Mặt trời chiếu sáng, nhưng không khí mùa đông lạnh, khiến cho Dallas phải kéo 2 ống tay áo lao động xuống tận cổ tay. Nàng đợi gần bên máy kéo, vỏ xe bị thủng ở đầu van dựa vào chân nàng, trong khi ông Empty leo xuống khỏi cabin, lùi sau xe để giúp nàng việc này, nhưng khi ông cùng nàng đưa vỏ xe lên, nàng không chống lại.
Khi cái vỏ xe đã đưa lên xe tải rồi, ông đứng nán lại, mắt nhìn Dallas trước khi nhìn ra con đường trong trại. Là người chủ trương phải ăn mặc theo mùa, nên ông đội mũ, mang găng tay và mặc áo khoác ấm có khóa cao lên tận cổ.
- Ông chắc Quint sắp về - Ông lại nhìn Dallas lần nữa, ánh mắt thăm dò, thông cảm. – Nếu cháu muốn ông sẽ đợi cái vỏ xe vá xong để lấy về luôn. Nếu ở nhà chỉ có cháu và anh ấy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Không cần đâu ông ạ. – Dallas đã quyết định rồi. Dù Quint muốn bất cứ điều gì, nàng cũng sẽ chấp nhận hết, không cãi cọ, cho dù điều đó không hợp với nàng.
- Quint là người công bằng, - ông Empty nói, cố gắng làm cho nàng yên tâm. – nói tóm lại trên đời này không có người đàn ông nào có thể hiểu được lý lẽ của phụ nữ khi họ có hành vi điên khùng. Có lẽ anh ấy sẽ thông cảm cho việc này thôi.
Dallas muốn cười khi nghe lời nói có hơi thành kiến về giới tính của ông nội, nhưng lòng nàng nặng trĩu không thể dung nạp được tí vui nho nhỏ nào nữa.
- Có lẽ thế. – Nàng nói, không muốn hy vọng nhiều. Hy vọng nhiều sẽ làm cho nàng đau đớn nhiều nếu … nàng không muốn nghĩ tiếp. Nghĩ đến chuyện đó, càng làm cho nàng đau nhói ở trong ngực, khiến nàng khó thở.
Ông Empty thở dài ngán ngẩm.
- Ông nói cho cháu biết là ông sẽ rất sung sướng khi Quint về nhà. Việc chờ đợi và phân vân thắc mắc như thế này làm cho tinh thần căng thẳng.
- Đúng, - Dallas đồng ý, lòng bị giày vò giữa sự mụ mẫn đáng ghét và sự căng thẳng vì bực bội.
Ông Empty bỏ đi, đến trước đầu xe, mở cửa bên tay trái. Ông để 1 chân lên bậc cấp lên xuống, vẫy tay về phía cửa nhà kho mở rộng, và nói với nàng:
- Cháu nhớ đóng cửa nhà kho. Không nên để cho gia đình Rutledge biết chúng ta vừa mua cỏ khô.
- Vâng, cháu sẽ đóng – Nhưng chính từ “chúng ta” ông vừa nói làm cho nàng nhận ra nời này đã trở thành mái ấm của 2 ông cháu. Nơi đây không phải là nơi tham quan, nàng không muốn rời bỏ nơi này 1 chút nào hết … không muốn rời khỏi Quint.
Dallas vội ngẩng đầu, dứt khoát đi về phía nhà kho, không muốn nghĩ đến chuyện sẽ kết thúc ra sao, dù tốt hay xấu. Trong khi chiếc xe tải nhỏ màu trắng chạy ra khỏi ra khỏi sân trại để lên phố, thì Dallas đi qua cánh cửa nhà kho mở rộng, mùi cỏ khô hăng hắc từ trong kho đập vào mũi nàng.
những bao cỏ tròn nhỏ chất cao đầy cả lối đi trong nhà kho. Nàng dùng vai đẩy cánh cửa nặng để đóng lại, chỉ chừa cửa mở rộng vài tấc, cho việc đem hàng tạp phẩm cất vào bếp và đón xe tải chở cỏ khô đến, nàng sẽ có việc để làm. Còn bây giờ nàng quá rãnh rỗi.
Muốn tìm việc gì làm để khỏi suy nghĩ lung tung, Dallas đi vào nhà. Bí quyết trong việc giữ cho mình khỏi suy nghĩ vẩn vơ là luôn hoạt động. Nếu ngồi yên 1 chỗ, người ta sẽ nghĩ về chuyện làm lòng dạ dao động.
Nhưng ngay khi bước vào trong nhà, sự yên tĩnh càng làm cho nàng khó chịu đựng hơn. Dallas lập tức mở máy radio, vặn chương trình phát thanh về giá cả thị trường vào buổi trưa. Tiếng nhạc gồm đàn guitar và vĩ cầm vang lên trong nhà bếp, nàng đi đến chỗ chậu rửa, lấy đĩa thức ăn bữa trưa để lên giá cho ráo nước. Sau khi dọn dẹp quầy bếp ngăn nắp và sạch sẽ, Dallas sang phòng khách để dọn dẹp ở đây. Công việc dọn dẹp khá lâu: sửa lại những cái gối cho ngay thẳng, sắp xếp lại các tờ tạp chí lên giá cho có ngăn nắp, rồi đem các ly bẩn xuống nhà bếp.
Nàng định đi vào phòng tắm để lấy khăn dơ khi họ tắm hồi sáng và thay vào khăn sạch, thì bỗng thấy có ánh sáng chiếu vào phòng khách, thứ ánh sáng do mặt trời phản chiếu trên kính chắn gió của xe hơi chiếu vào. Dallas dừng đứng lại, tim đập mạnh như lòng đang lo sợ điều không hay xảy đến.
Bỗng nàng cảm thấy hết sức bối rối. Nàng hít vào 1 hơi thật sâu, đều, phân vân không biết điều mình sắp biết có tệ như điều mình lo sợ hay không.
Tiếng nhạc từ radio không làm át được tiếng cánh cửa đóng sầm thật mạnh và tiếng chân bước nhanh trên sàn ván ở hành lang. Dallas cố trấn tĩnh để đối mặt với Quint, để nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của chàng, nàng quay người nhìn ra cửa.
Nàng sững người khi thấy Boone xồng xộc xông vào nhà, vẻ mặt giận dữ tàn bạo. Gã nhìn quanh căn phòng rồi nhìn thẳng vào nơi mặt nàng.
- Khi tôi không thấy cô đi với lão già ở ngoài phố, tôi biết thế nào cô cũng ở đây. – Mắt gã ánh lên vẻ khoái trá đê tiện.
- Boone, anh làm gì ở đây? – Nàng muốn bỏ chạy, nhưng cất chân không nổi, đành đứng yên 1 chỗ.
- Cô làm như thể không biết lý do! – Gã chế giễu.
- Anh nên ra khỏi đây ngay. Quint sắp về rồi.
- Bộ cô tưởng dọa hắn sắp về tôi sẽ sợ lắm à? – giọng gã hơi líu lại. gã uống rượu. Nàng chắc như thế! Và nàng cảm thấy sợ thêm.
- Cứ để cho hắn về, - gã gầm lên. – Chúng ta không ở đây lâu. Cô sẽ đi với tôi.
Boone bước đến phía nàng, đưa tay nắm cánh tay của nàng. Nàng tránh ra và vội bước lui.
- Chúng ta đi đâu? tại sao đi? – Sau lưng là góc phòng khách, nàng không có đường thoát.
- Bố tôi cần gặp cô. Cho nên cô phải đi ngay bây giờ. – Khi Boone đưa tay để túm nàng lại, Dallas nghĩ rằng phải hành động nhanh mới được.
- Ông Max à? Tại sao anh không nói cho tôi biết trước? – nàng nói vẻ ghê tởm, và đẩy bàn tay gã, không để cho gã nắm cổ tay mình. Nàng vội đi nhanh qua mặt gã. – Tôi để cái xách ở trong bếp. Đợi tôi lấy cái xách rồi sẽ đi với anh.
Trong phòng bếp có phòng tập thể dục và có cửa sau. Nàng đi vừa đến ngưỡng cửa thì gã đã chụp cánh tay nàng. Lần này nàng không vùng ra được.
Nàng phản ứng ngay, không nghĩ đến hậu quả mà Boone có thể gây ra cho nàng.
- Thả tôi ra! – Nàng giận dữ và sợ hãi hét lớn, mắt nàng long lên.
- Đừng hòng. – 2 bàn tay gã nắm chặt 2 cánh tay nàng, ngón tay cứng kéo nàng đến gần gã, quá gần đến nỗi nàng ngửi được mùi rượu trong hơi thở gã phả vào mặt nàng. – Cô không được đi đâu hết cho đến khi nói thẳng tất cả cho bố tôi biết.
- Nói chuyện gì? Tôi không biết anh đang nói chuyện gì. – Dallas cố vùng ra khỏi gã, khỏi ánh mắt điên dại của gã. Nhưng sự vùng vẫy chỉ làm cho gã điên tiết thêm.
- Mày không biết cái con khỉ! Mày nói cho ông biết sự thật đã xảy ra ngày hôm nay, cho ổng biết tao không xác nhận là chúng tao có dính líu đến bệnh than. Tao chỉ đi theo mày để hỏi tin tức cho biết mà thôi. Mày hiểu chưa? – Nói xong, gã lay nàng thật mạnh, mạnh đến nỗi đầu nàng bị đánh bật ra sau.
Nàng sợ quá đến nỗi không mở miệng nổi. Gã dùng bạo lực để đàn áp nàng. Gã muốn nàng chống cự để tăng thêm bạo lực. nhưng nàng tìm cách để hòa hoãn với gã. Không chống lại.
- Anh nói với ông ấy không được sao? - Dallas hỏi, nàng nói ý đầu tiên hiện ra trong óc nàng.
Nhưng Boone không chịu nghe theo nàng.
- Việc tao nói không thành vấn đề. Chính lời mày nói mới quan trọng. Cái miệng bô bô của mày đã gây nên chuyện rắc rối này. Bây giờ mày phải đính chính lại!
- Anh nói lại cho tôi biết tôi phải nói như thế nào? – Đây là chiến thuật trì hoãn, cố gắng kéo dài thời gian. Dallas quá lo sợ, không biết có thực hiện được không.
Chiến thuật không thành công.
- Đừng láu lĩnh với tao, đồ đĩ. – Gã nắm tóc nàng kéo mạnh ra phía sau, chân tóc như muốn bật ra khỏi đầu, khiến nàng hét lên đau đớn. – mày quá biết cách để nói.
- Tôi không biết. Anh làm tôi sợ quá, tôi không nghĩ ra được cách nói. – câu trả lời của nàng có nhiều sự thật.
- Đáng ra mày phải sợ mới đúng, mày phải sợ tao sẽ trừng phạt mày nếu mày làm lộn xộn chuyện này. – Boone cảnh cáo nàng và giật lại tóc.
- Xin anh làm ơn. – Giọng nàng thất thanh, căng thẳng – Tôi không nhớ được.
- Mày chỉ việc nói với bố tao rằng mày nói tầm bậy về chuyện bệnh than… nói cho ông ấy biết những chuyện mà Echohawk đã nói với ông là láo. Mày nhớ chưa?
Nhưng nàng chỉ nhớ 1 phần thôi.
- Quint có gặp ông Max à? – nàng hỏi, giọng bối rối, hoang mang, ánh mắt láo liên.
- Có! Vì thế mà mày phải đến đính chính lại, phải nói thật cho ổng biết, nói rằng tao không xác nhận gì hết!
Dallas thấy gã đang đằng đằng sát khí, chực giật tóc nàng 1 cách tàn bạo. Nàng bèn tìm cách để cho gã bớt hung hăng.
- Tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói những gì anh vừa nói.
Lời bằng lòng của nàng làm cho gã dịu lại.
- Thế là tốt, - gã thả tóc nàng, nhưng vẫn nắm tay nàng. – Được rồi, bây giờ chúng ta đi.
Khi gã quay người đi ra phía cửa trước, Dallas thừa cơ bước về phía cửa bếp, giật cánh tay ra khỏi tay gã.
- Cái xách…
Nàng chưa nói hết câu đã bị gã xô mạnh vào khung cửa rồi 1 bàn tay khổng lồ nàng khiến nàng nghẹt thở làm tắc nghẹn thanh quản.
Gã chửi mắng nàng, nói những lời tục tĩu với nàng, nhưng nàng không nghe được nữa. Nàng há miệng ra để thở, nhưng không khí không vào được và nói cũng không ra hơi. Nàng cố sức đầy tay gã, cố làm cho nàn tay bóp cổ nàng lỏng ra, nhưng không được. 2 buồng phổi thiếu không khí, nàng hoảng sợ. Nàng đá, cào cấu, cố chống trả quyết liệt và ngay khi ấy nàng thấy lờ mờ bên khóe mắt có ánh sáng đỏ. Nhưng nàng thấy người xỉu dần, đồng thời sự đau đớn gia tăng: 2 tay, đầu, cả thân người đều đau đớn hết sức.
Bóng đen quay cuồng trước mắt, cái chết chờ đón đâu đó trong chân không tối tăm. Ngay khi cái chết đang kết liễu ý thức của nàng, thì bàn tay bỗng thả ra. Nhưng 2 chân nàng không đủ sức để giữ cho nàng đứng vững, Dallas đổ người xuống nền nhà, thở hổn hển lấy lại hơi, đưa 2 bàn tay sờ vào cuống họng đau kinh khủng.
Cuối cùng có tiếng va chạm mạnh khiến nàng giật mình tỉnh táo. Dallas lắc đầu thật mạnh, nhìn quanh tìm Boone, sự lo sợ lại hiện lên trên mặt nàng.
Rồi nàng thấy gã ở trong bếp. Nhưng gã không ở 1 mình. Gã vật lộn với Qint. Nàng không biết Quint từ đâu đi vào, hay vào khi nào.
Nàng cảm thấy mừng rỡ, vui sướng nhưng sự vui sướng không kéo dài lâu. Vì Quint đỡ được 1 cú đấm của Boone nhưng không đỡ được cú đấm thứ 2. Cú đấm trúng Boone nhào theo chàng, nắm tay vung lên.
Nàng lo sợ cho chàng vì Boone khỏe hơn, nặng hơn Quint tới 15kg. Lần này Quint cuối xuống để tránh cú đấm bay đến theo hình vòng cung, rồi nhảy tránh khỏi sự bao vây của Boone. Nhưng nàng không biết chàng sẽ trự được bao lâu nếu không có sự giúp đỡ.
Nàng buộc tứ chi phải hoạt động, cố đứng dậy, đi loạng choạng đến máy điện thoại trên bàn trong góc phòng. Nàng nghe ở sau lưng hơi thở hồng hộc, tiếng chân xê dịch, và những tiếng đấm bình bịch vào da thịt, tất cả những tiếng ấy đều nghe rõ hơn tiếng nhạc dân ca êm dịu từ radio.
Mấy ngón tay lóng cóng, nàng nhấc ống nghe lên tai, bấm số khẩn cấp. Người trực điện thoại trả lời ngay, giọng rất rõ ràng.
- Xin cho biết chuyện gì khẩn cấp đấy?
Nhưng Dallas vẫn còn đau nơi thanh quản, nên nàng nói lắp bắp.
- Mời cảnh sát đến gấp. – Giọng nàng khàn khàn nhỏ. Nàng nuốt nước bọt rồi nói lại – Boone Rutledge gây sự. Anh ta nổi điên.
Nhưng thể nhấn mạnh cho lời nàng vừa nói, 1 cái ghế trong nhà bếp bay qua phòng, va vào tường, tiếng va khá lớn đủ cho người trực điện thoại nghe rõ.
- Cô ở đâu đấy?
- Trại Cee Bar. – Dallas lo lắng quay đầu lại thấy Quint nằm trên nền nhà, có vẻ đang bị choáng, chàng lắc đầu như để lấy lại tỉnh táo. Nhưng khi thấy Boone nhào đến phía chàng, nàng bèn la lớn, giọng khàn khàn để chàng nói đề phòng: Coi chừng!
Quint vùng dậy, nhưng trước khi đứng lên được thì Boone đã chụp được chàng. 2 người lăn trên nền nhà, người nào cũng cố giành cố giành lợi thế.
Người trực điện thoại hỏi tiếp Dallas những câu hỏi gì đấy, nhưng nàng không chú ý điều gì được nữa ngoài việc 2 người đang đánh nhau.
- Xin nói họ đến gấp lên, - nàng van xin, quá khiếp sợ khi thấy Boone đè Quint xuống nền nhà, cả 2 tay bóp mạnh cổ chàng, gã ngiến răng, mặt đằng đằng sát khó. – Lạy chúa, Boone sắp giết chết anh ấy rồi.
Nàng thả điện thoại xuống, tự động chạy đến giúp Quint. Nhưng bỗng nhiên tình thế thay đổi rất nhanh. 2 bàn tay Boone chỉ bóp quanh cổ được 1giây thôi, liền sau đó, 2 tay đã bị hất ra, rồi Quint đạp gã nhào sang 1 bên.
Quint lồm cồm đứng dậy, hơi lảo đảo, 2 tay nắm lại sẵn sàng, ngực nhô lên, 1 bên bị chảy máu do vết rách trên mắt và bên khóe miệng chảy máu chảy nhỏ giọt. Rồi Boone cũng đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Quint, ánh mắt giận dữ điên cuồng.
2 người đàn ông thận trọng vờn nhau, nắm tay huơ huơ trước mặt, cố tìm ra chỗ hở đối phương. Boone va mạnh hông vào góc bàn ăn. Gã đưa tay hất cái bàn lật ngửa ra.
Quint bước vào đấm liền 2 cú trúng Boone khiến gã lảo đảo. Nhưng gã liền quay lại đấm lung tung, nhiều cú trật hơn là trúng nhưng những cú đấm thật đáng kể, gây thương tích cho đối phương.
Không thể đứng 1 chỗ nhìn thêm, Dallas liền chạy vào phòng khách tìm chìa khóa để mở tủ súng. Cuối cùng nàng mở được cửa tủ, lấy ra khẩu súng săn trên giá.
Nàng lấy hộp đạn, nhét vào súng 2 viên. Tim đập thình thịch, nàng quay lại nhà bếp.
Boone đang nằm trên nền nhà, bàn tay ấn vào cằm. Quint đứng trước mặt gã, ngay giữa Dallas và Boone. Boone hổn hển chửi thề, gã níu mép quầy bếp để đứng dậy nhưng trượt tay, chụp phải tay nắm của 1 cái ngăn kéo. Ngăn kéo bay ra khỏi quầy, dụng cụ văng ra, rồi leng keng xuống nền nhà.
Khi Boone lồm cồm bò dậy, hắn lấy cái gì đấy, mãi đến khi gã chìa ra nàng mới thấy lưỡi dao sáng lóng lánh, và Dallas nhận ra là con dao cắt thịt.
- Coi chừng, Quint! – Dallas hét lớn, và lần này giọng nàng còn nghe to hơn nhiều. – hắn có dao!
Nàng đưa súng lên vai, nhưng không thấy rõ Boone, gã đang cúi người, dao hạ thấp xuống. Gã vươn cánh tay cầm dao ra, Quint nhảy lui để tránh mũi dao bay vèo trước mặt. Boone cười nham hiểm. Lưỡi dao tiếp tục bay vèo vèo trước mặt Quint.
Dallas muốn bảo chàng tránh ra, nhưng nàng sợ làm cho chàng lơ đãng trong giây phút nguy hiểm này. Boone bỗng nhào đến đâm Quint. Chàng tránh sang 1 bên, nhưng lưỡi dao đâm trúng cánh tay chàng, cắt toạt áo đâm vào thịt, máu chảy ra ướt ống tay áo.
Trước khi Dallas kịp la lên, thì Boone đã tấn công Quint lại. Lần này Quint đã chụp được cánh tay cầm dao của gã, cố vặn tay gã cho dao văng ra. 2 người cố giành con dao, xoắn vào nhau, thân hình di chuyển không ngừng để cố hạ đối thủ.
Sau đó Dallas không biết vì sao 2 người đều cùng té ngã xuống nền … nàng nghĩ phải chăng chân họ vướng vào nhau hay tình cờ té. Nàng chỉ biết khi họ té xuống, nàng không thấy con dao. Bỗng nhiên cả 2 đều yên lặng.
Dallas đợi, tim như muốn ngừng đập, cứ sợ chuyện gì sẽ xảy ra, nên không hạ súng xuống. Rồi Boone nhúc nhích, lăn ra khỏi Quint. Nàng hít mạnh vào để khỏi thốt ra tiếng nấc và chuồi ngón tay qua cò sung. Rồi nàng thấy con dao cắm nơi ngực Boone, máu chảy ướt đỏ trước áo sơ mi.
Còn Quint níu tay vào quầy bếp để đứng dậy, cánh tay ướt sũng máu để thõng xuống 1 bên hông, ngực nhô lên vì mệt lử, chàng đưa mắt nhìn xuống Boone.
Quá mừng khiến 2 chân nàng run lẩy bẩy. Dallas vội hạ súng xuống. nàng đã được huấn luyện chu đáo trong việc giữ an toàn vũ khí, là nhớ bẻ súng lấy đạn ra trước khi dựng súng sang 1 bên.
Cho nên nàng phải lấy đạn ra rồi mới để súng sang 1 bên và vội vàng đến với Quint. Chàng đứng dựa vào quầy, cặp mắt buồn bã.
- Anh không sao – Chàng cố cười gượng để trấn an nàng.
- Không, anh đã bị thương. Anh chảy máu đến chết mất. – Dallas lấy trong ngăn kéo quầy bếp cái khăn lau dĩa, buộc quanh cánh tay, thắt thật chặt cái khăn phía trên vết cắt khá sâu.
- Em gọi cảnh sát rồi phải không? – Giọng chàng hổn hển vì kiệt sức.
- Phải, - cho đến bây giờ, hầu như Dallas đã quên việc này.
- Bây giờ chắc họ sắp đến rồi, - chàng nói.
1 lát sau, Dallas nghe tiếng còn hụ xa xa, nàng phân biệt được tiếng còi với tiếng nhạc của Hank Junior phát ra từ máy radio.
Khi thấy còi cảnh sát hụ to hơn, nàng nhìn xuống thân thể còn bất động của Boone, không biết gã còn sống hay đã chết. Thực ra nàng không cần biết.
- Em sợ hắn sẽ giết anh mất, - Dallas nói, giọng hồi hộp vì hồi tường lại cảnh vừa xảy ra.
- Gần giết được! – Quint ngước mắt nhìn nàng, thấy những vết đỏ trên mặt và cổ nàng, - có phải em…
Nhưng chàng chưa kịp nói hết câu, vì khi ấy cửa mở và 2 người cảnh sát mặt sắc phục tay để trên súng trong bao nối nhau bước vào phòng. Họ nhìn quanh nhà bấp, thấy cái bàn lật ngược, ghế văng tứ tung.
- Lạy chúa, Boone Rutledge, - người cảnh sát nói khi ông ta nhìn thấy người đàn ông nằm trên nền nhà. – Gọi y tá vào đây nhanh lên.
Trong khi người cảnh sát thứ 2 quay ra ngoài cửa, người đầu tiên vội vã đi đến bên cạnh Boone, chỉ nhìn lướt qua Quint 1 chút, vì rõ ràng ông ta biết vết thương của chàng không có gì nghiêm trọng. Khi các y tá đi vào phòng, ông ta đứng thẳng lên.
- Tôi thấy mạch đập còn yếu – ông ta nói với họ.
Để cho y tá làm nhiệm vụ của họ, người sĩ quan cảnh sát nhìn qua Quint và Dallas, lập tức ông ta tách riêng 2 người ra. Ông ta thẩm vấn họ ngay sau đó.
Chỉ trong vòng mấy phút, các y tá đặt Boone lên cáng để mang đi. Dallas nhìn họ đẩy xe cáng chở gã ra khỏi nhà. Khi ấy có thêm nhiều cảnh sát nữa đến. Nàng thấy 1 người đưa Quint ra ngoài.
Họ đưa anh ấy đi đâu? – nàng hỏi 2 người cảnh sát thẩm vấn nàng.
- Đưa đến bệnh viện để khâu các vết thương.
- Các ông không bắt anh ấy chứ? Tôi xin nói đây là việc tự vệ. Boone tấn công ông ấy bằng dao.- Dallas hăng hái nói cho họ biết.
- Đấy là theo cô nói. – người cảnh sát già gật đầu, nhưng có vẻ hoài nghi.- bây giờ xin cô nói cho chúng tôi biết tại sao Boone đến đây.
Và cuộc thẩm vấn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Ông Empty về trại giữa lúc cuộc thẩm vấn đang tiến hành, vì ông trở về, họ buộc ông phải kể lại những chuyện khác nữa. Thấy Dallas không có vẻ gì buồn bã, ông không hỏi chi tiết sự việc đã xảy ra nữa.
*
Quint ngồi trên giường trong phòng khám của bệnh viện, cánh tay bị thương băng tấm gạc lớn và trên mắt dán miếng băng nhỏ. Người y tá kiểm tra những lời chỉ dẫn của bác sĩ rồi đưa cho chàng bản sao cùng với toa thuốc để mua thuốc kháng sinh. Cô ta nói:
- Anh nhớ nên nghỉ ngơi vài ngày. Không làm việc nặng với cánh tay bị thương. Nếu không, những vết chỉ khâu sẽ bục ra đấy.
- Tôi nhớ, - Quint đứng dậy, và khi mặc áo vào, anh hơi nhăn mặt.
Người y tá mở cửa. Quint không ngạc nhiên khi thấy người cảnh sát đứng đợi chàng ngoài cửa phòng khám. Chàng bước ra hành lang, dừng lại bên ông ta.
- Ông còn cần tôi nữa không? – Chàng hỏi.
- Tôi vừa nhận lệnh được để anh tự do. Ít ra là lúc này, - người cảnh sát đáp, vẻ cau có.
- Boone sao rồi?
Người cảnh sát khẽ lắc đầu.
- Từ khi đưa vào phòng mổ đến nay, anh ấy không tỉnh lại. – Ông ta dừng lại, mắt nheo nheo nhìn Quint vẻ gay gắt. – Nhưng có điều rất kỳ lạ, anh ta bị 1 đám thương tích nhỏ lỗ lỗ ở phía sau lưng gần 1 bên vai, trông có vẻ như mới bị thương cách đây không lâu. Chắc anh không biết về chuyện này, phải không?
- Có phải đám thương tích như bị trúng đạn ghém của súng săn không? – Quint hỏi, vẻ trầm tư.
Người cảnh sát nhìn chàng sững sờ, cặp mắt mở to khi nghe câu chàng hỏi, câu trả lời có thể đúng sự thật.
- Có lẽ thế,
- Đêm cỏ khô của tôi bị cháy, tôi thấy 1 người bỏ chạy. Tôi bắn theo. Lúc ấy hắn đã chạy xa. Có thể anh ta không phải tên này. – Quint đưa ra nhận xét.
- Anh không tin là Boone Rutledge đốt cỏ khô của anh phải không? – Người cảnh sát hỏi, nhìn chàng đăm đăm.
- Tôi nghĩ là chúng tôi không biết chắc chắn. – Quint đáp, nhưng trong lòng chàng nghĩ chắc chắn gã đã đốt, - Ông cho tôi đi theo xe ông về trại được không?
- Không, gia đình Garner đang đợi anh ở tiền sảnh. – Ông làm dấu chỉ về tấm biển chỉ lối ra. – Như tôi đã nói, anh được tự do ra về. Nhưng đừng rời khỏi đây, phòng khi có chuyện gì xảy ra mà chúng tôi cần nói chuyện với anh lại.
- Tôi sẽ không đi đâu hết, - Quint đáp.
- Tốt, người sĩ quan cảnh sát nói xong liền bỏ đi về phía ngược chiều với lối đi ra phòng cấp cứu.
Quint nhìn ông ta 1 lát rồi quay lui để ra về, vừa khi ấy cánh cửa ở 1 bên hành lang mở ra, chàng thấy Max Rutledge trên xe lăn xuất hiện. Khi Max thấy Quint, chiếc xe dừng lại.
Do dự 1 lát, Quint bước đến gần ông ta. Chàng thấy không thể không nhận thấy Max trông già hơn và lạnh lùng hơn, nhưng lửa hận thù không biết mấn khỏi cặp mắt đen.
- Tôi rất ân hận về chuyện con trai ông, Max. – Quint nói, - anh ta không cho tôi sự lựa chọn nào khác.
- Thằng ấy là đồ láo toét vô dụng. – Max đáp bằng giọng thản nhiên gay gắt. – Nhưng hắn là con trai tôi.
- Tôi biết, - Quint bình tĩnh đáp. – Ông đã trả giá quá cao để cố chiếm lấy trại Cee Bar. Quá cao!
- Tôi nghĩ, chắc bây giờ anh đang tự hỏi không biết tôi có ý định trả thù cho cái chết của con tôi không. – Max nói.
- Tôi tin ông là người khôn ngoan, không làm những việc như thế. – Quint nói xong, kính cẩn gật đầu rồi quay lại hành lang chính, đến cánh cửa ra để tới phòng đợi ngoài phòng cấp cứu.
Vừa ra khỏi cửa, chàng liền được chào đón bởi tiếng khóc kỳ lại của 1 em bé, bé không chịu để cho mẹ vỗ về an ủi. Phía bên phải Quint, có tiếng bước chân bước nhanh đến phía chàng, Dallas vừa vùng dậy khỏi ghế đi đến. Nhưng đến nửa chừng, bỗng nàng đi chậm lại ngần ngừ. Empty không do dự như nàng, ông bước nhanh đến bên Quint.
- tôi tưởng anh sẽ không được ra khỏi cái phòng đó chứ! – ông nói – Tôi biết khâu vết rách trên da không cần thời gian quá lâu. Thành thật mà nói, tôi cứ nghĩ là họ sẽ bắt anh và đưa anh đi bằng cửa khác.
- Tôi được tự do ra về, nhưng tôi nghĩ thế nào cũng còn bị thẩm vấn. – chàng trả lời Empty, nhưng chính Dallas mới là người khiến chàng chú ý.
Vết bầm tím trên má và trên cổ nàng bấy giờ thấy rất rõ. Boone đã làm cho nàng bị thế, Quint cảm thấy sự tức giận lại bùng lên. Vẻ mặt của Quint đã lộ ra vẻ tức giận ấy nên chàng thấy nàng có vẻ dè dặt, hoang mang. Vẻ mặt nàng nhắc cho chàng nhớ những chuyện mà họ chưa nói hết với nhau.
- Họ có mời bác sĩ đến khám cho em không? – Quint hỏi, chàng nghĩ cần phải quan tâm đến chuyện này.
- Có, nàng đáp và gật nhẹ đầu. Rồi sự căng thẳng trong lòng hiện ra trên mặt nàng, - Quint, chuyện này đều do lỗi của em mà ra…chuyện em làm gián điệp cho Boone. Nếu em không…
Chàng không để cho nàng nói hết câu.
- Chúng ta không ai có lỗi hết. Dù sao thì em cũng rất can đảm mới nhận 1 việc như thế. Anh rất tiếc là anh không thấy ngay việc này. Trong cuộc chiến đấu lâu dài, lý do tại sao em làm việc với Boone không quan trọng, mà việc em biết dừng lại mới quan trọng.
Dallas thở dài nhẹ nhõm, rồi nhoẻn miệng cười và bước đến bên chàng.
- Có thật anh nghĩ vậy không?
- Em phải tin chắc là anh đã nghĩ như vậy. – Quint đáp với vẻ nồng nhiệt.
Mắt nàng sáng lên long lanh khiến Quint bật cười, nụ cười hân hoan, dịu dàng. Chàng đưa cánh tay lành nắm lấy nàng, kéo nàng đến sát mình. Không có lời nào diễn ta được cảm xúc mãnh liệt đang tràn ngập trong lòng chàng, và Quint muốn biểu lộ cho nàng thấy cảm xúc ấy của mình.