Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 38: Chương 38




Không ai biết Từ Vãn Tinh đi đâu.
Sau khi chuông đi học vang lên, học sinh trên hành lang lục tục trở lại phòng học nhưng giáo viên tiếng Anh lại vắng mặt, mãi không thấy đâu.
Vạn Tiểu Phúc đứng lên đè tiếng ồn ào xuống sau đó để đại biểu môn tiếng Anh cho mọi người cùng đọc bài.
Cô nhóc đi đâu rồi? Kiều Dã nhìn chỗ ngồi trống rỗng trước mặt.
La Học Minh nhanh chóng đuổi tới lớp, mọi người thấy thế thì quy củ hơn nhiều.

Vốn chỉ có 1/3 số người chịu đọc bài nhưng lúc thấy chủ nhiệm xuất hiện thì tiếng đọc bài lập tức cao vống lên.
Ông nhìn lướt qua phòng học lại không nhìn thấy Từ Vãn Tinh thế là trái tim treo giữa không trung của ông càng siết chặt hơn.
“Cô Trương có việc đột xuất, tạm thời không thể tới dạy.

Đại biểu môn học lên đây giám sát mọi người tự học.”
Nói xong ông vội vàng tới chỗ bàn cuối hỏi Tân Ý: “Từ Vãn Tinh có về phòng học chưa?”
“Từ lúc ra chơi tới giờ em chưa thấy bạn ấy quay lại ạ.” Tân Ý trả lời xong lại nhận thấy biểu tình của La Học Minh không bình thường thế là hỏi, “Thầy La, làm sao vậy? Có chuyện gì với Từ Vãn Tinh sao?”
La Học Minh trấn an cô nhóc, “Không có việc gì.”
Sau đó ông lại vội vàng đi ra từ cửa sau.
Tự học được chừng 10 phút đã có kẻ nghịch ngợm không chịu ngồi yên.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng……
Mập Mạp duỗi duỗi người đứng dậy nói, “Đại biểu môn học, tôi muốn đi vệ sinh.”
Đại biểu môn học ở trên bục giảng gật đầu và nhắc nhở: “Lúc đi qua lớp khác đừng ồn ào ảnh hưởng tới bọn họ.”
Mập Mạp tùy tiện đáp: “Yên tâm đi, không thành vấn đề”.

Vừa nói cậu ta vừa chăm chú đi về phía cửa sau rồi rẽ ngược lại phía đi tới nhà vệ sinh.
Đại biểu môn học: “……”
Ngay sau đó Xuân Minh cũng chậm rãi đứng lên: “Đại biểu môn học, tôi cũng muốn đi vệ sinh.”
Đám người này đều cùng một đức hạnh, đại biểu môn học dám cho một kẻ ra ngoài lại không dám để kẻ thứ hai cũng đi ra.

Hơn nữa trong lòng cậu ta biết rõ nếu Xuân Minh cũng đi rồi thì kẻ tiếp theo đứng lên hẳn sẽ là Đại Lưu, rồi tiếp theo…… cái nhóm nhỏ của Từ Vãn Tinh vĩnh viễn là một tập thể vững mạnh.
“Đợi Vu Khánh Khánh về cậu lại đi.” Đại biểu môn học mang vẻ mặt ôn hoà nói.
Nếu không ngoài dự đoán của hắn thì chỉ cần cô Trương không tới dạy, vậykkkk một tiết này Vu Khánh Khánh cũng sẽ không trở lại lớp học.
Tuy thế Xuân Minh cũng không phải kẻ ăn chay, hắn lập tức túm quần nói: “Nhưng tôi không nín được.”
Lớp học lập tức cười ha ha.
Cuối cùng, Xuân Minh cũng thông qua mà rời khỏi phòng học.
Tất cả mọi người đều cho rằng tiết này sẽ không thấy hai kẻ kia về lớp nữa, nhưng ai biết chưa tới 5 phút thì hai đứa lại vội về.
Mập Mạp không nói hai lời đã chạy thẳng tới chỗ Kiều Dã xách cổ áo cậu lên và hỏi: “Tôi hỏi cậu, Từ Vãn Tinh căn bản không chép bài thi của cậu đúng không?”
Kiều Dã ngẩn ra, “Bài thi nào?”
Xuân Minh đứng sau Mập Mạp mặt trầm xuống thay hắn bổ sung cho hoàn chỉnh, “Trương Xuân Nguyệt ở văn phòng khóc sướt mướt nói muốn đi tìm hiệu trưởng nói lý bởi vì Từ Vãn Tinh gian lận trong kỳ thi giữa kỳ, nói cậu ấy chép bài của cậu ——”
Lời còn chưa dứt, Kiều Dã đột nhiên đứng dậy, không hề quay đầu mà đi ra từ cửa sau.

Đại biểu môn học ở trên bục giảng gọi tên cậu nhưng lại không thấy cậu để ý.

Cuối cùng cậu ta chỉ đành nhìn hai kẻ kia và hỏi, “Này, này, không phải hai người đi WC sao, thế nào mà lại chạy xuống văn phòng ở lầu dưới?”

Bởi vì Mập Mạp đề nghị đi một vòng tới quầy bán quà vặt nên hai người muốn xác nhận xem Trương Xuân Nguyệt có thể đột nhiên trở về phòng hay không.

Bọn họ lén lút đứng ở cửa văn phòng, chuẩn bị điều tra xem.

Ai ngờ bọn họ lại nghe được một chuyện khiến người ta giật mình như thế.
Kiều Dã đến văn phòng, nói thẳng vào vấn đề.
Kỳ thật đây cũng không phải chuyện lớn lao gì, nói tới cũng buồn cười.

Gian lận thi cử là điều mỗi học sinh, mỗi trường, mỗi lớp đều có.

Nếu to gan thì trực tiếp chép cả bài, nếu không chỉ chép một chút, hoặc ghi công thức hay vài câu thơ cổ lên mặt bàn, lên hộp bút gì đó.
Kiều Dã vừa xuất hiện đã dễ dàng cởi bỏ hiểu lầm này, dễ dàng giải thoát tội danh cho Từ Vãn Tinh.
“Bạn ấy không chép bài của em, là trước khi thi em đưa ghi chép của mình cho bạn ấy nên hai đứa mới dùng từ giống nhau.”
Trương Xuân Nguyệt đã nín khóc nhưng vẫn không chịu tin tưởng Từ Vãn Tinh trong sạch: “Vậy cũng không thể có chuyện nó đột nhiên tiến bộ đạt điểm cao hơn trước những 40 điểm!”
“Vì sao không được?”
“Con bé đó căn bản không học tập, cũng chưa bao giờ học từ mới, loại người này sao mà thi tốt được?”
Trong văn phòng có toàn bộ giáo viên, bao gồm cả La Học Minh và vợ ông là trưởng phòng giáo vụ, Diệt Tuyệt sư thái.
Loại người này là sao?
Kiều Dã nhàn nhạt nói: “Có lẽ đúng là vì cô có thái độ này nên bạn ấy mới không thèm học tập, cũng không thèm học từ mới.

Dù sao có thi tốt cũng sẽ bị nói là gian lận, thế thì cần gì phải nỗ lực?”
Cậu là điển hình của học sinh ngoan, cũng chưa từng chống đối lại thầy cô giáo, thành tích các môn đều khiến các thầy cô vui đến không khép được miệng.

Nhưng hiện tại cậu lại không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trầm mặt giằng co với Trương Xuân Nguyệt.
La Học Minh muốn nói cái gì lại bị vợ kéo lại, “Đừng lên tiếng, hiện tại ông nói cái gì cũng chỉ là thiên vị Từ Vãn Tinh.

Để tôi tới giải quyết.”
Bà đẩy La Học Minh ra phía sau rồi lại hỏi Kiều Dã thêm vài câu, bao gồm những kiến thức ghi trên cuốn ghi chú kia, về giam định và thưởng thức thơ từ cậu đã viết cái gì.

Bà là trưởng phòng giáo vụ nên lúc hỏi chuyện này rất có kỹ xảo, chỉ dăm ba câu đã biết chi tiết.
Kiều Dã đều trả lời hết, sau đó còn nói: “Nếu cần em có thể về phòng mang ghi chú tới.”
Sư thái ôn hòa xua tay nói không cần, sau đó quay đầu lại hỏi: “Cô Trần còn có nghi vấn gì không?”
“Đã không có.” Trần Quỳnh xém thì buột miệng nói từ đầu mình đã không có bất kỳ nghi vấn nào, nhưng nhìn Trương Xuân Nguyệt lại nhìn tình huống nháo loạn trong văn phòng thì rốt cuộc cô ta cũng chỉ nói, “Tôi tin tưởng Từ Vãn Tinh, dù thi không tốt con bé cũng sẽ không gian lận.”
“Vậy còn cô, cô giáo Trương?” Sư thái nhìn về phía Trương Xuân Nguyệt hỏi, “Cô kiên trì muốn đi tìm hiệu trưởng nói chuyện Từ Vãn Tinh gian lận hay nguyện ý tin tưởng đây chỉ là một hiểu lầm?”
Trương Xuân nguyệt thẳng lưng đứng ở nơi đó, lại nhìn mọi người trong văn phòng cuối cùng cắn răng nói: “Chuyện gian lận coi như thôi, nhưng chuyện con bé đó vu khống bôi nhọ tôi mọi người đều nghe thấy.

Việc này không thể cho qua dễ như thế được, nó cần phải xin lỗi tôi và viết bản kiểm điểm thừa nhận sai lầm.”
Sư thái đang muốn nói chuyện thì La Học Minh đã bật cười.

Ông bị vợ đuổi ra góc cửa sổ thì chỉ im lặng nhìn mọi việc, thậm chí còn lôi thuốc ra hút.

Lúc này tình thế đã sáng tỏ, ông lập tức dập thuốc, cười hai tiếng và đứng dậy nói: “Cô Trương, tôi nói thẳng nhé, việc này không đơn giản như cô nói đâu.”
Trương Xuân Nguyệt hơi híp mắt, “Ý thầy La là ——”

“Ý tôi là Từ Vãn Tinh có gian lận hay không đã có Kiều Dã giúp làm chứng.

Nhưng có người thu hối lộ của phụ huynh hay không, có vì thế mà đối xử với học sinh không bình đẳng hay không thì chỉ sợ vẫn còn cần điều tra mới chứng minh được Từ Vãn Tinh có bôi nhọ cô hay không, sau đó mới nói tới xin lỗi.”
La Học Minh nhéo tàn thuốc trong tay sau đó im lặng nhìn cô ta.
Sau khi rời khỏi văn phòng Kiều Dã không về lớp học.

Cậu ghé cửa sau nhìn thoáng qua vẫn thấy chỗ của Từ Vãn Tinh trống không.

Mập Mạp và Xuân Minh cũng không thấy đâu, đại khái chắc đi khắp nơi tìm người rồi.
Cậu đứng ở cửa một lúc lâu, dưới ánh mắt tha thiết của đại biểu môn học ở trên bục giảng cậu xoay người đi luôn.
“……”
Đại biểu môn học muốn vứt sách, việc này không phải việc người có thể làm.
Cô có thể đi đâu? Kiều Dã suy tư một lát sau đó đi lên sân thượng.
Cách tấm cửa sắt nặng quả nhiên cậu thấy bóng cô vì thế trái tim cũng bình tĩnh lại.
Chuyện trèo qua cửa không phải phong cách của cậu nhưng sau khi nhìn cô qua song cửa một hồi cậu vẫn chọn làm như thế.
Giờ phút này Từ Vãn Tinh đã không còn sự cảnh giác xưa nay luôn có, cô căn bản không nghe thấy động tĩnh chỗ cửa sắt, chỉ đưa lưng về phía cậu rồi liều mạng đá tường như đang hả giận.
Sân thượng có gió lớn, mặt trời đang ngả về phía tây, nửa vầng thái dương đã biến mất sau những tòa nhà cao lớn.

Ánh chiều tà mang theo ấm áp chuẩn bị biến mất, trời càng lúc càng tối.
“Cái tường có sai gì đâu mà cậu đá nó?”
Từ Vãn Tinh cứng đờ, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn kẻ đang đi tới, “Cậu quản được tôi à?”
Lúc cô quay đầu lại cậu mới thấy đôi mắt kia phiếm đỏ.
“Mặc kệ cậu thì sợ cậu phá hỏng của công bị lôi tới chỗ giáo vụ.” Kiều Dã một tay bó thạch cao treo ở trước ngực, một tay rũ bên người giật giật, lòng bàn tay có chút trống rỗng, trong lòng càng trống không hơn.
Cô đã khóc.
Chỉ một ý nghĩ như thế đã khiến hô hấp của cậu nặng nề.

Cậu chưa bao giờ nghĩ một Từ Vãn Tinh không sợ trời không sợ đất cũng sẽ có lúc nước mắt lưng tròng như thế này.

Ở trong lòng cậu cô luôn càn quấy, thích tỏ vẻ anh hùng, thân thủ lợi hại như Hoa Mộc Lan.
Bị đao chém vào tay nhưng cô lại như không thấy đau đớn, còn nhếch miệng cãi nhau với cậu.
Kiều Dã cúi đầu nhìn cô hỏi, “Cậu khóc à?”
“Cậu mẹ nó mù rồi.” Từ Vãn Tinh thề thốt phủ nhận, sau đó quay mặt đi không kiên nhẫn mà lau mặt rồi hỏi, “Có thuốc không? Cho tôi một điếu.”
“Cậu có biết hút không?”
“Thì học không được à?”
“Được, nhưng tôi không mang ——”
Lời còn chưa dứt cô đã duỗi tay thò vào túi quần cậu, Kiều Dã cả kinh vội nghiêng người trốn vì sợ cô chạm vào chỗ mẫn cảm.
Nhưng một tay cậu bó thạch cao thì sao mà trốn lại được? Huống chi dù hai tay cậu lành lặn thì cũng không đánh thắng được cô nàng này.
Từ Vãn Tinh thành công lục soát ra một gói thuốc lá sau đó ngước mắt khinh miệt mà trừng cậu một cái, “Đồ yêu tinh nói dối!”
“……”
“Bật lửa đâu?”
Cậu trầm mặc không lên tiếng, dùng cái tay hoàn hảo lấy bật lửa đưa cho cô.


Cái bật lửa màu bạc tinh xảo, làm bằng kim loại có hoa văn tinh tế, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân nên không hề lạnh.
Từ Vãn Tinh đón lấy đánh giá sau đó ngậm điếu thuốc và bật lửa.

Ngọn lửa màu xanh châm lên điếu thuốc nhanh chóng đốt nó đỏ bừng.
Cô mặc một cái áo len màu đen, phía dưới là quần bò màu đen, tóc buộc sau đầu đong đưa theo gió.

Giờ phút này ngậm điếu thuốc, dựa góc tường khiến cô trông càng thêm bất lương hơn bất kỳ lúc nào khác.
Kiều Dã nhìn cô hít sâu một ngụm sau đó lập tức lấy điếu thuốc ra mà ho kịch liệt, nước mắt cũng chảy.
Cậu cướp lấy điếu thuốc nói, “Không biết hút thì đừng cậy mạnh.”
“Trả thuốc cho tôi!” Cô vừa ho khan vừa muốn cướp điếu thuốc về nhưng cậu quá cao, chỉ cần giơ thuốc lên cao thì dù cô có nhảy dựng lên cũng không với tới.
Cuối cùng vì không đoạt được nên cô đơn giản mắng luôn: “Đồ ăn cướp! Đồ thổ phỉ! Sơn đại vương!”
Hô hấp còn chưa bình ổn thế là cô vẫn sặc đến đầu váng mắt hoa, nước mắt lưng tròng.

Kiều Dã muốn nói cái gì đó nhưng lại thấy mặt cô đầy nước mắt, từng giọt rơi trên mặt đất, rốt cuộc cũng không ngừng được.
Một khắc kia cậu không biết nên nói cái gì, có lẽ mọi lời nói đều nhợt nhạt không có sức.
Một tia hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất sau những tòa nhà cao tầng, màn đêm che trời lấp đất phủ xuống, dập tắt hào quang của thành phố.

Cho tới khi đèn điện dần dần sáng lên tạo ra một cảnh huy hoàng khác.
“Đừng khóc, Từ Vãn Tinh.”
“Tôi không khóc.”
“Vậy thứ dầm dề trên mặt cậu là cái gì.”
“Đều tại thuốc lá của cậu.” Cô nức nở, giơ tay lau nước mắt, “Người ta nói một ly rượu cay sặc đến chảy nước mắt, còn thuốc của cậu đúng là hàng dỏm, so với rượu còn tệ hơn.”
Kiều Dã cười, lời an ủi không thốt lên được, cậu chỉ có thể thấp giọng nói: “Tiết tự học buổi tối cậu muốn ăn cái gì? Lát nữa đi quầy bán đồ ăn vặt tôi mời cậu.”
“Ăn không vô.” Cô lắc đầu, “Không có tâm tình.”
Kiều Dã cân nhắc một lát lại hỏi: “Vậy cậu có thích cái gì không?”
Cậu không giỏi dỗ người khác, vì công việc của bố mình nên cậu phải chuyển nhà liên tục, bạn bè cũng chẳng có ai huống chi đây lại là một cô bạn khóc sướt mướt.
Nhưng lúc còn nhỏ nếu không vui cha mẹ sẽ dỗ dành cậu như thế ——
“Con thích cái gì?”
“Món đồ chơi.”
Vì thế cậu sẽ có đồ chơi.
“Con thích cái gì?”
“Người máy.”
Vì thế cậu có người máy.
Mặc dù rất nhiều chuyện kể cả món đồ chơi và người máy cũng không thể đền bù nhưng có còn hơn không, ít nhất cũng coi như an ủi.
Lúc cậu hỏi những lời này kỳ thực đã có dự cảm nếu cô mở miệng muốn kính thiên văn của cậu thì cậu sẽ vui vẻ đồng ý chia sẻ với cô.

Cho dù từ nay về sau sẽ chẳng được xem đầy đủ một sự kiện thiên văn nào nhưng xem một nửa cũng được rồi.

Coi như mình cũng đi xem nhờ kính viễn vọng là được.
Nhưng Từ Vãn Tinh lại không có chủ ý này, cô chỉ buông bàn tay đang lau nước mắt sau đó hỏi: “Cái gì cũng được à?”
“Cái gì cũng được.”
“Vậy tốt, tôi muốn công bằng.”
Kiều Dã á khẩu không trả lời được.

Mọi hình thức tồn tại vật chất dù có quý thế nào cũng sẽ có khả năng dùng thứ khác đồng giá để trao đổi, chỉ có công bằng là không như thể.

Cậu yên lặng nhìn Từ Vãn Tinh, hô hấp nặng nề khó khăn.
Cậu cho rằng mình có thể cho cô thứ gì đó vượt qua khả năng một chút, cho dù vụng về cũng có thể cho cô chút an ủi.


Nhưng công bằng cô muốn thì cậu không cho được.
Ngoài dự đoán chính là sau khi nói xong Từ Vãn Tinh lại phì cười, nghiêng đầu vỗ vai cậu nói: “Được rồi, đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây nữa.

Từ Vãn Tinh tôi là cái loại người không biết phải trái ư?”
Cô còn chê cười cậu cơ đấy.
“Cậu là đồ ngốc à? Thấy người khác không vui là sẽ khẳng khái hào phóng mà mặc người ta bức bách, còn chấp nhận cái gì cũng cho, đúng là hào phóng.”
“Cậu là người khác sao?” Cậu nhàn nhạt nhìn lướt qua, lúc đối diện với cô thì sự bình tĩnh trong đôi mắt ấy quả khiến người ta nín thở.
Từ Vãn Tinh thấy tim mình đột nhiên đập lỡ một nhịp.
“Nếu tôi muốn 1 vạn đồng thì sao?”
“Cậu sẽ không nói thế.”
“Sao cậu biết tôi sẽ không nói thế?”
Kiều Dã cười hỏi, “Thế cậu sẽ nói thế ư?”
Từ Vãn Tinh liếc nhìn cậu một cái, “Coi như cậu đúng rồi, tôi sẽ không nói thế.”
Cô xoay người đi tới chỗ cửa, vừa đi vừa nói: “Lạnh muốn chết, nhanh đi xuống thôi.”
Kiều Dã không nhúc nhích, cậu chỉ đứng ở góc tường cô vừa đứng, trong tay còn cầm điếu thuốc cô vừa hút.

Cậu dừng một chút sau đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bỏ lên miệng hút một hơi.
Từ Vãn Tinh không nghe thấy phía sau có động tĩnh thì quay đầu lại nhìn và thấy một màn này: Dưới ánh đèn điện của vạn nhà, bầu trời đêm như nhung không một vì sao, Kiều Dã đứng trong gió lạnh, tư thế thong dong cầm điếu thuốc kia phun ra một ngụm khói sương nhè nhẹ.
Cậu nhìn cô, trong tay là đốm lửa như có như không, là ánh sáng duy nhất trên nền trời đêm.

Giống như nương theo điếu thuốc kia cậu đã hạ quyết tâm nào đó, vì thế cậu đi tới, cuối cùng đứng trước mặt cô nói, “Từ Vãn Tinh, trên thế giới này không có công bằng tuyệt đối, thứ tôi có thể cho cậu cũng chỉ có chút công bằng giữa chúng ta.”
Ánh mắt thiếu niên bình tĩnh, bình yên.
“Với tôi, bất kể cậu nói gì, làm gì tôi đều tin tưởng, tôn trọng.

Bất kể lúc nào tôi cũng sẽ không vì lời nói của người khác mà dao động.

Chút công bằng này nhỏ bé không đáng kể, nhưng cũng là thứ duy nhất tôi có thể cho cậu.”
Cậu ngước mắt, bên môi có ý cười.
“Nếu cậu không chê.”
Từ Vãn Tinh giật giật miệng, muốn nói thật nhiều điều vì trong lòng cô lúc này như núi rung đất chuyển.

Nhưng cuối cùng cô chỉ nói được mấy chữ ——
“Vậy là đủ rồi.”
Có thể có được công bằng tuyệt đối như thế thì còn có gì không thỏa mãn?
Lúc bị hiểu lầm, bị bôi nhọ cô tức đến run lên, thậm chí đầu óc còn mơ hồ muốn hung hăng xách cổ áo Trương Xuân Nguyệt lên mà ra sức đánh một trận.

Trong văn phòng nhiều thầy cô như thế nhưng tất cả chỉ đứng phía sau cô ta nhìn cô, mình cô đứng đó mỏng manh không ai hỗ trợ, cũng không có sức chống lại.
Cô cười lạnh nói: “Được, tôi có tiền án, là học sinh hư, tôi ăn nói bỗ bã, không có chỗ dựa cũng không có tiền, không thể cho các người lì xì hoặc thẻ mua sắm.

Tùy các người nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Bọn họ ngó lơ nỗ lực của cô, tự tiện gắn cho cô cái danh học sinh hư và kẻ gian lận.

Khinh thường và nhục nhã ấy cũng đủ để cô nhớ cả đời.

Nhưng hóa ra tủi thân cũng chỉ là nhất thời, cậu ta nói mấy câu ngắn gọn như thế dã dễ dàng xoa dịu những chua xót kia.
Cô thở một hơi thật dài sau đó nhìn cậu nói: “Vậy là đủ rồi.”
Thật sự đủ rồi.
Cô thấy lòng mình đã tràn đầy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.