi chỉ có bốn người.”

Trên hành lang vừa lúc có người đi lên, Lục Duyên thu chân lại nhường một bên: “Vừa kéo thêm hai người, lát nữa sẽ tới.”

Lý Chấn: “Được rồi, tôi tính xem, người nhà cậu chắc chắn được tính là một người.” Lý Chấn tự tưởng tượng, cảm thấy tỷ lệ thắng rút lại một chút, nhưng người sau anh thật sự nghĩ không ra, “… Còn ai nữa?”

Tiêu Hành và đội trưởng Hắc Đào gặp nhau ở cửa thành phố trò chơi.

Tiêu Hành mới tan làm từ căn cứ, bắt taxi, vừa xuống xe đã bị người phía sau vỗ một cái: “Này.”

Mặt đội trưởng Hắc Đào tràn đầy ý cười vui vẻ: “Cậu cũng tới ăn cơm à?”

Ăn cơm gì.

Không phải chạy trốn mật thất sao?

Hơn nữa chỗ này có tiệm cơm à?

Tiêu Hành nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Phát hành album mới, còn đặc biệt mời tôi ăn cơm, khách sáo quá.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng tiểu tử Lục Duyên kia lòng lang dạ sói, quen biết cậu ta nhiều năm như vậy toàn làm chuyện không phải người.”

Đội trưởng Hắc Đào chưa từng đến thành phố trò chơi này, cho dù vào cửa cũng không phát hiện có gì không ổn, chỉ nghĩ tầng một chỗ ăn cơm có khu giải trí không tồi chút nào: “Thật không nghĩ tới cậu ta còn nhớ đến tình cảm anh em lâu năm này mà cố ý gọi tôi tới đây! “

Tiêu Hành: “…”

Đội trưởng Hắc Đào cảm động: “Cái gì gọi là anh em chứ, đây chính là anh em!”

Quá nhiều người lên lầu.

Trong khi chờ thang máy, Tiêu Hành trộm gửi một loạt dấu ba chấm cho Lục Duyên.

Lục Duyên nhanh chóng phản hồi.

– Đến rồi?

– Đang chờ thang máy.

– OK, bọn này đang ở tầng ba. Đội phía trước vừa vào đã bắt đầu hú hét, chắc căng được vài phút là bấm chuông thôi.

Tiêu Hành liếc nhìn đội trưởng Hắc Đào đang huýt sáo bên cạnh.

– Em gọi đội trưởng ban nhạc Hắc Đào gì đó làm gì?

– Sao anh biết.

– Anh ta ở ngay bên cạnh anh.

– ……

Tiêu Hành lại trả lời: Nghe nói em muốn mời anh ta ăn cơm?

Lục Duyên thật không ngờ hai người lại có thể chạm mặt.

Hôm qua hắn đến hầm trú ẩn, lúc ấy ban nhạc Hắc Đào đang diễn tập, Lục Duyên đứng bên cạnh nghe xong liền đi tới, hỏi: “Cuối tuần có thời gian không?”

Đội trưởng Hắc Đào mới đầu rất cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

“Là thế này, chúng ta quen nhau cũng lâu rồi phải không?”

“Ừm?”

“Lần đầu đến hầm trú ẩn, người tôi nhìn thấy chính là anh, lúc đó tôi hát còn chẳng ra gì, không ngờ nháy mắt cái đã qua nhiều năm như vậy.” “Lục Duyên đưa qua một điếu thuốc nói:” Tôi vẫn luôn cảm thấy mấy năm nay anh chiếu cố tôi rất nhiều, cuối tuần mời anh một bữa cơm.”

Đội trưởng Hắc Đào chuyển từ ngạc nhiên sang xúc động.

Chuyện cũ từng màn ở trước mắt lướt qua, hai mắt hắn ta gần như đỏ lên: “Lục Duyên, quen biết cậu, anh quen biết cậu nhiều năm như vậy.”

Đội trưởng Hắc Đào: “Cuối cùng miệng chó của cậu cũng phun ra được ngà voi!”

Lục Duyên: “…” Mẹ kiếp.

Nghĩ lại chuyện này, Lục Duyên trong lòng nói đội trưởng Hắc Đào tự đưa tới cửa, Tiêu Hành đâm cho một nhát, kế hoạch hoàn toàn lạnh.

– Em lừa hắn.

– Đệt.

– Anh lỡ miệng nói ra rồi à.

Thang máy thứ hai đến.

Trước khi Tiêu Hành đi vào trả lời lại một chữ: Không.

Khuôn mặt tươi cười của đội trưởng Hắc Đào hơi buông lỏng khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy tầng trên vô cùng hoang vắng.

Hắn ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện tầng này đừng nói là tiệm cơm, ngay cả lẩu cay đàng hoàng còn không có, trong tầm mắt chỉ bao gồm một phòng trò chơi trốn thoát mất thất.

Nụ cười trên môi không giữ được nữa.

Lục Duyên: “Tới rồi à?”

Đội trưởng Hắc Đào đứng ở cửa thang máy, lùi lại một bước, ý đồ quay trở lại thang máy: “Này mẹ nó ——”

Lục Duyên không cho hắn ta cơ hội rút lui, quay đầu kêu to: “Đại Pháo!”

Đại Pháo hiểu ý, tiến lên một bước, trực tiếp bịt miệng đội trưởng Hắc Đào, cưỡng ép kéo hắn ta vào trong.

Trong miệng đội trưởng Hắc Đào chỉ còn lại vài âm thanh “Ô” không rõ ràng.

Lục Duyên đoán không sai, đội đi trước bắt đầu quỷ khóc sói gào, khiến tay bass của ban nhạc bọn họ và viện trợ nước ngoài vừa lừa đến càng thêm run rẩy. Không mất nhiều thời gian, bộ đàm của anh trai quầy lễ tân sáng lên: “Xin chào?”

“Cho tôi ra, cứu mạng! Thả tôi ra, tôi không muốn chơi ——”

Anh trai quầy lễ tân: “Được rồi, xin chờ một chút.”

Sau một loạt thao tác tại quầy lễ tân, một nhóm người kinh hồn táng đởm chạy ra khỏi lối đi an toàn, thậm chí còn rớt ra một chiếc giày, vội quay lại nhặt, nắm lấy đôi giày vải rồi tiếp tục lao ra ngoài nhanh như một cơn lốc. Một cuộc hành quân dữ dội như mãnh hổ, người xem hoa cả mắt.

Hứa Diệp: “…”

Đội trưởng Hắc Đào: “…”

Người xếp hàng trong sảnh trò chơi này không nhiều lắm, anh trai quầy lễ tân hỏi Lục Duyên, “Có bao nhiêu người?”

Là đội trưởng của trò chơi này, người đã chuẩn bị chiến lược từ trước, Lục Duyên hiểu rất rõ luật chơi.

Số lượng tối thiểu sáu người.

Lục Duyên đẩy bạn trai gọi ra từ căn cứ, đội trưởng Hắc Đào lừa gạt từ hầm trú ẩn một trái một phải về phía trước: “Sáu người.”

Nhóm người này trông rất kỳ quái.

Người đàn ông tóc dài dẫn đầu trên tai đeo vài sợi dây xích, tay áo dài màu đen, cười có chút lưu manh.

Người bên cạnh giống như bị “Bắt cóc” đến.

Quầy lễ tân nhìn trái ngó phải, giữa lúc điền đơn không khỏi chen vào: “Mọi người đi cùng nhau à?”

“Cùng nhau,” Lục Duyên lại nói, “Đừng để ý bọn họ, chúng tôi là tổ đội sáu người, làm sao trả?”

Nhân viên tiếp tục điền thông tin vào đơn: “Trả thế nào cũng được, tôi quét cho anh.”

Điện thoại Lục Duyên không đủ tiền, rất tự nhiên sờ sờ túi quần Tiêu Hành: “Điện thoại.”

Tiêu Hành để cho hắn sờ: “Tự tìm đi.”

Lục Duyên sờ một lúc, trực tiếp mở tài khoản wechat của anh.

Nhân viên quét mã xong nói, “Bên trong đang dọn dẹp, không thể mang điện thoại di động và các vật dụng khác vào, đồ dùng khác có thể cất vào ngăn tủ, ngồi một bên chờ là được, thu thập xong sẽ gọi các bạn.”

Còn phải dọn dẹp.

Không chừng đang dọn dẹp ai đó cũng nên.

Hứa Diệp run giọng nói: “Anh Duyên, em, em không muốn chơi nữa.”

Lục Duyên: “Run cái gì mà run!”

Lục Duyên vỗ vỗ cậu: “… Cậu có phải đàn ông không?”

Hứa Diệp: QAQ!

Đội trưởng Hắc Đào phẫn nộ cực kỳ: “Lục Duyên, nhớ kỹ hôm nay cho tôi! Tôi của hôm nay chính là ngày mai của cậu đó!” Hắn ta nói câu này, nghĩ đến lúc gặp Tiêu Hành ở ngoài cửa anh không nói gì, tưởng cũng bị Lục Duyên lừa tới, “… Người anh em Tiêu này, tiểu tử kia cũng nói gì lừa cậu đến à?”

Lục Duyên chỉ vào hắn ta: “Anh nói cho cẩn thận, cái gì gọi là lừa đến, ông đây là kẻ lừa đảo sao?”

Đội trưởng Hắc Đào: “Chẳng lẽ không?!”

Lục: “Anh ——”

Giữa lúc tranh chấp.

Tiêu Hành cắt ngang một câu: “Em ấy không có nói gì.”

Anh đối diện tủ đựng đồ, giọng điệu nhàn nhạt, vừa nói vừa tháo đồng hồ ra khỏi cổ tay.

Lời này rõ ràng biểu đạt ‘Hắn không cần phải nói gì, chỉ cần ngoắc tay một cái là anh sẽ đi qua’.

Đội trưởng Hắc Đào cảm thấy mình trúng gió nên mới hỏi ra một câu ngu như vậy. Mặc dù rất phẫn nộ trước hành vi gian dối của Lục Duyên, cũng không thật sự muốn so đo với hắn: “Chờ ra ngoài rồi phải mời tôi một bữa lớn…”

Lục Duyên cất đồ xong liền dựa lưng vào tủ, đưa điện thoại lại cho Tiêu Hành: “Từng đến đây chưa?”

Tiêu Hành cởi áo khoác nói, “Chưa.”

Lục Duyên vẫn nhớ tới chuyện hồi đó đại thiếu gia trốn học chạy khắp nơi, vốn dĩ muốn trông cậy chút kinh nghiệm của Tiêu Hành: “Đám anh em của anh không mang anh tới đây à?”

Tiêu Hành: “Bọn họ không chơi mấy thứ lành mạnh như vậy.”

“…” Được rồi, lành mạnh.

Thế giới của phú nhị đại luôn khác với người thường.

Nhân viên: “Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, vào bằng cửa này ——”

Mấy người lần lượt vào trong.

Cánh cửa ‘ Kẽo kẹt ‘ đóng sầm lại, đôi mắt chìm vào bóng tối, chỉ để lại bộ ba hiệu ứng âm thanh đáng sợ và tiếng la hét trong phòng.

Hứa Diệp: “A!”

Đội trưởng Hắc Đào: “Phắc!!”

Lý Chấn: “Mẹ nó!”

Công bằng mà nói, chạy trốn mật thất theo chủ đề kinh dị này khá thực tế, rất nhập vai, nhưng Lý Chấn hét xong mới phát hiện ca sĩ chính ban nhạc nhà mình và bạn trai đang đứng ở cửa vẻ mặt thờ ơ.

Lục Duyên mặt không chút thay đổi: “Thứ này đáng sợ?”

Tiêu Hành chống tay xuống đất, xếp lại mảnh ghép cuối cùng. Từ lúc giải đố xếp hình bắt đầu còn không tới một phút, Hứa Diệp chưa kịp hét lên, cửa phòng thứ hai đã mở ra: “Thứ này có gì khó?”

Bộ ba đồng đội vừa bắt đầu không bao lâu đã hét lên: “…”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.