Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 13: Chương 13




Lúc Từ Vãn Tinh trở lại phòng học đã là 5 phút sau.
Trong 5 phút ấy cô Trần đã kịp sửa sang lại cảm xúc của mình —— không thể cười được, phải chỉnh đốn lại không khí trong lớp học —— đám học sinh cũng không được cười.

Cuối cùng cô phải chỉnh bọn nhỏ này về đúng không khí nghiêm túc —— tất cả đều an tĩnh chuyên tâm làm thơ.
Nhưng cái này vẫn không ngăn được khoảnh khắc Từ Vãn Tinh trở lại phòng học mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Giây tiếp theo mọi người trăm miệng như một cười ha hả, cô vừa xuất hiện đã đánh vỡ không khí trang nghiêm kia.
Từ Vãn Tinh: “?”
Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Cô bỏ lỡ cái gì sao?
Từ Vãn Tinh không hiểu gì mà đi về chỗ mình, mãi tới khi ấy cô mới thấy bạn học Kiều Dã ngồi phía sau chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nhìn mình.
“Đi ị xong rồi hả?” Giọng cậu đúng là được phun ra từ kẽ răng.
“……”
Từ Vãn Tinh chỉ thấy trong lòng lộp bộp, cô theo bản năng nhìn mặt bàn của mình và phát hiện cuốn sách ngữ văn kia hình như có lệch khỏi vị trí.
Từ từ, hình như cô quên mất đây là sách của Kiều Dã nên cứ thế cầm bút viết thơ lên trên.

Nhưng lúc ấy cả đầu óc cô chỉ có mỗi ý nghĩ làm sao làm thơ cho nhanh sau đó đi WC “Rửa sạch hàng tồn kho”.
Con người ta có ba cái vội, về tình cảm hẳn cũng có thể tha thứ đúng không?!
Cuối cùng cô mới phản ứng lại đây, từ từ, sao cậu ta lại biết cô viết “bài thơ đi ị”?
Từ Vãn Tinh không thể tin nổi mà nhìn cậu ta chất vấn: “Cậu nhìn lén thơ của tôi hả?!”
“……”
Kiều Dã quả thực bội phục lô gic trog não của cô.

Cậu ta nhìn lén ấy hả? Thơ của cô có cái quái gì đáng để cậu nhìn lén? Rốt cuộc cậu phải luẩn quẩn thế nào mới có thể đi nhìn lén kiệt tác đi ị của cô chứ?
Giây tiếp theo cô giáo đứng trên bục giảng đánh gãy lời hai người: “Từ Vãn Tinh, còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi!”
Từ Vãn Tinh thực tức giận quay đầu mách luôn: “Báo cáo cô, Kiều Dã nhìn lén thơ của em!”
Cô giáo: “……”
Kiều Dã: “……”
Cả lớp: “……”
Cô giáo hắng giọng nói: “Cái này, Kiều Dã không nhìn lén thơ của em ——”
“Thế sao cậu ta biết em viết cái gì?”
Sau một lúc yên lặng cô giáo mới nói: “Là thế này, vì tốc độ làm thơ của em quá nhanh nên cô để Kiều Dã đọc cho mọi người cùng nghe thơ em viết.”
“……”
Cô Trần vắt hết óc để chọn câu chữ, cuối cùng mới thận trọng nói: “Nếu tính đến tốc độ và tình cảm chân thật trong thơ của em thì cũng tàm tạm.

Nhưng tính từ góc độ văn học thì ngoại trừ áp vần còn đỡ thì vấn đề bằng trắc cùng vẻ đẹp ngôn ngữ em còn rất nhiều không gian để phát triển.”
“……”
Từ Vãn Tinh đờ luôn.
Chuyện đã đồng ý với Tân Ý thì Từ Vãn Tinh nói được làm được.

Từ ngày cãi nhau ở ngõ nhỏ với ba mình, tới ngày thứ hai cô không chép bài nữa.

Tuy rằng kể từ đó thời gian hoàn thành bài tập của cô mỗi ngày đã dịch từ lúc trời còn sáng tới lúc màn đêm buông xuống.
Các môn khoa học tự nhiên còn đỡ, dù gì cô làm cũng không tốn sức, nhưng bài tập tiếng Anh và ngữ văn thì quá thảm.
Vì sao tiếng Anh luôn có nhiều từ cô không biết như thế, vì sao bài sửa lỗi sai thoạt nhìn câu nào cũng đúng, chẳng có chỗ nào sai như thế? Vì sao mỗi đáp án trong phần chọn đáp án đúng trông đều có vẻ đúng thế này? Vì sao dù cô đã đọc một bài thơ tới 10 lần cũng không biết thi nhân đang biểu đạt cái gì, vậy làm sao mà giám định và thưởng thức đây?
Từ Vãn Tinh có một đống vấn đề, thường mỗi khi viết tới đây cô đều sẽ muốn biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực.
Nhưng cách một con hẻm nhỏ chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể thấy Tân Ý ở đối diện đang ngồi ở bàn viết chữ.

Mọi người, bất kể là giáo viên hay phụ huynh, ngay cả chính Tân Ý đều dùng ba chữ “không thông minh” để miêu tả bản thân.


Nhưng bọn họ đều nói cần cù bù thông minh.
“Cho mình mượn bài tập chép một chút.” Lời này đã viết ra giấy nhưng giây tiếp theo Từ Vãn Tinh lại xoa tờ giấy thành cục rồi ném vào thùng rác.
Thôi bỏ đi, tự mình viết thì tự mình viết.
Lúc cô lạch cạch viết bài tập của hai môn này thì trung bình cứ mỗi 5 giây lại cào đầu một lần.

Vì thế mỗi khi đi ngủ Từ Vãn Tinh đều sống không còn gì luyến tiếc mà nghĩ: nếu cứ thế này thì chỉ cần gần tháng nữa cô sẽ thành người đầu tiên của lớp 11 số 3 bị hai môn này hành hạ đến trọc đầu.
Đương nhiên chắc cả trường cũng chỉ có mình cô.
La Học Minh đã nhiều lần nói chuyện với Trương Xuân Nguyệt: “Kỳ thật Từ Vãn Tinh rất thông minh, tính cách cũng không xấu.

Chẳng qua từ nhỏ nó đi theo cha lớn lên ở chợ đêm nên sống cực kỳ cẩu thả không câu nệ chứ nó cũng không có ý quấy rối lớp học.”
Từ Vãn Tinh quả thực không xấu, cô chỉ học văn và tiếng Anh quá tệ, giáo dục trong gia đình lại thiếu hụt khoản đọc sách và ngôn ngữ.
Nhưng thầy và cô lại khác nhau, đặc biệt là người coi tiếng Anh là lý tưởng và nghề nghiệp để theo đuổi như Trương Xuân Nguyệt.

Cô không có được cái nhìn phóng khoáng về Từ Vãn Tinh như La Học Minh.

Có lẽ ông ấy có thể coi cái tật nói leo của Từ Vãn Tinh thành phản ứng nhanh, đầu óc thông minh, nhưng với Trương Xuân Nguyệt thì đây là tật xấu người ta không thể nhịn được.
Còn cô giáo ngữ văn thì tuy không quá thích Từ Vãn Tinh nhưng cũng không quá ghét.

Dù sao cô cũng là người có tế bào hài hước, cái kiểu linh quang chợt lóe làm được “bài thơ đi ị” như Từ Vãn Tinh vẫn sẽ khiến cô ôm bụng cười to.
Nếu so với Từ Vãn Tinh thì Kiều Dã quả xứng đáng với một câu “đứa nhỏ được vận mệnh yêu chiều”.
Ngày ngày trong văn phòng đều có người nhắc tới tên cậu, giọng điệu hoàn toàn khác biệt với lúc nhắc tới Từ Vãn Tinh.
Thí dụ như lúc nhắc tới Từ Vãn Tinh sẽ là thế này ——
Trương Xuân Nguyệt: “Mười lăm câu thì nó làm được 5 câu, con bé này chuyên làm được đống số lẻ?!”
La Học Minh: “Lại đến muộn! Tôi sắp tức chết rồi! Tháng này đã qua 20 ngày mà số ngày nó đến đúng giờ còn chưa quá một bàn tay!”
Trần Quỳnh: “Mây viền khoe đẹp, sao bay đưa hận, thầm qua sông Ngân vời vợi (Thước kiều tiên – Tần Quán).

Từ Vãn Tinh này đúng là muốn chọc tôi tức chết mà…… Ối giời ạ, ha ha ha ha ha!”
Tổng thể mà nói thì thái độ của cô giáo ngữ văn với Từ Vãn Tinh đúng là một lời khó nói hết, trong tức giận mang ý cười, trong ý cười lại có chút súng sướng bất đắc dĩ.
Nhưng khi nhắc tới Kiều Dã thì không khí trong văn phòng chỉ có vui sướng ——
Trương Xuân Nguyệt: “Tôi dạy học mười năm lần đầu tiên thấy có học sinh làm đúng toàn bộ bài đọc! Thật là, thật là quá mức ưu tú!”
Trương Vĩnh Đông: “Đề vật lý khó như vậy, lúc tôi ra đề còn cảm thấy đúng là siêu cao thủ.

Lão Quách còn đoán cả khối chẳng ai làm ra được, chỉ xem Từ Vãn Tinh có thể giải ra hay không.

Ai ngờ lớp chúng ta có tới hai đứa làm ra, là Từ Vãn Tinh và Kiều Dã, thật đúng là khiến lòng tôi vui như mở cờ, ngủ cũng cười.”
Còn La Học Minh thì càng khoa trương hơn.
“Đại hội thể thao vào mùa thu hả? Kiều Dã, để Kiều Dã báo danh.

Thằng bé đạt giải thưởng trong đại hội thể thao ở thủ đô đó!”
“Cuối năm có trận giao lưu bóng rổ hả? Kiều Dã đi, để Kiều Dã đi! Thằng bé làm tiên phong là nhất!”
“Sang năm có cuộc thi toán học à, để cho tôi hai suất —— đúng, Từ Vãn Tinh chiếm một cái còn lại là của đứa nhỏ mới chuyển tới lớp tôi!”
Kiều Dã xuất hiện phá tan cô độc của Từ Vãn Tinh.

Từ ngày cậu ta chuyển tới thì tên cô không còn là Độc Cô Cầu Bại trong văn phòng nữa.

Rốt cuộc cũng có một đối thủ ngang hàng khác.
Nhưng hai người này vẫn không hợp nhau như cũ.
Thân là bạn bàn trước và bàn sau, kỳ thật cũng không có thâm cừu đại hận gì nhưng mỗi lần vô ý va chạm nhau là hai người đều thấy như có pháo lửa bắn tóe, trong lúc vô hình ai cũng muốn giết kẻ kia.

Từ Vãn Tinh thật sự chán ghét Kiều Dã, thân là hạt giống xuất sắc các môn khoa học tự nhiên thì dựa vào cái gì mà hai môn song ngữ của cậu ta lại tốt như thế? Đương nhiên cô đặc biệt chán ghét vì ở lĩnh vực cô có thiên phú thì cậu cũng không hề thua kém.
Sau lần đầu tiên giải bài vật lý sớm hơn cô 2 phút Kiều Dã đã nhiều lần lặp lại hành động vĩ đại ấy.
Điểm hóa cuối tuần cô sai một câu chọn đáp án còn Kiều Dã được điểm tuyệt đối.
Ở môn toán cô bị La Học Minh gọi lên bảng giải một bài toán phức tạp sử dụng cách giải đơn giản nhất.

Lúc cô đắc ý nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn viết cách giải của mình lên bảng đen xong thì thấy La Học Minh nói: “Mọi người xem, đây là cách giải của Từ Vãn Tinh, có phải so với mọi người thì đơn giản hơn rất nhiều không?”
Cả lớp trăm miệng một lời: “Đúng vậy.”
La Học Minh vừa lòng cười cười nói: “Hiện tại chúng ta mời bạn Kiều Dã lên bảng, bạn ấy còn có cách giải càng đơn giản hơn.”
Từ Vãn Tinh: “???”
Trước khi Kiều Dã chuyển tới thì câu chuyện thường kết thúc ở bước cô lên bảng viết lời giải của chính mình xuống.

Nhưng hiện tại lại có bước ngoặt, cô nghiễm nhiên là thảm lót chân của Kiều Dã.
Hai người một đi xuống, một đi lên, ở giữa gặp nhau thoáng qua.

Kiều Dã còn chẳng thèm nhìn cô khiến Từ Vãn Tinh chỉ cảm thấy sỉ nhục.
Đương nhiên Từ Nghĩa Sinh cũng không biết giao tranh giữa con gái ông và Kiều Dã, nhưng ông thật vui vẻ vì từ sau khi đuổi Từ Vãn Tinh từ chợ đêm về nhà thì cô giống như tự động tiến vào trạng thái học tập khẩn trương của lớp 11.
Rất nhiều lần trời mưa ông dọn quán về nhà sớm đều phát hiện 12 giờ rồi mà Từ Vãn Tinh vẫn còn vùi đầu làm bài.
“Hiện tại học sinh cấp ba nhiều bài thế sao?” Từ Nghĩa Sinh líu lưỡi hỏi.
“Không phải, con đã làm xong bài rồi.” Từ Vãn Tinh cũng không quay đầu lại mà vẫn viết như điên lên giấy nháp, “Con kiểm tra thêm mấy lần xem có cách nào đơn giản hơn không.”
“Ra kết quả là được rồi chứ, sao phải lao lực vậy?”
“Con thích thế.” Cô nói như chém đinh chặt sắt.
Từ Nghĩa Sinh không rõ nội tình nhưng lại cảm giác một cách sâu sắc là con gái đã trưởng thành.

Ông nhẹ nhàng xuống lầu nấu bát sủi cảo và hâm nóng cốc sữa bò mang lên lầu hai bỏ ở bên cạnh cho cô.
“Đừng mệt nhọc quá, nỗ lực là được rồi.” Trước khi đi ông vẫn không nhịn được nói như thế.
Từ Vãn Tinh ngừng bút quay đầu cười nói với ông: “Á à, ngày đó không phải ba còn muốn con dốc hết sức mà học hả? Ba bảo một chút sức dư thừa cũng không được để lại cơ mà?”
Từ Nghĩa Sinh nghẹn họng, ngay sau đó ông cực kỳ nghiêm túc mắng con mình: “Con chịu mang trí nhớ này áp dụng cho môn ngữ văn với tiếng Anh thì ba thấy con đã sớm đạt tiêu chuẩn rồi!”
Từ Vãn Tinh: “……”
Lão Từ xuống lầu còn cô ngồi ở bàn nhìn bát sủi cảo bốc khói và cốc sữa bò, lại nhìn Tân Ý ở nhà đối diện thì có cảm xúc khó nói thành lời.
Nhà đối diện vẫn trước sau như một, ngày nào cũng truyền đến tiếng phụ huynh quở trách, bất kể Tân Ý có nỗ lực thế nào.

So sánh với bọn họ thì lão Từ đúng là không được học hành, cũng không có thời gian thực hiện cái gì mà giáo dục gia đình.

Thậm chí bởi vì sinh kế quá vất vả nên cơ bản ông cũng không có thời gian làm bạn với cô mà chỉ có thể để cô như cây cỏ dại tự sinh tự diệt, tự mình trưởng thành.
Nhưng Từ Vãn Tinh biết rõ về mặt tình cảm Từ Nghĩa Sinh trả giá nhiều hơn bất kỳ ai.
Những thứ bọn trẻ con cùng tuổi có thì cô không thiếu cái gì.

Thậm chí rất nhiều thứ đứa trẻ nhà khác không có thì ba cũng cho cô.

Ông ấy đem toàn bộ những gì một người quê mùa như mình có thể đưa, bao gồm cả tinh lực đều dồn cho đứa con duy nhất này.
Một đứa con không có chung huyết thống với ông ấy, một đứa nhỏ được ông ấy nhặt về nâng niu như ngôi sao duy nhất trong ngôi nhà này.
Dù thức khuya nhưng hơn nửa tháng Từ Vãn Tinh không hề trốn học.

Mãi tới đầu tháng 11, vào đêm thứ tư nào đó, đúng hơn là 3 giờ sáng thứ 5 chiếc đồng hồ báo thức cô đặt sẵn lúc này vang lên.
Từ Vãn Tinh bò dậy khỏi giường, cõng ba lô sau đó lấy cái kính viễn vọng cổ xưa lại cồng kềnh của mình.


Sau khi xác định lão Từ vẫn đang ngáy ầm ầm cô mới lén lút chuồn ra khỏi cửa.
Từ hẻm Thanh Hoa tới núi Long Tuyền mất hơn nửa giờ đạp xe đạp, Từ Vãn Tinh giống kiện tướng thể thao không biết mỏi mệt mà đạp xe, càng đạp càng hưng phấn, hai chân như gắn mô tơ điện.
Một tuần trước tin tức và dự báo thời tiết đều nói đêm nay sẽ có hiện tượng che khuất thiên thể.

Một kẻ mê khoa học tự nhiên như Từ Vãn Tinh ngoài tình yêu mênh mang với mạt chược thì còn có chấp niệm cuồng nhiệt với vật lý và thiên văn.
Từ năm mười tuổi được tiếp xúc với sao trời cô gần như chưa từng vắng mặt trong bất kỳ dịp quan sát hiện tượng thiên văn nào.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Từ Vãn Tinh đến đỉnh núi Long Tuyền thì nơi ấy đã có 6,7 người đứng.

Cô ném xe đạp ở trên đất sau đó nhanh chân chạy ngay ra chỗ đẹp.
Rạng sáng đầu thu không khí chỉ tầm 14, 15 độ nhưng Từ Vãn Tinh chạy một đường tới đây cả người đã toàn là mồ hôi.

Cô cởi áo khoác buộc ở eo sau đó tìm tòi một lát rồi cười hì hì khi xác định được mục tiêu.
“Lão Lương!” Cô gọi lớn rồi chạy tới bên người kia nói: “Cháu biết ngay chú khẳng định sẽ tới trước cháu.”
Người được cô gọi là lão Lương là một người đàn ông qua 50, ông quay đầu nhìn cô cười nói: “Chú cũng đoán cô nhóc hẳn sẽ tới muộn hơn chú.”
Đầu ông đã chuyển màu muối tiêu, mặt mày hiền lành nhưng tinh thần vẫn hăng hái.

So với Từ Vãn Tinh thì ông ấy không chỉ mang theo một bộ kính viễn vọng đơn sơ tới xem.

Nửa giờ trước ông ấy đã lắp xong thiết bị chuyên nghiệp, một cái giá ba chân, một cái kính thiên văn, sau đó ông ấy ung dung ngồi đây chờ.
Đối với mọi người thì hiện tượng thiên văn có lẽ chỉ xuất hiện trong những tin tức xa xôi, nhưng đối với người yêu thích thiên văn thì đây đúng là một bữa tiệc, người ta phải nhón chân mà chờ đợi.
Ba năm trước Từ Vãn Tinh gặp lão Lương, từ đó về sau lúc nào cô tới ngắm các hiện tượng thiên văn đều gặp ông ấy.

Vì tính tình hợp nhau nên bọn họ nhanh chóng xác lập tình bạn tốt đẹp —— đương nhiên đây là Từ Vãn Tinh tự mình nói như thế.
Còn theo lão Lương thì ông chỉ có một câu ——
“Lại tới mượn dùng thiết bị của chú hả?”
Từ Vãn Tinh hì hì cười rồi bỏ ba lô trên mặt đất, móc kính viễn vọng của mình ra rồi giả mù sa mưa nói: “Sao thế được, cháu cũng có thiết bị, chỉ là nhìn không rõ lắm ——”
Cô cười hì hì rồi chỉ vào kính thiên văn của lão Lương: “Lát nữa cháu chỉ xin 30 giây thôi, thế chắc là được phải không?”
Lão Lương cười ha ha nói: “Cái kính viễn vọng này của cháu mà cũng đòi xem thiên văn cơ đấy, đúng là trứng chọi đá.

Cháu nên sớm bỏ cái này đi mua cái tốt hơn mà dùng.”
“Cháu nghèo.” Từ Vãn Tinh móc ra hai túi quần rỗng tuếch sau đó đúng lý hợp tình nói.
Toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên kính thiên văn của lão Lương, không hề che giấu ánh mắt chảy nước dãi của mình.

Cô không hề để ý cách đó vài bước có một người đứng sau một bộ thiết bị hiện đại, người đó mặc áo trùm đầu, đội mũ lưỡi trai.

Lúc cô há mồm gào một tiếng “Lão Lương” đinh tai nhức óc kẻ đó bỗng dưng quay đầu nhìn.
Vào ban đêm không sao, trên núi Long Tuyền chỉ có ánh đèn pin lấp loáng.

Nương ánh sáng mỏng manh kia cậu không thể tin được mà nhìn cái kẻ đang hò hét kia.
Sao cô lại ở đây?
Mười ba phút sau đỉnh núi lại rơi vào yên tĩnh, tiếng kêu thét của Từ Vãn Tinh cũng an tĩnh lại.
Hiện tượng che khuất thiên thể sắp bắt đầu rồi.
Lúc quan sát hiện tượng thiên văn người ta phải khống chế thời gian chính xác từng giây mới có thể hoàn chỉnh quan sát và ghi lại cả sự kiện.

Trên mặt những người đang chờ đợi quan sát tại nơi này có một biểu cảm gần như thành kính và chấp nhất.
Cái gọi là hiện tượng che khuất thiên thể xảy ra nhiều lần trong năm.

Ví dụ như nói đến nhật thực thì đó là khi mặt trăng đứng giữa địa cầu và mặt trời và che khuất mặt trời.

Còn cái này về lý thuyết cũng như thế, nhưng lúc này mặt trăng đứng giữa trái đất và một hành tinh khác, cho nên mới gọi là che khuất thiên thể.
Tất cả mọi người đứng sau kính viễn vọng của mình, hai mắt chăm chú nhìn bầu trời đầy biến ảo.

Toàn bộ quá trình chỉ có 1 phút 48 giây ngắn ngủi nên người ta không thể bỏ lỡ một giây nào được.
Từ Vãn Tinh không phải người thích tìm hiểu, số lần cô và lão Lương gặp mặt một năm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cô cũng không biết ông ta là người ở đâu, nhưng chỉ cần nhìn thiết bị và ghi chép cực kỳ chuyên nghiệp của ông mỗi lần có hiện tượng thiên văn thì cô đoán ông ấy hẳn là nhân viên chuyên nghiệp về mảng này.

Cũng bởi vậy cô không dám lỗ mãng xin xỏ xem nhờ.

Dù sao cũng không thể chậm trễ người ta làm việc được.

Nhưng cái kính viễn vọng đơn sơ này đúng là thảm, nó giống như người cận 900 độ lại đeo kính 200 độ vậy……
Từ Vãn Tinh lao lực nhìn được một nửa thì khóe mắt nhìn thấy cách đó vài bước có người.

Kẻ nọ mặc áo trùm mũ, đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn còn trẻ nhưng lại có được đống thiết bị khổng lồ giống lão Lương.

Giờ phút này tên kia đang rời khỏi kính viễn vọng của mình sau đó hết sức chăm chú mà ghi cái gì đó lên vở.
Lòng cô ngo ngoe rục rịch.
Ngay sau đó Từ Vãn Tinh như sấm rền gió cuốn mà lật người qua bày ra khuôn mặt dày cười hì hì nói: “Người anh em, gặp nhau tức là có duyên, có thể cho tôi chút hãnh diện dùng kính viễn vọng 10 giây không?”
Người nọ ngừng bút, môi giật giật nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Sau một giây đồng hồ trầm mặc cậu ta vẫn cúi đầu nhìn vở của mình rồi gật đầu thật nhẹ.
“Đa tạ, đa tạ.” Từ Vãn Tinh cực kỳ vui vẻ mà lẻn tới phía sau cái kính viễn vọng như u linh rồi gấp không chờ nổi mà dán mắt lên.
Phía chân trời xa xôi lúc này hiện ra từng làn sóng như biển khơi, cuồn cuộn vô ngần.
Mặt trăng hình tròn tỏa ánh sáng trắng đang lặng yên lướt qua hành tinh phía xa.

Hành tinh kia vốn không có ánh sáng nhưng vì mặt trăng lướt qua nên nó cũng xuất hiện trong tầm mắt của con người, vũ trụ thần bí khó lường cũng hiện ra hình dáng sơ khai.
Chúng nó an tĩnh di chuyển trên bầu trời, ở cách bọn họ mấy trăm triệu năm ánh sáng, không để lộ chút động tĩnh gì nhưng lại bày ra vẻ đẹp ít ai biết tới.
Từ Vãn Tinh nín thở nhìn một màn này, mỗi một lần, mỗi một lần cô đều cảm thấy vũ trụ đẹp đến kinh người.
Cô lẩm bẩm tự hỏi: “Mày là hành tinh nào vậy?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói không nhanh không chậm: “Alpha số 16.”
“……”
Từ Vãn Tinh ngẩn ra, hơi bất mãn nói: “Tôi biết, tôi chỉ đang chào hỏi nó thôi.”
Người này thật không hiểu phong tình, hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới xem ngôi sao mà còn không biết nó là ngôi sao nào chắc? Cô chỉ đang đơn thuần cảm khái thiên nhiên mỹ lệ.
Thật nhiều chuyện mà = =!
Nhưng cái kẻ nhiều chuyện kia lại khách khí nói: “Mười giây qua rồi, có thể trả kính viễn vọng cho tôi không?”
“……”
Từ Vãn Tinh buồn bã ỉu xìu bước tránh khỏi cái giá, cực kỳ tiếc nuối cầm lấy cái “kính viễn vọng 200 độ” của mình và ghé vào đó cố gắng xem thêm một chút.
Nhưng đã xem qua thiết bị cao cấp lúc này xem cái thứ này mới hiểu được có tiền là thế nào.

Người ta đang xem ngôi sao còn mình đang xem kính vạn hoa.
Cô vừa nỗ lực nhìn vừa không nhàn rỗi hỏi người bên cạnh: “Có xuất hiện mặt tối không?”
“Có.”
“Ngôi sao đã bị che lấp chưa?”
“Rồi.”
“Chỗ tôi nhìn không rõ lắm, bóng đen trên ngôi sao đã xuất hiện chưa?”
“Còn chưa.”
“Hình như cường độ ánh sáng có tăng đúng không?”
“……”
Người nọ giống như đang cố kiềm chế bản thân mới có thể hỏi đáp với cô lâu như thế nhưng tới đây thì kiên nhẫn đã cạn kiệt.

Hắn nghiêng đầu không nhìn ngôi sao nữa mà chỉ hỏi: “Từ Vãn Tinh, cậu đang hỏi mười vạn câu hỏi vì sao hả?”
“?”
Từ Vãn Tinh đứng sau kính viễn vọng lập tức chấn động.

Tên kia gọi cô là cái gì? Sao hắn biết……
Giây tiếp theo cô bỗng chốc giơ tay bật đèn pin lên sau đó kinh hoảng chiếu vào mặt kẻ kia.
Đối phương thình lình bị ánh sáng mạnh chiếu vào thì theo bản năng nhắm mắt, quay mặt đi và giơ tay lên che mắt hét: “Cậu làm gì thế?”
Giọng cậu căng thẳng, hiển nhiên là đang mất kiên nhẫn và không vui.
Nhưng mặc dù cậu quay mặt đi thì cô vẫn lập tức nhận ra người trước mặt.
“Kiều, Kiều Dã?”
Cô mở to mắt, không thể tin được mà nhìn kẻ trước mặt, cùng lúc ấy tay cô lơ đãng buông ra, đèn pin ục ục lăn xuống núi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.