“Ông muốn biết ban nhạc bọn họ có gì mà người khác làm không được, điểm này tôi không thể nói rõ.”
Edit: Mean
Câu Đường tiên sinh Tiêu Hành gọi không giống như cố ý, rất tự nhiên, nghe như một lời chào vô tình.
“Gì?”
Đường Kiến Đông hoàn toàn không kịp phòng bị, theo bản năng đáp lại, không rảnh lo nghĩ tới mấy ngày nay trà trộn khắp nơi ở Hạ Thành, hơn nữa ăn mặc kín mít, làm sao có thể đụng phải người quen ở chỗ này.
Ông sửng sốt một hồi, lúc này mới phản ứng lại: “Cậu biết tôi?”
Tiêu Hành nhìn ông ta, trong lòng âm thầm kết nối cái gọi là nhạc phim của web drama với manh mối Lục Duyên nhận được lời mời đến lễ hội âm nhạc, mấy mũi tên cuối cùng đều chỉ về một hướng.
—— Người đại diện Bản Ghi Sóng Âm.
Ban đầu Tiêu Hành cũng chỉ là đoán.
Ăn mặc kỳ quặc, không giống như đến đây chơi.
Hình ảnh người trước mặt có phần giống với Lục Duyên miêu tả, đặc biệt là tẩu thuốc trên tay.
Sau khi nhận được phản hồi, anh không quá ngạc nhiên.
Anh đã đoán đúng.
Có vẻ như người đại diện ban nhạc đã sớm để mắt đến bọn họ, có lẽ còn sớm hơn nhiều so với lúc anh phát hiện ra, thậm chí có thể từ lúc bắt đầu thi đấu.
Bọn Lục Duyên vẫn đang bàn tán chuyện tuyên truyền, đội trưởng Hắc Đào bị Lục Duyên hung hăng dạy cho một khóa: “Hóa ra còn có thể làm như vậy, ban nhạc bọn tôi cũng có phát ngôn, sao tôi lại không nghĩ tới chứ! Vẫn là cậu trâu nha.”
Lý Chấn hỏi thăm, “Phát ngôn của ban nhạc mọi người là gì?”
Đội trưởng Hắc Đào ngập ngừng: “Chỉ là nhu yếu phẩm hàng ngày.”
Lục Duyên và đội trưởng Hắc Đào quen nhau lâu như vậy, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói, liền bóc một viên kẹo thông họng ném vào miệng: “Nói rõ ràng, phạm vi nhu yếu phẩm hàng ngày quá lớn.”
Lý Chấn: “Đúng vậy.”
Đội trưởng Hắc Đào cuối cùng bị buộc phải bất lực, bọn họ không có tên tuổi, cũng không nổi tiếng, làm sao có thể được phát ngôn tốt: “Khiết xí linh*!”
Mọi người cười vang.
Tiếng cười phát ra từ sảnh trò chơi.
Tiêu Hành cảm nhận được Đường Kiến Đông bị phát hiện giờ phút này có bao nhiêu khó xử, cũng phần nào biết lý do tại sao ông ta không muốn lộ diện lúc này, anh không nhiều lời, ngược lại còn cho ông ta một bậc thang đi xuống, ngăn tầm nhìn từ sảnh trò chơi đến chỗ này.
Tiêu Hành nói, “Không biết ngài bây giờ có thời gian không, tôi có vài lời muốn nói với ngài.”
Giọng điệu người đàn ông nhàn nhạt, cũng không phải loại người dễ cúi đầu trước người khác, nhưng Đường Kiến Đông lại nghe ra một chút “Khẩn cầu” từ đó.
Dù sao cũng đã bị bắt tại chỗ rồi, Đường Kiến Đông cũng lười mặc thêm quần áo, nên dứt khoát tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt.
–
Lầu một quán cà phê.
Sau khi Đường Kiến Đông vào chỗ ngồi, kéo khẩu trang xuống, ném kính râm xuống bàn.
Đồ uống vừa được phục vụ bưng ra, Đường Kiến Đông nhấp một ngụm.
Đường Kiến Đông sau khi uống xong, đặt ly xuống, bất mãn thổi râu: “Ông quấn kín thế này, mẹ nó còn có thể làm cậu nhận ra.”
Tiêu Hành trước đó nghe Lục Duyên nói qua một lần, có lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến ông ta: “Tôi đã xem hình của ngài.”
Đường Kiến Đông: “Cậu cũng chơi rock and roll? Chơi vị trí nào, dự bị?”
Tiêu Hành: “Tôi học máy tính, không chơi rock.”
“Vậy sao.” Đường Kiến Đông hơi kinh ngạc.
Tiêu Hành đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ngài đang đánh giá họ à?”
Đường Kiến Đông không chút né tránh: “Từ đánh giá này không tồi, đánh giá… Có thể nói như vậy.”
“Tôi đại khái đoán được cậu muốn nói gì, nên tôi sẽ nói thẳng, tôi không thích vòng vo,” Đường Kiến Đông đặt ly xuống, nói, “Tôi đúng là có hứng thú với bọn họ.”
Tiêu Hành đại khái có thể đoán được: “Bởi vì buổi biểu diễn ban nhạc?”
“Đúng vậy,” Đường Kiến Đông thừa nhận, nói chuyện không lưu tình chút nào, “Bọn họ khiến tôi ngạc nhiên nhất trong hệ thống thi đấu chó má này.”
Cạnh tranh nhảm nhí…
Tân kỷ niên ban nhạc từ hệ thống thi đấu đến hoạt động cuối cùng thực sự tồi tệ. Không phải rock and roll không thể ra ngoài, chỉ là Cát Vân Bình căn bản không muốn dẫn dắt ban nhạc nào cả, cho nên chương trình này ngay từ lúc bắt đầu đã đi chệch hướng.
Trước đây có tổ chương trình dung túng cho việc xoát phiếu, sau này xuất hiện thêm hoạt động tìm tuyển thủ ký đơn.
Nhưng trong hệ thống thi đấu vặn vẹo này, một ban nhạc bất ngờ xuất hiện trước mặt ông.
Đường Kiến Đông đã tự mình trải qua thời kỳ cuồng nhiệt của nhạc rock, cũng từng dẫn dắt một số ban nhạc lâu đời nổi tiếng trong vòng. Thật ra Cát Vân Bình nói không sai, dẫn dắt một ban nhạc không phải là một quyết định dễ dàng.
Đối với ông mà nói thì càng hơn như vậy.
Ông từng trải qua thời kỳ chấm dứt của ban nhạc, ban nhạc ông gắn bó mấy năm cùng đường bí lối, ngồi quanh bàn tròn đối diện ông nói: “Anh Đông, bọn em không muốn làm nữa.”
Mà nay năm tháng đó dang trôi qua.
Ông đã qua cái tuổi đầy ý chí nhiệt huyết từ lâu.
Đường Kiến Đông vẫn nhớ rõ lúc cuộc thi ban nhạc sắp kết thúc.
Thật ra Đường Kiến Đông hiếm khi xem chương trình giai đoạn chung kết.
Có một nghệ sĩ dưới quyền ông đang lên kế hoạch cho chuyến lưu diễn, không rảnh đi lo ban nhạc Ma Vương gì đó, ban nhạc này lại lọt vào tầm mắt ông vì một cuộc điện thoại từ Cát Vân Bình.
“Đường lão sư, dạo này thế nào? Nghe nói lần trước đau eo, giờ chắc ổn rồi chứ.” Cát Vân Bình hỏi.
“Còn tốt, đừng lo lắng,” Đường Kiến Đông tính toán thời gian hỏi, “Thi đấu bên cô kết thúc rồi phải không?”
“Đúng vậy, tuần trước là trận chung kết.”
Đường Kiến Đông: “Ban nhạc nào thắng, có phải là V…”
Điện thoại bên Cát Vân Bình ồn ào, có lẽ đang bận, cô nói đến đây dừng lại một lúc, vừa vặn tiếp lời Đường Kiến Đông: “Đội vô địch là Storm”.
Ba chữ còn lại trong miệng Đường Kiến Đông mắc kẹt trong cổ họng.
“Storm?”
Sao có thể là Storm.
Đường Kiến Đông cảm thấy không thể tin được.
“Ban nhạc Ma Vương kia thì sao?” Ông hỏi.
Cát Vân Bình thở dài nói: “Bọn họ rút lui, còn thay đổi bài hát, lúc đó cả khán đài suýt chút nữa đã nổi bão.”
Khi Đường Kiến Đông xem chương trình, ông đã nghĩ vô số diễn biến của cuộc thi, bỏ cuộc thi là một trong những cái ông không ngờ tới nhất.
Cho dù chạy về phía trước hay phía sau, ngay cả khi bay lên bầu trời, sự phát triển này sẽ không dẫn đến chuyện rút lui.
Cho nên Đường Kiến Đông bật máy tính lên, ngồi trước máy tính xem toàn bộ.
Người đàn ông giẫm lên loa hát Viên đạn bạc, mỗi âm thanh phát ra từ cổ họng đều giống như một viên đạn.
Không chỉ riêng hắn, mọi nhạc cụ trên sân khấu, mọi âm thanh đều giống như tiếng súng.
Sắc bén cắt qua không khí.
Vòng quanh hội trường, đánh trúng trời cao.
Đường Kiến Đông xem xong sững sờ hồi lâu, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Phong cách của nhóm V đúng là có thể thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì nó vẫn nằm trong hệ thống lớn của rock and roll, Đường Kiến Đông đã liên hệ với một đạo diễn quen biết, nhờ danh nghĩa wed drama tìm Lục Duyên sáng tác.
Muốn xem ca sĩ chính sáng tạo thế nào trong việc viết bài luận mệnh đề sau khi rời rock and roll.
Lục Duyên đưa ra một phiếu trả lời vượt quá mong đợi.
Không lâu sau, trong giai đoạn chuẩn bị của lễ hội âm nhạc, Đường Kiến Đông nói với người công ty thu âm: “Để lại một suất cho tôi, tôi muốn gọi một ban nhạc.”
Nhân viên chỉ nghĩ đó là ban nhạc tên tuổi nước ngoài nào đó, năm trước không phải không có tục lệ này: “Được anh Đông, năm nay có một ban nhạc nước X khá nổi…”
“Không mời những người đó.”
“A?”
Đường Kiến Đông bước ra ngoài: “Bọn họ là một ban nhạc ngầm, bây giờ phát thư mời đi, gọi họ đến cho tôi.”
Trong quán cà phê tầng dưới thành phố trò chơi không có người.
Đường Kiến Đông nghĩ tới đây, lại sờ sờ râu, lời nói sắc bén, nhưng vẻ mặt không hoàn toàn bài xích: “Ai ngờ đâu, đám tiểu tử thúi này lại đến phòng nghỉ chặn tôi trước chứ ——”
Tiêu Hành: “…”
Đường Kiến: “Thật là vô pháp vô thiên!”
(Vô pháp vô thiên: không có phép tắc kỉ cương trên dưới)
Tiêu Hành muốn nói tốt cho Lục Duyên, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ngay cả trò chơi trốn thoát mật thất vừa chơi, cũng là vị bạn trai vô pháp vô thiên của anh cưỡng ép NPC trong quan tài mới tìm ra manh mối.
Cuối cùng, Tiêu Hành chỉ có thể hỏi: “Ngài khảo sát bọn họ bao lâu rồi?”
Đường Kiến Đông: “Ý cậu là theo dõi chứ gì.”
Tiêu Hành: “Lời này tôi chưa có nói.”
Đường Kiến Đông cười to hai tiếng: “Theo dõi thì theo dõi thôi, không có gì phải xấu hổ, tôi dám theo thì không ngại bị nói. Tính ra thì đã theo được mấy ngày rồi.” Đường Kiến Đông nói đến đây còn không quên phàn nàn, “Tiểu tử kia pha trà sữa khó uống thật đấy.”
Đường Kiến Đông mấy năm nay chỉ đến Hạ Thành vài lần, nhưng hầm trú ẩn số 3 đường Phi Dược vẫn như trong trí nhớ của ông.
Trước khi đi tìm Lục Duyên, ông đã ngồi trong hầm trú ẩn cả một buổi chiều.
Có những thanh niên rock and roll đến đến đi đi.
Đường Kiến Đông châm một điếu thuốc, ngồi trong hầm trú ẩn, dựa vào vài gợi ý, chưa đến mười phút đã quen với vài khuôn mặt lăn lộn trong hầm trú ẩn.
Chờ thời cơ chín muồi, Đường Kiến Đông đưa đề tài về hướng ông muốn biết.
Thanh niên rock A: “Nhóm V kia à, một lần trước đây bọn họ suýt chút nữa đã tan rã rồi.”
Thanh niên rock B: “Tay ghita Đại Pháo hiện tại trong ban nhạc của họ, phải đoạt được, lúc ấy sao ban nhạc bọn tôi lại không đoạt được chứ.”
Thanh niên rock C: “Tay bass cũng vậy, nghe nói cậu ta bị bắt ở trường.”
Tổng kết: “… Ca sĩ chính của ban nhạc bọn họ là đồ chó.”
Cuối cùng, Đường Kiến Đông rời hầm trú ẩn đi siêu thị mua gì đó ăn, định ngồi nghỉ ngơi một lát thì vô tình nhìn thấy tấm áp phích phát ngôn ban nhạc treo ở cửa.
……
Đường Kiến Đông uống thêm một ngụm cà phê, đặt cốc xuống hỏi: “Cậu mời tôi đến đây, không phải để nói chuyện này với tôi đó chứ.”
Tiêu Hành quả thật không phải vì nói chuyện này với ông ấy.
Anh biết Đường Kiến Đông có cân nhắc của riêng mình, can thiệp quá nhiều sẽ dễ gây phản tác dụng.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Lục Duyên đợi hồi lâu không đợi được người, liền kêu bọn Lý Chấn về trước, từ cổng sảnh trò chơi gửi cho anh một cái tin nhắn.
- Người đâu rồi.
- Em bảo bọn họ về trước, nếu không có việc gì thì đợi chút nữa đi với em một chuyến, đã in tờ rơi gửi bên đường chính.
– Té hố rồi à?
Vài giây sau.
- Nói chuyện, có cần anh Duyên đến cứu không?
Màn hình điện thoại sáng lên từng cái một.
Tiêu Hành không trả lời, anh nhìn Đường Kiến Đông nói, “Ông muốn biết ban nhạc bọn họ có gì người khác làm không được, điểm này tôi không thể nói rõ.”
Tiêu Hành nói đến đây, im lặng rất lâu.
Vô số hình ảnh thoáng qua trong tâm trí, bao gồm buổi biểu diễn của nhóm V, kỉ niệm 4 năm, trong quán bar, trên sân khấu, cả cảnh Lục Duyên gảy đàn lắp bắp hát trên sân thượng, tất cả những âm thanh này đều lướt qua tai anh.
Cuối cùng lưu lại là bài hát phát trên đầu đĩa CD sau trận mưa bão.
Mặc dù chất lượng âm thanh của bài hát đó không được rõ ràng.
Tiêu Hành cuối cùng nói, “Nhưng em ấy đã kéo tôi ra khỏi đêm tối.”