Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 18: Chương 18




Sau một lúc Kiều Dã ngừng lại.
“Đưa ô cho tôi.” Một tay cậu ta đỡ xe một tay vươn về phía Từ Vãn Tinh.
Từ Vãn Tinh vẫn đắm chìm trong phỏng đoán “Kiều Dã có thực sự tốt bụng như vậy ư”, lúc này cô theo bản năng đưa ô cho cậu ta.

Lúc phát hiện không đúng cậu ta đã đẩy cái xe địa hình sang.
“Cậu dắt xe đi.”
Hở?
Vì thế hai người nhanh chóng trao đổi vị trí, chú lùn 1m5 như cô rốt cuộc cũng không cần gian nan bung dù cho người khổng lồ nữa.

Từ Vãn Tinh lắc lắc cổ tay đau nhức rồi lẩm bẩm: “Không nghĩ tới cậu cũng có lương tâm.”
Kiều Dã: “Tôi cũng không nghĩ cậu lại lùn như thế.”
“……”
Từ Vãn Tinh trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta vài giây sau đó tức quá hóa cười: “Nếu cậu muốn an ổn về nhà không việc gì thì tốt nhất trong quãng đường còn lại cậu câm miệng đi.”
Một đường kế tiếp không ai nói chuyện, mưa thu tí tách rơi trên cái ô giống như tiếng ca khàn khàn.

Từ Vãn Tinh đẩy xe, ngẩng đầu thấy nước mưa vô hạn rơi xuống, lúc ngước mắt nhìn sang bên cô quả nhiên thấy bờ vai cậu ta ướt rồi.
Cô há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng cô học bộ dạng cậu ta mà duỗi tay đẩy cán ô sang bên kia.
Kiều Dã nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau mới nói: “Có qua có lại.”
Lúc nói lời này đáy mắt cậu có ý cười, trong giọng nói có vui sướng xưa nay chưa từng có.
Vì thế cây ô kia tiếp tục nghiêng về phía cô, để cô được an ổn dưới mảnh trời bé nhỏ ấy.

Từ Vãn Tinh bỗng nhiên không biết phải nói gì, từ chối hoặc cảm ơn giống như đều không quá thích hợp.
Cuối cùng cô bĩu môi: “Đừng coi tôi như một cô gái nũng nịu yếu ớt.”
Kiều Dã lễ phép hỏi lại: “Vậy tôi phải coi cậu là một tráng hán thô kệch cao lớn hả?”
“……”
Từ Vãn Tinh nghẹn lời, cô cực kỳ thành khẩn nói: “Thật sự đó, tôi nghĩ cậu vẫn nên câm miệng thì tính mạng sẽ an toàn hơn.”
Khóe miệng Kiều Dã lại giật giật.
Lúc sắp tới hẻm Thanh Hoa hai người đi ngang qua một tiệm mỳ, Kiều Dã đột nhiên hỏi cô: “Có muốn ăn mì không?”
Từ Vãn Tinh nghi hoặc nhìn cậu ta, “Cậu không về nhà ăn cơm à?”
“Trong nhà không có ai nên đêm nay không có cơm.”
Từ Vãn Tinh không hề cảm thấy thẹn mà lập tức vỗ túi mình và cực kỳ sảng khoái nói: “Tôi không xu dính túi.”
Kiều Dã cuối cùng cũng không nhịn được bật cười nói: “Tôi mời ——”

Rồi cậu ngừng một lát mới nói, “Coi như bữa cơm giảng hòa.”
“Vậy sao có thể để cậu mời được?” Trong lòng Từ Vãn Tinh vừa động mắt đã híp lại thành hình trăng non và cười thâm trầm nói, “Nếu muốn thanh toán nợ nần thì cũng nên để tôi mời chứ.”
Kiều Dã không nói chuyện mà chỉ nhìn túi áo cô vừa mới vỗ vỗ.
Từ Vãn Tinh bước nhanh hơn đi vào ngõ nhỏ, hấp tấp nói: “Đi thôi, đổi chỗ khác đi, tôi mời cậu!”
Không nghĩ tới cô lại đưa cậu tới cuối con ngõ nhà bọn họ và ngừng trước một cái cửa cuốn cổ xưa.

Cô nhóc ngựa quen đường cũ móc chìa khóa ra mở cửa.

Từ Vãn Tinh cũng không hổ là kẻ có sức lớn, chỉ một lát đã kéo cánh cửa cuốn lên và chui vào trong sau đó mở đèn nói, “Vào đi.”
Lúc quay đầu lại cô mới phát hiện mình chỉ kéo cửa lên tới đúng độ cao của mình, còn Kiều Dã thì phải khom lưng mới vào được.
“Sorry sorry.” Cô cười nói rồi bước vào bếp, vừa kéo tủ lạnh ra xem vừa nói, “Trong nhà loạn cậu đừng để ý, mau tìm một chỗ mà ngồi.”
Kiều Dã nhìn khắp nơi và im lặng.

Ngôi nhà này nhỏ hẹp, mọi gia cụ đều chen chúc với nhau.

Trên cái ghế sô pha hẹp có một núi quần áo, mắc áo vẫn ở đó, chắc là người cất vào vội vàng chưa kịp gấp.
Trên một cái bàn cơm mini chất đầy chày cán bột, dụng cụ nhào bột mì, căn bản không còn chỗ ăn cơm.

Cậu muốn tìm chỗ ngồi nhưng hai cái ghế ăn cơm đều để tạp dề và rổ đồ ăn.
Từ Vãn Tinh thì vẫn chôn mặt trong tủ lạnh giọng cực vui sướng ——
“Cách mấy ngày ba đều gói cho tôi một đống sủi cảo và để ở trong tủ lạnh, các loại nhân đều đủ.

Tôi mời cậu ăn sủi cảo nhé?”
Kiều Dã nhướng mày đáp: “Được.”
“Cậu có kén ăn cái gì không?”
“Không kén.”
“Vậy nhân thịt với tề thái nhé? Rau dại đó, ba tôi tự lên núi hái.”
Kiều Dã dừng một chút: “Cây tề thái…… hình như hơi thô ráp.”
Chưa ăn bao giờ.
“Cải trắng thịt dê thì sao?”
“…… Thịt dê mùi lắm.”
“Vậy ——” Động tác của Từ Vãn Tinh bắt đầu chậm xuống, “Củ cải thịt bò cậu có ăn không?”

Kiều Dã trầm mặc vài giây sau đó gian nan: “Củ cải……”
Từ giãy giụa trong giọng của cậu cô hiểu được kháng cự nên vội đổi: “Vậy ăn tôm tươi gạch cua nhé? Cái này bán chạy lắm, là món chiêu bài của ba tôi đó.”
Sau một hồi trầm mặc thật lâu ——
“Tôi không ăn hải sản.”
Nghe xong câu này Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình mà thò đầu ra khỏi tủ lạnh gằn từng chữ: “Cậu, không, kén, ăn hả?”
Tuy Kiều Dã xưa nay bình tĩnh nhưng lúc này cũng không bình tĩnh nổi, “Những thứ tôi thích ăn thì tôi sẽ không kén chọn.”
Từ Vãn Tinh: “……”
Tên học sinh ưu tú này có vấn đề rất lớn.
Kết quả cuối cùng là cậu ta chọn nhân thịt heo nấm hương, coi như tạm được.

Từ Vãn Tinh nấu nước rồi mới phát hiện trong phòng không có chỗ cho Kiều Dã ngồi vì thế cô đơn giản chỉ lên tầng hai: “Cậu đi lên chờ tôi.”
Cô là người không câu nệ tiểu tiết, không có tinh tế rụt rè của con gái, chỉ cần thoải mái thì thế nào cũng được.
Kiều Dã tự biết mình không giúp được gì nên rất ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cậu dạo quanh một vòng vẫn không tìm thấy cầu thang đâu nên vội quay lại phòng bếp hỏi: “Lên lầu hai đi như thế nào?”
Từ Vãn Tinh cười ha ha rồi chỉ đường cho đại thiếu gia nhà giàu: “Ra cửa quẹo trái, cây thang ở đằng kia.”
Kiều Dã yên lặng đứng ở ngoài cửa và mới hiểu được vì sao cô lại nói là cây thang chứ không phải cầu thang.

Lối đi thông lên lầu hai lại là một cây thang gỗ cũ kỹ.
Cậu giãy giụa vài giây mới xắn tay áo lên nhận mệnh mà bò cây thang.
Cách mạng hữu nghị bắt đầu từ việc leo thang gỗ.
Trên lầu là căn cứ bí mật của Từ Vãn Tinh.

Hôm qua trời nắng nên cô giặt chăn và phơi trên mảnh đất trống bên ngoài căn lều.

Nhưng hôm nay vì không có ai ở nhà nên nó lại bị mưa xối ướt sũng.
Kiều Dã xuyên qua chiếc chăn đơn trắng tinh rồi ngừng bên ngoài lều.

Cậu đẩy cánh cửa gỗ khiến nó kẽo kẹt một tiếng.

Bên trong là một cái bàn cũ, một cái ghế dựa loang lổ, ven tường có một cái tủ tuổi đời đã lớn, mặt đất là một cái thảm đã bạc phếch, trên tường là áp phích lòe loẹt.
Cậu ngừng ở ven tường thấy có Coldplay, Beatles, còn có John Lennon.
Đang thất thần thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một bóng đen, nó nhảy bùm một cái lên bàn sách khiến cậu sợ nhảy dựng.


Vừa quay đầu cậu đã thấy đó là một con mèo hoang màu vàng trắng đan xen.
Từ Vãn Tinh bưng hai bát sủi cảo lớn tiến vào thì thấy Kiều Dã và A Hoa đang bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều mờ mịt không hiểu gì cả.
Thực hiển nhiên A Hoa tưởng cô đã trở lại nên mới nhẩy từ nóc nhà xuống ai ngờ lại phát hiện một kẻ xa lạ.
Cô cười ha ha đặt sủi cảo qua một bên rồi bế A Hoa lên hỏi: “Lại tới xin cơm hả?”
Cô kéo ngăn kéo, lấy từ bên trong ra đống bánh quy hôm qua con mèo ăn còn thừa và bẻ nát đặt trên giấy nháp.

Vừa nhìn con mèo đói nhào vào đồ ăn cô vừa nói: “Quanh đây rất nhiều mèo hoang, A Hoa là khách thường trú ở đây.”
Giống như nghe thấy cô nhắc tới tên mình nên A Hoa vừa ăn bánh quy vừa meo một tiếng và ngẩng đầu liếc cô một cái sau đó còn cọ cọ lên cánh tay cô.
Từ Vãn Tinh cúi đầu nhìn nó, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống, trong phòng có hai người ngồi trên thảm, mỗi người ôm một cái bát to hơn mặt mà ăn sủi cảo chính tay Từ Nghĩa Sinh gói.
Từ Vãn Tinh đắc ý dào dạt hỏi: “Tay nghề ba tôi tốt chứ hả?”
Kiều Dã gật đầu.
Cậu nghiêng đầu nhìn áp phích trên tường và hỏi: “Đều là ban nhạc cậu thích hả?”
“Đương nhiên.”
Kiều Dã trầm mặc vài giây: “Đều là ban nhạc của Anh……”
48 điểm tiếng Anh, thật sự có thể đến trình độ thích Coldplay và Beatles sao?
Từ Vãn Tinh cầm bát đặt qua một bên rồi bắt đầu uy hiếp: “Này, tôi cảnh cáo cậu, cơm làm hòa cũng ăn rồi đó.

Cậu còn dám khiêu khích thì hai ta chỉ có khả năng một phen sống mái! Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước nhé, tôi chính là ——”
“Đai đen Tae Kwon Do.” Kiều Dã cười rồi buông bát nói, “Tôi biết.”
Khó có lúc cậu lười nhác ngồi ở kia không làm gì, không hề cầm sách giống như mọi ngày.

Cậu tùy tiện ngồi dựa lưng vào tường, khóe môi cười nhạt, ống tay áo vẫn xắn cao.
Thiếu niên như vẽ, ánh trăng vô biên.
Kỳ thật lúc không có xung đột thì cậu thật sự khiến người ta không ghét nổi, thậm chí còn có một loại lực hấp dẫn nói không nên lời.
Từ Vãn Tinh nhìn một lát mới bĩu môi hỏi: “Cậu không vội về nhà làm bài hả học bá?”
“Không vội.”
“Vậy dù sao cơm cũng ăn rồi, tôi mời cậu nghe một bài hát vậy.” Cô bật dậy lấy từ cái tủ cũ một cái băng từ mà hiện tại trên thị trường không còn bán nữa.

Sau đó cô mở đài, lạch cạch bỏ băng vào và bật.
Tiếng nhạc từ cái đài nhỏ vang lên, nó là một bài hát điện tử đã từng thịnh hành mấy năm trước của Coldplay, là một bài rock and roll, âm nhạc bừng cháy và lan ra khắp căn lều nho nhỏ.

Kiều Dã không cần tốn nhiều sức đã nghe hiểu ca từ của bài hát.
We sat on a roof
Named every star and
You showed me a place
Where you can be what you are

And the view
The whole Milky Way
In your eyes
I drifted away
And in your arms
I just want to sway
Amazing day
Amazing day
Cậu thấy Từ Vãn Tinh nhảy lên ngồi trên bàn sách, sau lưng là cửa sổ mở rộng và bầu trời đêm mà nhà cửa trong ngõ nhỏ không thể che được hết.

Có gió thổi tới mang theo mùi bùn đất sau cơn mưa, chóp mũi cậu quanh quẩn vị cỏ xanh như có như không.
Còn cô thì vui vẻ tươi cười, còn hơi hơi lắc lắc đầu dùng tiếng Anh sứt sẹo của bản thân mà hát theo.
Rốt cuộc Kiều Dã cũng không nhịn được mà thấp giọng cười, tươi vui vô hạn lan trên khuôn mặt cậu.
Kiều Dã nói: “Từ Vãn Tinh, 48 điểm tiếng Anh đúng là danh bất hư truyền.”
Lúc này cô ngây ra, không thể tin được mà nhìn cậu cười thoải mái, vì ngồi dưới đất nên cậu chỉ có thể ngước mắt lên nhìn cô.
Khó có lúc cậu phải nhìn lên thế này.
Kiều Dã lười biếng vươn tay nói: “Nhưng mà làm sao bây giờ, hôm nay tôi đặc biệt muốn cùng một người thi tiếng Anh được có 48 điểm làm bạn.”
Từ Vãn Tinh lập tức nhảy khỏi bàn, đập vào tay cậu sau đó híp mắt nói: “Nhưng kẻ được 48 điểm không muốn kết bạn mà chỉ muốn đánh người.”
Cô tràn đầy sức sống, lúc cười hay giận, trừng mắt hoặc cong mắt đều thực chân thật.

Kiều Dã dựa vào tường, nhẹ tặc lưỡi rồi thong thả ung dung nói: “Vậy đánh cũng đánh rồi, hiện tại là bạn chưa?”
“Tôi đánh khi nào ——” Từ Vãn Tinh sửng sốt nhìn bàn tay mình vừa đánh vào tay cậu ta rồi không thể tin được mà hỏi, “Cái này cũng tính hả???”
Kiều Dã duỗi tay cho cô nhìn: “Đỏ cả rồi còn không tính hả?”
Cô còn thật sự thò người qua nhìn, hình như đỏ thật.
“Cái gì thế, cậu là Đường Tăng hả? Da thịt còn vô cùng mịn màng, nõn nà như ngọc……” Từ Vãn Tinh lẩm nhẩm lầm nhầm rồi lùi lại bế A Hoa lên và trợn trắng mắt.
Kiều Dã đứng dậy xách cặp, cũng không cố chấp nữa.
“Nhạc cũng nghe rồi, tôi về nhà đây.”
Lúc nhạc dạo của bài tiếp theo vang lên cậu bò xuống thang gỗ, biến mất bên ngoài bức tường đầy dây thường xuân.

Bầu trời sau cơn mưa là tinh quang lấp lánh, cực kỳ giống lời bài hát kia.
Từ Vãn Tinh ghé vào cửa sổ, tay ôm A Hoa do dự một chút cuối cùng vẫn gọi với vào ngõ nhỏ: “Này!”
Kiều Dã dừng lại ngửa đầu nhìn cô.
Cô giống như đã hạ quyết tâm mà hít sâu một hơi nói: “Làm bẩn sách của cậu là tôi không đúng, cùng bọn Xuân Minh nhắm vào cậu chẳng qua vì tôi nhất thời khó chịu ——”
Kiều Dã vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô.
Giây tiếp theo cô chợt nở nụ cười nói: “Dù sao cậu cũng chẳng tốt hơn là bao, mọi người coi như đều là lòng dạ hẹp hòi, sủi cảo cũng ăn rồi, ô cũng dùng chung, vậy coi như ân toán thật sự xí xóa nhé!”
Trong bóng đêm, thiếu niên nhếch môi không nhịn được cười rồi thong dong đáp: “Ừ, xí xóa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.