Trước khi Lý Chấn nhận được tin, anh đang có lớp ở cửa hàng đàn: “Mấy đứa tự tập một lát đi, thầy xem.”
Anh đã gắn bó với mấy đứa học sinh này gần một năm rồi.
Một học sinh hỏi: “Thầy Lý, tháng trước có phải thầy không đón sinh nhật phải không?”
Lý Chấn bị câu hỏi này làm cho sững sờ.
Vào ngày quảng bá chương trình ban nhạc, ca sĩ chính đáng xấu hổ của ban nhạc bọn họ còn trong phòng thu âm bấm ngón tay nhẩm tính năm nay anh đã 29 “Cái xuân”, mới qua bao lâu, bây giờ đã chạy đến đầu ba rồi.
30 tuổi.
Mười lăm năm.
Học sinh: “Có ăn bánh kem không, có ước gì chưa!”
Lý Chấn vỗ vỗ mặt trống của học sinh nói: “Mau luyện tập đi, đừng huyên thuyên.”
Không có bánh kem.
Uớc thì cũng có.
Lý Chấn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha đơn bên cạnh hồi tưởng lại, hôm đó anh về nhà làm một tô mì, cắn miếng xúc xích giăm bông mặc niệm, ước một cái, ước… Ngày này năm sau mình vẫn còn theo đuổi âm nhạc.
Lý Chấn nhớ lại mùi vị mì gói hôm sinh nhật của mình, nghe thấy tiếng ‘Ting’, anh giật lấy điện thoại ra.
…
Trong Học viện âm nhạc.
Đại Pháo đang ôm đàn ngồi trên bãi tập, mười mấy học sinh xếp thành một vòng tròn, thầy giáo tóc xoăn, râu quai nón ngồi giữa chỉnh nhạc: “Đàn của tôi là đồ cổ, hồi đó rất nghèo, cái gì cũng không có, phải cuốn đệm chăn khiêng xuống gầm cầu vượt… “
Học sinh bên dưới: “Ăn xin?”
Thầy giáo: “Đánh rắm, làm nghệ thuật có thể gọi là ăn xin sao, gọi là bán nghệ!”
Một nhóm người cười vang.
Đối với nghệ sĩ ghi-ta mà nói, ghi-ta rất đặc biệt.
Cây đàn trên tay Đại Pháo là cây thứ 3, hai năm trung học trước đó, cây ban đầu bị mẹ cất trong nhà, nói cho đến khi giấy báo trúng tuyển gửi về thì đừng hòng đụng vào.
Kết quả vào chưa được mấy tháng đã chịu không nổi, lén gọi điện cho anh em: “Tôi nhớ nhà ông có cây đàn… OK, Cây Gậy Lửa thì Cây Gậy Lửa, gì cũng được, buổi tối 10 giờ, gặp sau cổng trường.”
Âm sắc cùng xúc cảm ly kỳ của Cây Gậy Lửa đó đã theo cậu được 2 năm.
“Được rồi, đừng nghịch điện thoại nữa.”
Thầy giáo vừa dứt lời.
Dây trong tay Đại Pháo phát ra tiếng vang lớn.
Thầy giáo chỉnh xong chuẩn bị lên lớp nói: “Đới Bằng, cậu không phục có phải không? Thầy biết tiểu tử cậu điên cuồng, thế nào hôm nay muốn solo sao?”
Đại Pháo không trả lời, đột nhiên đứng lên.
…
Cùng lúc đó, đại học C cách vách.
Hứa Diệp đang làm bài kiểm tra trong lớp học.
Bài kiểm tra này dành cho kiến thức lý thuyết, cậu có thể đạt điểm cao trong bài kiểm tra máy tính, nhưng thực sự không có thời gian ghi nhớ lý thuyết thuần túy.
Trước kỳ thi một ngày, mọi người trong ban nhạc ở hầm trú ẩn đã giúp cậu bày mưu tính kế.
Nói đến kỳ thi, tay ghi-ta của bọn họ chưa bao giờ sầu, chỉ cần muốn, đáp án có thể được chuyển từ bàn trên xuống hàng cuối cùng, huống chi sinh viên nghệ thuật không có cơ hội chép phao: “Này dễ mà, chép cái là xong.”
“Bị bắt thì sao…”
“Hứa Diệp! Cậu bao lớn rồi mà còn sợ giáo viên!”
Lúc này, ca sĩ chính cúi đầu gỡ kẹo thông họng nói: “Đại Pháo, đừng có dạy hư cậu ấy, cậu cũng có khác người ta đâu.”
Hứa Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Lục Duyên lại nói: “Dân nghiệp dư mới chuyền đáp án.”
Hứa Diệp: “…”
Về phương thức gian lận, Lục Duyên tàn nhẫn hơn Đại Pháo rất nhiều, hắn nhìn Hứa Diệp hỏi: “… Trộm bài thi? Mở khóa két sắt?”
Mấy thanh niên rock and roll khác trong hầm trú ẩn cũng là cao thủ gian lận.
Kiếp sống vườn trường của nhóm người này đều cực kỳ oanh liệt, người này so với người kia càng khiếp vía hơn.
Âm thanh duy nhất trong lớp là tiếng lật trang giấy thi.
Khi đang lật bài thi, một tiếng chuông nhắc nhở đột ngột vang lên ——
Thầy giáo đập quyển sách đang cầm trên tay xuống bàn, lạnh giọng hỏi: “Điện thoại của ai?”
Hứa Diệp là người cuối cùng biết tin, bởi vì cậu đang đứng ở hành lang cố gắng giải thích với thầy giám thị rằng cậu thật sự không có gian lận, cuối cùng phải viết bản kiểm điểm một nghìn chữ mới được thả đi.
Vì thế đến khi Hứa Diệp nhận được tin tức, những người khác sốc cũng đã sốc xong, xuống lầu chạy một vòng cũng đã trở lại, cả nhóm rơi vào bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Chỉ có Hứa Diệp giống như máy đọc cứ lặp đi lặp lại: “Ký, ký hợp đồng!????”
“Có thật không?!”
“Em đang nằm mơ sao!”
Lúc ấy Lục Duyên đang mơ màng làm sai bốn loại trà sữa, phải bồi thường năm mươi tệ cho khoản lỗ rồi nghỉ việc.
Sau khi tan làm, hắn đứng ở ngã tư hồi lâu, cuối cùng quyết định rẽ vào chợ rau mua đồ ăn.
Tiêu Hành gọi điện thoại hỏi hắn đang ở đâu, hắn gần như đã ở cửa chợ rau: “Mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì?”
Tiêu Hành giật nhẹ cà vạt: “Gì cũng được, em đang ở chợ rau à?”
“Vẫn chưa,” Lục Duyên băng qua đường, “… Nhưng gần đến nơi rồi.”
Tiêu Hành tính khoảng cách từ bến xe đến chợ rau không xa, nên nói: “Đợi ở đó đi, anh đến.”
Tiêu Hành không nhắc, Lục Duyên cũng không chủ động hỏi Tiêu Hành khoản đầu tư có thành công hay không.
Lục Duyên đợi một lúc ở lối vào chợ rau.
Khi Tiêu Hành đến, Lục Duyên đang ngồi xổm bên cạnh một cô bé bán hoa trước cửa chợ rau.
Người đàn ông thân hình mảnh khảnh, tóc dài ngang vai.
Hơi nghiêng người tiến lại gần cô gái nhỏ không biết đang nói gì.
Cô bé trải một tấm vải trên mặt đất.
Lẵng hoa đầy ắp những bông hoa tươi mới hái, hoa hồng kiều diễm ướt át.
Khi Tiêu Hành đến gần, Lục Duyên vừa lúc duỗi tay ra lấy một bông từ giỏ hoa trước mặt, từ trong túi móc ra thêm hai tờ mười đồng.
Cô bé cầm tiền, ngập ngừng nói: “Cho… nhiều quá”
Lục Duyên xoa đầu đứa nhỏ: “Không cho nhiều, cảm ơn.”
Cô bé ngơ ngác nói: “Anh định tặng ai ạ?”
“Ừ,” Lục Duyên đứng dậy nói, “Tặng người anh trai rất thích.”
Chờ hắn quay đầu lại, phát hiện Tiêu Hành đang đứng cách đó không xa nhìn hắn.
Tiêu Hành hỏi, “Cho anh?”
Lục Duyên cầm hoa, không có nói thẳng: “Đoán xem.”
“Người anh trai rất thích,” Tiêu Hành lặp lại những gì anh vừa nghe được, nói, “… Còn muốn tặng ai nữa, Lục ca ca.”
Lục Duyên cười cười, đưa hoa trong tay cho anh.
Ban đầu không dễ dàng gì nhìn thấy một cô bé bán hoa, tâm huyết dâng trào mua một bông: “Lục ca ca của anh còn có thể tặng cho ai nữa, không phải chỉ có một tiểu tình nhân thôi sao?”
Trong lúc nói chuyện, cả hai vào mua đồ ăn.
Lục Duyên không biết tại sao lại bình tĩnh như vậy, ký xong hợp đồng cũng không còn một tia cảm xúc, thậm chí còn nhớ mấy ngày trước giá rau không phải ở mức giá này.
“Đắt quá đại ca,” Lục Duyên chọn ra hai bó rau, cân xong đặt mấy thứ trên tay sang bên cạnh, cười mặc cả giá, “Giá này mới đúng phải không?
“Anh đẹp trai,” Bán hàng rong than thở, “Giá gần đây đang lên.”
Lục Duyên lấy cùi chỏ chọt Tiêu Hành: “Hôm qua không phải mới mua sao.” Lục Duyên nháy mắt ám chỉ, “Không phải giá này.”
Đừng nói hôm qua.
Đẩy về phía trước một tháng, hắn chưa từng xuất hiện ở chợ rau này.
Nhưng Tiêu Hành vẫn hiểu ý, cùng hắn hát đôi: “Phải, hôm qua không giá này.”
“Rồi,” Bán hàng rong bị chặt chém, cuối cùng bất lực gật đầu, “Đem đi đi.”
Lục Duyên và Tiêu Hành phân biệt xách đồ ăn trở về.
Sắc trời hơi tối.
Ánh hoàng hôn chiếu sáng nửa bầu trời, do khu 7 quá hoang vu, không có tầm nhìn cản trở nên ánh sáng càng thêm rõ ràng.
Lúc này hai người mới đồng thời lên tiếng: “Hôm nay…”
Tiêu Hành ngừng nói: “Em nói trước.”
Lục Duyên cũng không thoái thác: “Trước khi nghe phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, nói xong phải mặc niệm trong lòng ba lần anh Duyên trâu bò nghe chưa.” Lục Duyên nói xong, dừng lại, “Sóng Âm tìm bọn em ký hợp đồng, hợp đồng ban nhạc.”
Tiêu Hành không ngạc nhiên chút nào với kết quả này, anh đã sớm biết chuyện Đường Kiến Đông lén lút theo dõi bọn họ, nói thật là anh không lo lắng lắm về quyết định của Đường Kiến Đông sau khi đánh giá.
Anh có niềm tin gần như mù quáng vào Lục Duyên.
Anh gật đầu, nói theo sau, “Anh Duyên trâu bò.”
Lục Duyên: “Còn hai lần nữa.”
Tiêu Hành: “Nói một lần là đủ nể tình rồi, đừng hòng một tấc lại muốn tiến một thước.”
Chơi đùa một lúc.
Lục Duyên nói: “Anh vừa rồi muốn nói cái gì?”
Tiêu Hành: “Khoản đầu tư đã được thương lượng, ngày mai qua ký hợp đồng, tuy rằng chưa đạt được số tiền mục tiêu, nhưng cũng không kém nhiều lắm.”
Lục Duyên giẫm lên chỗ nhô cao trên mép bồn hoa, huýt sáo với anh, “Lợi hại nha.”
Hai chuyện quan trọng này nói ra một cách thản nhiên như vậy, đi trên con đường đổ nát của Hạ Thành, tay cầm mớ rau, nhưng không ai cảm thấy chỗ nào không ổn.
Hai người nhận được hợp đồng ngay trong ngày.
Đối với Lục Duyên, cảm giác khi ký hợp đồng cũng giống như ngày hắn rút lui.
Mặc dù đây là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nhưng ngày hắn từ giã cuộc thi chật ních người, ánh đèn chói lọi trên đầu, tâm trí vừa mơ hồ lại vừa tỉnh táo, hắn biết mình nên đi con trên đường nào.
Cảm giác cả hai đều không quá khác nhau.
Ngày hôm sau, Lục Duyên ngồi trong phòng họp, trước mặt chỉ có dòng chữ đen trắng trên bản hợp đồng và tên của bốn thành viên trong ban nhạc rất rõ ràng. Tất cả âm thanh và những thay đổi của môi trường xung quanh giống như một lớp sương mù, giống như một giấc mơ khác.
Mãi cho đến khi Lý Chấn, Đới Bằng, Hứa Diệp tự ký tên mình, đặt bút xuống, mọi thứ trước mắt mới dần sáng tỏ.
“Lão Lục, đánh tôi một phát, xem bây giờ tôi có đang nằm mơ không.” Mặc dù Lý Chấn đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến nhưng không khỏi run lên vì phấn khích.
Trong mọi người, chỉ có Lục Duyên trông rất bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh giơ chân giẫm lên mu bàn chân Lý Chấn.
Lý Chấn bị đạp suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Lục Duyên: “Tỉnh táo chưa?”
Lý Chấn: “Tỉnh rồi, rất tỉnh táo.”
Ngoài trợ lý người đại diện đưa vào lúc nãy, trong phòng họp chỉ có bốn người họ.
Lục Duyên ký tên xong đã chán muốn chết, chống đầu quay bút.
Hắn cầm cây bút quay đi xoay lại vài vòng, nghĩ không biết bạn trai đã ký hợp đồng chưa.
Vị trí công ty Bản Ghi Sóng Âm cách công ty Tiêu Hành ký hợp đồng hơn nửa thành phố, mặc dù không biết gì về tình hình ở đó nhưng Lục Duyên gần như có thể đoán được Tiêu Hành đang cảm thấy thế nào vào lúc này.
Năm phút sau.
Đường Kiến Đông đẩy cửa bước vào: “Ngại quá, để mọi người đợi lâu.”
“Nếu không có thắc mắc gì về điều khoản, sau khi ký hợp đồng, chúng ta chính thức hợp tác.”
Đường Kiến Đông mặc áo khoác đi trong gió, sau khi ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Với tư cách là người đại diện ban nhạc của các cậu, để tôi giới thiệu lại bản thân một chút, tôi họ Đường, tên Kiến Đông. Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã quan sát các cậu rất lâu. Lễ hội âm nhạc cũng là tôi mời đến.”
Đại Pháo và Hứa Diệp: “Hả?”
Lý Chấn: “Cái gì? Lễ hội âm nhạc là…”
Chỉ có Lục Duyên không có phản ứng gì.
Lục Duyên: “Đoán được.”
Đường Kiến Đông khoanh chân, ngồi không ra ngồi, cách bọn họ nửa cái bàn dài: “Cậu nhóc.” Ông chỉ vào Lục Duyên, “Cậu cũng không có gì ngạc nhiên cả.”
“Tôi biết tôi sẽ đi xa đến mức này.” Lục Duyên nói.
Khi Lục Duyên nói những lời này, dường như nói ra “Cảm nhận” của Tiêu Hành.
“Mỗi ngày trôi qua, mọi thứ tôi đã làm, đều chuẩn bị cho khoảnh khắc này.”
“Cho nên tôi biết tôi sẽ đi đến vị trí ngày hôm nay.”