Bị dẫn tới chỗ ngồi được đề tên mình, Phương Phi mới không thể không chấp nhận sự thật này, biểu tình trên mặt vẫn rất cứng ngắc.
Cậu đã sớm dị ứng đội chó săn, hơn nữa, cho dù trước kia không bị rượt chạy truy đuổi, nhưng đột nhiên phải đối mặt với nhiều ống kính như vậy, mấy ai có thể chịu được?
“Giang Tĩnh Viễn tiên sinh, xin hỏi bài báo nói sự thật sao? Anh và Phương tiên sinh thật sự quen nhau ở party?”
“Quán bar kia nổi danh hỗn loạn, xin hỏi Phương Phi tiên sinh tại sao lại vào đó?”
“Giang tiên sinh, anh biết chuyện cậu ấy tham gia party sex sao?”
“Xin hỏi…”
Những câu hỏi gay gắt khiến sắc mặt Phương Phi tái nhợt, Giang Tĩnh Viễn nắm lấy bàn tay cậu bên dưới bàn, ánh mắt sắc bén bắn xuống phía dưới bục, “Tuy đó là những sinh hoạt cá nhân của tôi, tôi cũng không có thói quen phơi bày sự riêng tư của mình trước công chúng, nhưng hôm nay, vì Phương Phi, tôi có thể giải đáp vấn đề của mọi người.”
Phía dưới, một phóng viên đứng dậy, hỏi câu hỏi vừa nãy đã hỏi qua, “Xin hỏi, Phương tiên sinh là một MB?”
Phương Phi tức giận đến nhảy dựng lên, “Con mẹ nó ông mới là MB!”
Giang Tĩnh Viễn kéo cậu xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ chân cậu (không chứa các nhân tố khác, thật sự là trấn an “Tôi và cậu ấy quen biết nhau trên mạng, về phần thân phận của cậu ấy, mọi người có thể tới trường học kiểm chứng, chẳng qua là một học trò thuần túy mà thôi, đương nhiên, tôi không nghĩ mọi người có quyền hạn để kiểm tra.”
“Xin hỏi, ảnh chụp trên tờ báo là như thế nào?” Lần này đứng dậy là một nữ phóng viên lớn tuổi, mái tóc ngắn mái ngang khá đáng yêu.
Phương Phi bất giác biến sắc, Giang Tĩnh Viễn dứt khoát ôm bả vai cậu, nhất thời tiếng chụp ảnh và ánh đèn chớp nhoáng bốn phía, “Bây giờ ảnh chụp kiểu gì cũng có thể làm ra, chẳng lẽ còn muốn tôi nói sao?”
“Nhưng vì sao người khác lại tung loại tin tức này nói xấu Phương tiên sinh? Hai người đắc tội với ai?
Ánh mắt Giang Tĩnh Viễn lướt lên người này, “Về phần tại sao, chẳng lẽ mọi người lại không biết? Vì muốn gia tăng tỉ suất xem, loại chuyện này mọi người có lẽ làm cũng không ít rồi!”
Lời nói không hề nể mặt khiến mọi ký giả phía dưới đều thay đổi sắc mặt, phải biết, dù đội chó săn luôn bị thóa mạ chửi bới không dứt, nhưng trong những trường hợp chính diện này, nghệ sĩ vẫn luôn tôn trọng phóng viên, dẫu sao bút văn của phóng viên cũng có thể giết người vô hình.
Hơn mười giây im lặng trôi qua, cuối cùng có một phóng viên khác đánh vỡ cục diện bế tắc, “Chúng tôi có thể hỏi Giang tiên sinh nói một chút về quá trình hai người quen biết không?”
“Xin lỗi, vấn đề này thuộc quyền riêng tự, nếu như không có câu hỏi nào khác, hôm nay chấm dứt tại đây.” Giang Tĩnh Viễn cười cười, nắm tay Phương Phi vẫn đang trầm mặc đứng dậy.
“Nhưng Giang tiên sinh làm sao xác định người trong hình không phải là Phương Phi? Đêm đó anh không cùng một chỗ với cậu ấy.” Lần này đứng dậy là một phóng viên vẻ mặt không chút ý tốt, tầm mắt khiêu khích nhìn Giang Tĩnh Viễn.
Giang Tĩnh Viễn chưa kịp mở miệng, Phương Phi đã cầm bảng tên đặt trên bàn ném thẳng vào người phóng viên ngồi hàng ghế trước, “Đệch con mẹ ông! Ông đây không nổi sùng lại khinh ông là Hello Kitty hả! Ông đây làm chuyện gì liên quan tới cái chim mấy người, cả đám đập đầu vào cửa hết đi! Không phục thì lại tung thêm tin h… Ưm ưm ưm ưm!”
Phương Phi chửi ầm xèo lên bị Giang Tĩnh Viễn bịt miệng lại kéo vào trong lòng, ký giả bên dưới đã sớm ồn ào bàn tán.
Khóe môi Giang Tĩnh Viễn thoáng hiện nét cười, “Thêm vào đó, hôm nay tôi muốn tuyên bố một sự kiện, tôi, từ nay về sau rời khỏi giới giải trí, hi vọng mọi người có thể chuyển lời một chút, tôi không muốn có người tiếp tục quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.”
Toàn bộ đại sảnh bỗng chốc yên ắng hẳn, mấy phóng viên liếng thoắng thôi bàn tán, mà Phương Phi vốn đang giãy dụa không ngừng trong lòng ngực anh cũng sững sỡ cứng đờ tại chỗ, chợt, đèn chụp ảnh sáng lóe lên.
“Xin hỏi Giang tiên sinh tại sao đột nhiên rời khỏi làng giải trí?”
“Hợp đồng giữa ngài và Thiên Viễn không phải ba năm nữa mới hết hạn sao?”
“Ngài là thỏa thuận xóa ước định hay là đơn thuần tự phạm điều ước?”
“Xin hỏi ngài đã nói trước với Thiên Viễn chưa?”
Tiếng truy vấn phía sau lần lượt vang lên tứ phía, Giang Tĩnh Viễn đã nắm tay Phương Phi ra tới ngoài cửa, đám phóng viên muốn đuổi theo bị bảo vệ chặn lại trong đại sảnh.
Phương Phi sau đó mới phục hồi tinh thần từ nỗi khiếp sợ, cào cào tay anh, ngây ngốc hỏi: “Anh anh anh anh vì sao, muốn, muốn rời khỏi giới nghệ sĩ?”
Nụ cười khóe môi Giang Tĩnh Viễn thoáng vụt tắt, cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Đúng vậy… Bây giờ anh không phải ngôi sao lớn nữa, em vẫn thích anh sao?”
Sắc mặt Phương Phi nhất thời xanh trắng, “Ông đây cũng không phải bởi anh là ngôi sao mới thích…” Bắt gặp bên môi Giang Tĩnh Viễn cười nụ cười đạt được mục đích, Phương Phi thẹn quá hóa giận đấm thẳng một quyền vào ngực anh, “Quỷ mới thích anh!”
Giang Tĩnh Viễn phì cười bao trùm quả đấm của cậu, “Anh không tiếc biến em thành quỷ đâu…”
“Anh biến đi!” Phương Phi tức giận giật phăng khỏi tay anh, sau đó đột nhiên hít thở không thông, “Anh, anh có phải vì em nên mới… mới rời khỏi?”
Giang Tĩnh Viễn vẻ mặt dĩ nhiên gật đầu, “Đúng vậy, cho nên em sau này không thể động một chút lại bảo anh biến, biết không…”
Phương Phi giật giật khóe miệng, “Anh biến đi!”
Giang Tĩnh Viễn xoa xoa tóc cậu, “Đừng suy nghĩ lung tung, em không phải đã sớm biết, anh vẫn luôn muốn hủy bỏ hợp đồng, lần này bất quá là thuận tiện giải quyết thôi…”
Phương Phi gật gật đầu, chủ động ôm lấy anh, “Em cứ nghĩ, con mẹ nó ai cho anh cười, em cứ luôn nghĩ, anh quen với em là một thiệt thòi, lại còn phải hi sinh sự nghiệp, em cảm thấy cuộc đời này chợt trở nên mơ hồ… Dường như từ khi em xuất hiện, cuộc đời anh bỗng rối loạn lung tung.”
“Nếu mơ hồ thì chậm rãi sẽ rõ, bằng không anh lại sợ em chạy mất.” Giang Tĩnh Viễn khe khẽ hôn xuống mái tóc ngắn của cậu, “Sau này rốt cuộc không cần em phải trốn tới trốn lui, hài lòng không.”
Rốt cuộc không cần sợ em lại vì anh mà bị tổn thương.
Quay về phòng, Cẩu Đản đồng học đang ngoan ngoãn dùng muỗng nhỏ múc kem ăn, ặc… Cá nhân tôi cảm thấy cái việc múc kem hoàn toàn không thuộc về phạm vi không ngoan:Mà Bùi Thiên Hữu thì buồn bực nhìn hai người bọn họ, “Giang Tĩnh Viễn! Anh chỉ bảo tôi an bài họp báo phóng viên cho anh, chứ không cho tôi biết hôm nay phải tuyên bố giải nghệ!”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi còn có thế tiếp tục nữa?” Giang Tĩnh Viễn lườm hắn, “Tôi nghĩ nếu Tĩnh Duy Viễn lại xuất hiện trước mặt tôi thêm vài lần, tôi nhất định sẽ nhịn không được mà đập gã vài chập.”
Bùi Thiên Hữu nhất thời á khẩu không trả lời được, im lặng thật lâu mới căm giận nói, “Tổ tiên ông đây rốt cuộc nợ anh em nhà mấy người cái gì!”
Giang Tĩnh Viễn cũng không quay đầu lại, ôm lấy Phương Phi vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm, “Cẩu Đản phiền anh chăm thêm một chốc.”
Tiếng nguyền rủa của Bùi Thiên Hữu thành công bị chặn bên ngoài cửa, nhưng vị bên trong cửa vẫn chịu không nói mắng ra tiếng, “Mẹ nó! Giữa ban ngày ban mặt anh muốn làm gì!”
Giang Tĩnh Viễn cười gian, “Vừa nãy lúc em mắng chửi phóng viên anh đã nghĩ…”
Phương Phi hoảng loạn vội vàng vươn tay ngăn trở, “Anh đừng có xằng bậy, a… Mẹ nó, ưm…”
Giãy dụa hết sức vẫn không thể nào đào thoát khỏi vận mệnh bị hôn sâu, chốc lát sau, Phương Phi đã giơ cờ trắng đầu hàng bị Giang Tĩnh Viễn đè lên trên giường lớn.
“Khốn, khốn kiếp… Bùi tiên sinh và Cẩu Đản đang ở bên ngoài, a…”
Giang Tĩnh Viễn khẽ gặm quả thù du của cậu, “Vậy không phải em sẽ càng mẫn cảm sao? Xem xem, cương đến lợi hại như vậy…”
“Mẹ nó…” Phương Phi ngâm khẽ, bị người phía trên hung hăng chọc thủng.
“Quả Cam Nhỏ, anh yêu em…” Giang Tĩnh Viễn thầm thì bên tai cậu.
Phương Phi cười ôm chặt thắt lưng anh, thế này là tốt rồi, còn cần thứ gì khác nữa…