Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 26: Chương 26




Đối với Từ Vãn Tinh mà nói thì mỗi lần thi quan trọng đều được sắp xếp cực kỳ không hợp lý.

Tất cả luôn bắt đầu với ngữ văn và kết thúc bằng tiếng Anh.

Đây là truyền thống mất nhân tính đến nhường nào chứ?
Đây hoàn toàn là tàn nhẫn, không hề có đạo đức!
Nói ngắn lại thì một khắc thi xong tiếng Anh cô chỉ có cảm giác thân thể bị đào rỗng không.
Nhưng cũng trong hai môn ma quỷ này lần đầu tiên trong đời Từ Vãn Tinh thu hoạch được niềm vui kinh ngạc.
Thi văn thì tám phần liên quan tới giám định và thưởng thức thơ cổ, lúc này chính là vào bài “Nguyệt dạ ức xá đệ” của Đỗ Phủ.

Đương nhiên để tránh cho đám học sinh vừa thấy Đỗ Phủ đã hiểu rõ rằng ông này là người lòng mang thiên hạ, thanh danh yêu nước yêu dân ngời ngời thế nên đề thi đã bỏ qua tên của thi nhân mà chỉ đề thơ.
Lúc trước cứ đến lúc thi nhìn thấy giám định và thưởng thức thơ là Từ Vãn Tinh đã hoảng hết cả hồn.
Hôm nay lại không như thế, hôm nay cô cảm thấy mình đã được uống nước thần của Kiều bá bá nên cảm xúc tự nhiên mênh mông, vừa thấy thơ cô đã tự nhiên sinh ra một loại dũng cảm “rốt cuộc ngươi cũng đã tới”!
Trước không nói có thể lấy được điểm hay không, chỉ nguyên việc có tự tin với ngữ văn đã là con mẹ nó viên mãn rồi, kể cả không đạt điểm chuẩn.
Sau đó đọc đề ——
Trống dồn dứt vết chân đi;
Nhạn thu một tiếng biên thùy bi ai.
Ðêm nay sương trắng đã rơi,
Quê xưa giờ vẫn sáng ngời bóng trăng.
Có em, đều đã chia tan;
Không nhà mà đến hỏi thăm mất còn.
Gửi thư, chẳng biết tới luôn,
Huống chi chinh chiến nay còn chưa thôi.
(thivien.net)
Vừa đọc xong Từ Vãn Tinh đã thấy như sét đánh.
Này này, sao lại không giống như đã nói vậy!? Kiều Dã nói viết sông núi là hoài cổ, viết ánh trăng hay dòng sông là nhớ nhà, viết người ly biệt là nhớ người thân, viết cái gì mà biên cương phong cảnh chính là cảm khái về chiến tranh rồi lo nước lo dân.
Nhưng cái bài thơ này sao con mẹ nó cái gì cũng có thế này!
Lẩu thập cẩm dư lày thì phải làm sao?
Từ Vãn Tinh choáng váng.
Nhưng Từ Vãn Tinh là ai chứ? Nếu không biết nồi lẩu thập cẩm này muốn viết cái gì thì theo ghi chú của Kiều bá bá mà viết hết, ít nhất cũng có được tí điểm chứ nhỉ?
Dù sao cũng không cần bị 0 điểm như trước đây là được, cũng coi như có tiến bộ, không làm thất vọng sự cổ vũ của Kiều Dã.
Từ Vãn Tinh múa bút thành văn, cơ bản giải thơ như sau:
Câu đầu tiên “Trống dồn dứt vết chân đi.

Nhạn thu một tiếng biên thùy bi ai.”: Có trống trận, đó chính là thời kỳ chiến tranh, như vậy bối cảnh bài thơ hẳn là thời chiến loạn, chim nhạn gào khóc thảm thiết vậy chứng tỏ chiến trường cực kỳ tàn ác.
Câu thứ hai “Ðêm nay sương trắng đã rơi.


Quê xưa giờ vẫn sáng ngời bóng trăng.”: Đến đây, ánh trăng đến rồi, chính là nỗi nhớ nhà, như vậy nhà thơ này ở thời chiến loạn lại dâng lên cảm xúc tràn ngập nhớ về cố hương của mình.

Đây chính là cái gọi là ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, tên thi nhân gian xảo, còn bắt trước Lý Bạch cơ đấy.
Từ trong đầu cô bắt đầu nổi lên từng hàng văn thải ào ào không dứt.
Câu thứ ba “Có em, đều đã chia tan.

Không nhà mà đến hỏi thăm mất còn.”: Câu này tựa như tự nhủ, cô chỉ cần nhìn đã hiểu.

Vị này bắt chước Lý Bạch thật thảm, chia lìa với em trai, nhà cũng tan, người thân sống hay chết khó mà biết được.
Từ Vãn Tinh thu lại ý cười, lại dừng một chút mới viết một câu như thế này vào bài thi: Cửa nát nhà tan, không thân không thích, sống chết chưa rõ.
Kỳ thật cô cũng giống người anh em này, thậm chí còn thảm hại hơn.

Ít nhất người này còn từng có gia đình, còn biết nhà mình ở đâu, còn có thân nhân để mà nhớ mong.
Một câu cuối “Gửi thư, chẳng biết tới luôn.

Huống chi chinh chiến nay còn chưa thôi.”
Dựa theo mấy câu gà bài của Kiều Dã thì nếu không có chuyện mượn cảnh hay mượn vật nhớ người thì chỉ có một khả năng.

Từ Vãn Tinh dứt khoát sử dụng câu phân tích mẫu mực mà Kiều Dã đã đưa cho: Một câu thơ cuối là tác giả thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, biểu đạt tình cảm cực kỳ nhuần nhuyễn.
Nhưng là tình cảm gì thì đến đây cô tựa hồ không còn cái phao nào để mà trợ giúp.

Thi nhân ngày qua ngày viết thư về nhà mong có đượcc tin tức của người thân, nhưng chiến sự lại liên miên nên thân nhân không có tin tức.

Ông ta nhớ cố hương, nhớ non nước ngày xưa, cũng mong chiến sự dừng lại, người dân được an cư lạc nghiệp.
Từ Vãn Tinh viết những câu thưởng thức giám định thơ từ này nhưng trong lòng không còn đắc ý nữa.

Cô chỉ ngơ ngác nhìn đống chữ rậm rạp, không thể tin được một ngày kia mình lại có thể có cảm xúc dào dạt lấp trống bài thi ngữ văn như thế này.
Hình như thơ từ cũng không phải quá khó hiểu.
Một khắc kia cô có loại xúc động, muốn quay đầu nói câu cảm ơn Kiều Dã, hoặc cười một cái.

Nhưng cô vừa mới quay đầu đã nghe thấy cô giáo ngồi trên bục giảng quát: “Từ Vãn Tinh!”
Cô lập tức quay vèo lại, lúc này mới nhớ ra đây là đang thi, mẹ ơi!
Ánh mắt của cô Trần không hề ngoài ý muốn mang theo cảnh cáo vì Từ Vãn Tinh có “ý đồ nhìn lén bài của Kiều Dã.”
“……”
Thi tiếng Anh cũng thuận lợi nhờ có ghi chú của Kiều Dã, ít nhất ở phần chọn đáp án đúng cô làm được trôi chảy hơn nhiều.
take off, take on, take up…… Từ Vãn Tinh không có cách nào trong một thời gian ngắn bổ sung nhiều từ mới như thế, nhưng ít ra cô có trí nhớ kinh người, có thể học được nhiều từ hơn những người khác.
Với đề này người ta có thể dùng cảm giác hoặc kiến thức để làm, coi như không tệ.

Phần sửa lỗi sai thì căn bản không làm ăn được gì.
Viết luận ư, ngại quá, ngày hôm qua cô học thuộc một bộ từ vạn năng dành cho viết luận của Kiều bá bá.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Để xem hôm nay phải nghị luận cái gì nào? Ha, người ra đề thích Lý Lôi với Hàn Mai Mai chắc rồi, đề hôm nay cần thảo luận là ưu nhược điểm của việc có kế hoạch.
Nowadays, with the development of our society, education is a big issue for both students and parents.

Câu trả lời vạn năng cho mọi đề là nói đến education, màn mở đầu hoàn mỹ.
On one hand……the other hand…… Cấu trúc kinh điển.
After all, generally speaking…… Kết cục đầy đủ.
Viết xong bài luận Từ Vãn Tinh duỗi người nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời sao mà xanh, không khí sao mà tươi mát, khăn quàng đỏ trước ngực ——
À, dùng nhiều lời kịch quá nên chỉ cần lơ đãng lại nói tới khăn quàng, hê hê.
Lúc thu bài cô đưa cả bài của Kiều Dã cho bàn trước sau đó quay đầu nhìn cậu một cái rồi đột nhiên cười.
Mặc kệ lần này có đạt chuẩn hay không thì hình như cô cũng chẳng có gì tiếc nuối, thực viên mãn, thực tràn đầy sĩ khí.
Kiều Dã cũng ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu nhướng mày giống như đang hỏi cô có làm được bài thưởng thức và giám định thơ hay không, nếu không làm được cậu ta sẽ trở mặt ngay.
Kỳ thi đã kết thúc, trong phòng học tràn ngập hơi thở được giải thoát sau căng thẳng quá độ.

Có người ném sách, có người ném bút, có người ca hát, có người đập bàn, có người sứt đầu mẻ trán so đáp án, cũng có người thi xong là tung hê, điểm cao hay thấp đều mặc kệ.
Từ Vãn Tinh lại ngồi tại chỗ, trong lòng là một cảm giác an tĩnh, thậm chí còn vui vẻ.
Kiều Dã liếc nhìn cô một cái và hỏi: “Thi thế nào?”
“Dù sao cái gì viết được tôi đều viết, không biết thì cũng sẽ nói hươu nói vượn để lấp đầy.” Từ Vãn Tinh duỗi duỗi người, “Chỉ mong thầy cô nể mặt thái độ tích cực đó mà cho chút điểm khuyến khích, cho tôi được đạt yêu cầu.”
Khóe miệng Kiều Dã giật giật nói: “Cố lên.”
Từ Vãn Tinh không hài lòng: “Cố lên? Tôi chân thành thể hiện tình cảm như thế mà học bá cậu lại chỉ có lệ vậy à!”
Cho nên mới nói khi chúc phúc cũng phải kỹ càng tỉ mỉ một chút chứ sao?
Kiều Dã suy tư một lát mới cực kỳ phối hợp mà trả lời dài hơn: “Cố lên.

Người có chí ắt sẽ thành công.

Người ta vùi đầu khổ học, mỗi môn đều nỗ lực.

Cậu như con thuyền trong bể học vô biên, mỗi lần đều cố gắng đạt gần hơn với đường tiêu chuẩn.”
Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình: “Cảm ơn cậu hình dung tôi không khác gì kẻ thiểu năng trí tuệ.”
Nhưng hai người nhìn nhau một lát cuối cùng vẫn là cô bật cười trước, giống một kẻ đầu đất thực sự mà vươn tay ra với cậu.

Cô nói: “Cảm ơn cậu, Kiều bá bá.”
Không có chế nhạo hay cảm xúc nào khác, đây là một lời cảm tạ thật lòng thật dạ.
Kiều Dã nhìn bàn tay của cô một lát, tuy cậu cảm thấy chuyện này thực ngu ngốc nhưng vẫn tự nhiên mà duỗi tay ra bắt lấy tay cô.
“Đừng khách khí.”
Nói xong cậu nhanh chóng buông tay ra sau đó quay lại thu dọn cặp sách, chỉ có khóe môi là không hiểu được cong lên.
Bốn rưỡi chiều thi tiếng Anh kết thúc, các thí sinh hiện tại có thể về nhà vui vẻ hoan ca sao?
No!
Mọi người cũng chỉ được thả lỏng 10 phút sau đó La Học Minh đã ôm một chồng bài thi lên.
“Được rồi, kỳ thi giữa kỳ chỉ kiểm tra thành tích học tập của mọi người trong nửa học kỳ vừa qua.

Lúc này đã vui vẻ thả lỏng như thế là định không thi cuối kỳ nữa hả? Còn muốn thi đại học hay không?”
Đám học sinh đang điên cuồng giải tỏa lập tức chỉnh đốn thái độ, bút cũng ngừng, tay cũng yên, không ai dám đập bàn nữa.
Biểu tình của La Học Minh thả lỏng, hiển nhiên tâm tình không tồi.
“Hôm trước thi đấu vòng loại môn vật lý đã có thành tích.

Khụ, lần này tổng cộng có ba suất dự thi, nhưng hai vị trí đầu đều là của lớp ta.”
Ông vừa dứt lời cả lớp đã đồng loạt quay đầu, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía vật lý song hùng ngồi hai bàn cuối.
Ngay sau đó La Học Minh cũng cười nói: “Đúng, chính là Kiều Dã và Từ Vãn Tinh.

Hai bạn này sẽ cùng Lý Giai Viễn của khối 12 đại diện cho trường thi trận bán kết của tỉnh.”
Cả lớp lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay, còn có tiếng gào rống.
Nhưng đương nhiên tiếng ồn ào này không có khả năng vì hai vị này làm vẻ vang cho tập thể.

Mọi người còn chưa có tinh thần vì cộng đồng cao như thế được chưa? Một loạt tiếng tru tréo kia hoàn toàn chỉ vì bọn họ là nhân vật chính tai tiếng, nhưng nay lại như chim liền cánh như cây liền cành mà đi chinh chiến tứ phương.
Lúc này từng ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng đến đều tràn ngập biểu tình nóng bỏng, cùng tâm tình hít hà bát quái.
Từ Vãn Tinh: “……” ông đây muốn đánh người.
Kiều Dã: “……” Tôi không biết mấy người đang nghĩ gì.
La Học Minh lại ho khan hai tiếng rồi nói: “Được rồi, tuy vòng đấu loại của nhà trường hơi đơn sơ nhưng sau khi các chủ nhiệm thương lượng với hiệu trưởng thì đều cảm thấy các em dù sao cũng đại diện cho vinh dự của nhà trường.

Thế nên cả ba bạn học sinh đều sẽ có giấy khen, còn có chút tiền thưởng cổ vũ.”
Tiếng gào rú lại vang lên.

Mọi người khe khẽ nói nhỏ: “Mẹ ơi, trường còn phát lì xì cho tụi nó kìa.”
“Có tiền tài, hớ hớ.”
“Có khác gì kết hôn không, ha ha ha.”
La Học Minh vẫn tiếp tục: “Hai bạn lớp chúng ta thi đứng thứ nhất và thứ hai.

Từ Vãn Tinh được 94 điểm, giải nhất, đến đây nhận 300 đồng tiền thưởng của em.”
Từ Vãn Tinh chỉ kém không cười há há, cô nhảy lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lên bục lấy giấy khen và tiền thưởng.
Xem đi, xem đi, cô đã nói cái gì? Ngày đó nhìn thấy bài của Kiều Dã cô đã biết cậu ta chết thẳng cẳng rồi mà, ha ha ha!
“Kiều Dã đứng thứ hai, 89 điểm.

Đây là phần thưởng của em, 200 đồng.”

Kiều Dã cũng đứng dậy, lúc nhận phần thưởng xong về chỗ cậu có thoáng nhìn qua Từ Vãn Tinh.
Kỳ thật cô đã ước có ngày này vô số lần, dù chưa từng nghĩ kỹ càng tỉ mỉ, cũng không ngờ sẽ hoàn thành tâm nguyện vĩ đại này trong vòng đấu loại môn vật lý.

Trong ảo tưởng của cô chỉ đơn giản là trong một lần thi nào đó cô sẽ vẻ vang nghiền nát Kiều Dã, quay lại ngôi vương đệ nhất, ổn định địa vị đã bị rung chuyển từ khi tên này chuyển đến sau đó lần nữa hống hách không ai bằng.
Và ngày này rốt cuộc cũng đã tới.
Nhưng khi cô ôm giấy khen và phong bì đựng 300 đồng đi xuống, cùng Kiều Dã mặt đối mặt thì cô lại bỗng chẳng đắc ý nổi.
Cô vốn nên lộ ra một nụ cười thỏa thuê, tốt nhất là phun ra một câu cực kỳ đáng đánh: “Thế nào, học bá, đã biết sự lợi hại của tôi chưa?”
Nhưng lúc Kiều Dã đi về phía cô lại vẫn trước sau bình tĩnh, trong mắt không có mất mát và ảm đạm mà chỉ có yên tĩnh.

Từ Vãn Tinh bỗng nhiên không sao nói ra miệng những lời đã chuẩn bị sẵn, cũng không sao bày ra bộ dạng tiểu nhân đắc ý được.
Mẹ ơi, cậu ta không chút nào bủn xỉn chia sẻ tâm đắc của mình với cô, thế nên cô đành há miệng mắc quai, chột dạ tới mức không thể vui vẻ nổi!
Từ Vãn Tinh há miệng không biết phải nói gì, biểu tình trên mặt cô cứng đờ, cười cũng không được khóc cũng không xong.

Tờ giấy khen và phong bì rõ ràng là nhẹ bẫng nhưng giờ phút này cầm trong tay lại nặng trĩu khiến người ta tay chân luống cuống không biết để chỗ nào.
Mãi tới lúc hai người đều ngồi xuống, La Học Minh bắt đầu nói đến bài thi học kỳ 2 thì Từ Vãn Tinh mới quay đầu lại nhìn Kiều Dã.

Cô muốn biết cậu có cố tình bày ra bộ dáng không sao hết để che giấu mất mát hay không.
Nhưng lúc Kiều Dã nhìn cô lại chỉ có bình tĩnh, miệng còn hơi cười, dùng khẩu hình nói: “Chúc mừng.”
Trong mắt, trên mặt cậu đều là bình thản không hề che giấu.
Từ Vãn Tinh sửng sốt, khóe miệng giật giật cuối cùng mới gian nan nói được một câu: “Cậu thi cũng rất tốt, mọi người cùng vui ——”
Nói xong cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Mẹ nó, mình đúng là thiểu năng trí tuệ.
Nên vui vẻ nhưng vui vẻ này giống như trộn lẫn cái gì khác.

Từ Vãn Tinh thất thần chờ tới lúc tan học mới gãi gãi đầu nói: “Tôi đi trước đây học bá.”
Cô luôn cảm thấy muốn nói chuyện gì đó nhưng lại không biết nói cái gì.

Vẫn là Kiều Dã chủ động gọi cô lại: “Vòng thứ nhất cậu thắng, cậu đã nghĩ ra điều kiện gì chưa?”
Nếu là lúc bình thường Từ Vãn Tinh nhất định nhi sẽ nói “Vậy cậu gọi tôi ba tiếng ba ba xem tôi có đáp không,” nhưng trước mắt cô còn thiếu nợ người ta kìa.

Sau khi cân nhắc một lát cô bình tĩnh nói: “Vậy cậu mời tôi ăn một bữa đi.”
Cái này đúng là vượt ngoài dự đoán của Kiều Dã.

Từ hiểu biết của cậu với Từ Vãn Tinh trong nửa học kỳ này thì cậu đoán mình sẽ phải gọi cô là ba ba hay gia gia gì đó, không nghĩ tới cô lại giơ cao đánh khẽ cứ thế bỏ qua.
Thế nên chỉ có một bữa cơm……
Cậu xách cặp lên cùng cô đi ra ngoài hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
“Bữa tiệc lớn!” Từ Vãn Tinh cảm thấy lần mua bán này mình lỗ to vì thế lập tức giở công phu sư tử ngoạm, “Phải đắt! Ăn đến mức tôi phải đỡ tường mà đi, ừ chính là như thế!”
Kiều Dã bật cười, nghiêng đầu liếc cô một cái nói: “Không thành vấn đề, tôi bao no luôn.”
Đoạn đối thoại này bị Mập Mạp và Xuân Minh tới tìm cô nghe được.

Hai kẻ này nhìn nhau.
Mập Mạp cẩn thận hỏi: “Này, tôi nghĩ nhiều phải không?”
Xuân Minh nhìn bóng dáng hai người phía trước rồi buồn bã nói: “Sợ là chúng ta nghĩ quá ít.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.